☆
Cố Linh Trạch nghe thấy cái xưng hô Cẩu Tử ca này, tức khắc cả người đều không tốt.
Nghĩ đến trước đây hắn là kỳ tài có một không hai của Quy Nhất phái, vừa tròn hai mươi tuổi đã có thể trở thành thiên sư, cái xưng hô này thật sự là xấu hổ.
Cố Linh Trạch nghiêm túc nhìn Kim Tử, nói: "Ta nhận ra ngươi, Tiểu Kim Tử, còn có, về sau không cần kêu ta Cẩu Tử ca, vẫn là kêu ta ca đi, ta cũng có tên của mình, tên ta là Cố Linh Trạch." Nói xong sờ sờ đầu nhỏ của Kim Tử.
Kim Tử ngây ngốc nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên xoay người chạy đi ra ngoài.
Không đến nửa phút, lại như một cơn gió chạy vào trong, nắm tay Linh Tử, "Ca! Ca, Linh Tử gọi là gì? Linh Tử gọi là gì?"
Kim Tử chạy nhanh đến thở không ra hơi, lại không nhận ra chính mình đang đặt câu hỏi vô cùng ngốc nghếch.
Cố Linh Trạch cười cười, mỗi tay ôm một hài tử bế lên giường.
Chỉ vào cái mũi của Kim Tử ngốc nói: "Ngươi đều kêu nàng Linh Tử, ta còn có thể gọi là gì? Bất quá tên của hai người các người nhất định phải sửa, không thể lại tiếp tục dùng tên gọi qua loa như vậy, Kim Tử ngươi về sau còn phải đến học đường đọc sách."
Kim Tử nghe Cố Linh Trạch nói xong, vành mắt nháy mắt liền đỏ.
Hắn nghẹn ngào hỏi: "Ta có thể đọc sách sao? Ca." Hỏi xong lại cúi đầu, dùng sức lấy tay áo chà sát hai lần trên mặt.
"Ta không đọc sách, ta hy vọng mình có thể mau mau lớn lên, có ruộng đất, nhà ở của chính mình, không cần phải chịu đói, ca, ta còn muốn tích góp của hồi môn sau này cho muội muội."
Cố Linh Trạch nghe xong trong lòng thực hụt hẫng, đem Kim Tử cùng Linh Tử ôm thật chặt trong lòng.
"Ca nói có thể cho ngươi đọc sách ngươi liền nhất định có thể đọc sách, chuyện trong nhà sau này không cần ngươi phải nhọc lòng, về sau ba người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta chính là thân ca của các ngươi, hai người các ngươi phải cố gắng bảo dưỡng cơ thể, hài tử nhà khác có cái gì các ngươi nhất định cũng sẽ có!"
Kim Tử nghe xong những lời này tức thì khóc to lên, Linh Tử nhìn thấy ca ca khóc, cũng cảm thấy muốn khóc theo.
Kim Tử khóc một hồi, dùng tay áo lau nước mắt, nước mũi, nói: "Ca, ta cùng Linh Tử đều nghe ngươi, ngươi không phải muốn đặt tên cho ta cùng Linh Tử sao? Hai chúng ta theo họ ngươi có được không? Như vậy vừa nghe liền biết chúng ta là người một nhà."
"Khẳng định là phải theo họ ta a, ta nói ta là thân ca của các ngươi, không cùng họ ta, làm sao ta chấp nhận." Cố Linh Trạch cười nói.
Cố Linh Trạch ngẫm lại liền biết Kim Tử cùng Linh Tử phụ thân cũng không phải là một người cha tốt.
Chỉ cần coi trọng, yêu thương hài tử của chính mình, thì cho dù hoàn cảnh có như thể nào, hài tử sau khi sinh ra đều sẽ chọn ngày tốt đưa qua một ít đồ cho tiên sinh tú tài, nhờ người cấp cho hài tử một cái tên đẹp. Nhưng nhìn tên Kim Tử cùng Linh Tử vừa nghe đã biết là tuỳ tiện gọi mà thôi, chẳng có một chút dụng tâm nào cả.
Cố Linh Trạch nghĩ nghĩ, lúc trước thời điểm hắn còn sống trong phủ, những lúc thanh tỉnh có từng xem qua vài quyển sách.
Cho nên hắn biết chữ viết của thế giới này không khác mấy so với chỗ hắn sống trước đây, chẳng qua có vài tự là dùng chữ phồn thể mà thôi.
Đối một người từ nhỏ đã đọc qua vô số điển tích như Cố Linh Trạch mà nói đương nhiên có thể múa bút thành văn.
Vì thế đi đến nhặt một nhánh cây viết xuống đất ba chữ lớn Cố Linh Trạch.
Sau đó hắn chỉ vào ba chữ dưới đất đối hai đứa nhỏ nói: "Đây là tên của ta, Cố Linh Trạch, về sau không được kêu ta Cẩu Tử ca, các ngươi nếu dám gọi ta bằng tên đó ta sẽ cù lòng bàn chân các ngươi, dù có xin tha thế nào cũng không được."
Cố Linh Trạch nói xong, Kim Tử liền nở nụ cười, ngược lại quơ quơ bàn chân nhỏ.
- ------------ Chỉ đăng duy nhất tại Wattpad iamhieu77-----------------
Cố Linh Trạch ngồi xổm trên mặt đất lại viết —— Cố Triều Vũ cùng Cố Xuân Lâm. Theo thứ tự là tên của Kim Tử cùng Linh Tử.
Linh Trạch, Triều Vũ, Xuân Lâm đều có ý tứ chỉ đến cơn mưa, mang ý nghĩa cơn mưa thấm ướt vạn vật, tất cả đều là điềm tốt.
Chỉ hy vọng hai cái tên này có thể vì bọn nhỏ mang đến vận may, phù hộ bọn nhỏ bình an trưởng thành.
Cố Linh Trạch dùng linh khí lưu chuyển đến miệng vết thương sau đầu, chỉ chốc lát sau vết thương liền khép lại hơn phân nửa.
Hắn sờ sờ mảnh vải trên đầu, đem nó tháo xuống, đã gỡ được hơn phân nửa, cảm thấy thôi cứ băng tiếp như vậy đi.
Mặt trên vết thương toàn là máu, nhìn vào sẽ có cảm giác quái dị khiến người sợ hãi, băng lại cũng sẽ có lợi cho miệng vết thương, tránh bị gió vào.
Để hai tiểu gia hoả ngoan ngoãn ngồi trên giường sưởi ấm, dùng hết mọi khả năng củng cố trùng tu lại nhan sắc của bản thân, Cố Linh Trạch quyết định đi trước nhìn xem Đào đại thẩm.
Nếu chính mình đã khá hơn nhiều, hiện tại cũng nên đi tới cửa nói lời cảm tạ.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có người đánh giá hắn, hắn cũng không để ở trong lòng, phía trước nhảy nhót tới một đám tiểu hài tử.
Bị vây quanh bởi đám hài tử, trong đó có một tiểu tử béo chỉ vào hắn kêu lên: "Là ngốc tử, ngốc tử ra tới, chúng ta ném đá hắn đánh hắn, hắn cũng sẽ không trốn." Nói xong liền ngồi xổm xuống tìm hòn đá, mặt khác tiểu hài tử cũng học theo tìm đá.
Tiểu mập mạp tìm được một hòn đá lớn cỡ nắm tay, vừa mới chuẩn bị ném lên người Cố Linh Trạch...
Chỉ thấy đôi mắt người trước mặt một tia băng lãnh, khuôn mặt tuy rằng vẫn có chút tái nhợt, thế nhưng càng làm người ta cảm thấy thập phần uy nghiêm.
Tiểu mập mạp tức khắc bị dọa sửng sốt, cục đá từ trên tay rơi xuống cũng không hay biết.
Cố Linh Trạch chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, liền dời mắt đi, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trong tay lại âm thầm bấm một cái thủ quyết. Tiểu tử béo trước đây đều cầm đầu những tiểu hài tử khác bắt nạt ba người nhà bọn họ, cho nó một chút giáo huấn cũng không có gì quá đáng.
Trong nháy mắt liền đến trước cửa nhà Đào đại thẩm, gõ cửa một cái, lại thấy cửa không khoá chặt, liền tự mình mở cổng.
Cố Linh Trạch mới vừa rảo bước đến trước sân, chỉ nghe thấy từng tiếng ho khan kịch liệt, hình như rất khó thở, giống như ngay sau đó liền có thể tắt thở, Cố Linh Trạch liền biết đó là nhi tử của Đào đại thẩm.
Con trai của Đào đại thẩm tên là Từ Minh Ngạn, thật sự là một thiếu niên anh tài, đọc sách rất giỏi, mới vừa vào học đường một năm liền có thể trở thành đồng sinh, chưa mười bốn tuổi đã có thể khảo tú tài, đúng ra phải trở thành một người có tiền đồ rộng mở.
Không ngờ đến ngày thi hương lại mắc phải một trận phong hàn, từ đó đến nay vẫn không thể xuống giường nổi.
Vốn dĩ thời đại này điều kiện chữa bệnh vô cùng lạc hậu, vì một trận phong hàn khiến người ta mất mạng cũng có.
Cố Linh Trạch cũng không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì khi bắt đầu bước vào con đường tu đạo bất cứ ai cũng sẽ học thêm một chút y thuật.
Quy Nhất phái vẫn luôn duy trì tu luyện y thuật, dù không phải vô cùng tinh thông y thuật, nhưng nếu chỉ là một trận phong hàn thì hắn vẫn có khả năng chữa khỏi.
Nhưng lúc hắn bước vào sân nhà Đào đại thẩm, liền phát hiện sự tình không đúng.
Quá lạnh, cái sự lạnh lẽo này không liên quan đến thời tiết, mà phát ra từ tận bên trong xương cốt.
Cố Linh Trạch nhíu nhíu mày, nguyên nhân gây ra bệnh của Từ Minh Ngạn chắc chắn không hề đơn giản.
Đào đại thẩm bởi vì bệnh tình của nhi tử càng ngày càng chuyển biến xấu, trong lòng lo lắng bi thương, không hề phát hiện Cố Linh Trạch đã tiến vào sân.
Vẫn là Từ Minh Ngạn phát hiện ra hắn trước, nhìn về phía hắn nói: "Cẩu Tử tới, vết thương đã tốt hơn rồi sao?" Từ Minh Ngạn lúc nói chuyện hơi thở cũng rất mong manh, đôi môi trắng bệch, khí sắc trên mặt cũng vô cùng không tốt.
Ngoại trừ Kim Tử cùng Linh Tử, những người khác đều không biết hắn đã không còn là một ngốc tử, nhưng Từ Minh Ngạn vẫn nguyện ý cùng một cái ngốc tử như hắn bình thản nói chuyện.
Cố Linh Trạch đã hoà làm một với thân thể này, tự nhiên cũng có thế nhìn thấy vận mệnh một người thông qua tướng mạo.
Thấy được Từ Minh Ngạn vành tai dài rộng, cái trán ngay ngắn, lông mày hà màu, đôi mắt trong sáng, có thần, hoàn toàn là bộ dáng của người trời sinh đọc sách.
Đặc biệt là lông mày hà màu này, hà màu cũng không phải một màu sắc, mà giống như một loại hình dạng.
Từ Minh Ngạn lông mày có góc cạnh, dáng mày có thứ tự mà sinh, chẳng những con đường khoa cử vô cùng thuận lợi, thế nhưng còn là mệnh đỗ Trạng Nguyên.
Thế nhưng không biết vì sao lại bị một màu xanh che đậy, ngăn cách khỏi mệnh tốt.
..........
Hết chương 3.