Edit: cầm thú
Bánh sinh nhật của Sở Hoài có sáu tầng, mà mỗi tầng có hương vị khác nhau, đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu ăn bánh kem lớn như vậy, cho nên thời điểm ăn cũng rất nhiệt tình.
Cách ăn của Lăng Hiểu chân thật như vàng nguyên chất 24k, còn những người khác thì thật màu mè ---
Cô đút tôi, tôi đút cô này này nọ nọ.
Xem kìa, hai chị gái kia toàn thân đều là bánh kem!
Còn có người lấy kem của bánh dùng để chống nắng, bôi đầy lưng.
Lãng phí quá lãng phí!
Lăng Hiểu cảm thấy bản thân thật đau khổ.
Cô chỉ có thể cố gắng ăn thật nhanh, ăn nhiều thêm một chút.
"Ăn nhanh như vậy làm gì, còn rất nhiều." Nhìn thấy bộ dạng Lăng Hiểu ăn như hổ đói, Sở Hoài bên cạnh tiện tay đưa cho cô cái khăn, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Lén nói cho cô biết, trong phòng bếp còn một miếng bánh ngọt, tôi cố tình để lại cho cô."
"Thật sao?"
Lăng Hiểu ánh mắt cảm động nhìn sang Sở Hoài.
Sở Hoài giật mình, có lẽ chỉ lúc này, Lăng Hiểu mới dùng ánh mắt khiến người ta rung động nhìn hắn.
Sở Hoài cảm thấy bản thân có chút không kìm chế được rồi.
Trong đáy lòng chính là sự rung động và ham muốn chiếm hữu.
Có thể bao phủ lý trí bất cứ lúc nào...
"Lăng Hiểu."
Hắn đột nhiên trầm giọng gọi tên Lăng Hiểu.
"Hả?"
Lăng Hiểu kinh ngạc nhìn Sở Hoài.
"Tôi lau miệng giúp em."
Sở Hoài giơ tay cầm lấy chiếc khăn trong tay Lăng Hiểu, nhẹ nhàng lau khóe môi cô, Lăng Hiểu vẫn còn chưa kịp phản ứng, Sở Hoài đã lấy chiếc khăn về, sau đó đặt trên môi chính mình, nhẹ nhàng hôn lên.
Lăng Hiểu:...
Đây là hành động gì?
Cậu là biến thái sao?
"Làm bạn gái của tôi có được không?"
Sở Hoài đột nhiên vô cùng thâm tình nhìn Lăng Hiểu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Nếu như tôi nói không, cậu có thể đừng lấy lại bánh ngọt của tôi được không?"
Lăng Hiểu nghĩ nghĩ, quyết định hỏi vấn đề quan trọng này trước.
Sở Hoài:...
Ngay cả một miếng bánh ngọt cũng hơn Sở đại thiếu, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất bại.
"Ha ha ha, nói đùa thôi, cô cũng là nói đùa tôi đúng không?"
Lăng Hiểu nhìn thấy vẻ mặt thất bại của Sở Hoài, lập tức cười cười, giơ tay vỗ bả vai Sở Hoài: "Có điều đùa cái này không buồn cười chút nào, về sau đổi cái khác đi, đảm bảo cười nhiều hơn."
"Đùa sao?"
Sở Hoài thâm sâu liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái: "Đúng vậy, nhưng chuyện này... không buồn cười chút nào."
Hắn thấp giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
Không biết có phải bản thân bị ảo giác hay không, Lăng Hiểu cảm thấy thời điểm Sở Hoài rời đi, cả người hắn toát ra vẻ oán giận.
Nếu như trên người cô có mang theo một cái hệ thống, nói không chừng bây giờ hệ thống đang báo chuông báo động ---
Cảnh cáo! Nhân vật mục tiêu đang hắc hóa...
Được rồi.
Lăng Hiểu không có hệ thống, nhưng cô vẫn cảm thấy Sở Hoài hình như tức giận rồi.
Nhưng mà cô không nghĩ ra cách từ chối nào tốt hơn.
Đành nghe theo mệnh trời thôi, nói ra, không biết thằng nhóc Trình Tiêu kia từ nãy đến giờ cứ ở chỗ Sở Nguyên không biết nghiên cứu cái gì, hai thằng nhóc đó đã trốn vào một góc phòng xì xào bàn tán, Lăng Hiểu không lo lắng cũng không quản bọn họ, cô chỉ tò mò, vì sao mình không tìm được Trình Cẩm?
Rốt cuộc Trình Cẩm đi đâu vậy?
Lúc này Lăng Hiểu đã không còn tâm trạng ăn uống nữa, ừm, nói chính xác là, cô ăn khá no rồi.
Rời khỏi khu ăn uống, Lăng Hiểu một mình đi chung quanh du thuyền, đi hết một vòng cũng không thấy Trình Cẩm đâu.
Lần này, Lăng Hiểu có chút hoảng sợ, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trình Cẩm. Điện thoại đổ chuông hồi lâu, nhưng không có người nghe máy.