Edit: Hồ ly lông xù
Nghe được lời nói của Dạ Cảnh Phong, sắc mặt Dạ Cảnh Niên lập tức sụp đổ.
Chuyện bị phụ hoàng khiển trách này, cũng không cần phải nói thẳng trước mặt như vậy chứ?
Ta, Dạ Cảnh Niên, cũng cần mặt mũi.
''Ha ha ha ha.''
Dạ Cảnh Niên không nói nên lời, đứng một bên nhìn Lăng Hiểu không tim không phổi đang phá lên cười.
''Ngươi cười nhạo ta...''
Dạ Cảnh Niên rũ mắt, vẻ mặt buồn bã.
''Được rồi, Điện hạ, người làm tốt lắm, ta là cảm thấy vui mừng thay ngài.''
Lăng Hiểu đứng một bên cười đủ, sau đó giơ tay lên, xoa xoa đỉnh đầu Dạ Cảnh Niên.
''Thật?''
Quả nhiên ngay sau đó, tinh thần Nhị điện hạ lại trở lên tươi tỉnh hơn.
Dạ Cảnh Phong đứng bên cạnh sững sờ.
Nhị hoàng huynh thật kỳ quái.
Cung nữ của Nhị hoàng huynh cũng thật kỳ lạ.
Nhưng mà...
Nhìn bọn họ trông thật vui vẻ.
Dạ Cảnh Phong có chút hâm mộ, dù sao, hắn cũng chưa từng được vui vẻ như vậy...
Dạ Cảnh Niên và Lăng Hiểu từ Ngự Thư Phòng trở về rồi trực tiếp đến tẩm cung của Doanh phi.
Dĩ nhiên Doanh phi sẽ hỏi lại chi tiết những nội dung hoàng thượng ra đề.
Biết được con trai mình không vượt qua được Đại hoàng tử, thậm chí còn kém hơn cả Tam hoàng từ, Doanh phi dở khóc dở cười.
Nhưng...
Như vậy cũng là chuyện tốt.
Nàng vốn xuất thân từ cung nữ, so với những phi tần trong chốn hậu cung này vẫn thấp hơn một cái đầu.
Hoàng hậu là chủ nhân của lục cung, Linh phi là phi tần được bệ hạ sủng ái, sau lưng bọn họ còn có gia tộc chống lưng...
Bản thân mình không so được với các nàng, con trai của mình muốn tranh cùng con của các nàng ấy, đúng là lấy trứng chọi đá.
Cứ như thế này, bình thường vô lo, dường như lại là chuyện tốt.
Ít nhất...
Có thể bảo đảm bình an.
''Được rồi, ta mệt mỏi, các ngươi lui ra đi.''
''Dạ!''
Lăng Hiểu dẫn Dạ Cảnh Niên rời khỏi tẩm cung của Doanh phi.
''Nương nương.'' Lam Ngọc vẫn đứng phía sau lưng Doanh phi, thấy Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên rời đi, khỏi khỏi nhẹ nhàng mở miệng: ''Cả ngày Lăng Hiểu chỉ đưa Nhị điện hạ đi ăn uống vui chơi, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng...''
''Thôi, như vậy không tồi.''
Doanh phi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vô cùng phức tạp: ''Nếu A Niên bộc lộ tài năng như Tam hoàng tử, lấy thân phận và bối cảnh của chúng ta, hiện tại chỉ có thể lựa chọn im lặng, không dám bộc lộ tài năng, hiện giờ... ngược lại lại bớt chút phiền phức, con ta không nổi bật... có khi lại là một điều may mắn?''
Nghe được lời của Doanh phi, ánh mắt Lam Ngọc chợt lóe, ngay sau đó nàng hơi rũ mắt, thấp giọng đáp lại: ''Nương nương anh minh.''
.........
''Ta cảm thấy mẫu phi muốn bỏ rơi ta.''
Sau khi ra khỏi tẩm cung của Doanh phi, Dạ Cảnh Niên thấp giọng thì thầm với Lăng Hiểu.
''Ồ, vậy còn hoàng thượng?''
Lăng Hiểu hỏi ngược lại.
''Cái này... Không tốt.''
Tựa hồ Dạ Cảnh Niên đang đăm chiêu suy nghĩ, sau đó sắp xếp lại câu chữ: ''Hoặc giả như, phụ hoàng cảm thấy... Còn có thể cứu vớt ta?''
Lăng Hiểu:...
''Điện hạ, cố gắng lên, cố gắng để hoàng thượng sớm ngày từ bỏ chuyện dạy dỗ ngài, từ đó, trời cao biển rộng, thức ăn ngon trên thế gian này đều thuộc về ngài.''
Lúc này Lăng Hiểu có thể làm cái gì đây?
Đương nhiên là khích lệ hắn làm một hoàng tử phế vật a!
Dạ Cảnh Niên:...
Nói đến đồ ngon, hắn lại muốn ăn đùi gà nướng.
''Lăng Hiểu.''
Dạ Cảnh Niên kéo kéo ống tay áo Lăng Hiểu: ''Ta muốn ăn...''
''Điện hạ, ngài xem! Chim bồ câu!''
Đột nhiên Lăng Hiểu cắt đứt lời nói của Dạ Cảnh Niên, chỉ chỉ hai cái phía trên đỉnh đầu, thực sự có một con chim bồ câu trắng bay qua.
''Thật sự có chim bồ câu, đáng tiếc ta không mang theo cung!''
Dạ Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn chim bồ câu từ từ bay xa, khuôn mặt tiếc hận.
Lăng Hiểu đứng bên cạnh không nói một lời, nàng không nhìn lầm, thì đây chắc hẳn là một con bồ câu đưa tin.