Ngày hôm sau, Tuế Hòa thật sự mang vịt quay đến bệnh viện tìm Cừ Chiêu.
Dựa vào chỉ dẫn của nhân viên công tác đi lên tầng sáu, Tuế Hòa xách theo vịt quay, người đi ngang qua cô đều sẽ dừng ánh mắt trên người cô trong một cái chớp mắt.
Thời gian nghỉ trưa sắp đến, mặc cho bất cứ ai cũng đều cảm thấy đói bụng.
Nhưng không biết bọn họ là nhìn người hay là nhìn vịt quay.
Cửa phòng làm việc mở ra, Tuế Hòa gõ gõ cánh cửa, "Chào mọi người?"
Ba người trong phòng đồng thời ngẩng đầu lên.
Trực giác của Lương Nhân mách bảo cô ta nhìn về phía Cừ Chiêu ngồi bàn đối diện.
Quả nhiên, nhìn thấy cô gái đứng cạnh cửa, Cừ Chiêu tháo mắt kính xuống, "Mua vịt quay cho tôi thật à?"
Vịt quay?
Trong lòng Lương Nhân lộp bộp một cái, nhớ tới lời nói của Thẩm Oái trong điện thoại ngày hôm qua — "Đừng chọc vào Cừ Chiêu, càng đừng chọc vào người phụ nữ bên cạnh anh ta."
Tuế Hòa lắc lắc túi giấy trong tay, mím môi cười: "Nói được làm được."
"Đây... Đây là vị mỹ nữ nào thế? Bác sĩ Cừ, cậu không giới thiệu chút sao?" Nhưng Tiền Khôn, người thứ ba cùng phòng lại lên tiếng trước.
"Bạn gái của tôi, Tuế Hòa."
Tuế Hòa cười cười, không phản bác.
Tiền Khôn nghĩ thầm, rốt cuộc được nhìn thấy nữ chính trong lời đồn, thật sự không phải khen nhắng, xinh đẹp dịu dàng có khí chất, dáng người trước nhô sau vểnh, eo thon chân dài, quá tuyệt vời.
Lương Nhân không nghĩ gì cả, nhưng trái tim đã lạnh cóng. Chỉ là cô ta không rõ, vì sao Thẩm Oái phải nói Cừ Chiêu và Tuế Hòa đáng sợ đến vậy?
Tuế Hòa đi đến trước bàn làm việc của Cừ Chiêu, bắt chuyện với hai người kia, "Hai người đến đây ăn vịt quay này, tôi mua nhiều lắm."
"Muốn ăn thì đi nhà ăn, ở đây ám mùi." Cừ Chiêu nhìn đồng hồ, "Chờ thêm mười phút nữa."
Tiền Khôn rất tinh mắt, anh ta xua xua tay nói: "Hôm nay chị gái nhà ăn để phần tôi sườn heo chua ngọt, tôi không tranh vịt quay với bác sĩ Cừ đâu."
Lương Nhân không nói chuyện.
Tuế Hòa nhìn về phía cô ta, "Bác sĩ Lương cùng ăn nhé?"
"Hả?" Lương Nhân cười như không cười, "Không được rồi, tôi cũng không dám làm hỏng nhã hứng của hai người."
Lời nói có ý trêu chọc, nhưng không ngăn nổi ngữ điệu âm dương quái khí của cô ta, Tuế Hòa nhăn mi, phá lệ đáp lại cô ta một câu, "Vậy thì cảm ơn bác sĩ Lương."
Lương Nhân bị nghẹn, suýt nữa bật thốt chửi thề, cô ta gượng cười nói: "Khách sáo rồi."
Cừ Chiêu chống khuỷu tay lên mặt bàn sờ sờ lông mày, cười một tiếng.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tuế Hòa lộ ra móng vuốt sắc bén trước mặt người lạ.
Trong lòng rốt cuộc cân bằng.
Tuế Hòa và Cừ Chiêu cùng đi đến nhà ăn của bệnh viện, dọc đường hai người nhận được chú ý nhiều hơn lúc Tuế Hòa xách vịt quay đi một mình rất nhiều lần.
Cô nghiêng bả vai dựa vào Cừ Chiêu, xuất phát ra từ nội tâm khen ngợi: "Xem ra bác sĩ Cừ ở bệnh viện rất được mọi người chào đón."
Tuế Hòa không thể không thừa nhận, cô rất vui vì Cừ Chiêu có được những thứ nên có.
Khi còn nhỏ không nhận được đối xử bình đẳng nên sau khi trưởng thành được bù đắp, đây mới là cuộc sống mà Cừ Chiêu nên có được.
Cừ Chiêu nhướn mày, "Nhờ cậu đó."
"Cái gì?"
"Người trong bệnh viện vẫn luôn hiếu kì bạn gái trong truyền thuyết của tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ cậu chủ động xuất hiện, bọn họ không nhìn cậu mới là lạ."
Tuế Hòa bĩu môi: "Nói như thể tớ là yêu quái phương nào vậy."
Cừ Chiêu cười nhạt, nghiêng đầu xán lại gần cô, khí nóng phả vào vành tai cô, ngứa ngứa nóng nóng, "Hồ ly tinh."
Tuế Hòa che tai, giận hắn liếc mắt: "Bây giờ cậu vẫn đang trong thời gian thử việc, tớ khuyên cậu không nên kiêu ngạo."
Cừ Chiêu bình chân như vại: "Tôi không sợ."
Nói xong liền nắm tay cô đi vào nhà ăn.
Tuế Hòa buồn bực không thèm hé răng xoa nắn lòng bàn tay hắn, thấy hắn thờ ơ, càng tức giận, đang định làm gì đó, đuôi mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Cô ngạc nhiên, quay đầu lại tìm kiếm, bóng dáng kia đã biến mất.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nhận thấy người bên cạnh thất thần, Cừ Chiêu bóp tay cô, hỏi cô, "Cậu sao thế?"
"Không, không có gì."
Mặt mày Cừ Chiêu bỗng chốc hạ nhiệt độ.
Tuế Hòa có chuyện gạt hắn, hơn nữa còn là sau khi nhìn thấy ai đó.
Hắn tra xét một tuần vẫn chưa phát hiện ra người nào khả nghi.
Rốt cuộc là ai?
...
Bữa cơm này Tuế Hòa ăn uống qua loa, Cừ Chiêu cũng không có khẩu vị.
Tuế Hòa buông đũa, "Vịt quay hôm nay làm không ngon lắm."
"Mùi vị vẫn giống ngày hôm qua." Cừ Chiêu tuyệt tình vạch trần cô.
Nhưng cô không muốn nói nhiều, vẻ mặt đều là mỏi mệt: "Tớ hơi mệt, muốn về trước."
Cừ Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế con dã thú điên cuồng trong lòng, "Tôi đưa cậu về."
Không được cự tuyệt. Trong lòng hắn bổ sung.
Tuế Hòa gật đầu: "Được, cậu đưa tôi về đi."
Cừ Chiêu khẽ thở ra.