Hàng Long Quyết

Chương 20: Điện hạ Long tộc nhưng lại sợ tối sợ quỷ?



Lần này người kinh ngạc chính là Lạc Thanh Từ, bởi vì khi Nguyễn Ly nhắc đến hai chữ lòng tham, nàng không hề che giấu trong đó vẻ âm u cùng trào phúng.

Đây không phải đơn thuần thuật lại lời người khác, mà là suy nghĩ của chính nàng.

"Ngươi còn nhỏ tuổi, làm sao cổ hủ như vậy. Cái gì mà tu đạo phải thanh tâm quả dục, không được tham sân si oán? Vạn vật cũng có dục mà không hại nhau, song hành cũng không mâu thuẫn. Trời sinh cảnh đẹp, phong hoa tuyết nguyệt chính là bạn đồng hành, thưởng thức nó, cảm thụ nó mới là thuận theo thiên đạo. Thưởng thức mà không sa vào, có gì không thể? Nói cái gì một lòng theo đuổi tu tiên, ngươi cũng đừng quên, thần tiên trước cũng là người, làm người không tốt sao, cầu thành tiên làm gì?"

Sau đó nàng giấu đầu hở đuôi bồi thêm một câu: "Cho dù không phải người, chỉ cần thuận theo tự nhiên, làm chính mình là được rồi."

Nói xong nàng lại cảm thấy không ổn, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được trong mắt Nguyễn Ly toát ra tia cảnh giác. Nàng lập tức lải nhải sang chuyện khác: "Nếu muội muội thích, đêm đêm cứ đến đây ngắm đom đóm, thưởng gió trăng."

Nguyễn Ly trầm mặc một hồi, tựa hồ đang suy ngẫm lời của nàng, sau đó trịnh trọng nói: "Đa tạ Tinh Linh tỷ tỷ giáo huấn, ta đã hiểu rồi."

Lạc Thanh Từ thu hết mọi hành động và biểu cảm của nàng vào đáy mắt, trong lòng thầm nghĩ, đồ nhi của mình rất có tiền đồ, so với Tiểu Long Tử đem mọi cảm xúc sướng vui đau buồn lộ ra trên mặt, thật sự là rất biết che giấu đấy.

Nàng chợt nổi lên tâm tư trêu đùa Tiểu đồ đệ vạn phần đứng đắn của mình, vì vậy lại nói: "Ngươi sợ tối sao? Hay là sợ quỷ?"

"Hử? Không, ta không sợ, chỉ là trong rừng tối tăm rất khó cất bước." Đề tài đột nhiên chuyển đến trên người mình, Nguyễn Ly không kịp ứng phó, vội vàng phản bác.

"Thật không? Vừa rồi ta mới nhìn thấy người nào nghiêng ngã lảo đảo chạy tới, còn tưởng rằng có quỷ đuổi theo ngươi."



Nguyễn Ly muốn nói lại thôi, tựa hồ phát hiện Lạc Thanh Từ trêu chọc mình rồi, nàng có chút nghẹn lời.

"Được rồi, ngươi đã đi vòng vèo chỗ này hai lần, còn không phải lạc đường. Sơn đạo này không nên đi vào ban đêm, mặt khác sao ngươi lại đi trễ như vậy, nhóm đệ tử kia đã về từ lâu."

Nguyễn Ly nhẹ nhàng xoa xoa tay phải, có chút ảo não nói: "Hôm nay ta bái Hoài Trúc Quân làm sư tôn, theo quy củ nên cùng bọn họ trở về Trạch Viện. Nhưng sư tôn quên việc này, ngự kiếm mang theo ta đến chỗ sư tôn rồi. Mắt thấy đều sắp đến, ta liền xin sư tôn trở về."

Lần này tới phiên Lạc Thanh Từ trầm mặc, "Sư tôn của ngươi thực vô căn cứ, ngươi sợ là oán giận nàng rồi."

Trong lòng nàng rầu rĩ chính mình tìm đường chết, lúc đó chỉ cần mang Tiểu Long Tử về lại chủ phong là được rồi. Bỏ nàng ấy giữa đường, còn làm nàng ấy gặp tai nạn, sợ rằng nàng ấy lại âm thầm ghi sổ nợ.

Bên kia Nguyễn Ly lại lắc đầu, thành thật nói: "Ta biết sư tôn không phải cố ý gây khó dễ, nàng chỉ cho ta đi bên phải là tới đích, nhưng bản thân ta cố chấp nên mới ra nông nỗi này."

Lạc Thanh Từ có chút bất ngờ, đây là nữ chủ sao? Như thế trời quang trăng sáng? Đối mặt kẻ thù giết cha diệt tộc, một tia địch ý cũng không có, còn nghĩ rằng đối phương là người tốt nữa. Kịch bản hỏng bét cả rồi!

Khiếp sợ qua đi, trong lòng nàng lại phát sầu. Nữ chủ tâm tính thiện lương như vậy, sao có thể sinh tồn ở nơi đầm rồng hang hổ, loại giả thuyết nữ chủ đến Tiên môn báo thù, chẳng khác nào đưa mình vào miệng cọp.

"Há? Thì ra là như vậy, xem ra sư tôn ngươi cũng còn chút lương tâm, mặc dù không nhiều lắm." Lạc Thanh Từ lặng lẽ biện giải cho chính mình.

Nguyễn Ly vốn đang chịu đựng cơn đau, cái trán mướt mồ hôi, nghe nàng nói vậy liền hé miệng nở nụ cười, còn rất tán đồng gật đầu: "Quả thực."

Ngươi cười như vậy là có ý gì? Lạc Thanh Từ nhìn nàng cười giữa một trời đom đóm, trong lòng bất giác xao động.

"Ngươi theo chúng nó trở về đi, vết thương trên tay cần xử lý gấp."

Nguyễn Ly cúi đầu nhìn tay mình, thấp giọng nói: "Cảm ơn Tinh Linh tỷ tỷ."

Lạc Thanh Từ không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn tiểu cô nương.

Nguyễn Ly mới xoay người đuổi theo đom đóm mấy bước, đột nhiên dừng lại, do dự nói: "Tỷ tỷ vẫn luôn đợi tại đây sao?"

Lạc Thanh Từ trái tim run rẩy, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Nguyễn Ly khẽ lắc đầu: "Không có gì, ta chỉ là muốn quay lại đây cảm ơn tỷ."

Giữa những hàng chữ ý tứ rõ ràng, Lạc Thanh Từ hơi giật mình, châm chước một hồi mới nói: "Tinh Linh không có chỗ ở cố định, như nước chảy bèo trôi, chuyện hôm nay ngươi không cần để trong lòng. Huống hồ, ngày thường ta cũng không xuất hiện."

Tiểu cô nương đứng đó cúi đầu, trầm mặc không nói, một lúc sau mới ấp úng nói: "Tỷ tỷ, ngươi thật giống...." Giống người kia, trước sau một mực muốn nàng gọi tỷ tỷ, rốt cuộc đến bây giờ đã là hồi ức.

Lời của nàng đột nhiên im bặt, cũng không tiếp tục, sau đó tự giễu nở nụ cười: 'Là ta đường đột, Tinh Linh tỷ tỷ, xin cáo từ." Nói xong lập tức rời đi, cũng không quay đầu lại.

Ánh sáng đom đóm chiếu rọi ra bóng lưng đơn bạc gầy yếu của tiểu cô nương, đong đưa trong rừng rậm tối tăm càng đi càng xa, mãi đến tận chỉ còn dư lại điểm điểm ánh huỳnh quang mờ nhạt.

Lạc Thanh Từ cũng không dời bước, nàng một mực nhìn theo Nguyễn Ly, lẩm bẩm: "Mới bao tuổi đã bà cụ non, nhưng bóng lưng của nàng ấy làm sao hoang vắng cô đơn như thế."

Xác định Nguyễn Ly an toàn đến chân núi, Lạc Thanh Từ mới về Hàn Lộ Viện, nghĩ tới cái gì, nàng lập tức đi Thanh Hiên Các.

Thanh Hiên Các nằm cách vách Hàn Lộ Viện, nhìn thấy Lạc Thanh Từ xuất hiện, Tô Ngọc sợ đến miệng đang ngậm trái cây đều rơi mất.

"Sư tôn, người, sao người lại đến đây?" Tô Ngọc lắp ba lắp bắp, một viên trái cây lăn tới bên giày Lạc Thanh Từ rồi.

"Không có tiền đồ." Lạc Thanh Từ nhướng mày nhìn nàng, chính mình tuy rằng mặt băng nghiêm nghị, nhưng cũng chưa từng trách móc nặng nề, đánh chửi càng không, làm sao sợ mình như vậy.

"Vâng." Tô Ngọc đứng nghiêm, trái tim đều vọt lên cổ họng.

Lạc Thanh Từ thật muốn vứt đi hình tượng mà đỡ trán, nhịn một chút nói: "Bữa tối vẫn còn chứ?"

Tô Ngọc sững sờ, "Sư tôn, người đói bụng sao?" Nhưng sư tôn đã tích cốc, tuy nói cũng sẽ ăn uống, nhưng không thể nào đói bụng.

"Sư muội của ngươi sắp đến, thu thập một chút tiếp đón nàng." Lạc Thanh Từ nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Dạ dạ, bữa tối vẫn còn, con đã dặn nhà bếp để lại một ít. Phòng ngủ bố trí xong rồi, sư muội đến liền có thể nghỉ ngơi." Tô Ngọc ý thức được sư tôn đang lo lắng sư muội không có cơm ăn, vội vã đáp.

Thường ngày Tô Ngọc ở Thiên Diễn Tông chính là một vị sư tỷ nghiêm cẩn đúng mực, trầm ổn cực kỳ, giờ khắc này đứng trước Lạc Thanh Từ, nàng thật giống như một con mèo nhút nhát. Vừa nói, nàng vừa vội vàng đi ra ngoài, không ngờ Lạc Thanh Từ đột nhiên đứng lại, làm nàng suýt chút nữa va vào.

Lạc Thanh Từ nhìn Tô Ngọc lúng túng thành như vậy, mạc danh nhớ tới Nguyễn Ly trên phi kiếm hôm nay, không khỏi có chút buồn cười, nếu không phải giữ nhân thiết gì đó, khóe miệng nàng đều phải cười liệt.

"Đừng hấp tấp."

Tô Ngọc đỏ mặt, vừa muốn khom lưng nhận lỗi, đã thấy sư tôn giơ tay ném cho nàng hai bình đan dược.

"Tử Đàn Quân luyện chế Tụ Linh Hoàn, phẩm chất thượng thừa, bình nhỏ này chính là Tử Ngọc Cao, là thuốc trị thương tốt nhất."

Tô Ngọc mau mau nhận lấy, đầy mặt tươi cười: "Cảm tạ sư tôn, có điều Tử Ngọc Cao quá mức quý trọng, con chỉ bị vết roi ngoài da, không cần phí phạm dược cao tốt thế này đâu."

Lạc Thanh Từ liếc xéo nàng một cái: "Ngươi có thể cho người khác dùng, còn nữa, đưa cho ta một ít thanh quả."

Nói xong Lạc Thanh Từ liền đi xa.

Tô Ngọc gãi gãi đầu: "Vâng, sư tôn."

Nói xong, Tô Ngọc lại lầm bầm lầu lầu: "Sư tôn nói chuyện thật lạ lùng, người khác là ai chứ?"

Nàng cầm đan dược vừa đi vừa nghĩ, theo lời sư tôn đi tới trước sơn môn. Xa xa, nàng liền thấy được một bóng người bước đi nặng nề tiến vào Trạch Viện, nàng lập tức đi qua nghênh đón.

Nguyễn Ly nhìn nữ tử trước mắt trang phục không khác gì mình, trên vai phải nàng ấy còn có phù hiệu ám vân, ý thức được người này chính là Tô Ngọc sư tỷ.

Nàng miễn cưỡng đứng thẳng người: "Nguyễn Ly ra mắt sư tỷ."

Tô Ngọc đã sớm quan sát nàng, tiểu sư muội áo bên ngoài đều rách đến không còn hình dạng, trên người vết máu loang lổ, lúc chắp tay hành lễ liền lộ rõ vết thương trên tay phải, Tô Ngọc vội vã bước sang đỡ lấy nàng.

"Đều là đồng môn, không cần khách khí. Trời tối rồi, sư muội đi đường nhất định vất vả, nhìn ngươi một thân thương tích này, mau mau đi theo sư tỷ." Tô Ngọc trong mắt tràn đầy không đành lòng, tiểu sư muội khí chất không khác gì tiên tử, ngoại trừ sư tôn, đây là cô nương đẹp mắt nhất mà nàng từng thấy.

Người đều là thương hương tiếc ngọc, tiểu nha đầu ngoan ngoãn xinh đẹp biến thành dáng vẻ này, ai có thể chịu được.

Nguyễn Ly cẩn thận quan sát vẻ mặt Tô Ngọc, nhìn đối phương biểu hiện hòa nhã, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống, vị sư tỷ này một chút cũng không giống đồ đệ do Lạc Thanh Từ dưỡng ra.

Tô Ngọc rất nhiệt tình, nhiều năm như vậy, các trưởng lão khác ngoại trừ đệ tử nhập thất, còn nhận thêm rất nhiều đệ tử nội môn, duy chỉ có sư tôn trước sau không nhận đồ đệ.

Để được sư tôn chấp nhận, đều là nàng liều mạng tranh thủ đến.

Thật vất vả có được một tiểu sư muội đẹp mắt, nàng dĩ nhiên thật cao hứng.

Dọc theo đường đi Tô Ngọc cùng Nguyễn Ly nói qua nội quy Trạch Viện, đợi các nàng đi tới Thanh Hiên Các, Tô Ngọc chỉ tiểu viện nằm cách vách, nhỏ giọng nói: "Đó là Hàn Lộ Viện của sư tôn, sư tôn thích thanh tịnh, nếu không có việc tuyệt đối đừng tiến vào. Ngoài sân còn có thanh linh khí, đánh người đau chết được, sư muội phải cẩn thận."

"Còn đây là Thanh Hiên Các nơi đệ tử nhập thất ở, nguyên bản chỉ có mình ta, hiện tại có thêm muội, rốt cuộc cũng giống nơi người ở rồi." Nàng dẫn Nguyễn Ly đến gian phòng phía tây, "Ta đều thu dọn xong cho muội, muội mau đi tắm rửa thay quần áo thôi. Ta xuống bếp lấy cho muội bữa tối, muội hẳn là đói lả."

Nguyễn Ly vội vã ngăn cản nàng, "Sư tỷ đã làm rất nhiều chuyện, nên đi nghỉ ngơi, sau khi tắm rửa xong, ta sẽ tự mình xuống nhà bếp."

"Sư muội đã quá mệt nhọc, cứ để cho tỷ." Vừa nói, nàng nhìn tay Nguyễn Ly, lập tức lông mày cau chặt, "Trời đất, đây là Câu Chỉ Đằng, khổ cho muội rồi."

Vật này gây ra thương tích đau âm ỉ không sao chịu được, dùng linh lực cũng khó chữa, cần phải dùng linh dược chậm rãi ôn dưỡng. Thì ra sư tôn nói đưa dược cao cho người khác dùng, là ám chỉ sư muội.

Nàng vội vàng lấy ra Tử Ngọc Cao đưa cho Nguyễn Ly, "Đây là Tử Ngọc Cao, thánh dược Thất phẩm do Tử Đàn Quân luyện chế, đối ngoại thương rất có hiệu quả. Câu Chỉ Đằng này có độc, linh dược bình thường khó mà loại trừ, Tử Ngọc Cao vừa vặn thích hợp."

Nguyễn Ly thoáng kinh ngạc, một mặt nghiêm túc khước từ: "Sư tỷ, ta chỉ bị thương ngoài da, không dám dùng linh dược tốt như vậy. Thất phẩm Tử Ngọc Cao quá mức quý trọng, ta không thể nhận."

Phải biết rằng đan được chia làm cửu phẩm, nếu nói cửu phẩm chỉ có trong truyền thuyết, thì thất phẩm cùng bát phẩm vô cùng quý hiếm, ở Thiên Diễn Tông cũng không dễ gì nhìn thấy. Đệ tử bình thường khó mà chạm đến, cho dù là đệ tử nhập thất, cũng phải xem sư tôn có đủ hào phóng hay không.

Tô Ngọc trực tiếp để bình sứ lên bàn, "Sư tỷ cũng không hào phóng như vậy, là sư tôn ban tặng, người còn đặc biệt dặn ta đi chiếu cố sư muội." Vì để Nguyễn Ly không gánh nặng nhận lấy, Tô Ngọc liền trực tiếp nói ra Lạc Thanh Từ.

Nói xong Tô Ngọc lại có chút nghi hoặc, "Có điều sư tôn làm sao biết muội bị thương, còn bị Câu Chỉ Đằng đâm trúng, sớm liền đem Tử Ngọc Cao qua đây?"

Nguyễn Ly nghe được thuốc là do Lạc Thanh Từ ban tặng, nhất thời không nhịn được kinh ngạc. Ngoại giới đều đồn rằng Lạc Thanh Từ tính cách quạnh quẽ, đối đệ tử trong môn hà khắc, ngay cả Tô Ngọc đệ tử chân truyền cũng thường thường bị phạt đánh, cả người không ít vết roi.

Nàng mới vào sư môn ngày đầu tiên, sư phụ liền Thất phẩm Tử Ngọc Cao cũng cho nàng rồi?

Trong lòng nàng nghi ngờ không thôi, cứ thể không để ý một câu nói sau cùng Tô Ngọc tự mình lẩm bẩm.

----------------------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv