059 chỉ nấu món súp kem cho bữa tối, vì Chu Thanh Sinh có nhắn với cậu bảo rằng hắn đã ăn tối ở viện nghiên cứu rồi; súp kem là món gần đây 059 học được, cậu nấu nó, sau khi Chu Thanh Sinh trở về nhất định sẽ uống.
Chu Thanh Sinh không gọi 059 là Nam Nam mà là trực tiếp gọi số thứ tự của cậu, 059 rũ mắt, hàng lông mi thanh mảnh che phủ ánh mắt của cậu. Cậu rất ngốc, nhưng cậu lại nghe hiểu lời Chu Thanh Sinh nói, cậu biết những câu từ này có ý nghĩa là gì. Lâm Dĩ Nam đã trở về, vậy nên cậu sẽ không còn là Nam Nam nữa, cậu chỉ là một người máy có ngoại hình giống hệt Lâm Dĩ Nam. Điều này cũng có nghĩa rằng, sau này Chu Thanh Sinh sẽ dần dần quên cậu.
059 chỉ nấu món súp kem cho bữa tối, vì Chu Thanh Sinh có nhắn với cậu bảo rằng hắn đã ăn tối ở viện nghiên cứu rồi; súp kem là món gần đây 059 học được, cậu nấu nó, sau khi Chu Thanh Sinh trở về nhất định sẽ uống.
Hôm nay Chu Thanh Sinh sẽ về trễ, 059 nấu xong súp cũng mới bảy giờ, cậu ở một mình nên thấy chán, bèn đứng lên trạm sạc nạp điện cho mình.
Thông thường những lúc thế này cậu sẽ nằm trên giường của Chu Thanh Sinh rồi trùm chăn kín người mình hoặc là được Chu Thanh Sinh ôm vào lòng.
Lúc mười giờ pin đã được sạc đầy, Chu Thanh Sinh vẫn chưa trở về. 059 rút dây sạc ra thì nghe thấy tiếng sấm.
Cậu là hàng giả, sẽ bị vứt bỏ ở góc xó xỉnh chật hẹp trong nhà kho, để năm tháng trôi qua, phủ đầy bụi trần.
Cậu quên mất, lẽ ra cậu nên nhắn cho Chu Thanh Sinh một tin, hỏi hắn có mang ô không mới phải.
Chu Thanh Sinh chăm chú nhìn 059, bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ; đây là người máy do chính tay hắn tạo ra, rời khỏi hắn sẽ không sống được, nếu hắn vẫn cứ tiếp tục giữa cậu lại thì sẽ ra sao?
059 rất sợ ẩm, đặc biệt là khi trời mưa, mưa khiến cho linh kiện trong người cậu ẩm ướt theo, sạc pin lúc ấy cực kì khó chịu.
Thông thường những lúc thế này cậu sẽ nằm trên giường của Chu Thanh Sinh rồi trùm chăn kín người mình hoặc là được Chu Thanh Sinh ôm vào lòng.
2.
Bây giờ Chu Thanh Sinh không có ở đây, cậu chỉ có thể lên giường trước, cậu vừa mới nằm trong chăn không bao lâu thì Chu Thanh Sinh trở về.
Bây giờ Chu Thanh Sinh không có ở đây, cậu chỉ có thể lên giường trước, cậu vừa mới nằm trong chăn không bao lâu thì Chu Thanh Sinh trở về.
Chu Thanh Sinh không mang ô, cả người hắn trở nên ướt sũng vì cơn mưa, 059 ngồi dậy khỏi giường, cậu thấy Chu Thanh Sinh đi tới.
Cậu quên mất, lẽ ra cậu nên nhắn cho Chu Thanh Sinh một tin, hỏi hắn có mang ô không mới phải.
059 cảm thấy có hơi vui, cũng may là cậu đã sạc pin đầy rồi.
Cậu đúng thật là ngốc nghếch mà, lúc nào cũng quên những thứ này, nhưng dường như Chu Thanh Sinh cũng không trách cậu, hắn cởi áo quần ướt nhẹp ra rồi đi vào phòng tắm. Sau khi Chu Thanh Sinh tắm xong, hắn không mặc quần áo, 059 biết sau đó hắn sẽ làm chuyện gì.
059 cảm thấy có hơi vui, cũng may là cậu đã sạc pin đầy rồi.
Chu Thanh Sinh hôn cậu rất nồng nhiệt, 059 không không chế được chức năng phản ứng của mình, cậu ôm chầm Chu Thanh Sinh, cố gắng để bản thân mình thả lỏng hơn một ít. Khi chế tạo ra cậu, Chu Thanh Sinh đã lập trình các chức năng sao cho giống người nhất, vậy nên những xúc cảm đớn đau 059 cảm giác được hết.
059 cảm thấy rất khó chịu, trên người Chu Thanh Sinh còn mang theo hơi nước chưa được lau khô, chúng dính lên người 059 khiến cậu không thoải mái. Song 059 vẫn không hề chống cự, cậu sinh ra là để thỏa mãn Chu Thanh Sinh, cậu không có lí do gì khước từ hắn cả.
Hôm nay Chu Thanh Sinh sẽ về trễ, 059 nấu xong súp cũng mới bảy giờ, cậu ở một mình nên thấy chán, bèn đứng lên trạm sạc nạp điện cho mình.
059 nhìn chằm chằm ánh đèn bên ngoài cửa sổ hòa cùng làn mưa, thấy mắt mình mỏi, cậu nhắm hai mắt, lại ngửa đầu lên nhìn mặt Chu Thanh Sinh.
Cơn mưa bắt đầu trút xuống nhanh hơn, giống hệt âm thanh trong phòng, chỉ là sau khi họ xong chuyện rồi mưa vẫn chưa dứt.
“Thưa ngài, ngài có chuyện muốn nói sao?” – 059 hỏi.
Chu Thanh Sinh ôm 059 vào trong ngực, họ nằm trên giường nghe rõ ràng tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.
059 rất thích ánh sáng, cho dù là ánh sáng trong phòng lúc này hay là ánh sáng mờ ảo của đèn đường bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt trong trẻo và sáng ngời của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, bởi vì cậu cảm thấy, chỉ khi có ánh sáng cậu mới có thể nhìn rõ mặt Chu Thanh Sinh hơn.
059 nhìn chằm chằm ánh đèn bên ngoài cửa sổ hòa cùng làn mưa, thấy mắt mình mỏi, cậu nhắm hai mắt, lại ngửa đầu lên nhìn mặt Chu Thanh Sinh.
059 giơ tay lên ôm lấy cổ hắn đòi một cái hôn, đôi môi của người đàn ông này rất mềm, 059 hé miệng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn Chu Thanh Sinh nồng nàn.
Chu Thanh Sinh năm nay đã ba mươi tuổi, những người đàn ông thành đạt ở độ tuổi này sẽ có nét cuốn hút đặc biệt, gương mặt sẽ không còn nét trẻ trung ngây ngô của thanh thiếu niên nữa mà thay vào đó là sự chững chạc, trưởng thành của đàn ông. Ngoại hình Chu Thanh Sinh rất đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt anh tuấn, khôi ngô, môi của hắn rất mỏng, theo lí thuyết trong các bộ truyện thì đây là loại người bạc tình, nhưng hắn đã yêu Lâm Dĩ Nam nhiều năm rồi.
Cậu đúng thật là ngốc nghếch mà, lúc nào cũng quên những thứ này, nhưng dường như Chu Thanh Sinh cũng không trách cậu, hắn cởi áo quần ướt nhẹp ra rồi đi vào phòng tắm. Sau khi hắn tắm xong, hắn không mặc quần áo, 059 biết sau đó hắn sẽ làm chuyện gì.
059 giơ tay lên ôm lấy cổ hắn đòi một cái hôn, đôi môi của người đàn ông này rất mềm, 059 hé miệng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn Chu Thanh Sinh nồng nàn.
Vào thời khắc Chu Thanh Sinh buông ra, hơi thở của 059 có chút gấp gáp, cậu nhìn Chinh Thanh Sinh, không rõ tại sao mà cậu luôn cảm thấy lòng Chu Thanh Sinh không yên, cậu cảm giác hắn có tâm sự rất nặng nề.
Chu Thanh Sinh thích thú, nhanh chóng đổi sang thế chủ động.
Vào thời khắc Chu Thanh Sinh buông ra, hơi thở của 059 có chút gấp gáp, cậu nhìn Chinh Thanh Sinh, không rõ tại sao mà cậu luôn cảm thấy lòng Chu Thanh Sinh không yên, cậu cảm giác hắn có tâm sự rất nặng nề.
“Thưa ngài, ngài có chuyện muốn nói sao?” – 059 hỏi.
_______________________
Chu Thanh Sinh chăm chú nhìn 059, bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ; đây là người máy do chính tay hắn tạo ra, rời khỏi hắn sẽ không sống được, nếu hắn vẫn cứ tiếp tục giữ cậu lại thì sẽ ra sao?
Chu Thanh Sinh thích thú, nhanh chóng đổi sang thế chủ động.
Có thể Lâm Dĩ Nam sẽ từ chối lời tỏ tình của hắn, nhưng Nam Nam thì không, cậu ta chỉ biết đón nhận mình, cậu ta rất ngoan, chỉ cần mình chỉ tay một cái thôi thì cậu ta sẽ chạy đến giống một con chó vâng lời rồi để mình làm những gì mình thích.
Editor: Blue
“Có một chuyện.” Chu Thanh Sinh đạp bằng chất giọng trầm thấp đầy nam tính, hắn nói: “059, Nam Nam sắp về rồi.”
Chu Thanh Sinh không mang ô, cả người hắn trở nên ươn ướt vì cơn mưa, 059 ngồi dậy khỏi giường, cậu thấy Chu Thanh Sinh ướt sũng đi tới.
Chu Thanh Sinh không gọi 059 là Nam Nam mà gọi thẳng số thứ tự của cậu, 059 rũ mắt, hàng lông mi thanh mảnh che phủ ánh mắt của cậu. Cậu rất ngốc, nhưng cậu lại nghe hiểu lời Chu Thanh Sinh nói, cậu biết những câu từ này có ý nghĩa là gì. Lâm Dĩ Nam đã trở về, vậy nên cậu sẽ không còn là Nam Nam nữa, cậu chỉ là một người máy có ngoại hình giống hệt Lâm Dĩ Nam. Điều này cũng có nghĩa rằng, sau này Chu Thanh Sinh sẽ dần dần quên cậu.
Chu Thanh Sinh hôn cậu rất nồng nhiệt, 059 không không chế được chức năng phản ứng của mình, cậu ôm chầm Chu Thanh Sinh, cố gắng để bản thân mình thả lỏng hơn một ít. Khi chế tạo ra cậu, Chu Thanh Sinh đã lập trình các chức năng sao cho giống người nhất, vậy nên những xúc cảm đớn đau 059 cảm giác được hết.
Hàng Giải
Cậu là hàng giả, sẽ bị vứt bỏ ở góc xó xỉnh chật hẹp trong phòng chứa đồ, để năm tháng trôi qua, phủ đầy bụi trần.