Một sự khởi đầu mới
Tương phùng mã thượng phân đào vũ,
Hỷ kiến thúc tiền náo hạnh hoa,
Thanh phong minh nguyệt bản vô giá,
Cạn thủy dao sơn giai hữu tính[1].
(Tết Thanh minh. Núi phượng Hoàng.)
[1] Tạm dịch: Hội ngộ mưa đào lất phất rơi.
Vui thay khi thấy hoa lại cười
Trăng thanh gió mát là vô giá
Cận thủy viễn sơn đều hữu tình.
Nhiều tháng sau khi Quý Vân ra đi, nhân ngày Tết Thanh minh, Lục Vi, Dạ đại họa và mọi người cùng nhau lên núi Phượng Hoàng tảo mộ. Thực ra hồn phách của A Ấp đã tiêu tán trong ảo cảnh, nằm lại nơi đây chẳng qua chỉ là phần hài cốt vô tri vô giác mà thôi. Nhưng trong thời gian này, không ai dám nhắc đến điều đó, chỉ lặng lẽ cùng Lục Vi đi thắp hương, đốt vàng mã.
Lũ yêu quái theo cùng cũng chẳng hiểu gì về những lễ nghi phiền phức này của con người, hò nhau nghịch ngợm đốt vàng mã.
Đã biến hóa được thành hình người, Khuyên Khuyên với đôi mắt to tròn, trong sáng, thân hình đẫy đà, béo tốt cầm cả xấp tiền giấy bước đến một góc, đốt một mình, nhìn lửa cháy thì hoảng hốt, quăng cả nắm tiền giấy vào thùng, nhưng vì lực ném không đủ mạnh, cơn gió thổi qua làm cả nắm tiền mang theo tro bụi bay tứ tung, vương đầy lên đôi giày vải của Nhạc Linh.
“Gừ gừ!” Nhạc Linh nhảy dựng lên. “Khuyên Khuyên, rốt cuộc cô có biết đốt không vậy!?”
Khuyên Khuyên lườm lườm, nói: “Không biết, đợi tôi luyện tập thêm vài lần nữa, tôi sẽ đốt cho cô xem!”
“Cô…”
“Không được cãi nhau!” Tùng Dung giậm mạnh chiếc giày cao gót xuống nền đất, giận dữ gào lên. “Hai người muốn cãi nhau thì qua bên kia mà cãi, đừng làm bồ hóng ám đầy khuôn mặt đã trang điểm của ta nữa.”
Tương Ảnh cười lạnh. “Hi hi, bà cô à, ngươi định lừa ai? Rõ ràng ta thấy ngươi vừa rớt nước mắt khi nhìn thấy bức ảnh Quý Vân, khiến lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt thế kia chứ!”
“Tên tiểu tử đáng chết!”
“Im miệng hết cho ta!” Dạ đại họa ôm ngực hét lớn, trong nháy mắt, bầu không khí bỗng nhiên lặng ngắt. “Ai còn cãi nhau nữa, ta sẽ đem người đó đi hỏa thiêu luôn!”
Lời cảnh cáo vừa hạ xuống, đám yêu quái cuối cùng cũng chịu yên lặng. Bày biện hương hoa xong xuôi, Vi Vi quay đầu, nhìn mọi người, thở dài nói: “Thực ra mấy người không cần đến đây cùng tôi, tôi không sao!” Mấy tháng nay, dưới sự đề xướng của Nam Huyền, bất luận cô đi đến đâu đều có người đi cùng, cẩn thận, dè dặt từng li từng tí. Mọi người nói phần mộ này thực ra chẳng có ý nghĩa gì, điều này không phải Lục Vi không biết, chỉ là cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ở lại một mình, suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện mà thôi.
Vi Vi nói: “Bên cạnh núi Phượng Hoàng là núi Hoa Tiên, bây giờ là thời điểm những loài hoa dại nhỏ bé nở rộ, đẹp lắm! Tiểu Long ngốc nghếch, anh đưa mọi người đến đó chơi đi!”
Nam Huyền nghe thấy vậy, không cần suy nghĩ, liền lắc đầu cự tuyệt. Không đợi anh ta lên tiếng, phía sau đã vọng lại một giọng nữ trong trẻo: “Trông dáng vẻ này của cô, bọn họ ai dám rời cô nửa bước chứ?”
Vi Vi nghiêng đầu nhìn liền thấy Dạ Lạc cùng Văn Trinh đi đến, hai người đều mặc những bộ trang phục đời thường, nhưng ánh mắt và nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ đạo mạo, cao quý vốn có. Nam Huyền nhìn thấy chủ nhân, hơi ngạc nhiên, bước lại gần. Dạ Lạc kéo Vi Vi, chỉ tay về phía gần đó, nói: “Cô xem kìa!”
Trên nấm mộ dưới gốc cây không xa, một đám tiểu quỷ đang nằm dưới bóng râm nhìn về phía Lục Vi dò xét. Chúng thoải mái, hồn nhiên không chút sợ sệt, thậm chí còn thò hẳn cái đầu về phía trước, nhìn cô mỉm cười. Vi Vi thấy thế, bỗng nhiên lặng người, từ sau khi Quý Vân chết, đối với những chuyện này, cô đều nhắm mắt làm ngơ. May mà có hình totem Bách Diệp in trong lòng bàn tay, nếu không chưa biết chừng, lũ yêu ma đã sớm tiếp cận cô rồi.
Truyền thuyết kể rằng, trên vai con người có hai chiếc đèn, hai chiếc đèn này có thể bảo vệ họ, không cho lũ tiểu quỷ đến gần. Nhưng điều mà họ không biết là, hai chiếc đèn đó do người bảo hộ nắm giữ. Người nào không có người bảo hộ, tự nhiên sẽ không có người giữ đèn, lúc đó tiểu ma, tiểu quỷ sẽ dễ dàng sai khiến người đó.”
Dạ Lạc hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn Lục Vi. “Đến lúc phải tìm một người bảo hộ mới rồi.”
Vừa dứt lời, một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tới, mang theo chút hương thơm dịu dàng từ nụ hoa mới nhú trong đêm sương giá lạnh. Vi Vi trầm mặc, lúc ngẩng lên, trước mắt đã có nhiều hơn hai cánh tay chìa ra.
Dạ đại họa hắng giọng, có chút khó chịu, nghiêng đầu nói: “Tiểu Long ngốc nghếch còn muốn tranh giành với tôi sao? Tôi vốn đã cùng Tiểu Vi Vi làm lễ đăng ký kết hôn, trên người cô ấy cũng có một phần yêu khí của tôi, tôi làm người bảo hộ cho cô ấy là lẽ đương nhiên.”
Nam Huyền không có miệng lưỡi sắc sảo như Dạ Ly, kìm nén rất lâu mới đưa ra đôi mắt long lanh nhìn về phía Lục Vi, nói: “Tôi muốn đời đời kiếp kiếp được ở bên cạnh Lục Vi.”
Lục Vi hít một hơi thật sâu, nhìn Dạ đại họa, lại nhìn Nam Huyền, không biết nói sao mới phải.
Tiểu Long ngốc nghếch, không thể rời xa cũng không thể vứt bỏ, trải qua bao nhiêu hoạn nạn, anh ta vẫn lặng lẽ ở bên cô, quan tâm, chăm sóc cô. Nghe Khuyên Khuyên nói, thời gian trước, Thần Long đại nhân nghìn năm ngao du khắp chốn đột nhiên nhớ ra mình có có một đứa con nhỏ lưu lạc chốn trần gian, bèn đặc biệt cử người đến đón về. Nhưng Nam Huyền sống chết không chịu quay lại Long cốc, nói ở đây còn có một số chuyện chưa làm xong. Người thông minh như Lục Vi, sao lại không hiểu anh ta có ý gì!
Dạ đại họa, bề ngoài thì không có vấn đề gì, lúc nào cũng chỉ ra vẻ lãng tử, hỉ hả cả ngày, nhưng vô duyên vô cớ anh ta và cô lại có quan hệ vợ chồng. Sau khi Quý Vân chết, anh ta siêng năng đến nhà Quý Tinh còn hơn cả cô. Quý Tinh ban đầu vừa khóc lóc vừa mắng giận, dần dần cũng đã bình tâm trở lại, nghe nói bà còn nhận Dạ đại họa làm con nuôi. Kỳ thực với tính cách của Dạ đại họa, sao có thể chăm sóc, bảo vệ một người bình thường, nhỏ bé như Lục Vi được? Anh ta thực ra đang suy tính điều gì, có phải chỉ muốn cô có được một chút an ủi, không muốn những tháng ngày về sau, mỗi lần nghĩ đến Quý Vân ruột đau như cắt nữa không?
Hai người đều rất tốt, đều là những người thân yêu của cô, chỉ là…
Vi Vi nhìn hai người họ, đột nhiên mỉm cười, tay trái nắm tay Nam Huyền, tay phải nắm tay Dạ Ly. Khuyên Khuyên ở bên cạnh thấy vậy thì sững sờ, chết lặng, một lúc sau, bà tám mới lắp bắp nói: “Lựa chọn này là… thế nào? Vi Vi muốn cả hai sao, kết cục 3P[2] vui vẻ sao?”
[2] Cuộc tình tay ba.
Dạ đại họa và Tiểu Long ngốc nghếch nhìn nhau ngơ ngác, líu lưỡi: “Đây là… cùng một lúc có cả hai người bảo hộ, chuyện này tôi chưa từng nghe thấy, có điều, Vi Vi, nếu cô muốn chúng tôi cùng nhận lời…”
Lục Vi lắc đầu, cười tươi như hoa. “Người bảo hộ không nhất thiết phải là yêu quái hoặc Thần Long, đúng không?”
Nam Huyền cau mày. “Đó là ý gì?”
Vi Vi bĩu môi, trở lại dáng vẻ đáng yêu thường ngày. “Có chuyện này tôi chưa kịp thông báo với hai người… Tôi đã tìm được một công việc mới rất tốt, sau Tết thanh minh sẽ chính thức đến thử việc.”
Vừa dứt lời, mọi người cùng kinh ngạc nhảy dựng lên. Dạ đại họa vội nói: “Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?” Khoảng thời gian này, ngày nào anh ta cũng ở bên cạnh Tiểu Vi Vi, nhưng không thấy cô đi phỏng vấn bao giờ.
Lục Vi bật cười. “Thôi nào, nhất định phải đi phỏng vấn sao? Công ty Hoa Thịnh gửi bài khảo sát cho tôi qua email. Sau khi thông qua đợt kiểm tra, lại lên mạng gặp mặt nói chuyện, người ta đã quyết định như vậy. Mấy người thực sự cho rằng ngày nào tôi cũng đóng cửa phòng chỉ để ngủ thôi sao?”
A Vân nói đúng, sinh mệnh vốn vô cùng quý giá, để gom nhặt đủ các mảnh hồn phách của cô không dễ dàng gì, cô phải tiếp tục sống những tháng ngày vui vẻ, thay A Ấp, A Ẩn mà sống thật hạnh phúc, hồn nhiên. Sau khi trải qua những đau khổ cùng cực, cô phải mạnh mẽ đứng dậy, làm lại từ đầu. Vi Vi tỉ mỉ đếm ngón tay. “Tiền lương cũng nhiều hơn bội phần so với công việc ở tòa soạn kia, phúc lợi ưu đãi cũng rất tốt, tôi sẵn sàng đến làm việc cho Hoa Thịnh rồi.”
“Hoa Thịnh?” Tùng Dung tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, kinh ngạc hét lên. “Chỗ cô nói chính là nơi có tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng ấy sao? Nó được mệnh danh là “hậu cùng Hoa Thịnh”, vì con trai thì quá nhiều còn con gái thì quá ít! Làm việc ở đó, tiền lương hằng tháng lên tới hàng ngàn đó!”
Vi Vi bị dáng vẻ khoa trương của cô nàng tê giác làm cho tức cười, không kiềm chế được, ôm bụng cười như nắc nẻ, gật đầu.
Bên này, Dạ đại họa và Nam Huyền vẫn nắm chặt tay Lục Vi, nhìn nhau ngây ngốc, khó hiểu. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tương Ảnh “xì” một tiếng. “Còn chưa đủ rõ ràng sao? Lục Vi nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy giữa hai người thật khó lựa chọn, nên cô ấy quyết sẽ đến Hoa Thịnh, tìm một ông xã người phàm làm người bảo hộ. Hai người không phải tranh giành nữa!”
Tương Ảnh nói xong cũng là lúc Vi Vi gọi mọi người xuống núi, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, tôi đưa mọi người lên núi Hoa Tiên uống trà, ăn cơm, nhân thể chúc mừng tôi đại nạn không chết, tái sinh trở lại.”
Cô nàng tê giác đáp ứng đầu tiên, đi đôi giày cao gót mà vẫn chạy như bay, đuổi theo Lục Vi. “Vi Vi, công ty của họ còn thiếu vị trí nào nữa không? Lễ tân? Văn phòng? Hay… hay là tạp vụ cũng được…”
“Có cái ăn? Thật tốt quá! Thời gian này, vì lo cho Vi Vi mà ngay cả khoai sấy tôi cũng không dám động đến.” Nữ hoàng ăn vặt Khuyên Khuyên và ông chú già Nhạc Linh nghe nói có người chiêu đãi, cũng cười cười nói nói đuổi theo sau. Còn Nam Huyền và Dạ Ly đã hóa đá trước mộ Quý Vân, đến lúc này mới lấy lại tinh thần.
“Vi Vi, thực sự không cần tôi… chúng tôi nữa sao?”
“Xì, thà để thua yêu ma, quỷ quái khác còn hơn là thua người phàm. Cái giống đoản mệnh ấy có gì tốt kia chứ?”
Dạ Lạc thấy thế thì che miệng cười, ôm vai hai đứa em trai, chớp chớp mắt, nói: “Nhất định là biểu hiện của hai đứa vẫn chưa đủ tốt nên Vi Vi mới không cần ai cả. Nghe ta nói này, trong trận chiến này, A Ly và Nam Huyền cũng có chung một kẻ địch, phải đánh bại tất cả bọn chúng, sau đó chia đều chiến lợi phẩm, ai cũng có phần, hai đứa thấy có phải không?”
Ách! Hình như có gì đó không đúng lắm, Có điều, trước tiên phải đuổi theo Vi Vi đã! Nghĩ vậy, một rồng, một gấu gật đầu ra hiệu với nhau, đuổi theo bóng người đẹp đang xuống núi.
“Vi Vi, tôi đồng ý với cô, ngày mai sẽ bắt đầu học nấu cơm!”
“Tiểu Vi Vi, tôi đồng ý với cô, ngày mai sẽ đem tất cả giấy tờ nhà đất, cổ phiếu đứng tên cô!”