Đây gần như là bữa ăn kỳ lạ nhất mà Lạc Lâm Viễn từng ăn, cậu chưa bao giờ ngồi ăn cơm với người ta trong tình trạng áo quần không chỉnh tề thế này, trên người chỉ quấn đúng một cái khăn tắm.
Lúc Du Hàn bê mỳ đi tới, Lạc Lâm Viễn đỏ mặt mấp máy môi, nói một câu: "Áo choàng tắm... bẩn quá."
Bát mỳ nóng hổi được đặt lên bàn, nguyên liệu nấu ăn đơn giản, trứng lòng đào cùng lạp xưởng được rán hơi xém, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ xanh mơn mởn lên trên.
Du Hàn đưa đũa qua, cũng không nhìn cậu đã khẽ ừ một tiếng, với tay lấy khăn giấy lau nước trên tay mình rồi mở điện thoại ra xem thời gian.
Lạc Lâm Viễn dùng đũa gắp mỳ bỏ vào miệng, bị chấn động bởi hương vị này, động tác ăn của cậu nhanh hơn rất nhiều. Cậu cũng gần như đói bụng cả tối, đường đường là sinh nhật của mình nhưng trừ miếng bánh kem ăn cùng người khác ra thì trong bụng không có thứ gì cả.
Du Hàn vẫn luôn cầm điện thoại, có lẽ đang nhắn tin cho người nào đó, ngón tay anh không ngừng bấm lên màn hình, ánh mắt tập trung.
Lạc Lâm Viễn ăn mỳ húp nước dùng, nửa bát mỳ vào bụng thì mới giảm bớt được cơn đói bụng cồn cào, lúc này mới có sức ngẩng lên lén nhìn Du Hàn ngồi đối diện.
Du Hàn không nhìn cậu, trái lại càng tiện để cậu quan sát anh hơn.
Anh vẫn mặc áo sơ mi của nhân viên phục vụ hôm nay, cúc áo trên cổ cởi ra vài chiếc, phơi bày da thịt lồng ngực. Có lẽ do vừa nấu nướng xong, phần ngực anh nóng đến mức ẩm ướt, được ánh đèn vàng của khách sạn rọi vào làm hiện lên vẻ trơn láng khỏe mạnh.
Lạc Lâm Viễn không muốn dừng ánh mắt quá lâu vào trước ngực người ta, như vậy thì kỳ lạ quá, nhưng cậu lại không nhịn được, cứ như có như không lén lút liếc về nơi ấy.
Cuối cùng Du Hàn cũng dừng động tác tay lại, đúng lúc bắt quả tang ánh mắt của Lạc Lâm Viễn, anh nhướng mày hỏi: "Nhìn cái gì?"
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa bị sặc nước canh, vội vàng nhấp một ngụm sữa chua, cái này cũng do Du Hàn mua, anh còn chu đáo cắm ống hút vào rồi đặt bên cạnh tay cậu.
Trong miệng ngập tràn hương vị chua chua ngọt ngọt, trong lòng cậu cũng thế, cậu tựa như mê muội lại nhìn vào ngực Du Hàn thêm lần nữa, nói: "Vóc người cậu đẹp thật đấy."
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn thấy vẻ mặt Du Hàn dường như có phần xấu hổ, có vẻ như không thoải mái với lời cậu nói bèn bực bội bổ sung thêm: "Tôi chỉ ngưỡng mộ thôi, cậu đừng có đoán mò."
Cậu đặt đũa xuống, chìa đôi bàn tay cực kỳ trắng trẻo của bản thân ra, lắc lắc trước mặt Du Hàn, "Tôi cũng muốn có hình thể như cậu, con trai nên có cơ bắp." Cũng không nên trắng quá như cậu, trông non nớt kinh khủng, thoạt nhìn không đủ khí chất của đàn ông.
Du Hàn từ chối cho ý kiến, ánh mắt dừng trên người Lạc Lâm Viễn một lúc, quan sát từ bàn tay rồi đến nửa thân trên của cậu, đúng là gầy quá, cũng không có nhiều thịt, nhất là phần eo, anh chưa từng thấy một chàng trai nào eo nhỏ như thế này.
Thấy anh thật sự nhìn sang đánh giá cơ thể mình, Lạc Lâm Viễn vừa thẹn vừa buồn bực nói: "Đừng nhìn nữa!" Cậu dịch mông về phía sau, cơ thể hơi co lại dưới bàn, hận không thể ngồi xổm luôn xuống dưới gầm bàn.
Du Hàn ho nhẹ một tiếng, di chuyển tầm mắt, "Cậu mau ăn đi."
Lúc Lạc Lâm Viễn gần ăn xong thì quầy lễ tân khách sạn đưa quần áo đã giặt khô đến, Du Hàn bảo giặt gấp cho cậu, bây giờ xem ra cũng giặt xong xuôi cả rồi.
Lạc Lâm Viễn đặt bát xuống đi nhận quần áo, cũng không biết tại sao cậu còn cố tình vào phòng tắm thay luôn quần áo vừa mới giặt. Thật ra Du Hàn đã nhìn gần hết từ trên xuống dưới người cậu rồi, bây giờ che che đậy đậy thì có vẻ kỳ cục.
Lạc Lâm Viễn buồn bực nhìn mình trong gương, không nhịn được véo mặt mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mất hết cả thể diện!"
Đến khi cậu ra khỏi phòng tắm, Du Hàn đã thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa, Lạc Lâm Viễn đi qua, có quần áo là có sức mạnh, cậu thản nhiên vào bếp, hào phóng nói với Du Hàn: "Tối nay cậu ở khách sạn cùng tôi đi, đã muộn lắm rồi." Chỉ còn vài phút nữa là qua 12 giờ.
Du Hàn nhấc bát lên từ bồn rửa, cất vào trong tủ bát, anh vẩy tay nói: "Tôi phải về, cậu ở một mình đi."
Lạc Lâm Viễn mím môi, "Phòng suite này là phòng đôi, cậu không cần ngủ chung giường với tôi."
Du Hàn lại lấy điện thoại ra nhìn giờ lần nữa, "Không cần, bất tiện lắm."
Lạc Lâm Viễn tiến lên một bước, "Có gì mà không tiện? Trong nhà cậu cũng không có ai chờ cậu về!"
Vừa mới dứt lời, cậu hận không thể cắn lưỡi mình luôn, bốn chữ không biết suy nghĩ thật sự như tạo ra để dành riêng cho cậu, Du Hàn đã tốt bụng nấu mỳ cho mình ăn, vậy mà cậu còn gây tổn thương cho người ta như thế!
Lạc Lâm Viễn vừa nôn nóng vừa hối hận, "Không phải tôi có ý đó, chỉ là đã muộn thế này rồi, cậu về nhà không an toàn, hơn nữa cậu bận rộn cả ngày cũng mệt lắm, ngủ ở đây đi, sáng mai tôi đưa cậu về được không?"
Du Hàn cũng không giận, đúng là ở nhà không có ai chờ anh về, chỉ là anh không muốn ở khách sạn thôi.
Nhắc đến anh cũng thấy lạ, anh không thể hiểu được quan hệ giữa mình và Lạc Lâm Viễn, rõ ràng bọn họ không hề thân thiết đến vậy nhưng lại liên tục dây dưa với nhau nhiều lần, làm những việc quá thân mật trong mắt của người ngoài.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông, là một ca khúc chúc mừng sinh nhật từ điện thoại của Du Hàn, Lạc Lâm Viễn giật mình.
Du Hàn lấy điện thoại ra, giơ về phía cậu mỉm cười, "Chúc mừng sinh nhật, Lạc Lâm Viễn."
Đây là đồng hồ báo thức anh đã đặt từ trước, chỉ để nói chúc mừng sinh nhật Lạc Lâm Viễn trong vài phút cuối cùng của ngày hôm nay.
Lạc Lâm Viễn sững sờ nhìn người trước mặt, trong lòng như được hâm nóng giống bát mỳ vừa ăn, môi cậu mấp máy, không nói thành lời.
Du Hàn: "Tôi phải về đây." Dứt lời, anh lướt qua người Lạc Lâm Viễn, đi thẳng một mạch ra cửa.
Lạc Lâm Viễn xoay phắt người lại, đuổi theo vài bước, "Chờ một lát!" Cậu quên mất cái chân đang bị thương của mình hoàn toàn không chịu nổi động tác mạnh như vậy, thoắt cái cơn đau thấu xương lan truyền từ mắt cá chân đến, cậu đau đớn hốt hoảng la lên, dưới chân đứng không vững, cứ thế ngã thẳng xuống đất.
Du Hàn nghe thấy động tĩnh của cậu bèn quay đầu lại, đập ngay vào mắt là cảnh người ngã liền vô thức tiến lên đỡ lấy, kết quả không những không đỡ được vững vàng mà còn ngã cùng xuống đất, hai người đè lên nhau, Lạc Lâm Viễn đập vào ngực Du Hàn, gương mặt vùi vào lồng ngực anh.
Rõ ràng là một mùi hương không dễ ngửi, Du Hàn bận rộn cả ngày, mồ hôi mồ kê đầy người, cậu còn có thể nhìn thấy góc áo anh dính chút rượu vang đỏ, cả cơ thể vương nhiều bụi bặm, tất cả những điều này đều là thứ Lạc Lâm Viễn ghét nhất, khiến cậu không thể nào chịu nổi.
Thế nhưng trong lồng ngực này, cậu lại cảm thấy chân run, eo cũng mềm nhũn, tâm trí giống như bị mê hoặc, trong mắt chỉ còn nhìn thấy một người con trai nhễ nhại mồ hôi chứ không phải một kẻ bẩn thỉu.
Cậu đè lên người Du Hàn, như bị ma xui quỷ khiến mà ngước mắt nhìn anh đăm đăm, càng ngày càng nhích sát lại gần.
Cho đến khi Du Hàn giơ tay che kín mặt cậu lại, lòng bàn tay anh rất lớn, che khuất nửa gương mặt cậu, còn che luôn miệng cậu nữa.
Lạc Lâm Viễn vẫn chưa lấy lại tinh thần, cứ ngây ngốc nhìn Du Hàn, nghe thấy đối phương như rít ra từ kẽ răng mà nói: "Cậu muốn làm gì?!"
Lạc Lâm Viễn mờ mịt, cậu muốn làm gì ư?
Cậu có muốn làm gì đâu...
Bất cứ một người ngoài nào chứng kiến đều có thể nói thẳng đáp án cho Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn muốn cưỡng hôn Du Hàn, đây là chuyện người ngoài cũng nhìn ra được, ngoại trừ bản thân cậu.
Đáng tiếc nơi đây không có người ngoài, chỉ có người bị hại Du Hàn suýt chút nữa bị người ta cưỡng hôn.