Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 52: Mưa trên thảo nguyên !



Nhân quả giống như là một loại tội trạng bị thiên đạo chính tay đánh ra vậy , phàm là những người có tội ác tày trời đều bị chấm cho một cái .

Trên đầu của đứa bé ẩn ẩn hiện hiện có tới 3 chấm màu xám , điều này chứng tỏ nhiều lần trước kia cũng không phải loại tốt lành gì , làm hoàng đế cả đời cũng chỉ " may mắn " được chấm cho một cái thôi , hai cái còn lại vẫn là ẩn số , không biết từng làm những gì mà lại làm cho thiên đạo không vui rồi .

Đa phần những người bị chấm cho một cái , cả đời đều là gặp xui xẻo không ngớt , nhiều chuyện dù đã tính toán kỹ lưỡng thì cũng bị biến cố lật đổ , sau cùng chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà mắng thiên mắng địa mà thôi , đứa bé này có tới 3 chấm , không biết cuộc đời sau này sẽ sống ra làm sao đây .

Hàn Vân bất giác nhìn lên trên đỉnh đầu mình , thình lình có một chấm mờ nhạt ở trên đó .

Nhưng mà hắn cũng không có lo lắng gì cả , cái chấm định tội này rất yếu ớt , gần như là không có tác dụng gì , tám chín phần mười thiên đạo chấm để cảnh báo cho vui chứ không làm gì được , dù gì cũng chỉ là thiên đạo của giới này , có nhiều thứ không thể nhúng tay vào .



Ở bên kia , vụ việc Tạ Thanh Phong nhúng tay đã kết thúc , Trương An thấy nhi tử của mình bị đánh , không biết suy nghĩ gì mà lại mặc kệ , chỉ vác thằng nhóc lên vai rồi đi mất bóng dáng .

" Đại ca ! Cũng quá trưa rồi ! Chúng ta nên là về thôi ! "

Tạ Thanh Phong bước tới khoác vai Hàn Vân , bất ngờ bị một câu hỏi làm cho đơ người :

" Ừ ! Có muốn chạy đua không ? "

" Thôi không so bì nữa , dù sao thì em cũng không thắng nổi ! " - Hắn thở dài .

" Cho ngươi chạy trước 5 phút ! "

" Không cần ! Anh nghĩ em là loại người gì mà cần anh chấp ? Đừng có khinh thường em có được không ? "

Nói thì nói , nhưng thân thể Tạ Thanh Phong nhanh chóng phóng đi , xa khuất khỏi ánh mắt , Hàn Vân đứng một lát sau đó mới từ từ di chuyển .

Không phải là chạy đua gì , hắn quan sát xung quanh không có ai , tới một góc đá dựng đứng , xung quanh toàn là cây cối rậm um tùm .

Ở đó đào ra một cái động nhỏ , sau đó mới rút từ túi ra một nắm lá cờ nhỏ kích thước bằng que tăm cùng vài viên không gian thạch nhỏ xíu , điên cuồng phác hoạ hoa văn xuống một mặt đá dưới chân .

Những lá cờ này là một số nguyên liệu có thể dùng mà hắn kiếm được nửa tháng trước , khi tới thuê xưởng rèn cũng thuận tiện mà chế tạo ra được cả trăm cây trận kỳ cấp thấp .

Hắn là muốn tạo ra một cái truyền tống trận cự ly ngắn ở đây , tuy chỉ được cấu tạo từ những đồ dùng hạ phẩm , nhưng cũng có thể dùng được một lần , cuộc sống ở giới này vẫn còn dài , ai biết được mai sau có gặp bất trắc gì không , trước tiên cứ tạo ra một lối thoát cho chắc chắn rồi tính .

2 tiếng sau , Hàn Vân phủi phủi tay áo , ra cửa động nhìn trời .

Không phải truyền tống trận đã được hình thành , mà là ở trên trời lúc này có vô số mây đen đang kéo đến , hắn cũng đã rời xa nơi cắm trại khá lâu rồi , hiện tại nên về đi thôi , truyền tống trận này cứ để đến tối lén lút tới hoàn thành sau vậy .

Thuận tay ném mấy lá cờ ra , hai cái tiểu trận dễ dàng được hình thành .

Một cái là bảo hộ trận ngăn các loại động vật tránh cho chúng nó vào trong động này chạy loạn , cái trận thứ hai là để giấu hẳn cái cửa động đi , tránh cho tai mắt người thường .

" Ầm Ầm Ầm ! "

Khi Hàn Vân về tới khu cắm trại thì sấm chớp đã lên tới đỉnh điểm , âm thanh ì ùng làm tâm thần người ta bấn loạn không thôi , nếu không phải ở khu này có sẵn cột thu lôi thì khách khứa đã không hẹn mà chạy về hết rồi .

Trong thời gian hắn vắng mặt , Diệp Tuyết Linh cùng Lâm Tiêu Du đã dùng sức chín trâu hai hổ dựng được hai căn lều nhỏ ba lớp , bên trên cùng là một lớp vải bạt chống nhiệt chống nước , lớp thứ hai là loại hấp thụ nhiệt giúp cho nhiệt độ bên trong lều vải không quá nóng bức , lớp cuối cùng thì là một lớp vải thô bình thường mà thôi .

Trời sắp đổ mưa rồi mới thấy bóng dáng của Hàn Vân , Lâm Tiêu Du không nhịn được cằn nhằn vài câu , sắc mặt lo lắng của Diệp Tuyết Linh bấy giờ cũng bớt đi , không nói không rằng hừ một cái rồi chui vào trong lều .

Lâm Tiêu Du một cái lều , Diệp Tuyết Linh một cái khác , vậy là Hàn Vân không có chỗ ở , nhưng mà hắn cũng chẳng để tâm gì , ở đây không có ai cấm vụ hai người ở chung lều đâu , vì thế mới mặt dày thò đầu vào ở cùng Diệp tiểu thư .

" Rào Ào Ào ! "

Trên thảo nguyên với độ cao mấy trăm mét , bầu trời âm trầm tối đen lại , cơn mưa tầm tã trút xuống trắng xóa cả một mảnh không gian .

Cây cối xung quanh không biết là vì gió lay hay là vui mừng vì mưa lớn mà lắc lư liên tục , nước mưa xối xả tuôn xuống như đang cố đem cả cái thảo nguyên này gột rửa hoàn toàn khỏi bụi bẩn , cảnh này làm nhiều người bất giác nhớ đến vài lời của bài hát nào đó :

" Nếu đang yêu nhau chỉ cần nhìn mưa sẽ nhớ nhau hơn?

Thế nhưng sao chia tay lại sợ giọt mưa thấm đẫm cô đơn… "

Hàn Vân hiện tại đang cùng Diệp Tuyết Linh chung lều trại , bất giác cảm thấy không gian trở nên ấm áp lạ thường , cả hai người đều không biết ở trong tim có thứ tình cảm được gọi là " yêu " hay không , nhưng mà hiện tại thân phận chính là người một nhà , có nhiều thứ có lẽ không cần nói ra , chỉ cần giữ lại ở trong lòng cũng đủ để người kia cảm thấy .

Diệp Tuyết Linh kéo khóa mở một chút cửa lều vải ra , cảm nhận từng đợt gió lạnh mang theo hơi nước quét qua , tự đưa tay ôm lấy thân thể đang run lên , không tự chủ được mà tự nghiêng người , gối đầu vào vai của Hàn Vân .

Bất giác trong đầu nàng có một đoạn hình ảnh lướt qua .

Một nam một nữ ngồi dưới gốc cây hoa hòe trú mưa , từng giọt nước mang theo cánh hoa màu vàng nhạt rơi xuống

Nữ nhân kia ngồi co người lại , hai tay ôm lấy đôi chân .

Còn nam nhân thì lại có vẻ ngốc nghếch , rõ ràng là cầm một tàu lá chuối nhưng lại che cho người ngồi kế bên , mặc kệ cho bản thân mình bị mưa tạt qua tới mức cả thân thể đều là dính cánh hoa hòe .

Nam nhân kia thật là giống Hàn Vân , còn nữ nhân có lẽ chính là bản thân nàng .

Diệp Tuyết Linh tâm trí có hơi hốt hoảng , rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng cùng với Hàn Vân ở ngoài trời đón một cơn mưa lớn , thế nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra một đoạn hình ảnh chân thực .

Tuy là ảo tưởng nhưng lại rất đẹp , bản thân nàng cũng không nỡ mà quên đi , có lẽ đây chính là một giấc mơ đẹp nàng từng mơ được từ rất lâu rồi , không muốn quên mà lại lỡ quên đi lúc nào không hay biết .

Trong lòng của Diệp Tuyết Linh lan tràn một loại cảm giác ấm áp lạ thường , mắt khép hờ cảm nhận từng chút từng chút một , giống như không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một tia cảm xúc .

Hàn Vân nhận thấy được cơ thể của nàng đang run lên , liền để Diệp Tuyết Linh ngã vào trong lòng mà ôm lấy thân thể nhỏ bé , vẻ mặt cô mơ màng giống như đang nhớ lại thứ gì đó rất hạnh phúc .

" Giữ nguyên đi ! "

Lo sợ Hàn Vân sẽ dùng một số động tác mập mờ mà xóa tan đi cảm xúc của mình , Diệp Tuyết Linh nhẹ giọng nói nhỏ .



" Hắt xì ! "

Đối diện căn lều bên trái toàn là những đốm lửa hạnh phúc đang nồng cháy , chiếc lều kế bên bị gió quật cho tả tơi , Lâm Tiêu Du nằm co ro ở trong , trên người đắp tới hai lớp chăn mỏng mà vẫn cảm thấy lạnh , lâu lâu còn hắt xì một tiếng rõ to , nếu không phải âm thanh gió quật mưa rơi quá to thì cả một vùng lều trại đều nghe thấy từng tiếng hắt xì của nàng .

Trong căn lều nhỏ vang ra âm thanh buồn bực của ai đó :

" Sớm không mưa , Muộn không mưa ! Lại đi mưa vào cái lúc người ta đang đi chơi ? Ông trời ơi ! Ông thật là muốn trêu đùa con người mà ! "

Như đã nghe thấy lời trách móc , ở trên trời dạt xuống một tiếng sấm vang dội để cho con người kia phải câm nín :

" Ầmmmm ! "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv