Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 59



Hàn Đống đưa Giang Mi Ảnh đi sửa điện thoại, hỏi xong, thay màn hình gốc cũng phải gần một nghìn, cô thấy xót, thế là đổi điện thoại cũ lấy điện thoại mới, mua chiếc “Apple” đời mới nhất.

Điện thoại Hàn Đống cũng dùng hơn ba năm, rất cũ rồi. Giang Mi Ảnh thuyết phục anh, cũng đổi một chiếc màu đen cùng dòng.

Đặt chiếc điện thoại màu bạc của cô cạnh chiếc màu đen của anh, thoạt nhìn còn có chút giống đồ đôi, Giang Mi Ảnh nở nụ cười rạng rỡ.

Vốn hôm nay định đi hẹn hò, mua điện thoại xong cũng gần tới giờ ăn trưa, vì nguyên nhân đặc thù của Giang Mi Ảnh, hai người mang theo salad và sandwich, tìm ghế dài bên bồn hoa ngồi ăn.

Salad cùng sandwich đều do Hàn Đống làm, Giang Mi Ảnh chỉ phụ trách ăn. Salad Hàn Đống trộn cũng ngon hơn cả Giang Mi Ảnh làm, cô rất không phục.

“Dù sao em cũng coi như một nửa chuyên gia làm cơm thể dục chuyên nghiệp, tại sao salad anh làm còn ngon hơn em?” Giang Mi Ảnh hỏi.

Hàn Đống suy nghĩ, đáp: “Chắc là, tại vì làm cho em ăn.”

Buổi chiều hai người cùng đi xem phim, bởi vì chọn phim khá ổn, tâm trạng Giang Mi Ảnh rất vui sướng. Đến lúc chiều tối về đến nhà, Giang Mi Ảnh còn chưa đã thèm.

Giang Mi Ảnh chủ động hỏi Hàn Đống: “Anh có muốn đổi chỗ chơi tiếp không?” Nói xong, mặt cô đỏ bừng, cảm thấy liệu mình có quá sốt ruột rồi hay không.

Hàn Đống hơi nhíu mày: “Đổi chỗ cái gì, ngày mai em còn phải đi làm.”

Người đàn ông không hiểu tình thú này, Giang Mi Ảnh cảm thấy có phải cô ám chỉ chưa đủ rõ không, hay là cô cởi mở quá?

Dưới ánh đèn đường vàng, Hàn Đống không thấy rõ sắc mặt của Giang Mi Ảnh, anh nói tiếp: “Đêm hôm qua em không ngủ ngon, hôm nay đi ngủ sớm chút. Những chuyện phiền lòng đó cứ giao cho anh, em đừng lo lắng. Đừng nhận điện thoại số lạ.”

Người này nói một đống, căn bản không hiểu ý đổi chỗ chơi tiếp của cô.

Nghĩ lại, cũng không thiên thời địa lợi nhân hòa, Giang Mi Ảnh nhướng mày, nén lại lời muốn nói, gật gật đầu.

“Được rồi, anh về trước đi.”

Hàn Đống đưa cô đến tận cửa nhà, Giang Mi Ảnh mở cửa ra chính là mái ấm của cô.

“Đi ngủ sớm chút.” Hàn Đống dặn dò lại lần nữa, xong rời đi không chút lưu luyến.

Khóe miệng Giang Mi Ảnh giật giật, không nhịn được mà trợn tròn mắt.

Sao lại có người đàn ông ngu ngốc đến vậy?!



Cô nằm nhoài trên giường đập gối ôm, trong lòng thấy vừa xấu hổ lại vừa bực bội.

Thật ra Giang Mi Ảnh thấy chuyện Tạ Hòa Kim không ảnh hưởng đến mình nhiều lắm, giai đoạn vất cả khó khăn hơn đã qua, hiện tại việc quấy rối và bôi nhọ của Tạ Hòa Kim cùng lắm chỉ như vẩy nước lên thôi, chẳng làm sao cả.

Dù nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn có chút lo lắng. Gia đình Tạ Hòa Kim tuy là nhà giàu mới nổ, nhưng có rất nhiều vốn tư bản, được xếp hạng cao ở Phù Thành. Phường Tam Vị của nhà Hàn Đống tuy là trải rộng khắp các nơi trên cả nước, còn có cả chi nhánh ở nước ngoài, nhưng mà dù sao căn cứ gốc của gia đình Hàn Đống ở thủ đô, hổ ngoại lai có đấu cũng không lại rắn bản địa.

Cô chỉ sợ Tạ Hòa Kim còn có chiêu trò ghê tởm khác.

Trước khi ngủ, điện thoại quấy rối lại gọi tới, Giang Mi Ảnh để ý, nhớ tới Hàn Đống bảo kiện, thế là cô cầm bút ghi âm, tiện thể lấy iPad quay lại màn hình điện thoại và bút ghi âm làm bằng chứng. Sau khi nhận điện thoại, cô lập tức mở loa ngoài.

Lưu lại bằng chứng mới có thể đánh thắng trận.

Bên kia vẫn giống hai lần trước, im lặng không nói gì.

Sau mấy giây, Giang Mi Ảnh liền mở miệng nói: “Alo?”

Quả nhiên, nghe thấy giọng Giang Mi Ảnh, đối phương không chỉ không cúp điện thoại, mà trái lại bắt đầu nói chuyện.

Vẫn là cái giọng trầm trầm quỷ dị kia, giống như giọng nam đã được xử lý bởi máy đổi giọng nói.

“Thần nữ…”

Giang Mi Ảnh đảo mắt, nói: “Còn kêu ‘thần nữ’ nữa cần thận tôi xé mồm cậu ra.”

Cô nói lời này chỉ để trút giận, nhưng lời nói ra không hề thương xót tí nào.

Đối phương sửng sốt, dường như không ngờ Giang Mi Ảnh sẽ cứng rắn như vậy, ngay sau đó liền nói: “Tao sẽ khiến mày phải hối hận…”

“Hối hận cái gì?” Giang Mi Ảnh cười nhạo, “Hối hận ném nước dừa vào đầu cậu sao?”

“…”

“Bụp” một tiếng, sau ba giây im lặng, đối phương chủ động cúp điện thoại quấy rối.

 Giang Mi Ảnh hơi ngây ra, sau đó chế nhạo.

Tố chất tâm lý kém cỏi như vậy còn đi đe dọa người khác. Cô chẳng qua chỉ thử xem, không ngờ tên này thế mà bị dọa thật, có tật giật mình, tự mình cúp máy trong mớ hỗn độn.



Giang Mi Ảnh cũng ngại nói với cho Hàn Đống biết, tên quấy rối cô quả nhiên chính là Tạ Hòa Kim, chẳng có chút cảm giác thành tựu gì cả. Các bình luận bôi nhọ trên Tieba, trên Zhihu chắc cũng do Tạ Hòa Kim gây nên.

Hắn ta thật sự ghi hận người bạn học ném đồ uống lên đầu mình.

Kể câu chuyện cười này cho Hàn Đống nghe, anh há hốc mồm.

“Thật sự là hắn ta á?”

“Vâng, thử một cái là chuẩn, tố chất tâm lý kém vô biên.” Giang Mi Ảnh khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo sự thoải mái, “Không khác gì trước kia một chút nào.”

 Hồi cấp ba tính cách Tạ Hòa Kim cũng như này, tâm lý yếu kém, cũng rất độc miệng.

Lúc lớp thi đồng ca, Giang Mi Ảnh tuy mập nhưng hát rất hay, được xếp bên cạnh micro. Bởi vì hình ảnh không tốt, cô không phải người hát chính, nhưng cái micro kia thu giọng cô rất tốt, cuối cùng lúc hát đồng ca, giọng của Giang Mi Ảnh là rõ nhất, chỉ là người xem dưới khán đài không nghĩ tới đấy là Giang Mi Ảnh hát.

Thời điểm tập luyện, Tạ Hòa Kim đứng phía sau cô. Giang Mi Ảnh nghe thấy Tạ Hòa Kim hát rất lệch tông, cứ cho là cô không thích người này, cô vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cậu hát có chút lạc điệu.”

Kết quả, sắc mặt Tạ Hòa Kim biến đổi, có lẽ cảm thấy mình bị mất mặt, nên đã chửi Giang Mi Ảnh vài câu, dùng từ rất khó nghe, chửi cả mười tám đời tổ tông nhà Giang Mi Ảnh. Giang Mi Ảnh bị mắng chửi cực kỳ ấm ức, sau khi luyện tập, cô trốn trong góc phòng khóc rất lâu.

Nhưng mà sau đó, Tạ Hòa Kim lại thay đổi câu chuyện đi một chút, đem lời mình mắng chửi Giang Mi Ảnh chuyển lên người cô. Câu chuyện liền biến thành, Giang Mi Ảnh mắng hắn hát dở, còn mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Chuyện này lại khiến Giang Mi Ảnh trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, bị bạn học công kích, còn bị học sinh ngoài trường chặn lại trên đường. Suýt chút nữa cô không thể đứng sau micro, cứ nghĩ đến là cảm thấy ghê tởm lại buồn nôn.

Thế nhưng, cuối cùng lúc thi dấu, Tạ Hòa Kim vì quá căng thẳng, mặt đỏ bừng đứng trên sân khấu, không hát được một chữ nào.

“Loại người này, phải gặp điều tồi tệ nhất.” Hàn Đống nói, “Còn nếu vẫn không lay chuyển được, chúng ta chỉ có thể làm hắn ta nếm mùi đau khổ, hắn ta mới có thể ngừng tay lại.”

Giang Mi Ảnh lòng không đáy: “Làm sao mới có thể khiến hắn ta đau khổ?”

“Chuyện này trước hết em đừng làm gì cả, cứ giao cho anh.” Hàn Đống không nói cho cô, “Muộn rồi, nhanh đi ngủ đi.”

“Được. Anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Vì hiện tại Hàn Đống không nói cho cô biết, Giang Mi Ảnh cũng không hỏi, yên tâm đi ngủ.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv