Ban đêm Ôn Hàn Thủy không ngủ ngon.
Vì vậy khi sáng dậy cô có chút nóng nảy, tay kéo chăn cuối cùng lại thấy tay trái bị đau, cô cau mày hít một hơi. Sau đó mở mắt ra thì thấy một vết bầm lớn ở khuỷu tay khiến người ta sợ hãi.
Cô chạm nhẹ vào, đau đến mức Ôn Hàn Thủy thở hổn hển.
Vết bầm ở đâu ra vậy?
Cô nghĩ kỹ lại. Đêm qua ở tiệc đóng máy cô uống say, cũng không về khách sạn, theo Từ Phỉ về nhà. Nửa đêm say khướt, người yêu, những từ khóa này xuất hiện cùng nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ, Ôn Hàn Thủy dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Cô cử động, cơ thể thực sự rất đau nhức.
Nói thẳng ra, cả hai đều muốn nên duyên vợ chồng, không thể kiềm chế là chuyện bình thường.
Nhưng người bình thường nên có một chút cảm xúc thương tiếc chứ!
Làm sao lại có thể đánh người ta đến mức bầm dập thế này?
Đồ khốn!
Ôn Hàn Thủy cáu kỉnh định rời giường, giơ chân đá vào người bên cạnh.
Từ Phỉ bị đá tỉnh táo lại, nhưng ít nhất nhớ tới người ngủ bên cạnh là Hàn Thủy, phản xạ có điều kiện mà không động thủ. Nhưng hiện tại anh hơi bối rối, nửa mở mắt: "Dậy sớm vậy?"
Đồng hồ sinh học nói với Từ Phỉ chắc chắn còn chưa tới sáu giờ.
Ôn Hàn Thủy: "Đồ khốn, đồ cầm thú!"
Vì sợ cách âm, cô đã mắng hai lần với giọng nói nhẹ nhàng khi tỉnh lại, bên tai Từ Phỉ nghe giống như sợi lông vũ đang nhẹ nhàng cào anh, không giống như chửi bới mà là cưng chiều.
"Anh bị oan mà?" Anh nhìn cô cười: "Đã kiềm chế rồi."
Ôn Hàn Thủy: "???"
Từ Phỉ bị đá một lần nữa, xoa đầu bối rối. Ôn Hàn Thủy vươn cánh tay trước mặt anh: "Nhìn xem, chứng cứ ở ngay đây, sao có thể nhéo em thành như vậy?"
Vết thâm tím nhìn rất đáng sợ.
Từ Phỉ ngồi dậy: "Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Hôm qua anh nói muốn xoa thuốc, đúng rồi, thuốc! Ở nhà anh không có thuốc nhưng hôm qua đã đặt mua mang về nhiều loại. Kết quả là lúc sau bị mê hoặc mà quên mất những thứ này.
May mắn là đã tính toán để lại lời nhắn trước.
Bây giờ có lẽ nó đã được treo bên ngoài cửa.
"Chờ anh một chút." Từ Phỉ lập tức vén chăn xuống giường.
Ôn Hàn Thủy cảm nhận được sự mát mẻ bên ngoài chăn bông, co rúm người lại, cả người thu vào trong chăn.
Ngay sau đó, Từ Phỉ mang theo túi thuốc đi vào, trên tay còn có khăn nóng. "Đến đây, đưa tay trái cho anh." Giọng điệu của Từ Phỉ rất dịu dàng, vì vậy Ôn Hàn Thủy cũng không trách anh nữa, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Chườm khăn nóng lên vết thương, không đau mà tạo cảm giác dễ chịu.
Từ Phỉ nhướng mày, cẩn thận ấn khăn xuống. Ôn Hàn Thủy yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên ngáp một cái: "Em hơi buồn ngủ."
"Ngủ đi." Từ Phỉ vươn tay xoa đầu cô, "Chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Một cảm giác ấm áp tràn qua người, Ôn Hàn Thủy không còn cưỡng lại giấc ngủ nữa, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ. Trên giường, Từ Phỉ dịu dàng chườm nóng cho cô.
Khi cô tỉnh lại thì đã gần trưa.
Ôn Hàn Thủy với lấy điện thoại thấy rằng đêm qua mình đã nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô định trả lời tin nhắn nhưng đã bị mùi thuốc thu hút. Ngửi tới ngửi lui, cuối cùng phát hiện mùi nằm trên tay trái của cô.
Ôn Hàn Thủy vén ống tay áo ngủ lên, thấy vết thương của cô đã dính đầy thuốc.
Những ký ức sáng sớm theo sau đến, bây giờ cô đều nhớ lại.
Rõ ràng đó là vết thương do chính mình gây ra nhưng kết quả lại đổ lỗi cho Từ Phỉ.
A, tại sao anh không giải thích.
Không đúng, không đúng, không thể trách anh được.
Là lỗi của cô, lỗi của cô!
Ôn Hàn Thủy không khỏi che mặt, hận không thể vùi cả người vào trong chăn.
Không biết có phải vì đã làm nhiều chuyện mất mặt trước mặt Từ Phỉ không, một lúc sau, Ôn Hàn Thủy cảm thấy thản nhiên hơn. Cô từ trên giường đứng dậy, nhe răng một hồi, mới từ từ thích ứng với việc chân run, tuy rằng khi đi vẫn cảm thấy hơi đau nhức nhưng không sao cả.
Từ Phỉ đêm qua vẫn rất dịu dàng.
Nhịn không được lại nhớ tới hành động của mình tối hôm qua, Ôn Hàn Thủy lại đỏ mặt, vội vàng vào phòng tắm, tạt nước lạnh vào mặt. Lần này thực sự đã tỉnh táo lại.
Sau khi tắm xong, Ôn Hàn Thủy đói bụng đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Từ Phỉ không đi làm, thay vào đó lại ở trong phòng khách, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ nhưng không xóa đi được vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh.
Ôn Hàn Thủy nghĩ thầm, Từ tổng làm việc nghiêm túc thật đấy.
Cô đi tới chỗ anh: "Chào buổi sáng, Từ tổng."
Cô không phải nhân viên của anh nên cũng không sợ anh, thậm chí còn cười thật tươi.
Từ Phỉ quay người lại, khóe miệng vốn đã nở nụ cười nhưng ánh mắt lại treo trên người cô, lông mày vô thức nhíu lại: "Sao em không mặc quần?"
Nói xong vội vàng đứng dậy kéo rèm cửa sang một bên.
Chỉ nghe thấy một tiếng động, căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Ôn Hàn Thủy nhìn xuống trang phục của mình.
Cô đang mặc áo của Từ Phỉ, rất dài, đủ để che mông. Về phần tại sao cô không mặc quần, cái này phải hỏi Từ Phỉ ngày hôm qua đã giúp cô tắm tại sao lại không mặc cho cô vào.
Được rồi, cũng không thể trách anh được.
Một lý do khác là quần áo mà Ôn Hàn Thủy mặc ngày hôm qua đã bị bẩn, theo thói quen cô cũng không muốn lén lút lục lọi tủ quần áo riêng của Từ Phỉ.
Nhưng mà...
Ôn Hàn Thủy lại nhìn xuống chính mình, "Em có chỗ nào bị lộ à?"
Tuy chỉ mặc một chiếc áo nhưng toàn bộ cơ thể đều được che kín, tuy nhiên nếu vào mùa hè mà mặc loại áo này coi như vẫn tính là mát mẻ.
Từ Phỉ đi tới, không biết từ đâu mang theo một cái túi: "Quần áo của em."
Anh không có quần áo của cô ở nhà, rõ ràng thứ này đã được mua vào hôm nay. Ôn Hàn Thủy lấy chúng ra xem, thấy rằng chúng đều khá đẹp, là phong cách mà cô thích.
"Hôm nay anh đã ra ngoài rồi ư?" Ôn Hàn Thủy hỏi.
"Không có." Từ Phỉ chăm sóc Ôn Hàn Thủy, đương nhiên là không có thời gian ra ngoài, "Ngụy Khiêm tiện thể mang tới."
Ôn Hàn Thủy một tay cầm túi, "Anh để người đàn ông khác mua quần áo cho em à?"
Vẻ mặt của cô đột nhiên có chút kỳ lạ.
Từ Phỉ nheo mắt: "Hàn Thủy." Anh nói chậm đồng thời nhấn mạnh: "Anh mua quần áo, cậu ta chỉ ghé qua cửa hàng lấy thôi."
Ôn Hàn Thủy cảm thấy nếu cô nói tiếp, Từ Phỉ sẽ ghen rồi trừ lương của Ngụy Khiêm mất. Cô cười với Từ Phỉ, cầm lấy túi rồi chạy đi. Đang lúc chạy, vạt áo cô tung bay, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Từ Phỉ vô thức đưa mắt đi chỗ khác, một giây sau mới phản ứng lại, đây là vợ của anh.
Nhìn lại lần nữa, Ôn Hàn Thủy đã trở lại phòng ngủ.
Sau khi thay quần áo, Ôn Hàn Thủy bắt đầu thì thầm về việc lại đói rồi.
Bữa sáng Từ Phỉ mua đã nguội, Ôn Hàn Thủy không muốn hâm nóng, chỉ nói: "Ra ngoài ăn cơm được không? Chiều nay em phải về khách sạn thu dọn đồ đạc."
Từ Phỉ tắt máy tính, lơ đãng hỏi: "Quay xong em có kế hoạch gì?"
Ôn Hàn Thủy đợi anh ở cửa ra vào, thành thật nói với anh: "Em sẽ ở lại Càn Thành vài ngày, sếp sẽ giao công việc mới, lúc họp có thể sẽ thông báo."
"Vài ngày tới đến ở với anh hả?" Từ Phỉ nói tiếp, "Anh sẽ giúp em chuyển hành lý."
Ôn Hàn Thủy: "Này, anh còn chưa hỏi ý kiến của em!"
Từ Phỉ dừng lại: "Gia tài đều giao cho em rồi, đương nhiên anh phải đi theo em khắp nơi chứ."
Ôn Hàn Thủy: "Một xu em cũng chưa thấy." Vừa nói xong, Từ Phỉ đã nhét điện thoại vào tay cô, thuận miệng nói mật khẩu.
Ôn Hàn Thủy thích sự thẳng thắn của anh, nhưng không nhìn điện thoại của anh mà là thuận tay nhét vào trong túi mình, cười tủm tỉm nhìn anh: "Tịch thu."
Từ Phỉ cười một tiếng: "Vậy em cũng đem anh tịch thu đi."
"Đang thu nhận đây." Ôn Hàn Thủy lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, hôn lên mặt Từ Phỉ một cái.
Lúc đó, biểu hiện của Từ Phỉ vô cùng dịu dàng cưng chiều.
Nhưng Ôn Hàn Thủy thấy có gì đó không ổn, lùi lại một bước và cảnh giác nói: "Em vẫn còn khó chịu."
Không khí ấm áp lập tức tiêu tan, Từ Phỉ bất lực nhìn cô: "Trong mắt em, anh không nghĩ gì khác ngoài lên giường à?"
"Anh có thể sao?" Ôn Hàn Thủy hỏi ngược lại.
Từ Phỉ nghiêm túc phối hợp: "Không phải ở trước mặt em."
Cũng không có gì đáng tự hào.
Ôn Hàn Thủy đánh anh một cái, lại vô tình đánh vào mông anh. Được rồi, là cô cố tình.
Vẻ mặt Từ Phỉ lập tức nguy hiểm nhìn qua, Ôn Hàn Thủy nhanh chóng phản ứng lại: "Ấy ấy, em không khỏe, toàn thân đau nhức..."
Vẻ mặt Từ Phỉ lập tức bình thường trở lại, tuy biết cô cố ý nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: "Đau lắm hả? Hay là ăn cơm ở nhà đi"
"Vẫn cần chuyển hành lý mà." Ôn Hàn Thủy thúc giục, "Đi thôi, em đói bụng rồi."
"Vất vả rồi." Miệng thì nói lịch sự, nhưng vừa đóng cửa lại, người này nhanh chân tiến lên một bước, trực tiếp từ phía sau bế cô lên. Ôn Hàn Thủy sợ tới mức kêu lên, cũng may bọn họ không có hàng xóm, nếu không sẽ phiền toái.
Một đường bế lên xe, Ôn Hàn Thủy xoa xoa cánh tay, hừ hừ: "Anh đụng phải tay em."
Bởi vì những lời này, lúc sau Từ Phỉ không dám ôm Ôn Hàn Thủy nữa.
Sau bữa trưa, anh lái xe đưa Ôn Hàn Thủy về khách sạn. Giữa trưa nhiệt độ cao, Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy khắp người ấm áp, nhất là Từ Phỉ lái xe rất ổn định cho nên chỉ trong chốc lát cô lại ngủ thiếp đi.
Cho đến khi Từ Phỉ gọi cô: "Heo nhỏ, chúng ta đến rồi."
Ôn Hàn Thủy mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật là đã đến rồi. Lúc đó cô mới nhận ra: "Gọi ai là heo nhỏ đấy!"
Chưa hết tức giận lại đánh anh một cái.
Từ Phỉ vừa định vươn tay, Ôn Hàn Thủy đã a một tiếng: "Tay đau."
Thật giống như một con búp bê sứ rất quý giá không thể chạm vào. Từ Phỉ cam chịu: "Xuống xe thôi."
Đây là lần đầu tiên Trần Phân gặp bạn trai của Ôn Hàn Thủy.
Buổi sáng cô ấy đã thu dọn gần hết mọi thứ, lúc Ôn Hàn Thủy trở về khách sạn, cô ấy cũng rảnh rỗi nên đã giúp thu dọn đồ đạc một chút. Khi đến, cô chỉ có một chiếc vali, nhưng khi đi, hai chiếc vali gần như không vừa. [wattpad aristocraticboy_duu]
Cũng sau khi thu dọn đồ đạc, Trần Phân hỏi: "Chị, sao chị không ở chỗ em mấy ngày tới, giường chỗ em lớn lắm."
Ôn Hàn Thủy nói: "Cảm ơn em, nhưng chị đang ở chỗ bạn trai."
"Hôm nay anh ấy không tới ạ?"
"Anh ấy đang ở cửa."
"Hả?" Trần Phân nói, "Chị không cho anh ấy vào à?"
Ôn Hàn Thủy: "Chị sợ làm phiền em."
Bên ngoài cửa, Từ tổng lần đầu tiên trong đời bị đóng sầm cửa trước mặt. Anh đứng ngoài như người giữ cửa, điện thoại vẫn trong túi của Ôn Hàn Thủy, nhìn chằm chằm vào tấm thảm, thầm nghĩ, chỉ có Hàn Thủy mới dám sai khiến anh như thế này. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Sau khi đợi một lúc lâu, Ôn Hàn Thủy đưa Trần Phân ra ngoài giới thiệu hai người với nhau. Trần Phân chỉ cảm thấy khí thế của bạn trai Ôn Hàn Thủy rất lớn, còn đáng sợ hơn cả sếp đến mức cô ấy nói chuyện có chút lắp bắp. Cũng may là họ không nói nhiều, Từ Phỉ kéo hai vali đi trước một bước.
Ôn Hàn Thủy trong tay xách một cái túi: "Trần Phân, để bọn chị đưa em về."
"Không không không cần đâu." Trần Phân vội vàng từ chối, "Chị, em không muốn làm bóng đèn đâu."
Chỉ nghĩ đến điều đó, Trần Phân đã cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng, Ôn Hàn Thủy đeo túi tự mình rời đi.
Cô vừa ra khỏi thang máy đã thấy Từ Phỉ trở lại, kinh ngạc: "Anh đi nhanh vậy?"
Từ Phỉ nhận lấy túi xách, "Lấy hết mọi thứ chưa?"
"Rồi." Ôn Hàn Thủy trêu chọc anh, "Làm gì mà tích cực vậy, sợ em chạy mất à?"
Nghĩ anh sẽ phủ nhận, nhưng cuối cùng anh lại ừ một tiếng.
Cô có chút ngạc nhiên.
Cho đến khi cùng nhau lên xe, Từ Phỉ mới cười: "Đi, về nhà thôi."