Sân bay, nó bước đi với những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Mái tóc tím cột lệch một bên, nó đen chiếc kính đen bảng to che hết mắt, mặc chiếc áo pull màu trắng, sợi dây chuyền Lik là hàng đọc duy nhất ở tập đoàn thời trang của nó, quần Jean mài rách, dưới chân là đôi cao gót Louboutin màu đen. Ở trước cửa sân bay, một người đàn ông mặc vest đen đứng bên chiếc xe hơi Bugatti hàng đầu thế giới. Nó lạnh lùng bước đến, cất chất giọng băng lãnh:- Chìa khóa
- Nhưng.. thưa tiểu thư, ông chủ bảo ....
- Muốn mất việc ?
- D.. dạ... chìa khóa đây ạ
Nó bước lên chiếc Bugatti màu trắng lao đi nhanh chóng.
Khu biệt thự cao cấp,
Nó dừng xe trước căn biệt thự màu trắng tinh khiết, chạy xe vào thẳng gara. Vừa bước xuống xe, một người đàn ông chạy đến ôm chầm lấy nó, giọng ông run run:
-Papa nhớ con quá !
Nó hất mạnh ông ra, khuôn mặt của nó bình thường đã lạnh giờ đã vô cảm hoàn toàn, nó nhếch mô khinh bỉ:
- Ông không xứng chạm vào người tôi
Ông Tuấn lặng im nhìn nó, trong hốc mắt trào ra một vài giọt nước. Bà Cẩm Tú đứng sau khẽ lau nước mắt. Nhỏ đứng bên cạnh bà đưa ánh mắt lo lắng nhìn ông Tuấn.
Nó lướt qua mọi người và bước vào trong nhà.
Giờ ăn cơm, ông Tuấn và bà C. Tú ngồi ở bàn ăn. Không khí im lặng đến não nề. Bà Tú là người cất tiếng đầu tiên:
- Để em lên gọi Nana và Yumi xuống ăn
- Không cần đâu.
Trong lúc đó ở trên lầu, Nana mặc chiếc váy xòe màu xanh dương, mái tóc màu hồng búi lên gọn gàng, đôi mắt màu hồng phấn to tròn dễ thuơng, nhỏ bước về phía cầu thang. Nơi đó, có một người con gái đang đứng, mái tóc tím xõa dài tự nhiên, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhỏ.
- Trông cô vui nhỉ ? - Nó cất giọng băng lãnh.
Nhỏ hoảng sợ bởi sự lạnh lùng của nó, bởi sự mỉa mai trong câu nói của nó. Nhỏ lắp bắp:
- C... ch... chị ... à
Nó với tay bóp chặt lấy cổ nhỏ. Nó gằn từng chữ:
- Cô không xứng gọi tôi là chị
Nó siết chặt cổ nhỏ cho đến khi thấy khuôn mặt nhỏ tái mét mới từ từ buông ra. Nhỏ ho khụ khụ. Còn nó quay lưng đi, bỏ lại câu nói lạnh lùng:
- Mọi chuyện... chỉ mới bắt đầu