Ngồi đối diện với người đàn ông trước mặt, Thanh Trà không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Cô còn không nghĩ mình sẽ quay lại đây thêm lần nào nữa.
Vừa mới khi nãy rời khỏi quán trà, cô liền vội vã đến trại giam để gặp Lam Tấn hỏi cho ra lẽ, bây giờ lại không biết mở lời như thế nào. Cũng có lẽ cô càng sợ những gì tên Vũ Giang kia nói là thật, nhất thời không dám đối diện.
“Lại vào đây làm gì thế?” Lam Tấn mở lời trước, giọng ông cũng không hách dịch như hôm trước.
Vừa nhìn thấy Thanh Trà, trong lòng Lam Tấn vô cùng cảm động. Ông không dám nghĩ rằng cô sẽ vào thăm mình một lần nào nữa.
“Lam Tấn, vừa nãy có người nói tôi không phải con ruột của ông.” Giọng Thanh Trà không mang theo chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông đối diện.
Ngón tay Lam Tấn bỗng run run, khóe mắt giật vài cái. Chuyện này làm sao Thanh Trà có thể biết được chứ?
“Là ai…ai đã nói như thế?”
Nhìn cái dáng vẻ ấp úng của ông, Thanh Trà càng thêm phần nào khẳng định.
“Là…thật ư?” Thanh Trà khó khăn lắm mới thốt ra từng chữ.
Lam Tấn cúi gầm mặt xuống, ông giữ im lặng một lúc lâu rồi đứng dậy, quay sang nói với vị giám thị.
“Tôi không muốn gặp cô gái này nữa, đưa tôi về phòng giam đi.”
“Lam Tấn, ông không được đi, mau nói rõ mọi chuyện đi.” Thanh Trà liền hét lên, cô đập tay mạnh xuống bàn, bộ dạng không cam tâm.
“Vị tiểu thư xin hãy giữ bình tĩnh.” Người giám thị trại giam liền nhắc nhở.
“Nếu như ông không muốn nói thì tôi sẽ xem như đó là sự thật.” Cô cười chua chát, đôi lúc im lặng mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.
Lam Tấn thở dài, trong lòng thầm nghĩ có lẽ duyên phận cha con giữa hai người cũng nên kết thúc rồi. Ông ngồi lại xuống ghế.
“Đúng.”
Nghe thấy chính miệng ông thừa nhận, cô không khỏi hụt hẫng. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Thanh Trà, cô phải lấy tay lau vội để cho nó không chảy thêm nữa.
“Chẳng trách bao năm qua ông lại đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy.”
Bấu chặt hai bàn tay vào đầu gối, người Thanh Trà khẽ run lên, cô nấc nhẹ vài cái.
“Nếu từ ban đầu đã không yêu thương thì tại sao còn nhận nuôi tôi?”
“Trong mắt con ta là người cha tệ bạc đến thế sao?”
“Ông xứng đáng làm cha tôi sao? Những chuyện ông đã làm sao xứng đáng sao?”
Lam Tấn bất giác nở một nụ cười, có lẽ ông cũng nên nói cho cô biết hết mọi chuyện rồi.
“Vợ chồng ta hiếm muộn, lấy nhau năm, sáu năm trời không có con. Tình cờ một lần ta và mẹ con đến cô nhi viện liền gặp được con. Con biết không? Từ lúc vừa nhìn thấy con mẹ con đã rất thích con rồi.”
“Hôm đó con vừa tròn năm tuổi, ta mua một chiếc bánh kem cho con, con liền vui vẻ theo chúng ta về nhà. Cha mẹ ta kịch liệt phản đối chuyện này. Mẹ ta thậm chí còn mê tín thuê thầy bói về, họ phán con là đứa xui xẻo cản trở đường danh lợi của Lam Gia.”
“Thanh Trà, thật sự lúc đó ta không mê tín đến vậy, hơn nữa ta thật sự là thương con, chúng ta quyết định giữ con lại, dọn ra ngoài sống. Nhưng hơn một năm sau, công ty nhà chúng ta bỗng phá sản, con thì bị bệnh nặng phải nhập viện... ta mới…”
“Có phải vì vậy mà tôi không nhớ những chuyện lúc nhỏ không?” Thanh Trà đột nhiên ngắt lời ông.
“Đúng vậy, con bị sốt sao, mê sảng, khó khăn lắm mới vượt qua họa nạn lần đó. Lúc con tỉnh dậy dường như đã mất đi một phần kí ức lúc nhỏ.”
“Ông nói thương tôi thì tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Hay là sau đó ông nghĩ những lời nói của thầy bói kia là thật?”
Lam Tấn khẽ lắc đầu, những chuyện ông làm có lẽ là sai thật nhưng hoàn toàn không phải vì mê tín.
“Lúc nhà ta phá sản, ta lâm vào đường cùng, nhà cửa bị thu hồi, mẹ con lại mắc bệnh nan y. Lúc đó ta liền nghĩ đến cờ bạc để gạt nợ, nhưng càng chơi càng thua lỗ, rồi cũng không biết từ lúc nào ta lại lấn sâu vào nó. Lúc buồn chán thì đi uống rượu, dần dần không thể khống chế được bản thân, tự biến mình trở thành một gã tồi tệ đến vậy.”
“Thế tại sao ông lại bán tôi cho Hàn Hứa Phong? Ông có biết tôi đã từng sống một khoảng thời gian đau khổ đến mức nào không?”
“Lúc đó ta không còn sự lựa chọn nào khác. Mấy tên bặm trợn đó nói nếu không có tiền, tụi nó sẽ đem con đi gạt nợ. Ta sợ con rơi vào tay những kẻ kia thì đến mạng cũng không thể giữ được…”
Thanh Trà ôm mặt khóc. Tại sao những chuyện này ông chưa một lần nói cho cô biết? Những chuyện ông đã làm tổn thương cô không ít nhưng cô biết thứ áp lực mà ông đã trải qua không hề nhỏ.
“Có phải tôi thật sự là một đứa xui xẻo không?”
“Không, con là một đứa con gái tốt. Ta không xứng đáng làm cha con, rời xa ta con nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Nếu như cha chịu nói hết ra thì mọi chuyện đã không đi đến mức này.”
‘Cha’ ư? Thật không ngờ sau hết thảy mọi chuyện, ông còn được cô gọi một tiếng cha.
“Có lẽ là do ta quá nhu nhược, không đủ dũng khí để đối diện mọi chuyện.”
“Đã hết giờ thăm phạm nhân rồi.” Vị giám thị kia lên tiếng.
Trước khi Lam Tấn bị đưa đi, Thanh Trà vội nói những lời cuối.
“Dù có thế nào thì Lam Thanh Trà chỉ có một người cha là Lam Tấn. Con sẽ đợi ngày cha được ra ngoài, cha nhất định phải sống thật tốt đấy.”
Lam Tấn nghe cảm động đến chảy nước mắt, ông khẽ cười mãn nguyện. Cuối cùng thì ông cũng có thể nhận được sự tha thứ từ cô, hơn nữa những gì ông nhận được có thể còn nhiều hơn thế nữa.