Trần Vĩ trở về lúc nửa đêm, anh tranh thủ nghỉ lại khách sạn rồi vừa mới sáng sớm đã hẹn Hàn Hứa Phong ra một quán quen để nói chuyện. Lúc đi anh cầm theo kết quả kiểm tra sức khỏe tuần trước của hắn.
“Kết quả thế nào? Ổn cả chứ.”
Trần Vĩ gật đầu nhưng rồi lại có vẻ chần chứ.
“Sao thế?”
“Cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là chức năng thận của cậu không tốt lắm. Tôi đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ Hứa, kê cho cậu một ít thang thuốc Đông y. Chỉ cần uống điều độ để điều hòa lại cơ thể.”
“Được, tôi biết rồi.” Hắn chỉ trả lời nhàn nhạt.
“Nhưng sao lần này cậu ra nước ngoài lại không báo với tôi một tiếng?”
“À, lần này đi gấp quá nên không kịp nói với cậu.”
Hàn Hứa Phong khẽ thở dài, không phải lúc trước có chuyện nhỏ nhặt gì anh cũng nói hắn biết sao. Bây giờ có người yêu rồi thì chuyện gì cũng không màng kể cho hắn.
“Không kịp nói với tôi nhưng vẫn phải nói cho Sam Tố biết à?” Hàn Hứa Phong không để yên cho Trần Vĩ, vẫn muốn trêu trọc anh một phen.
“Chúng tôi cũng xem như sống chung một nhà mà. Hơn nữa phụ nữ thường nhạy cảm, cậu mà bỏ đi mất tăm mất tích một tuần, chỉ sợ cô ấy không để cậu yên.” Trần Vĩ cố giải thích.
“Được rồi, đừng căng thẳng vậy chứ, tôi chỉ chọc cậu tí thôi.”
Hàn Hứa Phong nói rồi thả lỏng mình, hai tay hắn xoa nhẹ thái dương để thư giãn.
“Làm sao thế?”
“Trần Vĩ, dạo gần đây tôi mới biết được một bí mật…”
Nghe giọng của hắn bỗng trở nên nặng nề, Trần Vĩ liền có linh cảm sắp có chuyện gì không tốt lắm.
“Là chuyện gì?”
Uống cạn cốc nước lọc trên bàn, Hàn Hứa Phong hít vào một hơi thật sâu.
“Nếu tôi nói với cậu Mễ Ly và Thanh Trà là hai chị em sinh đôi cậu có tin không?”
Đồng tử của Trần Vĩ dãn ra, tuy anh hơi bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc. Đúng là trên đời có hai người xa lạ giống hệt nhau thì rất hiếm.
“Chuyện này cậu đã xác nhận chưa?”
“Đã điều tra kĩ càng rồi.”
“Cậu định làm thế nào? Có định nói cho Thanh Trà biết không?”
“Trần Vĩ, có một chuyện còn khủng khiếp hơn mà tôi chưa từng nghĩ đến.”
Hàn Hứa Phong ôm đầu, hắn gục xuống bàn, bộ dạng bất lực.
“Còn có chuyện gì nữa chứ?”
“Vũ Giang… là cha ruột của Mễ Ly.”
Trần Vĩ há hốc mồm, vậy cũng có thể nói hắn chính là cha của Thanh Trà sao.
“Không phải cậu từng nói cha của Thanh Trà là một tên bợm rượu, lần trước đã bán cô ấy cho cậu để gạt nợ sao?”
Hàn Hứa Phong lắc đầu, chính hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Có phải trái đất này quá tròn không? Hết thảy mọi người xung quanh hắn đều có mối quan hệ mật thiết như vậy, song lại rất bài xích.
Có lẽ hắn cũng dần hiểu tại sao Lam Tấn lại đối xử với cô bạc bẽo như thế, họ không hề có quan hệ máu mủ ruột thịt!
“Tôi điều tra mới biết được lúc trước Vũ Giang từng đến một cô nhi viện tên Minh Đức để nhận lại con ruột, nhưng hắn chỉ đón mình Mễ Ly trở về, còn Thanh Trà vẫn bị bỏ lại cô nhi viện.”
Hắn nói rồi lấy ra một tệp tài liệu đưa cho Trần Vĩ.
“Về phần Thanh Trà lúc năm tuổi đã được nhà họ Lam nhận làm con nuôi, nhưng tôi thật không hiểu vì sao cô ấy không nhớ được quãng thời gian lúc nhỏ. Có vẻ cô ấy không hề biết chuyện này.”
Đây cũng là chuyện mà Hàn Hứa Phong suy nghĩ mấy ngày nay. Lúc ấy Thanh Trà đã lên năm, không có lí nào mà cô không thể nhớ gì được.
Trần Vĩ mở tệp hồ sơ ra xem, bên trong có một tấm ảnh hai đứa bé sinh đôi đang ngồi trên chiếc xích đu nhỏ bên cây Dã Hương, đoán chừng chính là Mễ Ly và Thanh Trà. Bên cạnh còn có giấy xác nhận nhận nuôi của nhà họ Lam và giấy nhận lại con của Vũ Giang.
“Cô nhi viện Minh Đức?” Trần Vĩ òa lên một tiếng, dường như anh nhớ ra điều gì đó.
“Làm sao thế?”
“Hứa Phong, cậu còn nhớ lần trước chúng tôi có chuyến đi tình nguyện ở đây không? Chính là cô nhi viện này. Lần trước Thanh Trà nhìn thấy cây Dã Hương ở đó liền có biểu hiện rất lạ, có lẽ nào cô ấy nhớ ra điều gì…”
Hàn Hứa Phong khẽ nhíu mày, mọi chuyện sao ngày càng trở nên phức tạp thế chứ.
“Cậu định dự tính thế nào?”
“Tôi không biết.” Hắn khẽ cười nhếch mép.
Nhớ lại lúc trước Mễ Ly răm rắp nghe theo sự sắp xếp của Giang Vũ và Hàn Thẩm Quân, hóa ra là vì cô là con gái ruột của lão già ấy. Hàn Hứa Phong chỉ sợ Giang Vũ biết được Thanh Trà hiện ở cùng hắn lại giở trò lợi dụng cô để đối phó với Hàn thị.
“Vậy thì đừng nói với Thanh Trà. Tôi nghĩ chuyện này sẽ chẳng đem đến điều tốt đẹp gì, chi bằng cứ giấu nhẹm đi.”
Hắn gật đầu, đồng tình với quan điểm của Trần Vĩ. Khó khăn lắm hắn với Thanh Trà mới được ở bên nhau, không thể để chuyện gì làm lung lay đến hạnh phúc hai người được.
Về phía Hạ Thư Yến, từ khi cô biết chuyện này đã bắt đầu lên kế hoạch nhằm chia rẽ Hàn Hứa Phong và Thanh Trà.
Mới sáng sớm, cô ta đã gọi cho thư kí Hạn đến nhà.
“Thư Yến, anh đoán em còn chưa ăn sáng nên mua một ít đến cho em.”
Thư kí Hạn nhìn người con gái trước mặt mà không khỏi thèm thuồng. Hạ Thư Yến vẫn còn mặc trên người chiếc váy ngủ màu đỏ mỏng tang, tóc xõa rủ rượi, nhìn như muốn câu dẫn người khác.
“Cứ để ở bàn nên kia đi. Mau qua đây em có chuyện muốn nhờ anh.”
“Có chuyện gì mà em có vẻ gấp gáp vậy?”
“Hạn, em muốn nhờ anh nói chuyện của Thanh Trà cho Vũ Giang biết, đồng thời hẹn cô ta ra gặp ông ấy.”
“Lỡ như để Hàn Hứa Phong biết được…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị Hạ Thư Yến đặt ngón tay trỏ lên miệng.
“Có em ở đây, anh sợ cái gì?”
Thư kí Hạn bắt đầu hơi sợ cô gái trước mặt, lúc trước anh ta luôn nghĩ cô là người hiền lành, bản tính đơn giản nhưng hình như lại không phải như vậy.
“Thư Yến, em yêu Hàn Hứa Phong à?”
“Không có.” Hạ Thư Yến khẽ chột dạ.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi. Hàn Hứa Phong là anh họ em. Lam Thanh Trà cô ta với anh ấy thật sự không hợp, em chia cắt bọn họ là không muốn nhìn thấy dì em phiền lòng thôi.” Cô ta giải thích thêm.
“Vậy với anh thì thế nào?”
Anh ta kéo Hạ Thư Yến lại gần rồi nâng cằm cô lên, ghé sát vào mặt cô nói.
“Phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
“Em yên tâm, anh nhất định không để em thất vọng.”
Thư kí Hạn liền điên cuồng hôn cô ta, bàn tay không yên phận luồn qua lớp áo mỏng mà nhào nắn hai đôi gò bồng căng mởn.
Hạ Thư Yến tuy đáp lại nhưng cũng không chống trả, mặc cho hắn làm gì thì làm.
Thư kí Hạn khẽ luồn tay xuống phía dưới đùi cô, hiểu được anh đang muốn làm gì, Hạ Thư Yến liền ngăn lại.
“Để hôm khác đi, bây giờ chúng ta ăn sáng. Em đói rồi.”