Trong căn phòng ngủ ấm áp, Hàn Hứa Phong ngồi trên ghế sofa sấy khô tóc cho Thanh Trà, động tác hắn vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế.
Mấy ngày nay trông cô mệt mỏi cô cùng, có lẽ là vì suy nghĩ chuyện của Lam Tấn.
“Một lát nữa đi ngủ sớm đi, ngày mai anh cùng em đến phiên tòa xét xử.”
“Vâng ạ.”
Hàn Hứa Phong ôm chặt Thanh Trà vào lòng. Trong không gian tĩnh lặng, hắn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, biết là cô còn chưa ngủ, hắn bắt chuyện:
“Ở nhà mãi không làm gì cũng chán, hay là mấy bữa nữa anh tìm giúp em một giáo viên dạy thiết kế. Em chăm chỉ học một chút, vừa có thể giải tỏa căng thẳng vừa biết đâu sau này có thể cùng anh đóng góp cho Hàn thị.”
“Thanh Trà, ý em thế nào?”
“Thế thì tốt quá.” Tâm trạng cô bỗng thấy khá lên. Đối với Thanh Trà, ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang luôn được cô ấp ủ từ lúc nhỏ, chỉ đáng tiếc cô không có khả năng để thực hiện nó.
“Em ngủ đi, chuyện của Lam Tấn nhất định sẽ ổn thỏa.”
Thanh Trà khẽ gật đầu, cô kéo chăn đắp lên cho cả hai người. Mấy ngày hôm nay, Hàn Hứa Phong cũng vì cô mà mất ăn mất ngủ, cô cũng không nên bỏ qua cảm nhận của hắn được. Thanh Trà ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào khung ngực vững chắc. Cô thầm nói với lòng mình nhất định phải trân trọng mối lương duyên quý giá này.
Phiên tòa xét xử được bắt đầu vào lúc tám giờ sáng. Thanh Trà và Hàn Hứa Phong đã đến từ sớm, lúc phiên tòa đang xét xử thì Sam Tố và cha mẹ cô cũng đến.
Lam Tấn bị phán ba năm tù giam vì tội vô ý làm chết người, cũng nhờ bên bị hại không truy cứu sự việc nữa, một phần cũng vì luật sư bào chữa nên ông mới được nhận mức án nhẹ nhất.
Thanh Trà đứng nhìn Lam Tấn bị đưa đi khỏi mới rời đi.
“Như vậy là tốt lắm rồi.” Hàn Hứa Phong vỗ nhẹ vai Thanh Trà để an ủi.
“Em hiểu.” Cô thở phào, dù sao cô cũng cố gắng hết sức rồi.
“Hứa Phong, không phải anh nói có chuyện gấp ở công ty sao?”
“Anh đưa em về rồi đến đó.”
“Không cần đâu, một lát nữa em sẽ về nhà Sam Tố ăn bữa trưa, anh cứ đi làm đi. Dù sao hôm nay Hàn phu nhân cũng không có ở nhà.”
“Vậy cũng được. Đi đường cẩn thận, đến nhà Sam Tố thì gọi điện thoại báo cho anh.”
“Anh cũng vậy, đi đường cẩn thận. Tay của anh tuy đã phục hồi nhưng cũng không thể chủ quan được.”
Sam Tố lái xe chở cha mẹ cô cùng Thanh Trà về căn hộ, trên đường về bốn người họ nói chuyện phiếm.
“Ta nhớ lúc gia đình con vừa chuyển đến khu chúng ta sống, lão Tấn cũng đâu có tệ đến vậy.” Mẹ Sam Tố khẽ thở dài.
Không khí trong xe bỗng trầm lắng xuống, Thanh Trà mặt thoáng buồn nhưng rồi cũng chỉ khẽ cười.
Đúng vậy, cô nhớ có một khoảng thời gian khi cô còn nhỏ, ông ấy thật sự là một người cha tốt.
“Cái bà này, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa.” Cha Sam Tố lên tiếng.
Hàn Hứa Phong vừa về đi đến công ty, thư kí Hạn đã chờ hắn trước trước cửa phòng làm việc.
“Thư kí Hạn, có chuyện gì gấp sao? Buổi họp còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà.”
“Hàn tổng, anh còn nhớ lúc trước anh bảo tôi đi điều tra về cô gái tên Lam Thanh Trà không?”
Nghe thư kí Hạn nói vậy, hắn đờ người ra, một lúc sau mới nhớ lại, chuyện này lâu lắm rồi mà, hắn cũng xém quên mất.
“Cậu đã điều tra ra được gì sao?”
“Đây là toàn bộ thông tin tôi khó khăn lắm mới tìm hiểu được, anh xem đi.”
Thư kí Hạn nói rồi đưa cho hắn một tệp hồ sơ, sau đó anh cúi chào đi ra ngoài.
Hàn Hứa Phong vội mở ra xem, nhưng những gì bày ra trước mắt khiến hắn không thể tin nổi. Hắn phải xem đi xem lại hai ba lần rồi xâu chuỗi mọi chuyện lại, hắn mới dám tin đó là sự thật.
“Không thể nào…”
Tiếng thở dài não nể kèm theo là một cảm giác bất an. Ông trời lại muốn trêu chọc lòng người.
Lòng hắn nặng trĩu, thời gian dường như ngưng đọng lại.
“Cộc cộc…”
“Vào đi.”
Hạ Thư Yến đi vào, cô thấy Hàn Hứa Phong đang ngồi ôm đầu, bộ dạng mệt mỏi.
“Hứa Phong, anh sao thế?”
“Không sao.” Hắn đáp nhàn nhạt, nghe qua có thể thấy không có tâm trạng nói chuyện.
“Đến giờ họp rồi, mau đi thôi.”
Buổi họp vô cùng quan trọng nhằm lấy ý kiến của mọi người về dự án thời trang của Hàn thị sắp tới. Trong khi mọi người thuyết trình, sôi nổi bàn luận thì Hàn Hứa Phong chỉ ngồi khoanh tay một chỗ. Hắn dường như không nghe lọt tai câu nào.
“Hứa Phong…” Hạ Thư Yến ngồi bên cạnh khẽ nhắc nhở anh nhưng không có hiệu quả.
“Anh bị sao thế?” Cô lay mạnh vai hắn.
“Hử” Hắn bây giờ mới tỉnh táo lại, đưa ánh mắt nhìn mọi người.
“Anh không khỏe chỗ nào à?”
“Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không được khỏe, mọi người cứ tiếp tục cuộc họp rồi gửi báo cáo sau cho tôi.”
Nói xong thì hắn bỏ đi mất, mọi người trong phòng họp bắt đầu bàn tán xì xào.
“Hàn tổng hôm nay sao thế nhỉ?”