Hàn Hứa Phong nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, tay phải bó bột đặt trước ngực.
“Hứa Phong, anh làm em sợ chết mất.” Hạ Thư Yến vừa vào đã ôm chầm lấy hắn.
“Thư Yến, mau buông Hứa Phong ra. Cậu ấy không chịu nổi lực mạnh đâu.” Trần Vĩ thấy Hạ Thư Yến hơi quá khích liền nhắc nhở.
“Em xin lỗi, là do em lo cho anh ấy quá.”
Từ đầu đến cuối Thanh Trà chỉ đứng im lặng. Hàn Hứa Phong khẽ liếc nhìn cô, cô cũng nhìn hắn, với một gương mặt lạnh tanh.
“Thanh Trà, em có bị làm sao không?”
“Em ấy không sao, lúc nãy đã đi kiểm tra tổng quát rồi.” Thấy Thanh Trà mãi không trả lời, Trần Vĩ đành lên tiếng.
“Tôi không sao, mọi người cứ về hết đi.” Hàn Hứa Phong trút bỏ được sự lo lắng trong lòng. Hắn không đoái hoài đến bản thân, chỉ một lòng lo cho Thanh Trà.
“Bản thân đã thành ra thế này còn suy nghĩ cho cô ta.” Hạ Thư Yến cắn chặt răng, bộ dạng lộ rõ vẻ bất mãn.
“Anh cũng đâu có bị gì nghiêm trọng. Thư Yến, em nên trở về nghĩ ngơi đi, ngày mai công ty có rất nhiều việc cần em.”
“Em muốn ở lại đây chăm sóc anh cơ.” Hạ Thư Yến nũng nịu, nếu đã lỡ xảy ra chuyện này rồi thì cô phải chớp lấy cơ hội ở bên hắn nhiều hơn.
“Anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Em nên về đi.”
“Cả cậu nữa, cũng đưa Thanh Trà về đi Ở đây cũng đâu thiếu bác sĩ với y tá, cần gì tôi sẽ gọi bọn họ.”
“Vậy thôi em về trước nhé. Ngày mai em lại vào thăm anh.” Hạ Thư Yến thấy Hàn Hứa Phong kiên quyết nên đành ra về. Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người.
“Em tự đón xe về. Thay đồ xong em sẽ mang một ít đồ cần thiết vào. Trần Vĩ, anh cứ ở lại đây đi.” Thanh Trà quay qua nói với anh.
“Vậy để anh gọi người đưa em về.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.”
“Không sao đâu.” Trần Vĩ cười cười.
Anh ra bên ngoài gọi điện thoại, không khí ở bên trong lại vô cùng căng thẳng.
“ Lát nữa em không cần vào đâu. Em bây giờ đã được tự do rồi, dù sao chúng ta cũng không còn chút liên quan gì.” Hàn Hứa Phong cười chua chát, tự miệng nói ra những lời này đúng là không tránh khỏi đau lòng.
“Là do anh cứu tôi mà, tôi cũng không thể vô ơn được. Đợi lúc anh khỏe hẳn tôi sẽ rời đi.”
Khuôn mặt hắn thấp thoáng sự thất vọng, vừa nãy hắn còn ôm chút hi vọng cô là thật lòng quan tấm hắn nên mới ở lại, hóa ra là trách nhiệm.
Đưa Thanh Trà xuống bên dưới, tận mắt nhìn cô ngồi lên xe chạy được một đoạn rồi Trần Vĩ mới đi lên. Anh cảm thấy tai nạn vừa rồi không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng là có kẻ đứng đằng sau sắp đặt. Trần Vĩ nhớ lại lúc chiếc xe mô tô kia lao thẳng đến, chính xác là nhắm thẳng vào Thanh Trà một cách dứt khoát, không có chút gì là hoảng loạn.
“Hứa Phong.” Trần Vĩ khẽ gọi, anh thấy hắn nhắm mắt nhưng không giống là đã ngủ.
“Có chuyện gì?”
“Chuyện tai nạn lần này cậu nghĩ thế nào?”
Hàn Hứa Phong mở mắt, hắn nhìn lên trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
“Ý cậu là có kẻ sắp đặt?”
Trần Vĩ ừm một tiếng, anh cũng đoán Hàn Hứa Phong chắc chắn có nghi ngờ, với một người sắc bén như hắn cũng không khó để nhận ra điều đó.
“Cậu có đoán ra là ai làm?” Hàn Hứa Phong gượng mình ngồi dậy.
“Đừng động, sẽ tổn thương đến vết thương.”
Trần Vĩ liền đỡ hắn nằm xuống. Hàn Hứa Phong đúng là không biết coi trọng thân thể mình.
“Tôi nghĩ hoài vẫn không ra, nhưng xem tình hình lúc đó thì không giống một tai nạn ngẫu nhiên.”
“Được, chuyện này tôi sẽ cho người đi điều tra.”
“Hứa Phong, cậu nên cố gắng nghỉ ngơi. Còn nữa, hay là nhân cơ hội lần này hãy hàn gắn lại với Thanh Trà đi.”
“Liệu có thể sao?”
“Đều do cậu, Hứa Phong à, chuyện tình cảm phải dứt khoát, cứ chần chừ sẽ vụt mất đấy.”
“Dứt khoát như cậu với Sam Tố à.” Hàn Hứa Phong cười lớn, hắn thật không ngờ một tên bình thường nhát gái như Trần Vĩ lại đánh nhanh rút gọn như vậy.
“Làm sao cậu biết?” Trần Vĩ hơi đỏ mặt, bọn họ cũng đâu có thể hiện gì thái quá.
“Có gì qua nổi con mắt tinh tường của tôi chứ.” Hàn Hứa Phong tự đắc.
“Được rồi không thèm nói chuyện này với cậu nữa.”
“Đúng rồi, tôi muốn cậu giúp tôi một việc.”
“Là chuyện gì?”
“Không phải mẹ cậu sắp đi nghỉ dưỡng sao, có thể tìm cách để mẹ tôi đi cùng không? Tôi không muốn bà ấy biết về tai nạn.”
Trần Vĩ do dự, anh với mẹ còn không gặp nhau từ chuyện lần trước. Chỉ sợ bây giờ bà ấy còn giận anh, anh làm sao có mặt mũi về nhờ vả bà ấy chứ.
Thấy Trần Vĩ bối rối, Hàn Hứa Phong liền hiểu ra.
“Trần Vĩ, cậu với mẹ cậu cũng đâu thế này mãi được, mau về làm lành với bà ấy đi. Không phải mẹ cậu cần một đứa con dâu sao? Cậu dẫn Sam Tố về ra mắt rồi xin lỗi bà một tiếng. Bà ấy thấy thế cũng vui lòng, vừa hay giúp tôi được chuyện này.”
Trần Vĩ nhìn Hàn Hứa Phong rồi cười nhếch mép một cái, anh cũng đến bái phục chủ ý của hắn ta.
“Được rồi, tôi miễn cưỡng đồng ý đấy.”
Hàn Hứa Phong hừ một tiếng, hắn tốn công nghĩ cách vẹn toàn cho anh, cũng chỉ xin một yêu cầu nho nhỏ, vậy mà xem thái độ của Trần Vĩ lại kém thật.