Thanh Trà cuối cùng cũng ăn hết chén cháo nóng. Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, rồi mở miệng cẩn thận nói từng tiếng chậm chậm, rõ ràng:
“Hàn phu nhân, xin bà hãy giúp tôi được không?” Ánh mắt đầy thành khẩn.
“Ta có thể giúp gì cho cô được.” Hàn phu nhân đáp, vẻ mặt có phần miễn cưỡng.
Thanh Trà bỗng quỳ xuống, hai tay chấp lại, cuối xuống: “Cầu xin bà, xin bà hãy bảo Hàn Hứa Phong tha cho tôi đi.” Cô nói, vừa nói vừa khóc, kèm theo vài tiếng nấc thất thần, thật khiến người ta đau lòng.
“Ta..việc này ta không thể giúp cô được.”
“Cầu xin bà đấy, chỉ cần bà thả tôi đi, tôi hứa sẽ trốn thật kĩ, sẽ nhất định không để Hàn Hứa Phong phát hiện, ân đức của bà tôi nhất định sẽ ghi nhớ.” Cô khóc to hơn, cuống cuồng van xin vị phu nhân kia.
“Cô gái, cô đừng làm ta khó xử nữa.”
“Không phải ta không muốn thả cô đi, nhưng mà chỉ cần Hứa Phong muốn, cô dù có chạy đến chân trời góc bể nào nó cũng bắt cô về được. Chỉ khi cô biến mất khỏi thế giới này mới thoát khỏi tay nó.” Hàn phu nhân nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt không dấu nổi sự thương xót.
“Bà là mẹ hắn cơ mà, chắc chắn bà sẽ có cách khuyên hắn. Hàn phu nhân, tôi cầu xin bà đấy.”
“Chỉ cần việc Hứa Phong đã quyết, không ai có thể ngăn cản.”
Cô nghệch mặt ra một lúc, rồi bỗng nhiên cười lên như một kẻ điên. Nụ cười méo mó, nước mắt thì chảy dàn dụa. Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, cô than thân trách phận, càng nghĩ càng hận người cha tệ bạc đẩy cô vào bước đường này.
“Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?” Thanh trà nấc vài tiếng, tiếng nấc như xé lòng của những người chứng kiến, thế nhưng ai có thể giúp cô được chứ.
Hàn phu nhân lựa chọn sự im lặng, bà biết nói gì đây? Chỉ trách ông trời thật biết trêu đùa số phận con người, đã đẩy cô gái nhỏ vào hoàn cảnh éo le như vậy. Nghiệp duyên 2 năm trước, bây giờ lại đẩy lên hết cô gái này.
“Cô mau nghỉ ngơi rồi đi tắm đi, ta đã chuẩn bị sẵn quần áo để ở trên bàn.” Hàn phu nhân nói rồi định rời đi.
“Tối nay hắn có về không?” Thanh Trà hỏi, giọng bất lực.
“Cái đó, ta không chắc.”
“ Cầu mong hắn sẽ không về.” Cô thầm nghĩ.
Hàn phu nhân vừa rời đi, cô lập tức chạy nhanh vào phòng tắm. Thanh Trà mở vòi sen, để dòng nước lạnh xối thật mạnh vào cơ thể mình như muốn gột rửa hết sự dơ bẩn mà Hàn Hữu Phong để lại trên người cô. Thanh Trà bóp thật nhiều sửa tắm, chà xát thật mạnh lên da, chúng len lõi vào từng vết thương khiến cả cơ thể cô đau rát.
Thanh Trà đứng trước gương, dùng khăn lau khô tóc, cô nhìn mình thẩn thờ, đôi mắt như vô hồn. Trên cơ thể cô loang lỗ những vết bầm đỏ, có cả vết cào. Cô càng nhìn càng thấy ghê tởm bản thân mình, ghê tởm cả con người Hàn Hứa Phong. Lau khô tóc xong, Thanh Trà cũng chẳng buồn mặc quần áo. Cô ngồi dựa vào bồn tắm suy nghĩ cái gì đó, có lẽ do mệt quá nên cô đã ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy lần nữa, cô đoán mình cũng đã ngủ khá lâu. Cô thấy lành lạnh, có lẽ do sàn nhà ướt. Thanh Trà loay hoay đứng dậy, định mở cửa đi ra mặc quần áo bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa “cạch”. Cô nín thở, nhắm nghiền mắt cố gắng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Cửa đóng sầm, có tiếng bước chân đi vào trong phòng. Tiến bước chân tiến lại gần phòng tắm hơn, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mau mở cửa ra.” Giọng nói Hàn Hứa Phong vang lên, thân thể cô bất chợt run lên cầm cập.