“Ở bệnh viện X.”
Trần Vĩ vừa dứt lời hắn liền chạy đi mất, anh vội vàng cúi chào giám đốc Lưu rồi đuổi theo hắn.
Hàn Hứa Phong lái xe phóng hết tốc độ đến bệnh viện, đi đến nơi hắn vứt luôn chiếc xe ở cổng bệnh viện rồi chạy vào bên trong.
“Nói, Lam Thanh Trà ở phòng số mấy?” Hắn đến bên quầy trực của y tá, buông ra một câu cộc lốc.
Bọn họ nhìn hắn một cách dè chừng, cô y tá bị hắn hỏi còn bị dọa cho sợ, chỉ đứng ngây ra đó.
“Thật xin lỗi.” Trần Vĩ chạy đến nói với mấy cô y tá rồi kéo hắn đi vào trong.
“Cậu theo tôi.”
Anh đưa hắn đến phòng bệnh của Thanh Trà, hắn đẩy cửa đi vào. Trái ngược với suy nghĩ của hai người, Thanh Trà không hề có ở trong phòng. Căn phòng trống trơn chỉ còn một cô y tá đang quét dọn.
“Thanh Trà ở đâu?” Hắn không giữ được bình tĩnh mà quát lên.
Cô y tá sợ quá, mặt tái mét đi. Cô cũng không hiểu hắn đang cần gì.
“Thật xin lỗi, cô cho tôi hỏi cô gái nằm ở phòng này đi đâu rồi?” Trần Vĩ vội lên tiếng.
“Người nhà vừa làm thủ tục xuất viện cho cô ấy, khoảng nửa tiếng trước thôi.”
Hàn Hứa Phong đi vội ra ngoài, Trần Vĩ liền đuổi theo hắn.
“Đợi tôi gọi điện thoại cho Hàn Thẩm Quân.”
Trần Vĩ liền bấm gọi cho Hàn Thẩm Quân mấy cuộc liền, nhưng hắn vẫn không chịu nghe máy. Anh không ngờ hắn lại đem Thanh Trà đi mất, mọi chuyện bắt đầu rối tung rối mù lên rồi.
“Tôi đi tìm Thanh Trà.”
“Không để tôi đi tìm. Hứa Phong, cậu nhất định phải tham gia cuộc họp chiều nay, nếu không cả Hàn thị cậu cũng không giữ nổi đâu.”
“Mất Thanh Trà rồi Hàn thị còn quan trọng không?”
Trần Vĩ không kìm được liền đấm mạnh vào vai hắn, anh chưa bao giờ tức điên đến mức này. Rõ ràng hắn vì chuyện của Hàn thị mà hành hạ Thanh Trà đến mức thừa sống thiếu chết, bây giờ hắn còn mặt dày nói ra những lời này. Rõ đúng vừa đánh vừa xoa mà!
“Tôi không muốn cậu mất cả Thanh Trà còn mất luôn cả Hàn thị. Cậu nghĩ đi, bao nhiêu con người ở Hàn thị còn cần cậu, còn cả cơ ngơi mà Hàn lão gia xây dựng, cậu định biến mình thành kẻ phá gia chi tử à.”
Hàn Hứa Phong khựng người lại, tại sao ai cũng bắt hắn phải đưa ra lựa chọn, tại sao ai cũng muốn đẩy hắn vào đường cùng.
“Hứa Phong, tôi hứa với cậu sẽ tìm ra Thanh Trà. Xin cậu hãy đến Hàn thị đi, sắp không kịp nữa rồi.”
Hắn thở dài nặng trịch rồi đưa ra sự lựa chọn cuối cùng, hắn quay về Hàn thị, để Trần Vĩ đi tìm Thanh Trà.
…
Cuộc họp cổ đông đã bắt đầu được ba mươi phút, một vài người bất ngờ trước sự có mặt của Vũ Giang, số đông tỏ ra bình thường. Lão ta còn ngang nhiên ngồi vào vị trí của Hàn Hứa Phong.
“Như mọi người đã thấy, Hàn Hứa Phong không biết cách dẫn dắt Hàn thị, để công ty rơi vào tình trạng khủng khoảng như hiện giờ. Bây giờ thứ chúng ta cần là một lãnh đạo mới, sáng suốt và đầy kinh nghiệm để đưa Hàn thị đi lên. Tôi đề nghị ông Vũ Giang- cổ đông lớn nhất của Hàn thị lúc này.” Hạ Thư Yến đứng lên phát biểu, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
“Đã trở thành cổ đông lớn nhất sao? Có phần lần này Hàn thị thật sự bại dưới tay Vũ thị không?”
Các vị cổ đông bắt đầu bàn tán xôn xao. Vũ Giang nhìn Hạ Thư Yến tỏ ra hài lòng, kế hoạch lớn của bọn họ đang tiến triển rất thuận lợi.
Hàn Hứa Phong đẩy mạnh cửa đi vào, sắc mặt hầm hầm.
“Cút, ai cho ông ngồi ở vị trí đó hả?” Hắn hét lên khiến cả hội trường im bặt.
“Sao tôi không thể ngồi vào vị trí này chứ? Có lẽ cậu chưa biết bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Hàn thị rồi.”
Một nhân viên nam đưa tài liệu cho hắn xem, hắn không thèm đọc đã ném mạnh xuống bàn.
“Trước khi có quyết định của ban quản trị, tôi vẫn là chủ tịch của Hàn thị, ông tốt nhất là nên tránh ra khỏi chỗ đó.”
Vũ Giang thấy hắn làm căng đành nhượng bộ, ông ta ngồi xuống thấp một bậc, đối diện Hạ Thư Yến.
“Vậy bây giờ cũng nên đến lúc bỏ phiếu rồi nhỉ?”
“Khoan đã.” Hàn Thẩm Quân từ bên ngoài bước vào khiến các cổ đông lại tiếp tục bàn tán.
“Đây chẳng phải nhị thiếu gia của nhà họ Hàn sao, cậu ta đến đây làm gì?”
Hạ Thư Yến thấy Hàn Thẩm Quân thì nhớ lại chuyện lúc trước, cũng chính vì hắn mà cô đi sai một bước trong kế hoạch.
“Chỗ này không phải chỗ để cậu đến chơi đâu Hàn Thẩm Quân.”
“Tôi không đến chơi, trong tay tôi đang cầm 10% cổ phần của Hàn thị, chắc tôi cũng được phép tham dự chứ?”
Hắn phát tài liệu ra để chứng minh lời mình nói. Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, thật không ngờ vị cổ đông bí ẩn định cư ở nước ngoài lúc trước luôn ủy quyền cho giám đốc Lưu chính là hắn.
“Tôi muốn chuyển nhượng 10% cổ phần của mình cho Hàn Hứa Phong, như vậy thì hắn có tổng số cổ phần là 53%, hơn ông rồi chứ?” Hàn Thẩm Quân nhìn Vũ Giang đầy khiêu khích.
Hạ Thư Yến có dự cảm chẳng lành, cô ta hối thúc mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
“Không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu được rồi chứ?”
“Khoan đã.” Cánh cửa một lần nữa lại được mở ra, lần này người tiến vào khiến Hạ Thư Yến phải đứng lên há hốc miệng.