Đã bốn ngày Trần Vĩ không có tin tức gì của Sam Tố, anh đang do dự có nên báo cảnh sát hay không, vì sợ có thể sẽ kinh động đến gia đình cô và cả Thanh Trà nên chỉ âm thầm thuê người tìm kiếm.
Điện thoại của Trần Vĩ reo lên, anh có thể nhận ra là số của một đồng nghiệp cùng tổ của Sam Tố.
“Anh Trần, chúng tôi đã liên lạc được với nhà văn kia. Địa điểm hai người họ gặp nhau lần cuối là nhà hàng Hoàng Gia.”
“Cảm ơn anh.”
“Lão Khương, mật khẩu ở tủ hồ sơ B4 là gì?”
“Green - là 9123311”
Tiếng một đồng nghiệp khác của Thanh Trà vang lên, Trần Vĩ nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai người. Thứ khiến anh chú ý nhất chính là những chữ số kia, đoán chắc đây chính là một dạng mật thư.
“A Khương, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”
“Được.”
Trần Vĩ liền gửi nội dung tin nhắn của Sam Tố cho anh ta, kèm theo dòng chữ ‘phiền anh giải mã giúp tôi’, rất nhanh chóng đã nhận lại được câu trả lời.
“ <1202941.64121o41214.b616> - Royal. Car park. B161, anh có thể hiểu là khu B161 của bãi đỗ xe Hoàng Gia.”
Trần Vĩ nhanh chóng lái xe đến đó, anh tìm đến khu B161, là khu để xe được sữa chửa, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt. Sam Tố có lẽ là muốn anh tìm thứ gì đó ở nơi này.
Anh bật flash điện thoại, cố gắng soi từng khu vực ở đó. Một lát sau Trần Vĩ thấy một cái ví nhỏ, rất giống với cái mà Sam Tố dùng.
Rất nhanh chóng anh đã lấy nó ra, bên trong chứa vỏn vẻn một máy ghi âm nhỏ. Trần Vĩ mới bật lên nghe, rất bình thường, không phải chỉ đơn giản là nội dung cuộc phỏng vấn giữa cô với nhà văn kia thôi sao.
Trần Vĩ tua một đoạn dài, đến cuối cùng của đoạn băng ghi âm. Anh bắt đầu há hốc mồm khi nghe được nội dung sau đó.
Trần Vĩ leo lên xe, lái thẳng về phía Hàn gia, trên đường nghe được tin tức cổ phiếu Hàn thị qua đài trên xe, có lẽ anh đã chậm mất một bước.
“Két..tt.”
Một chiếc xe bỗng chặn đầu xe anh, Trần Vĩ phải phanh gấp xe lại, suýt chút nữa là đâm sầm phải chiếc xe kia. Anh xuống xe, tỏ ra bực bội.
“Các người làm gì vậy?”
Ba, bốn người ở trong xe khi xuống, họ trần áp và lục lọi người anh.
“Đã tìm thấy rồi.”
Một tên móc ra cái máy ghi âm ở trong quần anh, sau đó mang lại chiếc xe đưa cho người ngồi ở trong.
“Anh Hạn, đã tìm thấy.”
Đám người kia đẩy Trần Vĩ ngã xuống đất rồi nhanh chóng lên xe chạy đi mất.
“Mẹ kiếp…” Anh khẽ chửi thề.
…
Hạn Triết mang đoạn ghi âm đến căn hộ của Hạ Thư Yến, cô liền vui vẻ nhận lấy.
“Thư Yến, đêm nay chúng ta có thể…”
Anh ta vút dọc đùi của Hạ Thư Yến, sẵn tiện đem cô ta ngồi lên đùi của mình, đôi môi phủ lên bộ ngực ngồn ngộn của cô.
“Hạn Triết, em còn một việc nữa muốn nhờ anh.”
“Đã tối như vậy rồi…”
“Cứ xem như là vì em đi, đợi sau đại hội cổ đông kết thúc em lập tức sẽ cưới anh.”
Có lời này của Hạ Thư Yến, thư kí hạn sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của cô.
“Được.”
“Vậy bây giờ anh sang chỗ giam Sam Tố, mang cô ta về đây. Em có việc cần đến cô ta.”
Thư kí Hạn nhận lệnh, đi ngay lập tức. Hạ Thư Yến bảo anh đi bằng xe khác mà cô đã chuẩn bị, để tránh bị phát hiện.
Hạn Triết vừa đi được một lúc, Hạ Thư Yến liền bấm gọi cho người khác.
“Xử lí anh ta đi. Gọn gàng một chút.”
…
Ở Hàn gia, Thanh Trà vẫn bị giam lỏng trong phòng, hôm nay đã là đêm thứ hai cô không được ăn uống gì, người cô như mất hết cảm giác, tay chân tê cứng lại.
“Mẹ..mẹ ơi..”
Cô mê sảng gọi mẹ của mình, đã rất lâu rồi cô mới mơ thấy bà, có lẽ mỗi lần cô tuyệt vọng nhất thì người luôn hiện ra trong giấc mơ của cô chính là mẹ.
Thanh Trà mắt ráo hoảnh, khuôn mặt nhem nhuốc đầy tội nghiệp. Nhưng lần này cô không nghĩ đến cái chết nữa, cô muốn sống vì con của cô. Cô vô tội, đứa trẻ này cũng vô tội!
Không hiểu điện thoại của cô rơi xuống mép giường khi nào, nó đang reo lên. Đây có lẽ là cơ hội quý giá nhất của cô.
Thanh Trà gắng hết sức duỗi chân ra, bây giờ nó đã mất cảm giác hoàn toàn. Cô khó nhọc, quằn quại trong tư thế chật hẹp, gắng sức đá cái điện thoại về phía mình.
Nhạc chuông điện thoại bỗng tắt, lòng cô đau nhói. Thật sự là hết hi vọng rồi ư?
May thay nó lại vang lên lần nữa. Thanh Trà lại cố hết sức tiếp cận được chiếc điện thoại, sau đó cô dùng ngón chân cái đẩy màn hình lên để nghe.
“Thanh Trà, cô vẫn ổn chứ.”
Nhận ra giọng nói của Hàn Thẩm Quân. Cô mới khẽ mấp máy môi, nhưng không thể phát ra thành tiếng.
“Alo, cô vẫn nghe tôi nói đấy chứ.”
Thanh Trà cố nuốt nước bọt, sau đó lấy một hơi thật sâu:
“Cứ..u tô..i với. Hàn Thẩm Quân, làm ơn hãy cứ..u tô..i.”
Điện thoại bên kia không đáp lại liền tắt đi. Thanh Trà hơi thất vọng, liệu cô có nên đặt hi vọng lên hắn không? Còn chưa kể những tấm hình kia không biết hắn có liên quan không nữa.