Ngô Phương Châu vừa nhìn thấy cô kích động quá, vội vàng kéo cô đến cuối hành lang nói: "Vương Nguyệt, vụ việc này hiện tại đã trở thành án mạng, bởi vì liên quan đến nước ngoài, còn rất nhiều chuyện khó mà làm việc được, cần phải có thời gian. Cấp trên đã nói là sẽ điều tra nghiêm túc. Đúng rồi, tôi còn phải thông báo cho người thân của Tôn Mai. Ôi, tôi sợ mọi chuyện sẽ trở nên gây rắc rối mất."
"Vậy thì điều tra càng sớm càng tốt, anh Tiểu Ngô, em có linh cảm rằng Tôn Mai chắc chắn đã chết vì sổ sách kia, hay là các anh điều tra Tần Hạo thử xem, phó tổng giám đốc tập đoàn Kỷ Tinh."
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt nhất định phải nhắc đến Bất động sản của Kỷ Tinh, Tần Hạo quá ngông cuồng, nếu lần này còn không bị bắt, nhất định sẽ có còn có người bị hại nữa.
Ngô Phương Châu kinh ngạc nói: "Cô biết Tần Hạo à?"
"Sao lại không biết được. Chị Trương Cầm là giám đốc tài chính mới nhậm chức hơn một tháng của Bất động sản Kỷ Tinh. Chị ta nói sổ tài khoản là do Tôn Mai bí mật đưa cho chị ta. Tôn Mai là giám đốc tài chính cũ, nên sổ tài khoản nhất định là của Bất động sản Kỷ Tinh.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu và nói tiếp: "Không giấu gì anh, em cũng có chút hiểu biết về Bất động sản Kỷ Tinh. Tần Hạo là phó tổng giám đốc. Anh ta luôn tới tìm Trương Cầm để hỏi về sổ kế toán. Trước đó em gặp Tần Hạo đi ăn cùng tên trộm túi, nếu anh nói chuyện này không liên quan gì đến anh ta thì tôi chắc chắn sẽ không tin.”
"Vương Nguyệt, Bất động sản Kỷ Tinh là công ty con của tập đoàn Kỷ Hải. Sao cô không nghi ngờ chính là Kỷ Thượng Hải, CEO của tập đoàn Kỷ Hải hay là Kỷ Mạnh Hưng, tổng giám đốc Bất động sản Kỷ Tinh chứ? Dẫu sao Tần Hạo cũng chỉ là phó tổng giám đốc thôi mà." Ngô Phương Châu nhíu mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt trong giây lát, quả thật là suy nghĩ theo lẽ thường thì khi Bất động sản Kỷ Tinh xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn phải nghi ngờ từ các cấp quản lý cao nhất, rồi mới từ từ xuống dưới chứ.
"Em đã từng tiếp xúc với Kỷ Thượng Hải và Kỷ Mạnh Hưng. Kỷ Thượng Hải là người làm ăn lớn, sẽ không để ý đến tiền của công ty con, chứ đừng nói đến việc giết người. Còn Kỷ Mạnh Hưng, dù có hơi kênh kiệu một chút, nhưng chắc chắn không có cái gan này. Huống chi Kỷ Thượng Hải luôn rất hào phóng đối với hai em trai, Kỷ Mạnh Hưng chắc chắn sẽ không vì một chút lợi ích nhỏ mà gian dối đâu.” Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi và phân tích.
Ngô Phương Châu nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Kỷ Hi Nguyệt và nói: “Không ngờ cô lại quen thuộc với nhà họ Kỷ như vậy, nhưng trước khi có bằng chứng, không thể chủ quan mà đoán được. Vương Nguyệt, tôi biết cô rất quan tâm đến vấn đề này. Nhưng hiện tại không thể báo cáo chuyện này được, cấp muốn thành lập một đội đặc nhiệm để điều tra vụ này. Tôi cũng là một thành viên trong đó, vì vậy tôi sẽ thông báo cho cô nếu có tiến triển... Bọn tôi cũng đã tiếp xúc với Tần Hạo mà cô nói đến, nhưng vẫn đang trong quá trình điều tra.”
“Đã từng tiếp xúc sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên, ngay sau đó liền chắc chắn cảnh sát đã biết được từ chỗ Trương Cầm.
"Ừ, đã điều tra toàn diện, cô yên tâm đi.”
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt nóng lòng, nhưng cô biết Ngô Phương Châu nói đúng, cô không có chứng cứ, cho dù biết Tần Hạo giết người thì cũng vô dụng.
"Đúng rồi, cái này là cho anh. Tin nhắn mà Tôn Mai gửi cho Trương Cầm hai ngày trước, chị Trương rất sợ hãi, vừa rồi đã bảo chồng chị ta mang tới cho em.”
Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại di động ra, "Từ những lời này có thể phán đoán ra Tôn Mai không phải bị bọn cướp giết hại. Chắc chắn là có một âm mưu trong đó. Bây giờ em đang rất lo lắng không biết chiếc túi kia đang ở đâu. Nếu kẻ sát nhân biết có người khác đang giữ chiếc túi này, khi đó rất có thể sẽ có thêm một nạn nhân nữa.”
Ngô Phương Châu trợn tròn mắt sau khi đọc tin nhắn, rõ ràng là rất khiếp sợ.
Sau đó anh ta gật đầu nói: "Tôi sẽ đi báo cáo, chúng ta hãy giữ liên lạc bất cứ lúc nào nhé. Mà này, cô phải cẩn thận, đừng tự mình điều tra, hung thủ mà biết thì cô sẽ dễ gặp nguy hiểm."
……..