Triệu Húc Hàn ăn uống một cách chậm rãi, trong khi Kỷ Hi Nguyệt vẫn không ngừng ríu rít.
“Không sợ cô ta trả thù sao?” Cuối cùng Triệu Húc Hàn mới lên tiếng.
"Sợ chứ, nếu cô ta muốn trả thù, cho dù em không đánh lại cái tát đó thì cô ta vẫn sẽ trả thù. Dù sao sau này cô ta cũng không làm được minh tinh nữa, chắc chắn là sẽ ôm hận với em.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Triệu Húc Hàn cau mày nói: "Vậy em cứ chờ cô ta trả thù à?"
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt nói: “Cho nên em quyết định phải tăng cường huấn luyện, học các kỹ năng tự vệ.”
Hơi thở quanh người của Triệu Húc Hàn trùng xuống, anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt sắc bén.
“Em sẽ cẩn thận mà, anh Hàn, anh biết đấy, nếu em không giúp Manh Manh, cô ấy sẽ bị bắt nạt đến chết mất.” Kỷ Hi Nguyệt nói một cách đáng thương.
“Em đúng là không biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào!” Trong lòng Triệu Húc Hàn thực sự tức giận, ba năm trước khi người phụ nữ này ở bên cạnh Triệu Vân Sâm đã kích động đến độ chuyện gì cũng dám làm, hoàn toàn là không biết cái gì gọi là nguy hiểm.
Vốn tưởng rằng cô đã biết đường thay đổi rất nhiều, luôn là người có chút đầu óc kết quả cô lại tự đưa mình vào vòng nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Trong vụ tai nạn Giang Sơn, chuyện Trần Thanh đã là một sự nhắc nhở cho cô, bây giờ lại đến chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt này, có lá gan lớn thì có tác dụng gì chứ.
Thấy anh thực sự tức giận, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt quýnh lên, biết anh lo lắng cho mình, cô vội cầu xin: "Anh Hàn, anh đừng nóng giận, em sẽ cực kỳ thận trọng. Anh xem, em cũng đâu có ra ngoài một mình. Hơn nữa em đảm bảo, sau này buổi sáng rèn luyện thân thể, buổi tối học kỹ năng tự vệ được không?"
Lồng ngực Triệu Húc Hàn phập phồng lên xuống mấy lần rồi mới từ từ bình tĩnh lại, anh nói: "Chính em nói đấy."
“Ừm… Em cũng sợ nguy hiểm mà, nhưng mà anh Hàn, anh không có thời gian dạy em cách tự vệ à?” Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi thấy hơi thở của anh đã hòa hoãn trở lại.
“Thím Lý có thể.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt ngay lập tức há hốc miệng.
“Người nhà họ Triệu đều được huấn luyện chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có thể hi sinh vì chủ nhân.” Triệu Húc Hàn nhẹ giọng nói: “Mau ăn đi.”
“Oh.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt phải gọi là kinh hãi, càng hiểu rõ về nhà họ Triệu, cô càng cảm thấy hình dung về bọn họ hoàn toàn là nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường như cô.
“Tiếu Ân.” Triệu Húc Hàn đột nhiên gọi một tiếng về phía cửa.
Tiếu Ân mở cửa bước vào, lập tức nói: "Ông chủ? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Triệu Húc Hàn lắc đầu nói: "Buổi chiều giúp tôi liên hệ với chú Bưu."
Vẻ mặt của Tiếu Ân thay đổi: "Chú Bưu? Chú Bưu ở thủ đô sao?"
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhướng mi.
Tiếu Ân nói ngay: “Vâng… Tôi sẽ gọi ngay.” Anh ta nói xong liền bước ra ngoài.
Nhìn vào sự tương tác giữa hai người, Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi chú Bưu này là ai, sao Tiếu Ân lại có phản ứng lớn như thế?
Kỷ Hi Nguyệt tò mò nhưng vẫn im lặng, cô biết mình còn chưa thân quen với Đại Ma Vương đến độ cái gì cũng có thể nói.
Sau bữa trưa, Tiếu Ân đưa Triệu Húc Hàn trở lại tập đoàn Đế Vương và đưa cô về tiểu khu Phong Nhã.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thực sự mệt mỏi, nghĩ đến buổi tối phải học thuật phòng thân, buổi chiều tốt nhất là nên ngủ một giấc thật ngon.
Khi Kỷ Hi Nguyệt đang ngủ trưa, tin tức trên mạng xoay quanh Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ có thể nói là khí thế ngất trời. Bởi vì Đài truyền hình Cảng Long giành được tin tức trước nên trang web của họ gần như bùng nổ.
Chủ quản phòng thông tin Lộc Hùng vui mừng đến mức không ngậm được miệng lại nguyên ngày.
Triệu Húc Hàn không về ăn tối, một tiếng sau khi ăn tối, thím Lý đã thu dọn xong mọi thứ rồi lên sân thượng.
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đang chạy trên máy đi bộ, cô nhìn thấy thím Lý trong bộ trang phục màu đen với mái tóc được búi cao, hoàn toàn khác với khí chất của dì giúp việc hàng ngày.
Đúng là tuyệt đẹp!
……...