Editor + Beta: Vi
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad! Triệu Húc Hàn nhìn chằmchằm Cố Cửu, thẳng thắn nói: "Cậu chính là."
"Cậu, cậu, cái tên này, cho dù tôi có háo sắc, cũng không bao giờ có chuyện thích người phụ nữ tên Kỷ Hi Nguyệt này, cũng chỉ có cậu không biết ăn phải cái gì, mới thích cô ấy, hay là cậu thích bị ngược?"
Cố Cửu nhớ lại trong suốt 3 nămanh đã khámsức khỏe cho Kỷ Hi Nguyệt nhiều lần, bị thương, uống rượu say, v.v... nhưng dù vậy mỗi lần Triệu Húc Hàn ở bên cạnh đều bị cô mắng chửi phá phách.
Đó không còn là Đại tiểu thư tính tình kiêu căng ngạo mạn nữa, mà là bà bán cá đầu đường xó chợ.
"Nói lại, sao cậu lại thích cô ấy được vậy?" Đối với vấn đề này Cố Cửu cũng khá giống Kỷ Hi Nguyệt, à không, là tất cả mọi người đều giống nhau, đều muốn biết nguyên nhân.
"Tôi có từng nói là tôi thích cô ấy à?" Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ta. " !" Trong nháy mắt, Cố Cửu á khẩu không trả lời được.
Không thích nhưng lại quan tâmnhư vậy? Không thích nhưng cứ để cô tùy tiện phách lối, không thích như vẫn giữ cô bên cạnh suốt ba năm? Triệu Húc Hàn ơi là Triệu Húc Hàn, cậu coi tôi là đồ ngu à?
Cố Cửu bất đắc dĩ âmthầm mắng anh mấy câu, kết quả vừa chuẩn bị mở miệng định nói...
"Im miệng!" Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói hai chữ khiến Cố Cửu không dámhá mồm nữa.
Trong lòng Cố Cửu thầmkêu thảmrồi, cái khí thế của tên này còn lợi hại hơn cả lão gia tử nhà anh ta nữa.
Triệu Húc Hàn nhìn chằmchằmhình ảnh hai người trong thang máy, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt và Tiếu Ân không nói gì nữa. "Cậu ra cách vách chờ đi." Triệu Húc Hàn nói với Cố Cửu.
Cố Cửu đứng dậy, nhìn Triệu Húc Hàn tỏ rõ sự tức giận, nhưng chẳng thấy anh phản ứng gì, lại ngoan ngoãn lủi thủi ra cách vách đứng chờ.
Kỷ Hi Nguyệt đi theo Tiếu Ân lên tầng mười tám, cửa vừa được mở ra, đập vào mắt là khung cảnh rộng rãi khiến cô choáng váng, ở giữa là chỗ trống, giữa tường là logo hình con cá vàng của Triệu thị, không có trang trí thêmgì cả, chỉ có bốn phía với màu xámchủ đạo, rất đơn giản lại gọn gàng, sạch sẽ.
Hai bên chỗ trống chính là phòng làm việc, Tiếu Ân dẫn Kỷ Hi Nguyệt vào phòng bên trái.
Tiếu Ân vừa mở cửa, Kỷ Hi Nguyệt bước vào, đã thấy Triệu Húc Hàn ngồi ở trên bàn làm việc lớn.
"Oa, Hàn ca, phòng của anh lớn thế!" Kỷ Hi Nguyệt đi vòng quanh mấy vòng, lại nhìn vách tường chính là hình ảnh giám sát thu lại từ camera. Triệu Húc Hàn đứng lên, bước từng bước lớn đi tới cạnh cô, sau đó cúi đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không biết anh nghĩ gì, mê mang nhìn anh, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của anh.
Nhưng Triệu Húc Hàn vẫn cứ nhìn chằmchằmcô như vậy, cũng không mở miệng nói, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng thấp khiến trong lòng cô thoáng chút run rẩy.
Cô đã làm gì sai sao?
Đại ma vương xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ là nhìn dáng vẻ này của anh là biết anh đang tức giận.
Mọi lời của Đại ma vương đều đúng, sai cũng là đúng, nhất định phải phục tùng, tuân theo, đó là quy tắc. Kỷ Hi Nguyệt vội nhoẻn miệng cười: "Hàn ca, hômnay anh nhìn thật đẹp trai/"
Quả nhiên, vốn dĩ con ngươi lạnh lẽo của anh đang nhìn cô bỗng có chút hốt hoảng, sau đó dáng vẻ căng thẳng cứng đờ cũng dần bình tĩnh lại.
"Hàn ca, gọi emcó việc gì không? Lần đầu tiên emtới phòng làm việc của anh mà, không để cho emngồi xuống sao? Buổi sáng tập võ đến bây giờ em vẫn đứng không vững đây này." Nói xong còn chu miệng lên, ủy khuất mếu máo.
Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô, nhưng đột nhiên vươn tay ômngang eo Kỷ Hi Nguyệt. "Ơ?" Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên bị dọa, kinh sợ khẽ kêu.
"Im miệng!" Triệu Húc Hàn chỉ nói hai chữ.
"..." Kỷ Hi Nguyệt thức thời ngậm miệng, chỉ là sự kinh hoàng trong mắt vẫn không che giấu được, Đại ma vương muốn làm gì? Anh... chẳng lẽ anh biết chuyện đó sao?