Lão Khôi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì nhất thời thở hắt ra.
"Lão Khôi? Sao anh lại ở đây?" Tuy Kỷ Hi Nguyệt hỏi như vậy, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra nhất định là Triệu Húc Hàn phái hắn tới bảo vệ mình tồi.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Trên trán Lão Khôi đều là mồ hôi, ai biết chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, lúc nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bị Chu Dân bịt miệng đẩy vào trong phòng, anh ta vẫn còn đang ngồi ở đầu bậc thang.
Có thể nói là anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay để chạy đến, chỉ sợ Kỷ Hi Nguyệt bị người ta một đao cắt cổ, thế thì anh ta cũng khỏi cần trở về, trực tiếp cắt cổ chết cùng luôn cho rồi.
Không, không được chôn cùng, chỉ sợ sẽ bị chủ tử kéo đi vứt cho chó ăn.
"Tôi không sao, nhanh giúp tôi tìm Manh Manh, tôi sợ cô ấy đã gặp chuyện không may!" Kỷ Hi Nguyệt không có thời gian để lãng phí.
Lão Khôi nhất thời một cước đá văng Chu Dân còn đang ngẩn tò te đứng đó, Chu Dân kêu thảm một tiếng té ngã trên đất, hai cái răng trực tiếp văng ra, có thể thấy một cước này của Lão Khôi có bao nhiêu ngoan độc.
"Thành thật khai báo!" Lão Khôi lạnh lùng giẫm một chân lên lưng Chu Dân.
Chu Dân thống khổ rên rỉ, cảm giác rất không chân thực, rốt cuộc người phụ nữ này là ai, vì sao bên cạnh lại có vệ sĩ lợi hại như vậy.
"Nói!" Kỷ Hi Nguyệt đá mạnh một cước vào bụng Chu Dân khiến cho Chu Dân kêu thảm thiết.
"Nói mau!" Kỷ Hi Nguyệt lại đá thêm một cước, bởi vì cô quá vội, thời gian không đợi người, cô sợ Manh Manh đã bị Đới Thành Công cưỡng hiếp, thế thì lịch sử sẽ lại tái diễn.
Lão Khôi có chút hoang mang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, người phụ nữ này có phải quá cường hãn rồi không? Hai cước này nghiêm túc lắm đó.
"Bên cạnh." Cuối cùng thì Chu Dân cũng phun ra hai chữ, đau đến không dậy nổi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy ra, Lão Khôi ở sau Kỷ Hi Nguyệt nói: "Mỗi người một bên!"
Lão Khôi hiểu, hai người tách ra đi gõ cửa hai phòng.
Năm phút đồng hồ trước, Đới Thành Công cầm trong tay một ly Whisky, nhìn Trần Manh Manh bị nhét khăn mặt, tay chân bị trói ở trên ghế sofa, một đôi mắt như nai con mở to đầy vô tội nhìn ông ta.
Ông ta chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân dồn về một vị trí.
Trần Manh Manh mặt toàn nước mắt, một màn vừa xảy ra với cô ấy chính là ác mộng.
Cô ấy đuổi theo Chu Dân ra ngoài, chỉ thấy Chu Dân vào thang máy, cô ấy vội vã chạy vào, kết quả Chu Dân chỉ lên tầng 29.
Cô ấy vừa giải thích vừa đi theo Chu Dân, cũng không nghĩ nhiều mà theo Chu Dân tiến vào một gian phòng.
Chờ lúc cô ấy quay đầu thấy cửa phòng bị đóng lại thì nhanh chóng bị Chu Dân trực tiếp lấy tay bụm miệng, sau đó kéo vào trong phòng khách, trên sofa đã sớm chuẩn bị tốt dây thừng.
Cô ấy vô cùng sợ hãi, nhưng lại chẳng thể vùng vẫy, dù sao cũng không đấu lại được với sức lực của một người đàn ông như Chu Dân.
Trong lòng đau đớn như rỉ máu, cho tới bây giờ cô ấy không nghĩ tới Chu Dân sẽ là người như vậy, không khác gì một tên biến mái.
Cô ấy cực kỳ muốn hỏi anh ta vì sao, nhưng miệng bị nhét khăn, ngoài mấy tiếng ưm ưm ưm thì không phát ra được âm thanh nào khác.
"Manh Manh, xin lỗi, tôi thiếu tiền, chỉ có thể bán cô cho cha nuôi, xử nữ có vẻ rất đáng tiền." Nói xong Chu Dân trực tiếp rời đi.
Nhưng anh ta cũng không trở về yến tiệc, mà tới phòng bên cạnh, bởi vì chờ Đới Thành Công làm xong việc, anh ta còn còn phải đưa Trần Manh Manh về.
Anh ta nghĩ bụng định đi quan sát Kỷ Hi Nguyệt xem có cách nào lấy được 30 vạn hay không.
Nhưng không nghĩ tới vừa ra cửa liền gặp Kỷ Hi Nguyệt đi tìm Trần Manh Manh.
Đới Thành Công nhìn Trần Manh Manh bị nhốt, làn da trên người bóng loáng non mềm, thật sự nằm ngoài dự liệu, vốn còn cho rằng lần này không biết thằng nhóc Chu Dân sẽ dẫn một người phụ nữ thế nào trở về.
Không nghĩ tới Trần Manh Manh cũng không tệ lắm, tuy không sánh bằng người phụ nữ xinh đẹp kia, nhưng tuyệt đối cũng không kém.
……….