Đối với Hàn Thiên mà nói, hắn có thể đứng trước cảnh trời đất sụp đổ, đứng trước nguy cơ tử vong mờ mịt mà không chút chùn lòng, nhưng có một thứ trong hắn chưa bao giờ thay đổi, đấy là nỗi sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt người mà hắn quan tâm, nỗi sợ bắt đầu từ việc khi hắn biết bản thân đã làm điều sai trái với ai đó, rồi kết quả lại bị người đó phát hiện ra.
Lần này cũng chính là một lần như thế, nên trước câu chất vấn của Nhược Mộng, Hàn Thiên đã lặng người một khoảng, hoàn toàn không biết bản thân nên nói thế nào cho phải.
Lưu Thanh Nam cũng đồng dạng tương tự, dù hắn có là một cường giả đỉnh thiên lập địa, nhưng ngay lúc này, khi gặp lại người muội muội hơn tám năm xa cách, muôn vàn cảm xúc hỗn tạp khiến cho một kẻ phi thường như Lưu Thanh Nam cũng phải á khẩu.
Nhìn vào tiên nhan kiều diễm của Nhược Mộng, đã mấy năm qua đi, người muội muội này càng thêm nét trưởng thành chính chắn, nhưng cái khí chất điềm đạm trang nhã ngày nào vẫn còn nguyên ở đấy, Lưu Thanh Nam hãy còn nhớ như in tất cả những kỹ niệm thuở ấu thơ, khi Nhược Mộng vẫn còn là một cục bông nhỏ lúc nào cũng kè kè đi theo sau lưng hắn.
dù qua bao nhiêu lâu đi nữa, tình yêu thương mà Lưu Thanh Nam dành cho Nhược Mộng, vẫn luôn không thay đổi, hơn tám năm trước Nhược Mộng lén rời khỏi gia tộc, Lưu Thanh Nam có lo lắng cũng có giận dữ.
lúc hay tin Nhược Mộng đã gia nhập lý khố đại học viện tại đại ninh, Lưu Thanh Nam hắn từng nghĩ qua, ở đông bộ châu thì có gì khả dĩ giữ chân được người muội muội bất phàm của mình chứ???, đợi nàng rong ruổi chán rồi sẽ tự khắc trở về.
thế rồi Nhược Mộng mất tích năm năm, Lưu Thanh Nam hắn thực sự đã hoảng rồi, hắn không thể nào tưởng tượng được, nếu hắn thực sự mất đi người tiểu muội này, hắn sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào???, hối hận, lúc đó Lưu Thanh Nam đã hối hận bản thân tại sao lại không lập tức đưa Nhược Mộng trở về thần châu ngay khi biết nàng ở đâu???.
Đại ninh tuy lớn, cao thủ như mây, nhưng có là gì kia chứ???, nếu Lưu Thanh Nam hắn muốn đưa muội muội hắn rời đi, thì phóng mắt khắp đại ninh, cũng khó có kẻ nào ngăn được, hoặc nói đúng hơn là có muốn ngăn cũng phải dè chừng cẫn thận.
Năm năm Nhược Mộng mất tích, Lưu Thanh Nam hắn bôn ba khắp trời nam đất bắc tìm kiếm tung tích của muội muội mình, trong lòng cứ không ngừng tự trách bản thân vì tình yêu thương mà bao dung cho những hành vi phóng túng của Nhược Mộng, để rồi bây giờ người đại ca như hắn có thể sẽ phải mất đi tiểu muội của mình mãi mãi.
Thế rồi lúc hay tin Nhược Mộng an toàn trở về đại ninh, cảm xúc của Lưu Thanh Nam như vỡ òa trong thoáng chốc, lúc đó hắn đang tìm kiếm tung tích của nàng ở bắc cương, vừa nghe được tin lành, bản thân liền không tiếc công lao, ngày đêm vượt trùng trùng sông núi đi thẳng đến đại ninh.
Hôm nay gặp lại dù có thế nào, Lưu Thanh Nam hắn cũng sẽ không để sai lầm trong quá khứ tiếp diễn, dù có phải phá đi hình tượng người đại ca ôn hòa nhã nhặn trong mắt Nhược Mộng, dù có phải dùng đến vũ lực tuyệt đối, Lưu Thanh Nam hắn cũng phải bằng mọi giá đưa được Nhược Mộng trở về.
Muôn vàn câu từ hỗn tạp chảy qua thức hải của Lưu Thanh Nam một lượt, sau cùng lúc hắn thốt ra ngoài, vẫn chỉ là một câu nói quan tâm đầy tình cảm.
-thấy muội vẫn lành lặng khỏe mạnh thế này, lòng đại ca yên tâm rồi.
Thoáng dừng một chút, giọng Lưu Thanh Nam chợt có phần trầm lắng tiếp.
-muội bỏ nhà ra đi tám năm, thực sự không nhớ về đại ca và phụ thân mẫu thân của muội ư???, muội có từng nghĩ qua, chúng ta có thể vì muội mà lo lắng bất an đến mức độ nào???.
ở trên đời này, tình thân vẫn là một cái gì đó thật sự lớn lao và kỳ diệu, nó có thể khiến cho Nhược Mộng dù tâm cảnh đang tức giận người đại ca hành động mà không báo trước của mình, cũng vẫn phải lập tức dịu lại trong thoáng chốc.
thoáng nhìn vào mắt Lưu Thanh Nam, Nhược Mộng có thể thấy được bên trong đó rốt cuộc chứa bao nhiêu tình thương và sự nhớ nhung lo lắng, tám năm cách biệt thực sự quá dài, trong tám năm đánh mất đó, Lưu Thanh Nam đã không thể nhìn thấy Nhược Mộng muội muội của hắn trưởng thành, từ một thiếu nữ nhỏ xinh ngày nào, giờ đã vươn mình thành một thiên tiên chức nữ khiến Lưu Thanh Nam cũng suýt chẳng nhận ra.
Người ở lại thì lúc nào chả mong chờ người đi, nhất là khi bản thân còn chẳng biết người kia đã đi đâu?, sống chết thế nào?, lúc bản thân thực sự đặt vào hoàn cảnh của Lưu Thanh Nam, Nhược Mộng liền bất giác cảm thấy, tất cả những hành động của hắn, thực chất đều là hợp tình hợp lý cả thôi.
Bằng giọng hòa hoãn êm dịu, Nhược Mộng bất giác nói.
-thực chất năm năm trước muội đã định sẽ trở về thăm mọi người rồi, nhưng mà thực không ngờ, biến cố đó đã khiến ta bị mắc kẹt tại vụ huyễn phù sinh thiên tận năm năm, đến gần đây mới thoát ra được.
-năm đó đường đột bỏ nhà rời đi không báo trước, quả thực là do muội bốc đồng sốc nổi, bây giờ nghĩ lại, muội quả thực nên hiểu cho mọi người nhiều hơn một chút.
Thấy Nhược Mộng như vậy, đáy mắt Lưu Thanh Nam cũng thoáng nét nhu hòa nói.
-đều là chuyện quá khứ cả rồi, giờ tìm được muội, nhìn thấy muội vẫn sống tốt thế này, trong lòng vi huynh thực sự rất cao hứng.
-đi thôi, để đại ca đưa muội về Lưu gia, phụ thân mẫu thân đều đang mong muội trở về từng ngày đấy.
Nói đến đây trong đáy mắt Nhược Mộng chợt có nét phân vân, cha mẹ và gia tộc mong ngóng an nguy của nàng là sự thật, nhưng người thương của nàng ở tại nơi này sắp đương đầu với bão táp mưa sa cũng là sự thật, nơi nghĩa nơi tình, Nhược Mộng quả thực không biết phải chọn lựa thế nào.
Lưu Thanh Nam thấy Nhược Mộng do dự, liền nhìn về phía Hàn Thiên nói.
-muội chưa muốn rời đi, có phải là vì hắn???, dù hắn có tốt với muội cách mấy, muội cũng không nên quên việc bản thân muội là ai?,có số mệnh như thế nào???.
-nếu chuyện của cả hai đã chú định không thành, thế thì hà tất phải níu giữ???, rễ tình bám càng sâu, sau này bản thân muội sẽ càng đau khổ thêm thôi, muội có biết không hả???.
Nói đoạn lại hướng Hàn Thiên tiếp.
-ngươi chăm sóc Nhược Mộng những năm qua, đối với Lưu gia có ân, Lưu Thanh Nam ta nhất định tận sức báo đáp, như vầy đi, bất kể tiền tài bảo vật, hay công pháp bí kỹ, chỉ cần Hàn Thiên ngươi nói một tiếng.
-Lưu Thanh Nam ta sẽ cho ngươi, cổ tộc tại thần châu không nói đùa, dù ngươi cần cái gì, chúng ta đều có thể đáp ứng cho, nếu thực sự không thể đáp ứng được, chúng ta cũng sẽ bù đắp cho ngươi bằng một thứ tương xứng, đảm bảo ngươi không chịu thiệt.
Hàn Thiên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng phải cất tiếng nói, chỉ là không ngờ lời đầu tiên hắn nói, lại phải là những lời rẻ rúng liên quan đến lợi ích và vật chất, thứ Hàn Thiên hắn không coi trọng nhất.
-tình cảm giữa ta và Nhược Mộng, sao lại có thể đem vật chất ra để quy đổi???.
-dù Lưu huynh xem thường ta, cũng không nên nói mấy lời đó trước mặt Nhược Mộng, khiến nàng tổn thương chứ!?.
Nhược Mộng bấy giờ mới lên tiếng.
-cả hai không cần phải tranh đấu với nhau nữa.
-đại ca muội sẽ theo huynh về thần châu, chỉ là không phải lúc này, đợi muội giúp Hàn Thiên đẩy lùi thế xâm lăng của vạn kiến đế quốc, nhìn thấy huynh ấy còn sống bình an, muội mới an tâm rời đi được.
-chuyện sau đó dù có tiến triễn thế nào, muội cũng đều sẽ thuận theo ý trời, tuyệt không cố chấp cưỡng cầu.
Lưu Thanh Nam như đã biết Nhược Mộng sẽ nói thế, ánh mắt hắn chợt hiện nét khó quyết nhìn về nơi xa xăm, sau đó lại đặt lên người Nhược Mộng nói.
-muội không phải là không biết quy tắc của Lưu gia, mà không chỉ Lưu gia, tất cả cổ tộc tại thần châu đều có quy tắc này.
-người của Lưu gia, không được phép nhúng tay vào các tranh đấu không liên quan đến Lưu gia, đó là một trong những quy tắc cốt cáng khiến Lưu gia chúng ta giữ được truyền thừa, còn tồn tại trên đại thiên giới đến tận bây giờ.
-muội nhìn đi, đại ninh đế quốc và vạn kiến đế quốc tranh đấu với nhau thì có liên quan gì đến Lưu gia???, muội muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, kéo cả Lưu gia cùng xuống nước ư?.
-chuyện này mà đồn ra ngoài, muội nói xem Lưu gia làm sao đối mặt với tám cổ tộc khác???, làm sao đối mặt với các phương hào kiệt tại thần châu???.
Mấy lời này đã thực sự đánh vào tâm lý hữu lễ hiểu nghĩa của Nhược Mộng, vì quyết định của một mình nàng mà ảnh hưởng đến cả gia tộc, thực tâm nàng có muốn điều đó xảy ra hay không đây???.
Bất quá nhớ lại cảnh Hàn Thiên đã suýt chết hụt mấy lần trong chiến loạn trước đó, lòng Nhược Mộng như có thêm dũng khí, nàng quả quyết nói.
-nếu muội ẩn tàng thân phận không tiết lộ bản thân là người của Lưu gia, dù muội có làm gì, thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của Lưu gia.
-quy tắc đúng là do muội phá, nhưng nếu đại ca thực lòng thương muội, không tiết lộ chuyện này, danh tiếng của Lưu gia vẫn sẽ được bảo toàn.
Vẻ mặt Lưu Thanh Nam lúc này đã hiện đầy nét phân vân, bằng kinh nghiệm sống bao lâu nay của hắn, chỉ vừa nghĩ thôi đã thấy chủ ý này của Nhược Mộng có vô số vấn đề.
-muội có thể ẩn tàng thân phận, nhưng trên đời này giấy vốn không gói được lửa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, danh tiếng của Lưu gia lớn đến mức nào???, sao có thể đảm bảo người ở đông bộ châu đều không có ai nhận ra muội???, lỡ như ở đây cũng có ai đó từ thần châu đến và từng nghe về muội thì sao???.
-có vô vàn yếu tố khiến muội bại lộ thân phận, mà muội biết hình phạt dành cho người phá luật tại Lưu gia rồi đấy, muội nói xem đại ca làm thế nào đành lòng nhìn muội mạo hiễm bản thân như thế đây???.
-hôm nay dù có phải dùng đến vũ lực, đại ca cũng quyết phải đưa muội về lại Lưu gia cho bằng được!.
Nhược Mộng xưa nay tuy tính tình ôn hòa, nhưng lúc cần quyết liệt, nàng cũng sẽ là người quyết liệt hơn ai hết, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Thanh Nam không chút do dự, Nhược Mộng cao giọng nói.
-huynh quả thực rất lợi hại, nhưng muội đã không còn là nữ hài ngày nào cũng muốn huynh chỉ dạy luyện công.
-nếu muội cùng Hàn Thiên liên thủ, huynh có lợi hại cách mấy, cũng không tài nào giữ chân được chúng ta, ở đại ninh này, Hàn Thiên chính là thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh, với số lượng cao thủ trong minh, nếu chúng ta nương nhờ bọn họ.
-dù huynh trở về điều động hơn nửa số đại năng tại Lưu gia đến, cũng không tài nào đưa ta về được đâu.
Nhược Mộng nói mấy lời này, quả thực đã làm Lưu Thanh Nam sửng người, đúng vậy Nhược Mộng bây giờ đã không còn là nữ hài nhỏ nhắn mà hắn có thể tùy ý vỗ trán ngày xưa nữa.
Nam nhân mà nàng chọn, ngoài thực lực thì còn có cả thế lực chống lưng, một bên là thần võ minh hùng mạnh chưa nói, bên kia còn có hoàng triều đại ninh, thế lực nắm một nửa cương thổ của đông bộ châu, Lưu gia dù là một trong cửu đại cổ tộc tại thần châu.
Nhưng ngoài cửu đại cổ tộc, thần châu còn có ngũ đại thế lực chính đạo, tam đại ám điện, và rất nhiều thế lực ẩn tàng khác tọa trấn các nơi, thần châu tuy lớn, nhưng Lưu gia thân là một trong cửu đại cổ tộc, phần lãnh thổ dưới quyền quản lý của họ, thực sự không thể rộng lớn bằng một nửa cái đông bộ châu được.
Nội tình Lưu gia tuy thâm hậu, cao thủ đỉnh tiêm và chất lượng có thể xo bì một chín một mười với hoàng thất đại ninh, nhưng tổng thể thế lực lại không bằng dòng tộc nắm đầu cả một đế quốc rộng lớn, thế nên bấy lâu nay dù đã sớm biết Nhược Mộng ở đại ninh, nhưng Lưu gia vẫn không dẫn binh đến đòi người, chính là vì lẽ này.
Chuyện quả thực như Nhược Mộng nói, nếu nàng không muốn về, Lưu gia cũng khó mà cưỡng chế, bất quá mấy lời tiếp theo mà Lưu Thanh Nam nói, không ngờ có thể khiến cho Nhược Mộng thực sự động tâm.
-muội không muốn về ca ca quả thực không thể cưỡng ép đem muội về, muội muốn can dự vào chiến trận giữa đại ninh và vạn kiến, ca ca cũng không cản được.
-bất quá muội có từng nghĩ qua nếu chiến tranh giữa đại ninh và vạn kiến không sớm kết thúc, thì muội sẽ làm gì???, tiếp tục ở lại đông bộ châu, bỏ mặc gia quyến đang ngày ngày lo lắng cho muội???.
-còn nữa trường hợp muội lại gặp phải tình huống cửu tử nhất sinh hệt như năm năm trước, muội nói bản thân liệu có còn may mắn sống sót lành lặng trở về???.
-muội vì người muội yêu lao vào nguy hiễm, thậm chí có nguy cơ mất mạng, như thế rất cao cả rất thiêng liêng, còn chúng ta, người thân ruột thịt của muội, muội nói xem chúng ta phải đối mặt với mất mát đó như thế nào đây???.
-muội muốn giúp Hàn Thiên đánh lùi đại quân vạn kiến, thế thì ca ca thành toàn cho muội, chính tay huynh sẽ bảo vệ hắn, dù huynh có mất mạng cũng sẽ bảo vệ hắn an toàn thay muội.
-chỉ mong rằng muội hãy trở về Lưu gia, tránh xa chốn thị phi này đi, muội đi chơi đủ lâu rồi, ở nhà đang có rất nhiều người trông chờ muội trở về đấy!!!.
Vẻ do dự khó quyết trong mắt Nhược Mộng càng thêm nồng đậm, Lưu Thanh Nam nói đúng, chiến sự khó lường, lỡ như bản thân nàng lại rơi vào tình huống hệt như năm năm trước, khi đó nàng liệu có may mắn trở về được nữa hay không???, lần tao ngộ tại vụ huyễn phù sinh thiên quả thực đã khiến Nhược Mộng nghĩ về gia đình nhiều hơn, dù là lý do gì khiến nàng lựa chọn rời nhà vào tám năm trước, thì ngay lúc này nó đều vơi nhẹ đi không ít lần ở dưới tình cảm gia đình.
Nhưng nhìn lại Hàn Thiên đang chuẩn bị lao đầu vào nguy hiễm trước mắt, Nhược Mộng thực không nỡ rời đi, trong giây phút khó quyết ấy, Hàn Thiên không ngờ đã nhu hòa nở một nụ cười, sau đó vỗ nhẹ vào vai Nhược Mộng mà nói.
-sau tất cả… ta nghĩ huynh trưởng của nàng nói đúng đấy, nàng nên trở về đi thì hơn, nàng đã rời đi quá lâu, cha mẹ và người nhà của nàng, thực sự đang rất nhớ mong nàng đấy.
-ngẫm kỹ lại thì quả thực, đến ta cũng từng trộm nghĩ, hay là mình đưa ra lời khuyên, mong Nhược Mộng nàng trở về thần châu để tránh phong ba nhỉ???
-ta quả thực từng nghĩ thế đấy, nàng không phải người của đại ninh, không cần phải can dự vào chuyện của đại ninh, thế nên Nhược Mộng à, trở về thần châu đi, đó mới là nơi thích hợp với nàng, chuyện ở đại ninh để ta lo liệu được rồi.
-đợi lúc chiến tranh chấm dứt ta sẽ đến Lưu gia ở thần châu gặp nàng, ta hứa đấy!!!.
Đáy mắt Nhược Mộng đã có chút rưng rưng ngấn lệ, giọng nàng nghẹn ngào trong phút chốc.
-nhưng mà…
Hàn Thiên đã thoáng dùng một ngón tay che trước môi Nhược Mộng để ngăn nàng nói hết, hắn sợ nếu Nhược Mộng nói ra điều gì đó lay động tâm can, thì sẽ khiến quyết tâm bên trong hắn lung lay.
-ta biết muội lo lắng cho ta, nhưng mà cứ yên tâm trở về đi, Hàn Thiên ta đã không còn là thiếu niên không đủ năng lực năm nào, tên khốn Trần Lãng đó sẽ không dễ dàng ám toán được ta như trước nữa đâu.
-có nàng trợ giúp quả thực rất tuyệt, nhưng nếu không có, ở trên chiến trường ta sẽ bớt đi một mối âu lo, có thể bung hết toàn lực chiến đấu, như thế cũng không phải chuyện xấu mà.
Nhược Mộng dường như đã nhớ ra điều gì đó, đúng vậy, năm đó chính là vì bảo vệ nàng, mà Hàn Thiên mới trúng ám toán từ khu trục ma kính của Trần Lãng, có lẽ Nhược Mộng nàng nên tin vào bản lĩnh của Hàn Thiên hơn một chút, có lẽ nàng cũng nên chấp nhận một sự thật rằng, nếu không có nàng, Hàn Thiên có thể bớt đi một chiếc gánh âu lo khi xông pha trận mạc.
Sau tất cả Nhược Mộng dường như đã suy nghĩ thông suốt, nàng cầm lấy đôi tay Hàn Thiên, ánh mắt đầy nét quan tâm trìu mến nói.
-xem ra lần này ta không thể không trở về nhà một chuyến rồi.
-nếu ta không còn ở cạnh huynh, ta không mong huynh hứa khi chiến tranh kết thúc sẽ đến thần châu tìm ta.
-ta chỉ muốn huynh hứa với ta một chuyện, dù kết quả có thế nào, nhất định phải sống sót.
-con người huynh ấy à, tuy ngoài miệng cứ nói bản thân chẳng trượng nghĩa, cũng chẳng phải quân tử, càng không phải kẻ có trách nhiệm gì, nhưng ta biết, thực chất cái gì huynh cũng muốn một mình gánh vác, không chết không ngừng.
-thế nên ta chỉ mong huynh hãy đứng về phía ta mà nghĩ một chút, cái gì không cố được thì đừng cố, nhất định phải sống sót đấy.
Nói đến đây hai mắt Nhược Mộng đã rưng rưng rơi lệ, vẻ đẹp não lòng pha chút u buồn ấy, thực sự đã khiến trái tim Hàn Thiên như thắt lại, nhanh chóng ôm Nhược Mộng vào lòng, môi đặt lên mái tóc thơm mượt của nàng một nụ hôn, giọng Hàn Thiên trầm ổn như núi nói.
-yên tâm trở về thần châu đi, ta dùng tất cả danh dự hứa với nàng, dù có thế nào cũng ưu tiên an toàn tính mạng của bản thân lên trên hết.
-câu chuyện của chúng ta, đợi lúc chiến thắng khải hoàn, ta sẽ tìm nàng để viết tiếp!!!.