dù sao cũng từng có với nhau một đoạn giao tình không tệ, thế nên trước khi trở lại đế đô Hàn Thiên cũng tặng cho đám Lục Yên vô số bảo bối quý giá, năm năm bị cầm chân tại vụ huyễn phù sinh thiên, những thứ có thể dùng được Hàn Thiên hắn đều đã dùng cả rồi.
riêng một số thứ như chân gà có ít giá trị, dù không dùng được cũng không nỡ vứt đi thì Hàn Thiên hắn vẫn chưa động đến, ví như một số loại linh dược nhân giai địa giai, các loại hồn khí tứ ngũ cấp, các loại tài liệu phẩm chất không quá cao, mà cũng không quá thấp, tất cả chúng thông thường Hàn Thiên sẽ kiểm kê một lượt rồi đem bán cho vạn bảo lầu.
nhưng do khi trước tài bảo lưu trữ trong huyền thiên giới quá nhiều, Hàn Thiên cũng lười kiễm kê, cộng thêm chiến trận với vạn kiến đế quốc làm hắn bận bịu đủ chuyện, những tài nguyên không sữ dụng được kia cứ thế nằm im trong huyền thiên giới.
năm năm bị nhốt ở vụ huyễn phù sinh thiên là thời gian tốt để Hàn Thiên sàn lọc lại mọi thứ, những gì dùng được hắn đã dùng cả, còn lại những thứ không thích hợp để sữ dụng ở đẳng cấp của hắn, hắn liền để qua một bên.
Lần này trở về thiên an thành, những thứ đồ kia liền có chổ dụng võ, kể từ khi xuất đạo đến nay, Hàn Thiên hắn đã trãi qua vô số trận chiến và kỳ ngộ, tài nguyên vụn vặt thu thập được cũng không ít.
Lúc này kiễm kê lại liền thấy trong huyền thiên giới có hơn ngàn hồn khí tứ ngũ cấp, hơn hai trăm gốc linh dược phẩm cấp từ nhân giai đến địa giai, các loại tài liệu luyện khí, tài liệu quý lấy được trên người yêu thú có hơn năm trăm món.
Đối với Hàn Thiên hiện tại mà nói, phẩm cấp của những món đồ này thực sự không phù hợp để hắn dùng cho mục đích cá nhân, nếu đem bán đến vạn bảo lầu thì toàn bộ số của cải kia, có thể khiến Hàn Thiên hắn thu về hơn hai trăm vạn linh thạch.
Nhưng Hàn Thiên hắn cảm thấy ở tại thiên an thành này, mới là nơi thích hợp nhất để dùng chổ tài nguyên này, thiên an thành là quê nhà của Hàn Thiên hắn, hiện tại binh biến với vạn kiến cần nguồn lực của cả quốc gia, nếu Hàn Thiên hắn nếu có thể giúp thiên an thành phát triễn.
Chẳng những giúp được quê nhà hắn có khả năng tự vệ trước các nguy cơ, mặt khác có thể từ đây sản sinh ra những tinh binh mạnh mẽ, khả dĩ gia nhập quân đội chống lại ngoại địch vạn kiến.
Dù có nghĩ theo cách gì, giúp thiên an thành càng trở nên thịnh vượn, đối với Hàn Thiên hắn đều có rất nhiều lợi ích, đổi lại chỉ là một số tài nguyên mà đối với hắn không quá cần thiết, cái giá đó quả thực khá rẻ rồi.
Trong đầu đã có dự định, Hàn Thiên rất nhanh bắt tay vào hành động, những tài liệu luyện khí và tài liệu quý hiếm lấy từ người yêu thú hắn dùng để tạo nên ba bộ khí trận.
Một cái để bố trí tụ linh trận tầm trung thay thế cho cái tụ linh trận cũ mà Hàn Thiên hắn từng xây dựng tại thiên vũ quán, có cái tụ linh trận mới này, người trong thiên vũ quán sẽ sở hữu một động lực to lớn thúc đẩy họ tăng tiến tu vi.
Cái đại trận thứ hai chính là đại trận phòng hộ cho thiên vũ quán, với trận phòng hộ này, dù đối thủ có võ vương cường giả công kích vào thiên vũ quán, thì cũng phải mất từ một đến hai khắc mới phá hủy được, lúc đó người bên trong có thể di tản êm xuôi rồi, bằng như đối thủ yếu hơn, thiên vũ quán có thể dựa vào đại trận phòng hộ này ở vào thế rất khó bị đánh bại.
Đại trận cuối cùng cũng là một cái tụ linh trận đặt tại phủ thành chủ, cái đại trận này có thể giúp tộc Hồng Yến phát triễn thần tốc tương tự thiên vũ quán, Hàn Thiên làm thế để tránh việc thiên vũ quán phát triễn nhanh chóng lại lấn át cả phủ thành chủ.
Hắn có giao tình với tộc Hồng Yến nên không muốn thấy cảnh thiên vũ quán nuốt chửng cả gia tộc này như một hệ quả tất nhiên của quá trình phát triễn, một cái thiên an thành, Hàn Thiên hắn có thể tùy ý sở hữu được hàng chục, thậm chí hàng trăm tòa thành tương tự, chỉ cần mở miệng nói với Lưu Mộ một câu là được.
Hàn Thiên hắn muốn cả thiên vũ quán lẫn phủ thành chủ phát triễn song song, chính là để họ làm đối trọng của nhau, trông chừng nhau, thúc đẩy nhau cùng phát triển, nếu chỉ một bên phát triễn độc tài, bên đó sẽ dễ sa vào vũng lầy danh lợi và quyền lực, quên đi những bản ngã tốt đẹp vốn có.
Thế nhưng Hàn Thiên hắn vẫn ưu ái thiên vũ quán hơn một chút, cho họ một cái đại trận phòng hộ để tự bảo vệ chính mình nếu phủ thành chủ định tấn công họ, bởi vì phủ thành chủ dù gì cũng là thế lực cầm đầu chân chính của thiên an thành, bọn họ chung quy cũng sẽ dễ phát triễn võ lực của chính mình hơn là thiên vũ quán.
Đơn cữ như hiện tại, tuy nói rằng thiên vũ quán và phủ thành chủ có chiến lực tương đương, nhưng bàn về số nhân thủ thì rõ ràng là phủ thành chủ chiếm ưu thế, còn thiên vũ quán chỉ nhờ vào chất lượng cao thủ có tu vi cao hơn nên mới cân bằng lại, Hàn Thiên trao cho thiên vũ quán một tấm khiên nữa để họ có thể tự vệ, không trao cho họ vũ khí để tấn công, điều này là để bảo vệ thiên vũ quán, nhưng cũng tránh biến họ thành kẻ chủ động gây hấn với phủ thành chủ.
Với bản sự của Hàn Thiên hiện tại, làm hết ba cái đại trận kia cũng chỉ mất hơn mười canh giờ một chút, sau khi hoàn thành ba cái đại trận, số tài liệu luyện khí và tài liệu quý hiếm lấy được trên người yêu thú đều đã bị Hàn Thiên dùng hết.
Những thứ còn lại chính là các loại linh dược phẩm cấp vừa và thấp, cùng kha khá hồn khí tứ ngũ cấp, chổ bảo vật này Hàn Thiên lấy ra ba phần linh dược, ba phần hồn khí tặng cho tộc Hồng Yến, với hơn ba mươi gốc linh dược nhân giai địa giai, cùng ba trăm món hồn khí tứ ngũ cấp, tộc Hồng Yến có thể nói là võ lực bạo tăng trong thoáng chốc.
Các món hồn khí tứ ngũ cấp sẽ làm chiến lực nhất thời của phủ thành chủ đột tăng, còn những gốc linh dược quý sẽ giúp thực lực của các thành viên trong tộc Hồng yến tăng tiến dần theo thời gian.
Dù đã đạt đến võ tông thực lực, nhưng đối với Hồng Yến Hoàng mà nói, những tặng phẩm của Hàn Thiên quả là một đại lễ mà ông ta không thể nào tưởng tượng ra nổi, dù trong những giấc mơ hoang đường nhất, Hồng Yến Hoàng cũng không thể ngờ có một ngày, Hàn Thiên bằng vào chút giao tình hôm xưa, lại có thể hồi báo lại cho tộc Hồng Yến một phần đại lễ lớn đến không tưởng.
Với bản tính cương trực thẳng thắng của mình, Hồng Yến Hoàng đã không dưới hai lần từ chối hảo ý của Hàn Thiên, nhưng vì hắn thực sự có ý muốn tặng, nên cứ khẳng định tộc Hồng Yến có thể nhận phần lễ vật này, Hồng Yến Hoàng biết nếu mình cứ mãi từ chối thì lại thành ra làm giá quá mức, nên cũng nhận đại lễ của Hàn Thiên với bộ dáng cực độ vui sướng.
Hàn Thiên tặng lễ lớn như thế, Hồng Yến Hoàng cũng cho hắn thể diện lớn tương tự, lúc hắn rời đi toàn bộ thành viên lớn bé trong tộc Hồng Yến, cùng hàng trăm hộ vệ thân tín mà Hồng Yến Hoàng chiêu nạp được đều ra tiễn biệt.
Hiện tại thành viên chủ chốt trong tộc Hồng Yến vẫn chỉ có hơn ba mươi người, ai nấy đều được tặng một gốc linh dược địa giai phù hợp với thuộc tính tu luyện của bản thân, cùng một món hồn khí ngũ cấp, hơn hai trăm năm mươi món hồn khí ngũ cấp còn lại, Hồng Yến Hoàng lần lượt phân phát cho các thành viên thân tín trong đội hộ vệ của tộc Hồng Yến, với từng này trang bị, tộc Hồng Yến chỉ trong thoáng chốc đạt đến chiến lực xánh ngang với các gia tộc đứng đầu cả một quận.
Nếu tộc Hồng Yến được tặng một thì thiên vũ quán được tặng đến ba, những huynh muội bằng hữu khi trước của mình, Hàn Thiên đều tặng cho họ mỗi người vài gốc linh dược địa giai, cùng vài món hồn khí ngũ cấp để phòng thân, gia quyến của một số huynh muội cũng được thơm lây không ít, bất quá Hàn Thiên rất công bằng, dù là người có gia đình hay không có gia đình, hắn đều tặng lễ số lượng bằng nhau.
ngươi đi một mình thì tự thân được hưởng nhiều, đi với gia quyến thì ngươi cũng chỉ nhận được tương đương, còn chia cho gia quyến thế nào là việc của các ngươi, Hàn Thiên ta chỉ có giao tình với các ngươi, không có trách nhiệm với gia quyến của ngươi, Hàn Thiên làm thế để tránh việc các huynh muội lại xo đo hơn kém giữa những ai đã có gia thất và chưa lập gia thất.
cuối cùng Chổ hồn khí và linh dược còn lại, Hàn Thiên đều bí mật giao cho Lục Yên và Hồng Nhạn, dặn các nàng dùng chổ bảo vật này để phát triển thiên vũ quán cho tốt, nơi đây vốn là cơ nghiệp cả đời của tiểu y sư, cũng là nhà của Hàn Thiên hắn, hắn muốn thấy thiên vũ quán tồn tại phát triễn bền vững ngàn đời.
làm xong hết tất cả những chuyện cần thiết, Hàn Thiên rốt cuộc cũng không còn bất kỳ gánh nặng nào, lập tức cùng Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc rời khỏi thiên an thành trong muôn vàn cảm xúc hỗn tạp của những người ở lại.
từ thiên an thành đến đế đô thiên phúc, hành trình còn hơn ba mươi vạn dặm, hôm xưa Hàn Thiên hắn đi mất hàng tháng mới đến, nhưng với bản sự hiện tại, tiểu kim long và Hàn Thiên lần lượt đưa cả đoàn tiến lên, chỉ trong nửa ngày một đêm, đến bình minh ngày hôm sau, đế đô thiên phúc rộng lớn đã ở ngay trước mắt đám người Hàn Thiên rồi.
trên đường đi Hàn Thiên cũng có dùng minh thần nhãn xem xét một vùng rộng lớn trên toàn bộ lãnh thổ đại ninh, chiến tranh đã làm cuộc sống của người dân khó khăn hơn nhiều, để phục vụ chiến tranh, hoàng triều tất nhiên sẽ tăng thuế, người dân theo đó cũng phải làm việc cật lực hơn để mưu sinh.
Cơ mà tuy vất vả hơn một chút nhưng đất nước vẫn an ổn tự chủ, người dân vẫn có miếng ăn manh áo sống qua ngày, không ai phải chết vì chiến hỏa giày xéo, sau năm năm li khai trở về, Hàn Thiên cảm thấy kết quả này đối với hắn đã là tốt lắm rồi.
Đế đô có pháp trận cấm không, cơ mà đối với bọn Hàn Thiên lúc này mà nói, pháp trận kia không thể làm gì bọn hắn, bất quá để tránh phiền phức, cả đám vẫn quyết định hạ cánh cách cổng thành vài trăm trượng, rồi đi bộ vào thành như bao thương nhân đang ra vào khác.
Hàn Thiên lần này trở về không muốn làm rình rang, thế nên hắn cùng Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều khoát áo choàng rộng phủ kín cả người, bịt mặt thật kỹ, sau đó lại dùng thủ đoạn che mắt lên chính mình, nên người bình thường hoặc có tu vi không quá cao, sẽ hoàn toàn không nhìn ra dáng vóc nhân dạng gì của bọn họ cả.
Bộ dáng khả nghi như thế, tất nhiên lúc vào cổng thành sẽ bị quan binh chặn lại, bất quá quan binh nọ vừa nhìn thấy kim bài tự tại vương mà Hàn Thiên đưa ra, hai mắt liền trố lên như muốn rơi mất đến nơi, kế đó là một bộ dáng kinh hỉ tột độ như chỉ muốn reo lên cho tất cả biết, tự tại vương vẫn còn sống!!!, ngài đã trở về rồi!!!, bất quá Hàn Thiên đã nhanh chóng dùng thủ ngữ chặn quan binh kia lại, không cho hắn tiết lộ thân phận của mình, kế đó còn dặn hắn tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, nếu không sẽ khép vào tội làm lộ quân cơ.
Với danh vọng của Hàn Thiên hiện tại, lời của hắn cũng không khác lời của tể tướng là mấy, quan binh kia tất nhiên răm rắp nghe lệnh, lập tức cho đám Hàn Thiên qua như chưa có gì xảy ra, bất quá để an toàn hơn, Hàn Thiên còn bí mật nhờ Nhược Mộng thi triễn ma pháp xóa ký ức lên người quan binh nọ, như thế hắn mới an tâm.
Vừa đặt chân lên thiên phúc đế đô, một cảm giác kỳ lạ liền hiện hữu giữa ba người bọn Hàn Thiên, lúc còn ở vụ huyễn phù sinh thiên, cả ba người bọn hắn bất đắc dĩ phải nương tựa vào nhau, trên đường trở về vì cùng đích đến nên cũng có thể đồng hành cùng, nhưng hiện tại đến đế đô rồi.
Những đoạn quan hệ giữa người với người đầy rắc rối ấy cũng trở về cùng bọn họ, Hàn Thiên chính là tự tại vương của đại ninh, Nhược Mộng chính là thiên mộng đế cơ của đại ninh, cả hai đều có một thân danh dự và chính khí cao vời, còn Đông Phương Thái Ngọc lại là chủ tử của một nơi không sạch sẻ và ai cũng ngại nói đến là xuân nguyệt lâu.
Đến đây trong thâm tâm ai nấy đều hiểu rõ thời khắc chia tay của họ, rốt cuộc đã đến rồi, Đông Phương Thái Ngọc là người cơ trí quyết đoán, tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, để không tạo thêm cảm giác khó xử, nàng ta cứ thế lẳng lặng đi về hướng xuân nguyệt lâu, trước khi đi cũng không quên để lại một câu đầy ẩn ý.
-năm năm mắc kẹt cùng hai người cũng không phải uổng phí, Đông Phương Thái Ngọc ta đã học được rất nhiều thứ từ hai người.
-ta vẫn xem các người là bằng hữu, thế nên nếu có việc cần, đừng ngần ngại tìm đến ta, các người biết tìm ta như thế nào mà phải không???
Sau lớp mạng che, Nhược Mộng chợt dùng giọng kỳ lạ hỏi Hàn Thiên.
-nếu có chuyện cần thiết, huynh liệu có tìm đến cô ta không???
Nhờ có thuật pháp cùng khăn che mặt, biểu hiện thưc tế của Hàn Thiên được che giấu rất tốt, trước câu hỏi của Nhược Mộng, hắn cũng thành tâm đáp.
-người như Đông Phương Thái Ngọc, có thể không dính dáng đến mới là chuyện tốt nhất.
Tuy ngoài miệng nói như thế, trong lòng thực sự cũng nghĩ thế, nhưng lý trí nói cho Hàn Thiên biết, dù hắn không tìm đến, Đông Phương Thái Ngọc cũng sẽ tìm hắn, bởi giao kèo giữa hắn và nàng ta vẫn chưa kết thúc, ngày nào Nhất Kiến công chúa còn chưa rõ tung tích, thì ngày đó Hàn Thiên hắn còn bị Đông Phương Thái Ngọc nắm thóp.
Cơ mà chuyện với ma nữ kia cứ để sau hẵn nói, lần này Hàn Thiên hắn quy hồi thiên phúc đế đô, bản thân quả thực có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, nếu không sớm bắt đầu, Hàn Thiên hắn sẽ không có thời gian trở về tiền tuyến sát cánh cùng Lưu Mộ đẩy lùi đại quân vạn kiến.
Lần này trở về, nơi đầu tiên Hàn Thiên muốn đến tất nhiên là tiêu dao y quán, cơ nghiệp hắn tốn nhiều công sức nhất để xây dựng, nếu nói thiên vũ quán là quê nhà của Hàn Thiên, thì tiêu dao y quán chính là ngôi nhà hiện tại của hắn, lưu lạc bao năm trở về, tất nhiên phải thăm nhà mình đầu tiên.
Năm năm đối với một nơi phồn thịnh như thiên phúc đế đô quả thực không đáng nhắc đến, dù là trăm năm trước, bộ dáng của nơi này có thể vẫn như bây giờ, dù là trăm năm sau, bộ dáng ấy hẵn cũng không có nhiều thay đổi, những tòa kiến trúc chọc trời bề thế của các đại thế lực vẫn sẽ luôn nằm ở đó.
hoàng thành nguy nga tráng lệ, đại đấu trường, vạn bảo lầu, xuân nguyệt lâu, trụ sở thần võ minh, thánh tháp, tất cả đều đã tồn tại ở đế đô hàng ngàn hàng vạn năm, dù qua bao nhiêu tuế nguyệt, bao nhiêu tòa kiến trúc nhỏ thay hình đổi dạng, chỉ cần những nơi bề thế nguy nga kia vẫn còn, chỉ cần những đại lộ kênh mương vẫn còn, tổng quan thiên phúc đế đô sẽ không hề thay đổi.
men theo từng con đường quen thuộc, ngắm nhìn những cảnh sắc đã lâu không nhìn lại, lòng Hàn Thiên chợt có cảm giác bồi hồi, năm năm đã qua, dù cho khói lửa chiến tranh ở biên cương vẫn còn dai dẳng, dù tổng thể đại ninh đã vì cuộc chiến này mà suy kiệt hơn trước.
thế nhưng thân là đế đô một nước, nơi tập trung nhiều cá nhân giàu có nhất cả nước, bộ dáng thịnh vượng của thiên phúc đế đô vẫn không thay đổi quá nhiều, dù có bớt xa hoa nhộn nhịp xo với ngày xưa, nhưng phần bớt đi ấy cũng chưa tới một phần mười xo với hôm xưa, căng bản nếu không thực sự cảm nhận, thì cũng sẽ không nhìn ra.
Đi dạo một vòng hết hai canh giờ, Hàn Thiên và Nhược Mộng rốt cuộc đã trở về trước tiêu dao y quán, xo với năm xưa, nơi này quả thực chẳng thay đổi gì nhiều, trước khi lưu lạc, Hàn Thiên vốn đã chủ tâm biến tiêu dao y quán thành một nơi yên tĩnh để hắn và đồng bạn tịnh tu, thế nên hầu hết sinh kế từ việc chữa bệnh cứu người đều được chuyển giao cho các chi nhánh ở bên ngoài, nên tổng quan tiêu dao y quán xo với lúc Hàn Thiên rời đi hầu như không chút thay đổi nào.
Vẫn một bộ dáng gia viên yên bình tĩnh lặng, lẫn khuất sau một dãy hàng rào không lấy gì làm bề thế, bất quá hầu như ai ở đế đô cũng đều biết, quanh tiêu dao y quán này có bố trí cấm chế, cao thủ bình thường cũng không tài nào vào được.
Bất quá cấm chế này do chính Hàn Thiên bày ra, lý nào hắn lại không vào được???, lòng rất đổi hoài niệm, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng chậm rãi bước vào cổng tiêu dao y quán, bất quá vừa bước vào khu vực cấm chế, Hàn Thiên đã cảm thấy hơi khác biệt.
Rõ ràng lúc hắn rời đi cấm trận pháp chế cũng không có lợi hại như vậy, cơ mà bằng này với Hàn Thiên mà nói vẫn chưa tính là gì, linh lực trong người khẽ luân chuyển, cả huyễn thuật lẫn pháp trận phòng hộ quanh tiêu dao y quán đều như không ảnh hưởng đến Hàn Thiên.
Hắn và Nhược Mộng cứ thế đẩy cửa lớn bước vào trong, nào ngờ cửa lớn vừa mở, phía sau nhất tề lao ra bốn nhân ảnh vận khôi giáp binh sĩ, tay cầm các loại binh khí khác biệt tấn công Hàn Thiên và Nhược Mộng.