Dù khó khăn trùng trùng, nhưng việc trở về đông bộ châu đối với Hàn Thiên mà nói, chính là chuyện không thể không làm, lúc này mặt trời cũng đã sắp mọc, ba người bọn Hàn Thiên đang ngồi trên lưng tiểu kim long để đi về hướng đông, lúc này bàn đến việc trở về cố thổ, Hàn Thiên đối với chuyện này thoáng cất tiếng nói.
-Ta đã xem qua địa đồ, từ phù thiên cảnh về đến Đại Ninh quảng đường ngót ba trăm vạn dặm, tiểu kim long có thể phi hành với tốc độ tối đa khoảng hai mươi vạn dặm một canh giờ, nếu ta dùng long hành bách biến ở tốc độ cao nhất có thể đạt đến bốn mươi vạn dặm một canh giờ.
-tuy nhiên cả ta và tiểu kim long đều không thể duy trì tốc độ tối đa của chính mình quá nửa canh giờ, mà hai người biết đấy, hành trình trở về của chúng ta phải băng qua yêu linh sơn mạch, nếu ta và tiểu kim long cạn sức ở nơi đó, lỡ may gặp phải yêu thú hùng mạnh nào đấy, chúng ta khả năng đều khó toàn mạng.
-chuyện trở về này, hai người có chủ kiến gì không???.
Vấn đề kia Nhược Mộng dường như cũng có nghĩ qua rồi, Hàn Thiên vừa nói xong, nàng liền cất tiếng đáp.
-nếu bây giờ chúng ta đến tổng bộ của đại hội đồng liên minh tây lĩnh, bỏ tiền sữ dụng đại hình truyền tống trận của họ thì thế nào???.
đại hình truyền tống trận chính là cách thức di chuyển trong quản đường cực kỳ xa trên đại thiên giới, những vùng đất lớn trên đại thiên giới đều có những đại hình truyền tống trận kiểu này, bất quá đại hình truyền tống trận có một nhược điểm rất lớn, đó là một đại trận ở vị trí bất kỳ, chỉ có thể truyền tống tới một đại trận đích đến duy nhất, và không thể truyền tống người hoặc vật đến một đại trận thứ ba nằm ở vị trí khác.
Vì thế cho nên đại hình truyền tống trận chính là một con đường bị cô lập và không phân nhánh, trong khi các đại trận truyền tống tầm gần có thể truyền tống một người đến nhiều vị trí khác nhau, đại trận truyền tống tầm trung cũng có thể làm điều tương tự nhưng số lượng vị trí truyền tống đến không nhiều bằng.
Một đại trận chỉ truyền tống đến một địa chỉ, đấy chính là nhược điểm của đại hình truyền tống trận, mà mỗi đại trận như thế đều cực kỳ tốn kém tài nguyên để xây dựng và duy trì hoạt động, dù là cả một khu vực rộng lớn như đông bộ châu cũng chưa chắc có quá hai tòa đại hình truyền tống trận.
Đông Phương Thái Ngọc vốn đối lập xo với Nhược Mộng, thế nên Nhược Mộng vừa đưa ra ý kiến của mình, Đông Phương Thái Ngọc liền phản bác.
-cô quên là trong ba tòa đại hình truyền tống trận được xây dựng trên tây lĩnh, không có bất kỳ nơi nào truyền tống trực tiếp đến một trong hai tòa truyền tống trận ở đông bộ châu ư???.
Theo tình hình trên đại thiên giới từ xưa đến giờ, bất kỳ khu vực nào trên vu thương đại lục cũng đều muốn kết nối với nơi thịnh vượn nhất là thần châu, thế nên dù có xây dựng đại hình truyền tống trận, bọn họ cũng sẽ ưu tiên kết nối đến thần châu.
Các khu vực khác có thể không đủ vật lực và nhân lực để chế tạo nhiều đại hình truyền tống trận, thế nhưng thần châu lại có thể, dù bốn khu vực có người sinh sống khác đều chế tạo truyền tống trận đến thần châu, thì bản thân nơi này đều có thể xây dựng truyền tống trận kết nối với tất thảy.
Trong đó đông bộ châu có hai đại hình truyền tống trận, một ở thiên phúc đế đô một ở vạn kiến, đích đến của cả hai đại hình truyền tống trận này đều nằm ở Thần Châu.
Tây Lĩnh có ba đại hình truyền tống trận, trong đó hai cái nằm ở thiên ngoại sơn, đỉnh núi cao nhất toàn cõi vu thương đại lục nằm ở trung tâm tây lĩnh, thiên ngoại sơn cũng là nơi đặt thánh đền của đại hội đồng liên minh tây lĩnh, hai đại hình truyền tống trận ở thiên ngoại sơn một nối với thần châu, cái còn lại nối với Nam Hoang, còn lại một đại Hình Truyền tống trận cuối cùng nằm ở tổng hội vạn bảo lầu tại Bắc chiến liên minh, điểm đến của truyền tống trận ấy như thường lệ vẫn là tại thần châu.
Như thế tại tây lĩnh không có bất kỳ truyền tống trận nào nối trực tiếp đến đông bộ châu, bất quá Nhược Mộng vẫn bình tĩnh diễn giải.
-nếu không thể trực tiếp truyền tống đến đông bộ châu, chúng ta có thể quá cảnh đến thần châu trước, sau đó di chuyển đến truyền tống trận nối thần châu với đông bộ châu.
-làm như thế chúng ta sẽ phải di chuyển hai đoạn đường không ngắn, tuy nhiên hai đoạn đường này đều nằm ở những vùng do nhân tộc kiễm soát, sẽ không có quá nhiều nguy hiễm.
Đợi Nhược Mộng nói xong, Đông Phương Thái Ngọc liền phản bác.
-nếu là bình thường thì dùng cách này hẵn là tốt nhất, tuy nhiên đây là thời chiến, đại hình truyền tống trận ở đại ninh chắc chắn đã bị đóng lại rồi.
-chi phí duy trì và sữ dụng đại hình truyền tống trận quá tốn kém, đại ninh đế triều chắc chắn cắt giảm chi tiêu cho thứ đó để tập trung quốc khố vào chiến trận.
-cũng có thể họ không muốn có những thành phần mang theo chủ nghĩa đào vong, lúc nước nhà lâm nguy liền chạy trốn đến thần châu, dừng đại hình truyền tống trận chính là cách dập tắt suy nghĩ đào vong kia một cách dứt khoát nhất.
-hoặc giả chiến tranh ở đông bộ châu đã sớm kết thúc, sau chiến trận, nếu đại ninh thắng, thì như đã nói ban đầu, việc duy trì đại hình truyền tống trận trong lúc đất nước đang kiệt quệ, chính là một hành động vô cùng lãng phí.
-trường hợp đại ninh đã thất thủ, vạn kiến đế quốc đang chiếm hoàng thành, chúng ta bây giờ trở về bằng truyền tống trận, chẳng khác nào một chuyến đi thẳng vào lòng địch.
-người vạn kiến hận Hàn Thiên ngươi đến tận xương tủy, nếu phát hiện ngươi còn sống trở về, ngươi nghĩ bọn họ có tha cho ngươi không???.
-tóm lại các ngươi tin hay không thì tùy, ta bảo truyền tống trận ở đại ninh đã không còn sữ dụng được nữa, nếu các người muốn tốn thời gian đi loanh quanh ở tây lĩnh và thần châu, sau đó mắc kẹt lại thì tùy.
-thần châu rộng lớn khôn cùng, từ nơi đó trở về đông bộ châu, khoảng cách cũng chẳng khác gì chúng ta hiện tại trực tiếp băng qua yêu linh sơn mạch để trở về.
Đông Phương Thái Ngọc luôn là người lắm mưu nhất trong đám, mấy lời này của nàng ta không phải không có lý, thêm nữa Hàn Thiên đối với yêu nữ này vẫn mang tâm lý kính trọng dè chừng.
Đông Phương Thái Ngọc nói khả năng truyền tống trận ở đông bộ châu có thể đã bị đóng, thì thực chất nàng ta có khi đã nắm chắc điều đó, bất quá ý tứ của Đông Phương Thái Ngọc dường như muốn cả đám băng qua yêu linh sơn mạch để trở về.
Mà yêu linh sơn mạch lại nguy hiễm trùng trùng, sau nhiều lần bị Đông Phương Thái Ngọc tính kế, Hàn Thiên hắn không thể không đề phòng, cùng Đông Phương Thái Ngọc đi qua yêu linh sơn mạch, tình hình nói không chừng sẽ chẳng thuận lợi.
Cho đến nay Hàn Thiên hắn vẫn không nắm bắt được suy nghĩ thực sự của Đông Phương Thái Ngọc, hắn khá chắc chắn nàng ta không có ý hại hắn, nhưng cũng chắc chắn nàng ta đang mưu tính một điều gì đó vô cùng xấu xa, chuyện trở về đông bộ châu lúc này, quả thực cần phải suy xét thật kỹ.
Sau một hồi tính toán, ánh mắt Hàn Thiên như lóe lên quang mang nói.
-ta đã quyết định xong, sử dụng truyền tống trận trở về đại ninh quả thực không phải ý hay.
-chúng ta sẽ trực tiếp băng qua yêu linh sơn mạch để trở về, dù nguy hiễm một chút, nhưng nếu đi chậm và chú ý an toàn, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nói đoạn liền hạ lệnh tiểu kim long trực tiếp bay về hướng đông, nhắm thẳng đến yêu linh sơn mạch mà tiến tới.
Hàn Thiên đã quyết định như thế, Nhược Mộng cũng không nói thêm gì, tiểu kim long mang theo đám người Hàn Thiên với tốc độ vô cùng kinh khủng, bay xoẹt qua nền trời như một tia chớp vàng.
Cảnh vật tây lĩnh cứ thế trôi vùn vụt dưới chân đám người Hàn Thiên, bọn hắn đến tây lĩnh không ai biết, hiện tại rời đi cũng chẳng ai hay, vài cường giả vô tình cảm nhận được sự tồn tại của họ vụt qua trên bầu trời, cũng chỉ nghĩ rằng.
Đám người này là đại nhân vật đến từ một liên minh hùng mạnh nào đó tại tây lĩnh, chứ không thể nào nghĩ đến, những tồn tại kia, chính là đến từ một quốc gia xa xôi ở tận đầu bên kia đại lục.
Với thực lực hiện tại, đám Hàn Thiên chỉ cần cẫn trọng một chút liền có thể đi qua rất nhiều khu vực mà không để lại chút dấu vết nào, trên đường hướng về đại ninh, nếu gặp phải khu vực có cấm chế hay nghi ngờ có cường giả đang tọa trấn, Hàn Thiên sẽ chọn đi vòng qua.
Đi đường cẫn thận như thế, nên chỉ trong một tuần, cả đám ba người hai yêu đã đi qua tây lĩnh, bắt đầu tiến vào địa phận yêu linh sơn mạch, từ tây lĩnh đến đông bộ châu, đám Hàn Thiên cần phải vượt qua hơn trăm vạn dặm cương thổ của yêu linh sơn mạch.
Mười mấy vạn dặm đầu tiên là nơi đám yêu thú yếu nhược không tới thất cấp sinh sống, nên Hàn Thiên không cần câu nệ, trực tiếp hướng tiểu kim long bay thẳng một đường.
Nhưng từ đấy trở đi, cả đám đã bắt đầu tiến vào vùng trung tâm của yêu linh sơn mạch, vùng đất này thuộc hàng nguy hiễm bậc nhất trên vu thương đại lục, bên trong thậm chí có thể tùy ý nhìn thấy một vương quốc thú nhân, cảnh tượng không khác gì thế giới nhân loại
Những yêu chủ bát cấp cửu cấp ngự trị tại nơi này, trên vu thương đại lục tiếng tăm cũng không nhỏ, nhân tộc tiến vào yêu linh sơn mạch chỉ có thể thuận theo luật lệ tại đây, đám đại yêu thấy ngươi vừa mắt thì sẽ dùng lễ nghi đối đãi với ngươi.
Thấy ngươi không thuận mắt, trực tiếp giết người ăn thịt cũng không phải chuyện hiếm gặp, dù là cường giả võ tôn của nhân tộc lúc đi ngang qua yêu linh sơn mạch, đều phải vô cùng cẫn thận, tránh đi vào những vùng lãnh thổ của đám đại yêu xấu tính.
Chỉ đi ngang qua thôi cũng có thể gặp nguy hiễm chí tử, càng không nói đến những kẻ muốn đáp xuống yêu linh sơn mạch để liệp sát yêu thú và tầm bảo, những kẻ mạo hiểm đến như thế, không có nhiều và thường cũng không sống lâu.
Đám Hàn Thiên cơ bản chỉ muốn đi ngang qua yêu linh sơn mạch, chứ không trực tiếp đáp xuống đó, nên hệ số nguy hiễm cũng không quá cao, bất quá Hàn Thiên đối với việc di chuyển này vô cùng cẫn trọng.
Vì an toàn, hắn trực tiếp bỏ qua yếu tố tốc độ, chỉ để tiểu kim long một mình đưa cả bọn di chuyển thật chậm rãi, còn bản thân hắn lúc nào cũng duy trì trạng thái toàn thịnh, chỉ cần phát hiện nguy hiễm, liền lập tức lệnh tiểu kim long đổi hướng
Dù cẫn thận là thế, cả đám vẫn có hai lần bị đại yêu có chân thân là yêu thú phi hành tấn công, may mắn hai đầu đại yêu tấn công đám Hàn Thiên chỉ có thực lực bát cấp yêu thú, thế nên dùng hết thủ đoạn, đám Hàn Thiên cũng tẩu thoát được.
Ngoại trừ hai tình huống ấy ra, thì Hàn Thiên bằng vào minh thần nhãn và cảm ứng linh mẫn của mình, liền có thể đưa cả đám tránh thoát rất nhiều phiền toái.
Đến ngày thứ mười, cả đám rốt cuộc đã đến vùng trung tâm nguy hiễm nhất của yêu linh sơn mạch, chỉ cần cẩn trọng đi thêm mấy mươi vạn dặm, rời khỏi khu vực trung tâm, thì từ đấy đi về hướng đông số lượng yêu thú hùng mạnh sẽ ít dần, sự nguy hiễm cũng giảm đi từ từ.
Hôm nay tiểu kim long đưa cả đám Hàn Thiên băng qua một khu rừng rậm rạp vô cùng rộng lớn, cây cối ở nơi này to lớn một cách khác thường, cây nào cây nấy đều cao hơn ba trăm trượng, thân to hàng ngàn người ôm không hết, trông cứ như những ngọn núi màu xanh nối dài không dứt vậy.
Bay hơn ba ngàn dặm mà chưa rời khỏi khu vực này, tiểu kim long bất giác truyền âm cho Hàn Thiên nói
-ngươi có cảm nhận được sự khác thường của nơi này không???, nói không chừng phía dưới có thứ mà ngươi đang tìm kiếm đấy.
Tiểu kim long vừa dứt lời, Hàn Thiên đang trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần liền bình tĩnh truyền âm cho nó đáp.
-ta đã sớm nhận ra điều dị thường kia từ hôm qua rồi, thực sự thì ta cũng không bất ngờ lắm.
-vì nếu có một nơi nào đó dễ xuất hiện thứ kia nhất, ngoài yêu linh sơn mạch này ra, ta chỉ có thể nghĩ đến thần châu mà thôi.
-bất quá thần châu nhân khẩu đông đúc, nếu mà thứ đó xuất hiện ở đấy, thì sớm đã bị các đại tông đại phái phát hiện mà chiếm dụng, đâu đến lượt ta.
-hiện tại nếu đã phát hiện ra nơi này, cần tránh gây sự chú ý, bây giờ không phải lúc thích hợp để dò xét, chúng ta cần về đại ninh càng sớm càng tốt.
-ngày sau giải quyết xong công sự ở đại ninh, hẳn quay trở lại đây một chuyến cũng không sao.
Bằng sức bền đáng kinh ngạc của tiểu kim long và Hàn Thiên, cả bọn đi liên tục thêm mười một ngày, rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiễm vượt qua được yêu linh sơn mạch mà không gặp quá nhiều vấn đề bất trắc, thành công từ tây lĩnh quy hồi đông bộ châu.
Lúc này nhìn một khoảng đồng bằng rộng lớn khôn cùng ở trước mắt, Hàn Thiên rốt cuộc cũng ý thức được, hắn thực sự đã trở về rồi, Từ tây lĩnh băng qua yêu linh sơn mạch, Hàn Thiên đã chủ động hướng tiểu kim long nhắm đến rìa khu rừng mà từ buổi ban sơ, hắn và nó lần đầu gặp mặt, đối với Hàn Thiên hắn khi đó, khu rừng ở rìa yêu linh sơn mạch quả thực quá mới mẽ, và đầy rẫy hiễm nguy.
Mới đó mà mười mấy năm đã trôi qua kể từ cái ngày hắn mở mắt lần đầu tiên trên đại thiên giới, cũng chính tại bìa rừng này, hắn nhớ bản thân từng cách thế giới nhân loại tại thiên an thành chỉ năm mươi dặm, mà mấy năm liền vẫn không phát hiện ra được, hắn nhớ bản thân hắn từng vì vài yêu thú cấp một cấp hai mà rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.
Chậm rãi đáp xuống khúc suối nhỏ mà ngày xưa bản thân không ít lần đến bắt cá, cũng là lần Hàn Thiên hắn éo le nhìn thấy cảnh Lý Thiên Vũ tắm, kinh hiễm tiêu diệt được độc giác xà, mới đó đã mười mấy năm qua rồi.
Tính theo thời gian ở thế giới cũ, liền đã hơn năm mươi năm, có khi là cả một đời người, dòng suối nhỏ kia đã dần chuyển hướng, đồ đá ở căn nhà cũ của Hàn Thiên hắn cũng mọc kín rêu xanh không dễ tìm thấy nữa, bất quá bằng minh thần nhãn, Hàn Thiên vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy chúng dù cách mấy ngọn đồi.
Cũng chẳng tốn đến nửa cái chớp mắt thời gian, Hàn Thiên đã xuất hiện ở nơi xưa cũ ấy mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi, ồ…thì ra hắn đã cường đại đến như vậy à???, cường đại đến mức từng nhành cây ngọn cỏ trong năm ngàn dặm quanh đây, đều nằm gọn trong đầu của hắn.
Cường đại đến mức nơi vốn nguy hiễm trùng trùng trong mắt võ giả thấp giai, đối với hắn cũng chỉ êm đềm yên ả như một khu vườn nhỏ, Hàn Thiên hắn bất giác nhớ đến đám trẻ mà Lý Thiên Vũ nhận nuôi ở thiên an thành, không biết giờ chúng sao rồi nhỉ???.
Một nét hoài niệm tang thương hiếm thấy chợt xuất hiện trên khuôn mặt Hàn Thiên, hắn bất giác hướng đám tiểu kim long chậm rãi nói.
-đi nào…trở về y quán ngày xưa của chúng ta, xem xem nơi đó bây giờ rốt cuộc có bộ dáng gì???.