Hàn Thiên Ký

Chương 357: hoành tảo thiên quân.



Trần Lãng vừa nói dứt lời, hai vị tướng quân đi cùng hắn liền chợt dùng giọng vỗ mông ngựa hưởng ứng.

-đúng vậy Hàn Thiên này nếu để lại ắt thành đại họa với vạn kiến ta, nhất định phải tiêu diệt hắn thật sớm.

Nét mặt Trần Lãng ban nãy mới còn hòa hoãn cực kỳ, đột nhiên chuyển sang động nộ quát.

-thế thì hai ngươi còn đứng đó làm gì???, không mau đi chặn chân tên khốn kia lại.

-các ngươi ở đây điều khiển quỷ mẫu thạch được hay không???.

Tiếng quát của Trần Lãng thoáng làm hai tên tướng quân kia phải kinh dị khôn cùng, thầm chửi rủa trong bụng một chập, tuy cùng là vạn phu trưởng, nhưng Trần Lãng với tư cách chủ tế có thể điều động được quỷ mẫu thạch, thân phận cố nhiên lớn hơn hai tướng quân bình thường bọn hắn, công việc ngăn chặn quân địch, tất nhiên phải do hai bọn hắn làm.

Chuyện Hàn Thiên trảm tướng vạn kiến như cơm bữa, ai trong quân doanh vạn kiến mà không biết, hai vị tướng quân được Trần Lãng cữ đi ngăn cản Hàn Thiên, trong bụng liền nổi lên một trận bức xúc, “kêu chúng ta đi chết ư, sao ngươi không tự mình xuống cản chân đối thủ???”

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng hai vị tướng quân kia cũng không dám hé ra nửa lời, lòng thầm tính chút nữa nếu thực sự không xong, cả hai sẽ chọn đường rút lui, không đến nổi phải nguy hiễm tới tính mạng.

Trong lúc hai vị tướng quân kia vừa rời đi, Trần Lãng phía sau liền cất giọng trấn an họ.

-hai ngươi yên tâm, ta sẽ khu động quỷ mẫu thạch tạo thêm ma binh hổ trợ đại quân, các ngươi chỉ cần cầm chân Hàn Thiên đến lúc đó là được.

Hàn Thiên đang dọn dẹp nốt những hoạt tử nhân cuối cùng, trước mắt bỗng xuất hiện hai tên tướng quân chặn đường, hai tên này một cầm đại đao, một cầm cự chùy, nhìn khí tức, có vẻ đều là võ vương trung tầng cảnh giới.

Hai tên võ vương trung tầng, vạn kiến thực sự xem trọng Hàn Thiên hắn quá, thần niệm thoáng phũ lên quỷ mẫu thạch, Hàn Thiên liền nhanh chóng nhận ra một hình bóng quen thuộc, tên khốn kiếp Trần Lãng quả nhiên ở đây, như thế cũng hay, xử lý xong hai tên tướng này, liền sẽ đến lượt hắn.

Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền hướng hai kẻ cản đường nói.

-kẻ đến là ai???,mau xưng danh tính.

Tên tướng quân cầm đại đao thoáng nhìn bộ dáng có phần trắng trẻo thư sinh của Hàn Thiên, rồi bĩu môi nói.

-tưởng đồ vương nhân là kẻ có ba đầu sáu tay gì???, hóa ra cũng chỉ là một tên thư sinh khả ái, bổn tướng Diệp Đinh hôm nay đến lấy mạng ngươi đây.

Diệp Đinh vừa dứt lời, kẻ còn lại liền tiếp.

-trong quân doanh vạn kiến đã treo thưởng, kẻ lấy được đầu đồ vương nhân, liền sẽ được thưởng ba mươi mỹ nữ, một vạn kim nguyên bảo, bản thân được thăng làm nhị phẩm tướng quân, không cần phải đích thân ra trận nữa, món thưởng này, Đô Trung ta nhất định sẽ lấy.

Diệp Đinh cùng Đô Trung tuy miệng nói cứng như vậy, nhưng cũng chỉ là để trong lòng bớt khiếp hãi hơn mà thôi, Hàn Thiên sở dĩ được gọi là đồ vương nhân, không phải vì hắn đã giết hoàng thái tử vạn kiến Vương Trụ, dù gì Vương Trụ vẫn chỉ là thái tử, chưa trực tiếp đăng cơ.

Đồ vương nhân chính là chỉ, số võ vương chết trong tay Hàn Thiên đã lên đến hàng chục người, đồng cân đồng lạng, thực không dễ giết chết đối thủ như vậy, nhưng mà Hàn Thiên lại có thể làm được dễ dàng vô cùng, cái danh đồ vương nhân, chính là ám chỉ việc này.

Kẻ địch đã cử tướng chặn đường, trận này không đánh không được, Diệp Đinh cùng Đô Trung sau khi xưng danh, cũng chẳng nói thừa lời nào nữa, mục tiêu của bọn hắn chính là ngăn Hàn Thiên tiếp tục tiến lên, gây nguy hại cho quỷ mẫu thạch, lời vừa dứt cả Diệp Đinh cùng Đô Trung liền vung binh khí xông đến tấn công Hàn Thiên từ hai phía, vị trí tạo thành thế gọng kìm vô cùng chắc chắn.

Hàn Thiên đáy mắt thoáng phong tỏa thế tiến công của đối thủ, hắn tuy mạnh, nhưng một mình không chống nổi hai cường giả võ tông trung tầng, bèn dùng thần niệm liên hệ tiểu kim long.

Tức khắc một đầu kim long khổng lồ, thân dài hơn mười trượng liền xuất hiện trên chiến trường, tiểu kim long vừa xuất hiện, bản thân liền tung ngay một đòn long nguyên pháo, cản chân thế tiến công của Diệp Đinh, Hàn Thiên tay trái vận lên thiên ma thủ, hộ địa thuẫn tạo thành quyền sáo, tức khắc bao bọc xung quanh.

Đô Trung một chùy cực nặng hướng hắn đập xuống, Hàn Thiên chỉ đơn giản vung thiên ma thủ đón đỡ, bang một tiếng lớn, cự chùy của Đô Trung trọng lượng cũng có hơn vạn cân, lúc này lại được hắn sữ dụng đến võ kỹ dồn sức giáng mạnh.

Lực đạo chồng chất có thể lên đến mấy chục vạn cân có dư, đánh vào núi liền có thể đơn giản đập tan một ngọn cao ngàn trượng không vấn đề gì, vậy mà Hàn Thiên chỉ cần đơn giản dùng một tay, liền có thể chặn đứng chiêu kia, uy lực từ cánh tay trái của hắn, thực sự khó mà tưởng tượng được.

Đô Trung một kích thất thủ, Hàn Thiên cũng chẳng để yên cho hắn, tay phải cầm tam độc thương, đã rất nhanh đã hướng ngực đối thủ đâm một đòn, Đô Trung biết mũi thương trên tay Hàn Thiên phi thường lợi hại, dù trên người hắn có mặt chiến giáp, rất có thể cũng sẽ bị xuyên thủng.

Rất nhanh thu chùy lại, Đô Trung liên tục xoay nhanh tạo thành trận chùy, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công, một thương của Hàn Thiên đâm đến, đụng phải cự chùy đang xoay vòng của Đô Trung, liền tức tốc bị đánh bật.

Thế nhưng ngay lúc này, một bóng đen liền phũ xuống đầu Đô Trung, giật mình nhìn lại, thì ra tiểu kim long đã vung đuôi đập xuống người hắn, nếu lúc này còn không làm gì, Đô Trung hắn có thể bị đánh bẹp như đống thịt.

Nhanh chóng vận lên pháp quyết, Đô Trung trọng chùy khẽ dừng xuay, tay trái giơ lên, một tấm thuẫn ngưng tụ từ đấu khí nhanh chóng xuất hiện, cự vỹ của tiểu kim giáng lên thuẫn bài kia, cũng không thể đả động đến Đô Trung cho được.

Lúc này Diệp Đinh cũng đã vung cự đao xông đến định chém đầu tiểu kim, nhưng Hàn Thiên hãy còn ở đó, lý nào lại để cho Diệp Đinh đắc thủ???, long hành bách biến đệ nhị trọng thoáng được dùng đến.

Diệp Đinh không biết Hàn Thiên đã làm cách nào, mà tích tắc liền đến trước mặt hắn, cự đao chém xuống một nửa liền bị tả thủ của Hàn Thiên chộp trúng, ken két hai tiếng, lưỡi đại đao hồn khí tứ phẩm, cứ thế đơn giản bị cánh tay trái của Hàn Thiên vặn cong.

Một luồn sáng kim sắc từ thân đao tuôn ra, thoáng chốc liền bị cánh tay trái của Hàn Thiên hút mất, lưỡi đại đao hồn khí trị giá mấy chục vạn linh thạch, cứ thế hóa thành phế phẩm, Diệp Đinh còn chưa kịp thương tiếc cho món hồn khí quý giá của mình.

Thì Lưỡi tam độc thương đã đâm đến trước mắt hắn, Diệp Đinh trong giây phút sinh tử, chỉ có thể cuống cuồng lùi người né tránh, bất quá một đạo thương mang từ mũi thương của Hàn Thiên chợt xuất động, roẹt một tiếng lớn, thương mang đã cắt qua sườn trái của Diệp Đinh một vết dài, dù có chiến giáp hộ thân, Diệp Đinh cũng đã thụ thương không nhẹ.

Tiểu kim long thực lực mới chỉ lục cấp yêu thú đỉnh phong, dù là huyết mạch thần long thượng cổ, đấu với cường giả võ vương trung tầng vẫn là có chút thua thiệt, Hàn Thiên một kích đả thương Diệp Đinh, liền tức tốc xông qua trợ chiến cho tiểu kim long, một người một rồng đấu với hai cường giả võ vương trung tầng không chút yếu thế.

Hàn Thiên bị Diệp Đinh cùng Đô Trung cản chân, thế tiến của diệt ma binh thoáng bị khựng lại, ngay lúc này, Trần Lãng liền bất ngờ tạo ra dị biến, chỉ thấy hắn khu động quỷ mẫu thạch, trong thoáng chốc đã hấp thu hơn nửa thân đấu khí của ba vạn thiết giáp quân vạn kiến đứng gần nhất.

Kế đó Trần Lãng không chút dè chừng, điều khiển hơn vạn luồn ma khí thôn thiên từ quỷ mẫu thạch, nhanh chóng phũ xuống vùng giao chiến giữa quân đội đại ninh và vạn kiến.

Ngay tức khắc, cả binh sĩ đại ninh lẫn vạn kiến đều bị ma khí nhiễm phải, tinh thần liền bị một cổ tà ý sát phạt nanh át xâm lấn, bản thân trở thành tồn tại phi thường hiếu chiến.

Kẻ tâm lý cứng cỏi thì ôm đầu gào rú, kẻ yếu hơn thì trực tiếp bị tha hóa, trở thành ma binh chiến đấu cho vạn kiến, thoáng cái có hơn ba vạn người còn sống sờ sờ bị quỷ mẫu thạch biến thành ma binh.

Hành vi của Trần Lãng rõ ràng là bất chấp tính mạng của cả quân ta để chiến thắng, bất quá người của hắn lại không dám có chút dị nghị nào, một là Trần Lãng có cách khôi phục cho những binh sĩ vạn kiến bị nhiễm phải ma khí, hai là vạn kiến từ lâu đã nổi danh là vương triều chuyên quyền sát phạt.

Người ở vạn kiến, căn bản là bị chính quyền thao túng từ đầu đến chân, lý tưởng của vương triều vạn kiến đưa ra, người dân cũng chẳng dám có chút nghi ngờ, kẻ nào có tâm tư chống đối, xem lợi ích cá nhân và gia tộc lớn hơn lợi ích của quốc gia, liền sẽ bị thẳng tay trừng trị.

Càng đừng nói đến những quân nhân quanh năm suốt tháng bị chính quyền tẩy não, trở thành những binh chốt xả thân vì hoàng triều vạn kiến.

Ma binh bị tha hóa không giống hoạt tử nhân, chiến lực của bọn họ sẽ tăng tiến một đoạn dài trong tích tắc, kẻ vừa nãy chỉ có tu vi võ tông sơ tầng, khi trở thành ma binh, liền có thực lực võ tông trung tầng.

Trần Lãng bằng vào độc chiêu từ quỷ mẫu thạch, thoáng cái biến hơn một vạn năm ngàn quân đại ninh trở thành ma binh, khiến cho phe đại ninh nội bộ tương tàn.

Nếu là mấy tháng trước gặp phải cảnh này, quân đại ninh ắc chẳng còn con đường sống nào, may mắn thay lúc này họ đã có diệt ma binh, với khu tà ấn trong tay, chỉ cần có đủ thời gian, diệt ma binh có thể khu trừ tà khí cho người phe mình, cứu họ khỏi việc bị ma khí tha hóa thành ma binh.

Vấn đề là thời gian ở đâu ra???, trước tình cảnh ma binh cứ gặp người là đánh giết, muốn dùng khu tà ấn trục xuất ma khí cho họ, thì phải hỏi binh khí trong tay họ trước.

Ngay lúc quân đại ninh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, trên trời liền xuất hiện hai pháp trận khổng lồ, một tràng chú ngữ ngân nga êm tai chợt cất lên, ngay lập tức, một làn sương giá cuồng cuộn như vũ bão, liền được pháp trận màu lam bạch trên trời phóng xuất liên tục.

Mấy dặm chiến trường thoáng cái như tiến vào mùa đông phương bắc, hơi nước đọng thành băng, tuyết rơi đầy trời, hàn khí cực thịnh, dù ma binh hay nhân loại chạm phải luồn hàn khí kia, thì cũng đều sẽ lập tức hóa thành băng nhân, trong nhất thời không thể thoát ra được.

Mọi chuyện vẫn chưa ngừng ở đó, từ trong pháp trận màu bích lục còn lại, một cột sáng xanh khổng lồ liền chiếu thẳng xuống chiến trường, lập tức cỏ cây trên mặt đất như sống dậy, hàng ngàn hàng vạn bụi dây leo dài năm sáu trượng, chẳng biết từ đâu mọc dậy, cứ gặp ma binh là quấn lấy, dù đã cố phá vây, nhưng hàng ngàn hàng vạn sợi dây leo cứ mọc lên liên tục.

Trong nhất thời cũng khó có kẻ nào thoát được, chỉ là công kích từ hai pháp trận kia dường như chỉ nhắm vào những ma binh cùng người của vạn kiến, hàng đống binh sĩ đại ninh căn bản hiếm có ai bị ảnh hưởng.

Điều động công kích diện rộng như thế, mà độ chuẩn sát lại phi thường kinh khủng, đến mức quỷ thần khó lường, cách thức sữ sụng tinh thần lực của người kia, rốt cuộc phải tuyệt diệu đến mức nào???.

Hai quân vạn kiến và đại ninh trước biến số kinh khủng kia, liền tức tốc nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một thân ảnh thướt tha tuyệt mỹ, váy tím lụa mềm, mạng trắng nón tre, thân ngự diệp chu, tay cầm pháp trượng, đang ung dung ngự không khốn trận, hai cái đại trận khổng lồ trên trời, chính là do một tay nàng tạo ra, trình độ khủng khiếp bực này, dù cho có là võ vương sơ tầng, thì cũng khó mà làm được điều tương tự.

Tức khắc toàn quân đại ninh liền hoang hỉ hô vang, “là thiên mộng đế cơ ra tay giúp chúng ta, chẳng ngờ nàng bình thường nhã nhặn khiêm nhường, lúc thực sự ra tay, liền là thiên kinh địa hãi, quỷ khốc thần sầu như vậy”

“ôi chỉ phong thái này thôi đã khiến chúng nhân điêu đứng si mê, nếu có thể diện kiến mỹ mạo thực sự của nàng, đời này ta sống không phí”.

Sau phút hân hoang, binh sĩ đại ninh liền không quên nhiệm vụ của bản thân mình, diệt ma binh nhanh chóng khu trừ ma khí trên người đồng đội, thiết giáp binh thì nhằm vào những binh sĩ vạn kiến bị trói chân mà đánh giết.

Chỉ trong một khắc, thế trận lại đổi chiều, ba vạn ma binh Trần Lãng mới tạo thành, thoáng cái bị đánh tan, Trần Lãng ở sâu trong phòng tuyến của đại ninh, hai hàm răng nghiến lại ken két.

Nhìn Nhược Mộng phong hoa tuyệt đại đang chế ngự hai pháp trận áp chế quân vạn kiến, Trần Lãng khóe môi chỉ có thể rít lên từng chữ.

-Nhược Mộng à Nhược Mộng, không ngờ cô cũng có lúc khiến ta gặp khó khăn bực này, nếu không phải tâm tư của cô đặt trên người kẻ tử thù của Trần Lãng ta, ta thực sự muốn thu cô làm nữ nhân của mình, giết đi thật quá đáng tiếc.

Lại khẽ thở ra một hơi, Trần Lãng như giác ngộ chậm rãi nói.

-bất quá Trần Lãng ta càng thích thể loại yêu cơ cao ngạo như Đông Phương Thái Ngọc, nếu Nhược Mộng cô cũng giống như Hàn Thiên, là hòn đá cản đường đại nghiệp của ta, cả hai ngươi, đều không nên tồn tại.

Nói đoạn Trần Lãng liền hạ lệnh thu binh, hôm nay đại thế đã mất, có đánh nữa thì vạn kiến cũng chẳng được lợi lộc gì, lúc này thu binh tìm chiến lược khác, mới là cách đúng đắn nhất.

Diệp Đinh cùng Đô Trung, lúc này đã sắp không chống nổi sự liên thủ giữa Hàn Thiên và tiểu kim long, nghe thấy tiếng trống thu binh, cả hai liền như vứt được tảng đá trong lòng, lập tức quay người đào tẫu, bất quá Hàn Thiên nào để hai tên này thoát dễ như thế, ngân cung hồn khí nhanh chóng được hắn triệu hoán.

Hai mũi tên bạc được hắn lắp vào cung, thiên ma thủ dụng sức, mười lăm vạn cân lực lượng của ngân cung liền được dùng đến, bạch quang rạch trời, cả hai mũi tên kia liền thoáng bung khỏi dây cung, hướng đến hậu tâm của Diệp Đinh cùng Đô Trung mà tiếng.

Phập phập hai tiếng, cả Diệp Đinh cùng Đô Trung đều bị trúng tiễn, Đô Trung kết quả cực thảm, ngực bị thủng một lỗ máu có thể đút cả cánh tay qua vừa, trái tim bị bắn nát, cả người liền nhanh chóng ngã vật xuống, dù chưa chết ngay thì quân đại ninh cũng không tha cho hắn.

bất quá Diệp Đinh thân pháp dường như mau lẹ hơn Đô Trung, vừa nghe có tiếng xé gió áp đến, hắn liền tức khắc lôi một binh sĩ đang chạy song song với bản thân ra làm khiên chắn.

Ngân tiễn của Hàn Thiên đơn giản xuyên qua người tên binh sĩ xấu số kia, nhưng lúc chạm trúng Diệp Đinh thì lực đạo cùng quỹ tích đã không còn chuẩn sát nữa, thành thử chỉ có thể bắn rơi một cánh tay của hắn.

Hàn Thiên thấy Diệp Đinh cùng Đô Trung kẻ chết kẻ bị thương, tâm cảnh bị thiên ma thủ ảnh hưởng từ nãy giờ, chợt dấy lên một cảm giác thõa mãn kỳ lạ, nhưng ngay sau đó, lúc Hàn Thiên hắn cầm vào tam độc thương đang cắm trên đất định cất đi, thì một cơn đau nhói chợt truyền từ thân thương lên tay phải của hắn.

Kỳ quái… tam độc thương là đang phản khán lại ý niệm của hắn ư???, bất quá sự phản khán này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, tam độc thương sau đó cũng chợt bình lặng lại, ngay lúc này, tiếng nói của khí linh ở trong ngân cung liền nhanh chóng truyền đến.

-không ngờ chỉ mấy năm trôi qua, tiểu tử ngươi đã có thể kéo được mười lăm vạn cân lực đạo, thêm năm vạn cân nữa, cũng đã đến cực hạn của ta rồi, xưa nay chưa ai đạt đến ngũ hành thần thông cảnh giới, mà có thể làm được đến mức này, ngươi chính là kẻ đầu tiên.

-bất quá như ta đã nói ban đầu, ngũ hành thần thông trên cánh tay trái của ngươi uy lực quá bá đạo, sẽ sớm ảnh hưởng đến ngươi, lúc này ngươi cũng hẵn là đã cảm nhận được.

Dị biến của tam độc thương ban nãy cũng làm Hàn Thiên thoáng lo lắng, ngay lập tức, thần niệm của hắn liền truyền âm hỏi khí linh trong ngân cung.

-ngươi dường như rất có kinh nghiệm với chuyện này đi???, vấn đề của ta, làm sao khắc phục được???

Thoáng có tiếng khí linh trong ngân cung đáp lời.

-thứ thần thông càng mạnh, thì càng khó khống chế, thực lực của ngươi tăng tiến quá nhanh, nhưng cũng đến lúc nên tập trung tăng cường thần niệm rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv