Hàn Thiên Ký

Chương 230: khó nắm bắt.



Một luồn kình phong cực lớn áp thẳng vào mặt Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc vừa nãy vẫn còn rất thiện ý, không ngờ vừa mới phật lòng một chút, nàng ta liền trực tiếp động thủ, đúng là tâm lý nữ tử, không bao giờ có thể đơn giản là nắm bắt được.

Chỉ là một dải lụa hồng, không ngờ tốc độ cùng sức mạnh mang theo lại lớn đến kinh khủng, Hàn Thiên trong lúc bất ngờ chỉ có thể nhanh chóng đề thân tránh thoát, dải lụa nọ quật vào không trung làm không khí nổ lên một tiếng đầy vang vọng, dù chẳng đánh trúng mục tiêu, kình phong phát ra từ đòn này vẫn đủ mạnh để đánh nát chiếc bàn bằng gỗ tử vân cực kỳ chắc chắn.

Nội tâm Hàn Thiên thoáng chấn kinh, có thể tung ra đòn mạnh bực này, không có thực lực đại võ sư thì không được, mà Đông Phương Thái Ngọc tuổi đời bất quá tầm mười tám mười chín gì đó, nếu bản thân nàng ta đã có thực lực đại võ sư, cộng thêm đầu yêu thú thần bí mà tiểu kim long nhắc đến, thực lực của nàng ta tối thiểu cũng cỡ võ tông cảnh giới, ở tầm tuổi này mà có thể đạt thực lực cao đến vậy, ngoài Hàn Thiên hắn và Nhược Mộng ra, nữ tử này là người thứ ba có thiên phú xuất chúng đến thế.

Một đòn không trúng, Đông Phương Thái Ngọc cũng không hề bực bội, nàng ta thu lại dải lụa, một chưởng đầy linh hoạt nhanh chóng áp đến trước mặt Hàn Thiên, biết mục tiêu của đối thủ chính là mặt nạ trên người mình, Hàn Thiên liền vận lên mười thành lực lượng, cùng bảy phần linh lực gia trì, một chưởng trực tiếp đối ứng lại.

ầm một tiếng rền vang, toàn bộ vật dụng trong phòng đều bị xô lệch trước sóng kình phát ra từ vụ va chạm, Hàn Thiên thân thể hùng mạnh, cộng thêm có linh lực gia trì, lần chạm trán vừa qua hắn chính là người chiếm được thượng phong, nhìn Hàn Thiên vững như thái sơn, đứng bất động một chỗ, trong khi bản thân bị phản chấn lùi gần mười bộ, Đông Phương Thái Ngọc khóe môi không khỏi nở nụ cười nhẹ nói.

-sức mạnh quả thực rất lớn, không hổ danh là luyện thể giả, đơn giản đối đầu, đồng cấp không ai là đối thủ của các ngươi.

Hàn Thiên thoáng nhìn cánh tay đang đỏ rần của mình, Đông Phương Thái Ngọc nhìn như đang coi trọng hắn, thực chất đòn vừa nãy, nàng ta đã truyền vào chưởng ấn một loại đấu pháp nào đó cực kỳ bất phàm, chỉ vừa chạm một chưởng, tay phải Hàn Thiên hắn đã bị nhiệt tức cực kỳ kinh khủng xâm nhập.

Dù về mặt sức mạnh thì hắn chiếm thượng phong, nhưng bị nhiệt khí kinh khủng thâm nhập vào tay, bản thân hắn cũng chẳng dễ chịu gì, để ép ra được luồn nhiệt khí này, Hàn Thiên hắn đã tốn không ít linh lực cùng chân nguyên lực, Đông Phương Thái Ngọc quả không tầm thường, thừa nhận thực lực của đối thủ trong khi bản thân không hề yếu, biết tiến lùi như thế, gặp kẻ tự cao tự đại xem thường ngược lại nàng, kết quả chỉ có thể chịu thiệt thòi cực nặng những đòn sau.

Hàn Thiên không phải loại ngu ngốc đó, khẽ cười một tiếng, hắn nghiêm túc đáp.

-muốn biết ta là ai?, bằng ấy thực lực vẫn chưa đủ đâu!.

Trước câu khích bác của Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc vẫn cực kỳ bình tĩnh, đấu khí ngưng tụ trên đôi tay, hai quả hỏa cầu cực kỳ ngưng đọng đã lập tức được nàng hoàn tất.

Chẳng đợi Hàn Thiên kịp suy nghĩ, hai quả hỏa cầu kia đã nhanh chóng được Đông Phương Thái Ngọc ném thẳng về phía hắn, độ hung hiễm của nhiệt tức khi nãy xâm nhập vào người, Hàn Thiên hắn đã thử qua, vậy nên lần này, hắn không dại gì mà trực tiếp dùng tay đối chọi với hai quả hỏa cầu kia.

Tam độc thương rất nhanh đã xuất hiện nơi tay, Hàn Thiên một thương đâm ra, quả hỏa cầu đầu tiên phóng đến đã bị đánh tan, tam độc thương là hồn khí thất phẩm, theo lý chỉ có cường giả cấp võ vương mới có thể cưỡng chế sữ dụng, còn muốn tay không làm tổn hại nó, không có lực công kích cấp võ hoàng thì không được.

Quả hỏa cầu mà Đông Phương Thái Ngọc phóng tới bất quá có lực công kích cấp đại võ sư, trước tam độc thương cứng chắc, quả thực không tài nào phương hại nó nửa phần, Hàn Thiên thuận thế quét thương chuẩn bị phá hủy nốt hỏa cầu còn lại.

Bất quá lúc lưỡi thương sắp chém vào hỏa cầu kia, nó liền đổi hướng đầy xảo diệu, thoáng chốc đã len lỏi theo thân thương tiếp cận tay phải Hàn Thiên, lúc Hàn Thiên nhìn rõ thứ gì đang đến, nội tâm hắn liền chấn kinh khôn cùng.

Quả hỏa cầu kia vậy mà lại là một con rắn nhỏ với lân vảy đỏ rực hóa thành, con rắn này toàn thân phát sáng như liệt hỏa, trên đầu có vô số gai nhọn với màu sắc sặc sỡ mọc ngược ra tua tủa, con rắn này vừa nhìn liền biết là có kịch độc trong người, nếu bị nó cắn trúng một cái, không biết hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào.

Không ngoài dự đoán, con rắn nhỏ kia vừa men theo thân thương đến gần tay Hàn Thiên, thì liền há rộng cái miệng đỏ lòm, định cắn hắn một phát, Hàn Thiên muốn thả tam độc thương xuống đất, tùy thời tiêu diệt con rắn nhỏ kia, bất quá Đông Phương Thái Ngọc đã phóng ra một sợi xích dài, phía trên có móc trảo bằng tinh thiết, hướng thẳng về phía Hàn Thiên hắn mà công đến.

Sợi xích kia lao đi với khí thế cực kỳ lăng lệ, ngay cả không gian cũng như bị nó cắt đoạn qua, Hàn Thiên nếu trúng một trảo kia tất khó thoát trọng thương, mà chẳng ai có thể đảm bảo, trên sợi xích ấy không có tẫm kịch độc, Hàn Thiên hắn nếu trực tiếp bị đánh cho trọng thương chảy máu, lúc đó kịch độc ngấm vào người, bản thân hắn liền trở thành cá nằm trên thớt, tùy thời để người ta định đoạt.

Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, một luồn kim quan từ trong ngực áo Hàn Thiên đã bay ra, cản đường đầu hỏa xà đang xông đến, tiểu kim long trong thời khắc mấu chốt đã xuất đầu lộ diện, vừa xông ra ngoài nó đã vộ truyền âm cho Hàn Thiên nói.

-chết tiệt, đây là viêm thần mãng, một loại yêu thú cực kỳ hùng mạnh thời thái cổ, vốn tưởng tộc đàn của chúng đã sớm bị tuyệt diệt, không ngờ ở đây lại gặp được một đầu, viêm thần hỏa độc của con rắn này, nếu Hàn Thiên ngươi hiện tại trúng phải, không có tinh hoa sinh mệnh của viêm thần mãng làm thuốc giải, tính mạng của ngươi coi như xong rồi.

Tiểu kim long vừa nói vừa đánh, phút chốc cũng đã giao thủ với viêm thần mãng hơn trăm đòn, cả nó và viêm thần mãng đều đã hiện ra chân thân là những đầu yêu thú to lớn, với thân thân thể dài hơn ba trượng, cả căn phòng rộng rãi thoáng chốc bị hai đầu yêu thú này lấp kín.

Hàn Thiên được giải thoát khỏi mối hiễm nguy gần kề, tam độc thương liền nhanh chóng huy động chặn đòn từ xích sắt của Đông Phương Thái Ngọc.

Tiếng leng keng ngợp trời, hoa lửa tóe lên liên tục, phút chốc hai bên đã giao thủ với nhau hơn trăm lần, Hàn Thiên bình thường thực lực cũng đã loanh quanh mức đại võ sư sơ trung tầng, Đông Phương Thái Ngọc dường như cũng chỉ có thực lực tầm đó, vậy nên hai bên giao thủ nhất thời vẫn chưa phân ra cao thấp.

Trong lúc đang chiến đấu, Hàn Thiên chực nhớ đến tiểu kim long, liền nhanh chóng truyền âm hỏi nó.

-chỗ ngươi không việc gì chứ?, có trụ nổi không đấy?.

Loáng thoáng có tiếng tiểu kim long cười khinh khỉnh đáp.

-viêm thần mãng quả thực rất lợi hại, nó ở trong trứng ngàn năm, hấp thụ đủ địa hỏa, thiên hỏa, rồi mới hình thành, bất quá muốn thoát ra khỏi vỏ thì cần phải gặp được cơ duyên, hấp thu được nhân hỏa nữa thì mới được, viêm thần mãng vừa ra khỏi trứng đã có thực lực yêu thú tam cấp, mà đầu viêm thần mãng này hẵn là vừa ra khỏi trứng chưa lâu, thực lực mới chỉ là tứ cấp yêu thú, cùng là tứ cấp yêu thú, long gia tất nhiên không sợ nó.

Tuy tiểu kim long nói thế, nhưng khi Hàn Thiên hữu tâm nhìn lại thì liền thấy, tiểu kim nó dường như không chiếm được chút thượng phong nào trước đối thủ, tiểu kim long ngày thường dựa vào ưu thế thân thể mạnh mẽ, lân vảy cứng chắc, cùng long hỏa và khả năng bay lượng mà áp đảo đối thủ.

Hôm nay đấu với viêm thần mãng, những ưu thế kia gần như đều mất hết, bàn về sức mạnh nội tại, viêm thần mãng không thua gì tiểu kim long, nó cũng có lân vảy cứng chắc, khả năng hóa to thu nhỏ, khả năng bay lượng, hơn nữa hỏa diễm của tiểu kim long cùng viêm thần mãng xung khắc, căn bản là chẳng bên nào làm gì được bên nào, nhìn thấy tiểu kim long trầy trật như thế trước một đối thủ cùng cấp, đây chính là lần đầu tiên, vậy nên Hàn Thiên liền không ngần ngại đá xéo nó một cái.

-thấy ngươi hay tự xưng bản thân là thần long vô địch kia mà?, tại sao hiện tại đến một con tiểu xà vừa rời khỏi trứng chưa lâu, cũng không đối phó nổi?, theo ta thấy xo với mấy loại yêu thú tầm khá khác, tiểu kim ngươi cũng chỉ lợi hại hơn chúng một chút mà thôi.

Hàn Thiên vừa dứt lời, tiểu kim long liền phẫn nộ quát lại.

-lợi hại hơn chút xíu con bà nhà ngươi, đây là viêm thần mãng đấy, thời thái cổ bọn chúng làm mưa làm gió ở đại thiên giới, thậm chí là ở tất cả các thượng vị diện đều có mặt chúng, xo với long tộc chúng ta, chúng chính là được xếp ngang hàng, mà đầu viêm thần mãng này thiên phú dường như cực kỳ bất phàm, nó mạnh hơn đáng kể xo với những gì miêu tả về viêm thần mãng thông thường mà ta biết, ta nếu không có một số hạn chế trên người, khả năng sẽ áp đảo được nó một chút, thế nhưng lúc này thì không được.

-Hàn Thiên ngươi nên cảm thấy may mắn vì gặp phải nữ nhân kia lúc này đi, chứ nếu mà ngươi gặp nàng ta trong vài năm nữa, đợi lúc viêm thần mãng có cùng mức thực lực với nàng ta, chủ tớ bọn chúng kết hợp, lúc đó thực lực sẽ bạo tăng lên một đại cấp bậc nữa, khi ấy ngươi mới tính là gặp phải đối thủ thực sự.

Trò chuyện hai câu, cục diện trận chiến rốt cuộc đã bị đẩy đến cao trào, viêm thần mãng cùng tiểu kim long giao thủ cực kỳ ác liệt, trên người cả hai lân vảy đều đã có không ít chỗ bong tróc, về phần Hàn Thiên, hắn cũng chẳng dễ dàng gì mà đối phó với sợi xích trong tay Đông Phương Thái Ngọc.

Sợi xích kia không biết là bảo vật gì, trước sự sắc bén của tam độc thương đều không có chút hư hại, nó ở trong tay Đông Phương Thái Ngọc biến hóa linh hoạt như có nhân tính, chiếc trảo sắc ở đầu xích lúc nào cũng chực tấn công Hàn Thiên từ mọi phương vị.

Nếu không có long tiềm cửu ảnh cực kỳ linh hoạt, cộng thêm tam độc thương sắc bén trong tay, Hàn Thiên chưa chắc có cơ hội cầm cự đến giờ này.

hai bên giao thủ đều đã vận lên toàn bộ sức lực hiện có, động tĩnh gây ra cực kỳ lớn, vậy mà nãy giờ vẫn chẳng có cao thủ nào của xuân nguyệt lâu xông đến, sau một thoáng suy nghĩ, Hàn Thiên liền đoán được Đông Phương Thái Ngọc thực sự chỉ muốn thử hắn, nếu thực sự muốn hắn chết, nàng ta đã không bảo người của xuân nguyệt lâu áng binh bất động như thế.

Trong lòng đã có chủ đích, Hàn Thiên rất nhanh đã lùi lại cuối căn phòng thu thương nói.

-nếu đã không có ý gây chiến, chúng ta tội gì phải tiếp tục giao tranh?, chuyện cô muốn bàn với ta, bây giờ nói luôn là được, miễn cưỡng đấu tiếp, hai bên chúng ta đều chẳng ai được lợi.

Đông Phương Thái Ngọc ở phía xa, nhìn thấy chiếc mặt nạ sắt vẫn còn trên người Hàn Thiên, nội tâm liền thoáng xung động, đấu khí lực nhanh chóng ngưng tụ trên xích sắt trong tay, nàng ta rất nhanh đã cười khẩy đáp.

-ta xưa nay chính là không bao giờ biết bỏ cuộc trước khi đạt được mục đích, vậy nên ngươi không cần hàm hồ, tiếp thêm một chiêu tối hậu của ta rồi tính.

“viêm vũ liễu loạn”

Vừa dứt lời, sợi xích sắt trên tay Đông Phương Thái Ngọc đã ánh lên liệt quang cực kỳ dữ dội, đầu xích hóa thành hỏa trảo khổng lồ, rất nhanh chóng đã mang theo nhiệt tức kinh khủng phóng thẳng về phía Hàn Thiên.

Hàn Thiên cảm thấy Đông Phương Thái Ngọc vốn là người rất thông minh, nhưng tại sao trong một số khoảnh khắc, nàng ta lại giống như cực kỳ tùy hứng, chỉ thích làm theo ý nghĩ của bản thân, tâm lý của nữ nhân, Hàn Thiên hắn chưa bao giờ đoán trúng.

Nhìn thấy hỏa trảo khổng lồ lớn lên trong đáy mắt, cảm nhận được liệt tức khủng bố đến rát cả da thịt, Hàn Thiên biết chắc Đông Phương Thái Ngọc nhất định không đùa, đòn này chính là chân thật mười phần, Hàn Thiên hắn nếu còn chần chừ, rất có thể đến tính mạng của mình cũng không giữ nổi.

Linh lực sớm đã vận hành cực nhanh trong thể nội, một kiếm thiên địa phân khai nhanh chóng được Hàn Thiên ngưng tụ ở tay trái, trong tích tắc, hỏa trảo kia đã úp tới, một kiếm thiên địa phân khai của Hàn Thiên cũng được phóng xuất.

Ù ù từng tiếng như hỏa lò, cả căn phòng rộng thoáng cái bị lửa đỏ bao trùm, Hàn Thiên trong phút mấu chốt đã lợi dụng hỏa diễm ngợp trời, bản thân nhanh chóng kéo theo tam độc thương, đột kích thẳng đến chỗ Đông Phương Thái Ngọc.

Khoảng cách càng lúc càng gần, mục tiêu cũng đã ngay trong tầm ngắm, cảm thấy thời cơ đã đến, Đông Phương Thái Ngọc hiện chỉ cách hắn một tầng hỏa diễm.

Tam độc thương nhanh chóng quét lên phía trước, chỉ cần khống chế được Đông Phương Thái Ngọc, trận chiến vô nghĩa này liền sẽ được chấm dứt.

Trong phút Hàn Thiên cảm nhận được chiến thắng đã gần kề, một sợi xích sắc khác liền không biết từ nơi nào phóng đến, thời khắc mấu chốt, Hàn Thiên hắn đã không tài nào thu thương về đỡ đòn được nữa.

Ngay lập tức một cái khí lãng chấn bốn thành linh lực được hắn dùng đến, sợi xích sắt kia dù y lực hung mãnh, thế nhưng gặp phải khí lãng chấn ngăn cản, thế công liền ngay lập tức lệch đi, bất quá thời khắc cuối cùng, móc trảo bằng kim thiết kia vẫn kịp đánh văng mặt nạ của Hàn Thiên đi.

Ngay lúc này Hàn Thiên hắn chỉ cần một thương quét qua, Đông Phương Thái Ngọc không chết cũng bị thương, thế nhưng trong thời khắc tối hậu, Hàn Thiên liền lý trí thu lực, tam độc thương cắt qua màn hỏa diễm, sượt qua người Đông Phương Thái Ngọc trong tích tắc.

Dù không trực tiếp khiến nàng ta bị thương, thế nhưng hỏa diễm vần vũ trên tam độc thương, vẫn khiến một phần tay áo của Đông Phương Thái Ngọc bốc cháy dữ dội, dưới con mắt bất ngờ của Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc vậy mà chẳng chút ngần ngại phát một tia đấu khí, trực tiếp cắt bỏ ống tay áo kia, lúc này toàn bộ cánh tay trắng ngần mềm mại như bạch ngọc, cùng một phần bầu ngực tiêu hồn bên trái của nàng ta đều lộ ra ngoài cả.

Thần hồn của Hàn Thiên thoáng chấn động, ánh mắt hắn lập tức thu đi nơi khác, bất quá tam độc thương thì vẫn hướng thẳng ra phía trước, đề phòng Đông Phương Thái Ngọc lại định động thủ.

Hai đầu yêu thú đang giao chiến thấy bọn Hàn Thiên đã ngừng tay, trong phút chốc cũng không tiếp tục đấu nữa, định chờ xem tình hình tiếp theo thế nào?, cảm thấy không khí trong gian phòng thoáng có chút kỳ lạ, Hàn Thiên liền đột ngột lên tiếng.

-vừa rồi chỉ cần ta không thu lực kịp, tay trái của cô có thể đã bị đoạn rồi, liều mạng như thế chỉ để thử ta?, hà tất phải như thế?.

Xuân quan hiễn lộ trước mặt người khác, thế nhưng Đông Phương Thái Ngọc dường như vẫn không có vẻ gì là ái ngại, ngược lại khi nhìn thấy nét lưỡng lự của Hàn Thiên, nàng ta liền có chút thú vị quan sát hắn thật kỹ.

Thiếu niên trước mắt dường như còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, thế nhưng mặt ngọc mày ngài, thần thái phiêu nhiên lãnh ngạo, khí chất giống như là đại cường nhân, có đảm lượt đặt mình ngoài tam giới ngũ hành, dường như cả tứ hải bát hoang, cửu trùng thiên giới, không ai có thể khiến hắn run sợ nửa phần.

Dung mạo anh tuấn, Thần thái xuất chúng như thế, lần đầu Đông Phương Thái Ngọc nàng thấy được một kẻ như vậy, dù đã sớm biết hắn là ai, thế nhưng nàng vẫn cố chấp muốn kiễm chứng, kết quả thực sự không khiến nàng thất vọng, ngược lại còn có chút làm nàng không ngờ đến.

Khẽ nở một nụ cười bí ẩn trên môi, Đông Phương Thái Ngọc tỏ nét thú vị nói.

-tự tại vương của lý khố đại học viện, tư chất siêu quần, hành thiện cứu người, nhân cách cao cả, quả nhiên cực kỳ bất phàm, khiến người ngưỡng vọng, thiết diện chiến thần của đại đấu trường, sát phạt quyết đoán, ra tay liền khiến đất trời rung chuyển, khiến đối thủ luôn phải sợ hãi mỗi khi phải đối đầu, rốt cuộc trong hai thân phận trên, đâu mới là con người thật của Hàn Thiên ngươi?.

Thu lại tam độc thương vào huyền thiên giới, Hàn Thiên bất chợt nhếch môi cười khẩy nói.

-vốn đã biết ta là ai?, lại còn giả vờ giả vịt?, nếu có lời muốn nói thì bây giờ là lúc thích hợp, nếu không có gì muốn nói mà chỉ muốn tìm người tiêu khiển, thứ lỗi Hàn mỗ cáo từ không tiếp!.

Dứt lời hắn liền định quay người rời đi, bất quá Đông Phương Thái Ngọc đã rất nhanh phi thân chắn phía trước nói.

-không cần phải tỏ nét khó chịu đến thế, vừa rồi chỉ là một chút kiểm chứng nhỏ mà thôi, ta thấy Hàn công tử anh tuấn xuất thần như thế, không ngờ lại không thích tiếp xúc với mỹ nữ, quả thực quá đáng tiếc.

Nếu Hàn công tử thích cứng nhắc bàn chuyện chính sự như thế?, vậy thì mời sang phòng của ta vậy, hoàn cảnh ở đó tốt hơn chỗ này không ít a!.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv