Ngay từ đầu Trương Vi Vi còn tưởng rằng tướng công mình nói muốn chuyển ra khỏi phủ chỉ là thủ đoạn uy hiếp, mãi đến mười ngày sau nàng lên xe cùng với một đống hòm xiểng đi đến nhà mới, nàng mới không thể không tin Bố Ngự Đình nói thật.
Chẳng là hắn hành động lớn như vậy, ngược lại khiến cho nàng lại có chút không chắc chắn.
Tính cách của một người không thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy, mấy ngày nay nàng sắp xếp lại mọi chuyện, hình như từ lúc nạp thiếp đã có sự thay đổi, toàn bộ đều trở nên không giống, khiến cho nàng không nhịn được hoài nghi có phải hắn cũng là xuyên không.
Chính nàng vừa là xuyên không vừa là trùng sinh, nên đối với một người đột nhiên thay đổi tính cách lại càng hay chú ý tới, ngày nàng sống lại, xảy ra quá nhiều chuyện nhất thời không thể suy nghĩ nhiều, nhưng càng ngày càng không đúng, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng nhịn không được nhìn hắn lâu hơn, chính là muốn biết, Bố Ngự Đình hiện tại và Bố Ngự Đình nàng biết rốt cuộc có phải là một người hay không.
Nếu nói không phải, nhưng nhìn hắn xử lý gọn gàng ngăn nắp rất nhiều chuyện, người bên trong phủ và người ngoài phủ đều không có người nào nhìn ra sự khác biệt, nhưng muốn nói đến điều khác lạ là thái độ của hắn đối với đám người Triệu thị, lạnh nhạt hơn rất nhiều...
Trương Vi Vi càng nghĩ càng không hiểu được, cuối cùng chỉ có thể vừa ăn điểm tâm, một bên vụng trộm nhìn hắn, muốn từ trên người hắn tìm ra dấu vết, muốn xác định suy nghĩ của nàng là đúng.
Bố Ngự Đình là người rất mẫn cảm, đã sớm phát hiện ra nàng một mực vụng trộm đánh giá hắn, chẳng qua là hắn muốn biết rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì nên mới giả vờ không biết thôi.
Lúc này hắn mới xử lý công việc được hơn nửa, lại vừa vặn tóm được ánh mắt vụng trộm đánh giá mình, hắn mỉm cười nhìn nàng, một tay lau đi mảnh vụn điểm tâm dính bên môi nàng, hỏi nàng: "Từ trên mặt ta nhìn ra cái gì chưa?"
Trương Vi Vi nhìn lén bị người ta bắt được có chút khốn quẫn, vừa nghe thấy hắn hỏi, nhịn không được cảm thấy căng thẳng trong lòng, cười gượng, "A...Ta có nhìn cái gì sao? Chẳng qua là vừa vặn...thuận tiện..." Vừa nói, ánh mắt của nàng nhịn không được chuyển đi.
Không có cách nào khác, sống đến ba đời, nàng vẫn không học được kỹ xảo trạch đấu cao thâm, cái gì mà ngoài cười trong không cười, hoặc là mỉm cười che dấu ánh mắt tính kế, đối với nàng mà nói quá khó khăn.
Không nói cái khác, hiện tại chẳng qua là nàng muốn che dấu tâm tư bản thân mà cũng chột dạ không nói được.
"Thuận tiện? Hửm?"
Bố Ngự Đình không để cho nha hoàn tiến vào xe ngựa hầu hạ hai người, con trai cũng để cho nha hoàn ôm đi chăm sóc, giờ phút thật sự không có gì gò bó, hắn trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng, nâng cằm nàng lên, dùng cằm mình cọ nhẹ vào mặt nàng.
Cảm thấy vừa đau vừa ngứa, khiến cho Trương Vi Vi nhịn không được đẩy hắn ra, "Chàng...Đừng như vậy! Ta không quen!"
Bố Ngự Đình thấy mặt nàng một mảng đỏ, cũng không biết là do đỏ mặt, hay là vì hắn vừa mới dùng râu cọ.
"Không quen? Chúng ta là phu thê, ngay cả con cũng đã có, nàng sao còn có thể không quen?" Hắn cười nhẹ trêu chọc.
Nghe vậy, nàng lập tức nhớ đến chuyện xưa, mạnh mẽ đẩy hắn ra, tức giận trả lời: "Những lời này của đại gia nói cũng thật là tôt, ta sao có thể không quen! Thành thân ba ngày, chỉ gặp đúng một lần đêm động phòng, thành thân một tháng, ta buổi sáng phụng dưỡng cha mẹ chồng, lại còn phải chăm sóc tiểu cô tiểu thúc, bất kể là quần áo hay ăn uống đều là do ta làm, rất giống trong nhà không có hạ nhân, mà chàng ở bên ngoài có việc, hơn nửa tháng không về nhà, ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ có một mình ta về, không công khiến cho người nhà ta thành chuyện cười. Sau này sau khi có thai, phần lớn thời gian chàng ở bên ngoài buôn bán, thời điểm hai chúng ta chân chính ngồi xuống nói chuyện, từ ngày lập gia đình đến giờ, có lẽ không đến 30 ngày đi! Như vậy muốn ta quen cái gì!"
Trương Vi Vi rất muốn nhàn nhạt kể ra, nhưng mà nghĩ đến những lúc hắn không có mặt, những người nhà của hắn bắt nạt nàng như thế nào, khiến cho nàng không thể giữ được bình tĩnh.
Nàng lại không hiểu, nhà mẹ đẻ của nàng quả thật là bởi vì tranh chấp quan trường, rời khỏi châu phủ phồn hoa đến một nơi hẻo lánh, nhưng cũng không phải là chết hết, nhưng mà Bố gia trên dưới lại coi như nàng từ nay về sau chỉ có thể dựa vào bọn họ mà sống, luôn xem thường nàng, đối với nàng luôn là lời nói lạnh lùng, cũng là đời trước nàng không tự tin, luôn sống cẩn thận, còn tưởng rằng chỉ cần lấy lòng bọn họ sẽ có hồi báo, mới có thể tùy ý để bọn họ bắt nạt.
Nhắc tới cũng là bởi vì nàng không có một chút tiền vốn để dựa dẫm, trong nhà vì chuyện của phụ thân đã tốn hơn nửa gia sản, người một nhà mặc dù vẫn ở trong nhà lớn, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo dưa muối, phụ thân cũng chỉ có thể gả cho nàng cho thương gia, dùng sính lễ mới có thể thuận lợi đưa cả nhà rời khỏi chỗ đó.
Nhưng trong nhà những gì có thể bán đều đã bán, ngay cả đồ cưới của nàng sớm đã chuẩn bị tốt cũng bị lấy đi không ít, cho dù đem sính lễ bổ sung không ít vào đồ cưới của nàng thì cũng chỉ tốt hơn nhà bình thường một chút.
Chẳng qua là lý do không tự tin cũng không thể gánh toàn bộ, Bố Ngự Đình trước mặt cũng phải gánh phân nửa trách nhiệm chứ? Khi nàng ở hiện đại, ngay cả một người bạn trai cũng không có, xuyên đến đây chưa được bao lâu thì liền gả đi, kết quả nhà chồng không dễ chọc, lão công lại lạnh nhạt, vẫn luôn không nhìn thấy người, nàng sao có thể an tâm sống?
Bố Ngự Đình bình tĩnh nhìn nàng, nghe nàng nói xong những lời trào phúng, đây là lần đầu tiên hắn biết nàng không phải không có cá tính, mà là hắn chưa từng chân chính biết đến.
"Nàng oán ta." Hắn cực kỳ khẳng định nói.
Trương Vi Vi buồn cười nhìn hắn, thở dài một cái, như muốn đem tất cả những khí bẩn tích lũy trong người thở ra.
"A! Oán? Không, ta không oán, lấy chồng theo chống, lấy chó theo chó, dù sao những chuyện đó đều đã qua, hiện giờ nói một chút thôi, đại gia chàng cũng đừng trách ta dùng những việc nhỏ nhặt này trì hoãn thời gian của chàng là được.
Đời trước nàng có oán, nhưng oán thì được ích lợi gì? Ngày ngày vẫn trôi qua, nói ra thì nàng vẫn tức giận, nhưng mà nếu nói là oán hận thì cũng không phải.
Nếu như lấy thời gian để oán hận những người không quan trọng, vậy thì cả đời nàng có gì là vui vẻ? Cho nên nàng không oán, nhưng mà muốn nói ra một phen, biểu đạt những điều mà đời trước nàng không thể nói ra mà thôi.
Trong lòng Bố Ngự Đình có chút rầu rĩ, hắn biết, nếu nói là đau lòng, không bằng nói là áy này thì đúng hơn.
Hắn quả thật chưa từng để hậu viện vào đầu, chỉ cảm thấy nữ nhân chỉ có thể ầm ĩ vài chuyện, chẳng qua là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, ầm ĩ vài câu là thôi, thật sự không cần tốn nhiều tâm tư chú ý.
Cũng bởi vì vậy, đời trước hắn không quan tâm rất nhiều chuyện, nàng vài lần nhắc nhở hắn ngược lại khiến hắn không vui phẩy tay áo rời đi, thậm chí còn cho nàng không có việc gì làm nên kiếm chuyện, nhiễu loạn gia đình, cuối cùng là để nàng đến biệt viện ở, đến chết cũng không gặp lại nàng một lần nào.
Ngay từ đầu là hắn không muốn gặp, về sau nàng cũng không nguyện gặp hắn nữa.
Nghĩ đến khi đó, nàng đối với hắn không chỉ là trong lòng có oán, mà là vô cùng thật vọng thôi!
"Là sai lầm của ta..." Bố Ngự Đình thấp giọng nói giải thích. "Sau này, chúng ta cùng nhau sống tốt đi!"
Nếu là đời trước, nghe hắn nói như vậy Trương Vi Vi nhất định sẽ kích động khóc nức nở, nhưng mà hiện giờ, nàng chỉ có một suy nghĩ trong đầu - nam nhân thật sự là một loại sinh vật thiếu dạy dỗ!
Trước kia nàng coi hắn như tổ tông mà cung phụng, khắp nơi đều nhớ đến hắn, hắn dậy sớm, nàng còn dậy sớm hơn hắn, làm một hiền thê chuẩn bị đồ cho hắn, chỉ kém không học theo quảng cáo, quỳ xuống đi tất đi giày cho hắn, thời tiết lạnh, mặc kệ là bên trong hay bên ngoài, xiêm y chỉ hận không thể cho chính mình may toàn bộ, lại còn canh nóng nước ấm hầu hạ, chỉ sợ có chỗ không tốt.
Thậm chí những chuyện nhà không vui, người nhà hắn đối với nàng có bao nhiêu ác ý, nàng gần như một chữ cũng không nói, nhiều lắm thì chỉ nói hắn đề phòng một chút, đừng để gia sản bị người trong nhà chuyển đi, ngay cả khi sức khỏe của nàng không tốt, còn hết sức khuyên hắn đến phòng tiểu thiếp ngủ.
Có đôi khi nàng cũng nhịn không được mà nghĩ, khi đó nàng sao có thể tiện đến như vậy?
Quan trọng hơn là, nàng khiến cho chình mình trở thành nô lệ nghiêm trọng như vậy, đại gia hắn vẫn là vẻ mặt không quan tâm, đừng nói là xin lỗi, ngay cả một lời hay cũng không có.
Cũng có lúc thương tâm, nhưng mà chỉ cần hắn ngẫu nhiên mềm giọng vài câu, có lẽ chỉ là đơn giản ân cần hỏi thăm, nàng liền cảm thấy mình được yêu thương, lại có năng lượng đầy đủ tiếp tục cố gắng làm hiền thê.
Trí nhớ trước khi xuyên không nàng chỉ còn nhớ mơ hồ, chỉ nhớ được một câu - gặp được hắn, nàng trở nên vô cùng nhỏ bé, nhỏ như một hạt bụi. Nhưng trong lòng nàng lại là vui mừng, nở hoa từ trong bụi bậm.
Trương Ái Linh nói những lời này, giống như tình yêu đời trước của nàng.
Mà bây giờ ngẫm lại, đời trước nàng thật là ngu, nếu yêu một người yêu đến không yêu chính bản thân mình, thì có người nào sẽ yêu lại nàng?
"Đại gia, chàng sao có thể sai được? Chàng nói những lời này đúng là ngại chết ta rồi." Trương Vi Vi nhàn nhạt cười, hoàn toàn không chú ý tới hốc mắt chính mình đã phiếm hồng.
Bố Ngự Đình cũng biết bất mãn trong lòng nàng sẽ không vì hắn giải thích một hai câu liền tiêu tan, nghe nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, lại nhìn hốc mắt phiếm hồng của nàng, thương tiếc trong lòng hắn lại càng sâu, hạ quyết tâm về sai nhất định sẽ bồi thường nàng thật tốt.
"Ta biết hiện giờ ta nói gì nàng cũng không tin, về sau hay chờ xem." Hắn lại bá đạo ôm lấy nàng, khi nàng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, rồi rời đi, lại cố ý liếm tai nàng một cái.
"Còn cái này...Vẫn là sớm thành thói quen thì tốt hơn."
Nói xong, hắn buông nàng ra, cầm lấy sổ sách bên cạnh bắt đầu đọc, vẻ mặt tự nhiên giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trương Vi Vi sững sờ trừng mắt nhìn hắn, tay nhịn không được sờ lên bên tai mới bị liếm, mặt đỏ bừng, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành thẹn quá hóa giận.
"Ngươi ngươi ngươi...." Nàng nói cả buổi, lại không thể nói đầy đủ một câu, lúc này nàng hận chết mình sau khi xuyên không vì để làm một hiền thê tận lực luyện ra vẻ đoan trang, hại nàng lúc này một câu ngoan độc đều không mắng ra được.
Bố Ngự Đình quay đầu nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt hứng thú ý cười, thích thú hưởng thụ lạc thú đùa giỡn thê tử của mình.
A! Thì ra chuyện khuê phòng cũng thật thú vị, không phải sao?
Đích đến của bọn họ là tòa nhà Bố Ngự Đình đặc biệt mua để tiếp khách, bởi vì vừa mới mua, lại không có người ở, sai khi để cho người làm thu dọn đơn giản một chút, hắn liền mang theo vợ con trực tiếp đến ở.
Khác với tòa nhà cũ, bố trí của ngôi nhà này, mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, đều có một phong cách riêng, phong nhã không tầm thường.
Sau khi vào cửa có thể thấy đình đài lầu các là không cần phải nói, bên trong hồ nhỏ còn có một còn thuyền nhỏ, bốn phía còn có hoa sen đã tàn, không khó tưởng tượng nếu là chính hạ, trên thuyền du hồ, bàn tay trắng nõn nghịch nước, cảnh đó rất hài hòa.
Trương Vi Vi càng đi, càng vừa lòng với tòa nhà này, sự tức giận đối với hắn cũng bởi vì cảnh đẹp khắp nơi đánh tan không ít, hơn nữu khi đến chủ viện, nàng lại càng thêm kinh diễm, đường vào viện được trải đá, hai bên là một loại các loài hoa, phía sau lại trồng không ít hoa la đơn, đinh hương, mẫu đơn, các loại khác nhau, nhìn có vẻ u tĩnh lại mang theo sự náo nhiệt, không chỉ có nàng, dù là nha hoàn đi theo cũng nhìn không rời mắt.
Tuy nói nàng là thiên kim tri phủ, nhưng mà cũng chưa từng ở sân viện nào được làm tỉ mỉ như vậy, nhìn nơi tinh xảo lại không xa hoa lãng phí, so với tòa nhà cũ thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trương Vi Vi vừa đi vừa nghĩ, nhìn tòa nhà, nàng có thể đại nhân đại lượng không đi so đo với chuyện ở trong xe nữa.
Tuy rằng hắn nói sẽ hảo hảo ở cạnh nàng, nghe xong trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng cao hứng là cao hứng, nàng cũng không ngốc mà khinh địch cứ như vậy mà tin tưởng.
Tục ngữ có câu, nam nhân nói mà có thể tin, heo mẹ cũng có thể trèo cây rồi.
Trong đầu Trương Vi Vi suy nghĩ như vậy, nhưng khóe miệng tươi cười lại không biến mất, mãi đến khi nàng tiến vào "Linh Lung các", nhìn thấy ba nữ nhân trong sân, trong nháy mắt nụ cười của nàng cứng lại.
Thẩm Tuệ Tâm mặc y phục hồng nhạt, mềm mại đứng đó, phía sau là hai nữ nhân trang điểm nồng đậm, vừa thấy nàng tiến vào, ba người đồng thời hành lễ.
"Phu nhân, lão phu nhân nói người cùng đại gia chuyển ra nhất định thiếu người hầu hạ, đặc biệt bảo ta dẫn theo hai người đều cùng hầu hạ đại gia." Thẩm Tuệ Tâm thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lấy danh nghĩ Triệu thị, cho rằng Trương Vi Vi không thể phản đối. Khóe miệng Thẩm Tuệ Tâm khẽ nhếch, giống như nụ cười của người chiến thắng.
Bọn họ muốn bỏ lại nàng, nàng cứ không theo ý nguyện của bọn họ, chỉ cần đại gia vẫn nghe lời lão phu nhân mà nói, chính thê Trương Vi Vi này, dù là mất hứng cũng không thể đuổi nàng ra ngoài.
Tâm trạng vui vẻ của Trương Vi Vi, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tuệ Tâm tất cả đều tan biến, nàng lạnh lùng cười, nhìn người trước mắt như đóa sen trắng, trong nội tâm lại đầy nước bùn, thu lại ánh mắt kinh ngạc, để nha hoàn đỡ tay, từ từ tiêu sái đến trước mặt Thẩm Tuệ Tâm.
Trương Vi Vi ngạo mạn liếc xáo nàng ta, hơi nhếch miệng, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tuệ Tâm, ngươi cho rằng chỉ cần giống như con gián đập không chết dán lấy Bố Ngự Đình, chàng sẽ yêu ngươi sao, sẽ khiến cho lòng ta khó chịu sao? Vậy ngươi sai lầm rồi, với ta mà nói, sự quấn quít làm phiền của ngươi không chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm, khiến ta càng muốn bóp chết giống như đập chết con gián, hung hăng khiến cho ngươi biến mất thì thôi."
Đối với Bố Ngự Đình nàng không có oán hận, nhưng đối với nữ nhân này, nàng nửa điểm cũng sẽ không mềm lòng, một người xen giữa hôn nhân của người khác, tiểu tam mang lòng gây rối, khí thế ngược lại rất lớn, nhưng nàng cũng sẽ không để nàng ta có cơ hội cưỡi lên đầu nàng.
Thẩm Tuệ Tâm bị lời nàng nói dọa nhảy dựng lên, sắc mặt hơi tái, lại vẫn giả bộ trấn tĩnh nhìn lại nàng, "Ta quả thật là lão phu nhân đưa tới, nếu là có chuyện gì, ngươi tuyệt đối phải cho một công đạo." Nàng ta nói xong, giống như là để cho chính mình có một chút tự tin.
Trương Vi Vi nở nụ cười, cười ông trời của nàng, cũng cười chính mình lúc trước vậy mà không ứng phó được một nữ nhân như thế này.
Nàng thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hai nữ nhân sau lưng Thẩm Tuệ Tâm, giọng nói như là tiếng vọng địa ngục, "Yên tâm đi, nếu ngươi thật sự không may gặp chuyện, cảnh ta bị lão phu nhân trách phạt, ngươi cũng không nhìn thấy được nữa rồi."
Nàng nói rất thong tha, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng thưởng thức gương mặt biến sắc của ba nữ nhân, trong lòng nhịn không được cảm thấy sảng khoái.
Ha ha! Trận chiến chính thất cùng tiểu tam không biết xấu hổ, xem ra là nàng dẫn trước thắng lợi rồi!