An công công sai người khẩn cấp chuyển thư đến Thiệu Vân An, buổi tối ngày thứ tư, cổng lớn Vương trạch bị người truyền tin từ kinh thành tới gõ, giao thư tín bí mật tới tận tay Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Xem xong thư, Thiệu Vân An rất đau đầu.
"An đại nhân đúng là cho ta nan đề mà, không phải ca nghi nan tạp chứng nào ta cũng có thể giải quyết. Trong không gian đúng là còn trà và dương nãi tử tửu, vấn đề là làm sao lấy ra?"
Vương Thạch Tỉnh cũng lo lắng, đâu thể tự dưng biến ra đồ vật từ hư không được. Toàn bộ trà và rượu bọn họ đã giao cho An đại nhân, bây giờ muốn thêm bọn họ lấy ở đâu ra. Nhưng trên thư lại giải thích rõ ràng nguyên nhân cần gấp, đúng là làm khó bọn họ.
Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ hồi lâu, nói. "Tức phụ, nếu không ta viết thư, nhờ An đại nhân trấn an mấy thương nhân đó trước, bây giờ cách thời gian hái trà không bao lâu, để mọi người chờ một chút."
Thiệu Vân An lắc đầu. "Không được, An đại nhân nói, Hằng viễn hầu phủ ra giá cao thu mua trà và rượu, chính là muốn cướp thương cơ. Huynh xem, đợi tới khi trà vả rượu năm nay ra, Hằng viễn hầu phủ nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp cướp đi một phần. Hiện giờ không còn là vấn đề buôn bán nữa, mà là vấn đề tranh giành thực lực."
Vương Thạch Tỉnh không hiểu. "Hằng viễn hầu phủ không sợ chết sao?"
Thiệu Vân An. "Ta đoán bọn họ biết mình sắp chết nên mới tranh giành. Có thể đã phát hiện ra bản thân là cái đinh trong mắt hoàng thượng, không bằng nắm lấy tất cả cơ hội chèn ép hoàng thượng, khiến hoàng thượng không dám động đến bọn họ. Hiện tại hoàng thượng cần tiền, bọn họ sẽ không để hoàng thượng có tiền, như vậy bọn họ mới có khả năng trở mình. Chuyện này chắc chắn cũng có gia tộc khác tham gia, dù sao những việc liên quan đến chính trị, đám bách tính bình dân như chúng ta không hiểu hết được."
Vương Thạch Tỉnh có điểm nóng vội. "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể lấy đồ trong không gian?"
Thiệu Vân An vò trán, Vương Thạch Tỉnh đau lòng ôm hắn, tự trách. "Ta quá ngu ngốc, không giúp gì được cho đệ."
"Chuyện này không liên quan đến huynh, vốn chính là nan đề." Thiệu Vân An suy nghĩ một chút hỏi. "Tỉnh ca, huynh có biết gì về bộ lạc Sơn Nhân và Tiên Lộc quốc không?"
Vương Thạch Tỉnh từng đi tòng quân, đương nhiên sẽ biết tình huống xung quanh biên quan Yến quốc. Hắn đem mọi việc hắn biết tỉ mỉ kể lại cho tức phụ. Thiệu Vân An lắng nghe, có một chút hiểu biết sơ bộ về hai quốc gia này. Người bộ lạc Sơn Nhân tương đối dũng mãnh, sức chiến đấu cường đại, cũng tương đối đoàn kết, nhưng nhân khẩu ít, so với toàn thế giới tương đối lạc hậu, không thích thay đổi, có thể thấy rõ điều này qua việc bọn họ sẽ không chủ động tấn công Đại Yến. Điều kiện tự nhiên của họ tương đối thuận lợi, dư giả nguyên liệu, nên nếu nước khác không chủ động tấn công, thì bọn họ tương đối an phận, khá giống các bộ lạc thiểu số mà Thiệu Vân An nhận thức.
Tiên Lộc quốc là quốc gia miền duyên hải, tài nguyên cũng phong phú, bởi vì khoảng cách với Yến quốc khá xa, ở giữa còn cách một vùng đồi núi, hơn nữa còn bị uy hiếp bởi quốc gia khác, cho nên đối với Yến quốc tương đối hữu hảo. Đồng thời cũng nhờ tài nguyên phong phú mà dân cư không cần lo ăn lo mặc. Cộng thêm con đường ngoại thương hàng hải nên quốc gia này khá giàu có. Ngược lại, mặc dù Đại Yến cũng có khu vực giáp biển, nhưng điều kiện thiên nhiên hà khắc, người dân chủ yếu tập trung sinh sống trong nội địa.
Nắm rõ thông tin về hai quốc gia này, Thiệu Vân An thương lượng. "Tỉnh ca, huynh xem thế này có được hay không. Mục đích của An đại nhân là giữ khách, chúng ta chỉ cần giúp ông ấy đạt được mục đích là xong. Người bộ lạc Sơn Nhân dũng mãnh, nói không chừng càng thích uống rượu mạnh, chúng ta lấy rượu trắng trong không gian ra, đổi bình, nói là hai chúng ta tự nhưỡng, bởi vì phải dùng gạo nên số lượng rất ít. Nếu họ thích chỉ có thể kiên nhẫn đợi. Phía bên Tiên Lộc quốc thì dùng rượu vàng, miễn sao không để Hằng viễn hầu phủ cướp mối là được."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Ta cảm thấy người Tiên Lộc sẽ thích rượu trắng. Ta từng nghe nói, ở Tiên Lộc mùa đông rất lạnh, lại kéo dài, rượu trắng so với rượu vàng dễ làm ấm hơn. Nhưng ngộ nhỡ bọn họ không cần dương nãi tử tửu nữa mà đòi rượu trắng thì sao? Chẳng nhẽ đệ lại đi nhưỡng?"
Thiệu Vân An nói. "Ta từng học qua, điểm mấu chốt của rượu trắng là phương pháp chưng cất, trong không gian có dụng cụ, nhưng ta không nhưỡng ra được hương vị nổi tiếng. Cho nên cứ đưa cho họ rượu trắng thường, rượu ngon để dành huynh uống. Nếu họ muốn rượu trắng thì càng tốt. Rượu trắng số lượng có hạn, nếu họ muốn, mình sẽ bán đấu giá, tiền thu về càng nhiều."
Vương Thạch Tỉnh sùng bái nhìn tức phụ nhà mình. "Lại là tức phụ lợi hại. Thế còn trà, không quản sao?"
Thiệu Vân An nói. "Trà, chúng ta đã nói với bên ngoài là hết hàng, bây giờ không thể tự nhiên lấy ra. Bộ lạc Sơn Nhân chắc sẽ thích rượu hơn. Còn Tiên Lộc quốc..." Thiệu Vân An thầm nghĩ, Tiên Lộc quốc có thể giống với Thái Cực quốc (Theo tui tìm hiểu thì đây là tên một quốc gia chư hầu thời Tây Chu, hoặc cũng có thể là Hàn quốc - ?, còn Sơn nhân thì giống nước Tây Tạng). Người Thái Cực quốc thích ăn kim chi, súp đậu hũ, hải sản, thịt nướng gì đó, hắn nói. "Ta làm ít kim chi với nước sốt chấm thịt, thử xem người Tiên Lộc có thích hay không. Nếu thích thì khả năng giữ chân bọn họ là chắc chắn."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Bộ lạc Sơn nhân cũng thích ăn thịt nướng, món chính của họ là thịt."
"Thế thì càng tốt."
Phía bên An công công đang rất gấp gáp, nghĩ được biện pháp, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lập tức lao vào thực hiện. Rượu trắng ở trong không gian đựng bằng bình thuỷ tinh, đương nhiên không thể dùng. Thiệu Vân An đổ rượu trắng vào bình gốm, không có khả năng để ý xem rượu có bị đổi vị hay không. Vương Thạch Tỉnh theo Thiệu Vân An yêu cầu đi tìm nguyên liệu làm kim chi, đảm nhiệm chức trợ thủ của Thiệu Vân An.
Cả hai ở trong không gian bận rộn suốt hai đêm, sau đó giao cho người truyền tín vẫn luôn chờ đợi hai bình rượu trắng, một hộp kim chi và nước sốt thịt nướng đem về cho An công công. Nước sốt thịt nướng là Thiệu Vân An pha chế lại dựa theo loại nước sốt sở trường của mình, các loại gia vị đều được nghiền nát rồi trộn lại. Hắn đã cố gắng hết sức, có giữ được chân khách nhân hay không, chỉ có thể giao cho An công công.
Tại kinh thành, An công công nóng lòng chờ đợi. Ông đã bẩm báo quân hậu chuyện này. Hoàng thượng và quân hậu hạ lệnh cho ông nhất định phải giữ được chân thương nhân bộ lạc Sơn nhân và Tiên Lộc quốc bằng cả tính mạng, tuyệt đối không thể để Hằng viễn hầu phủ cướp thương cơ. Vĩnh Minh đế tức giận ở Cảnh U cung nổi trận lôi đình. Hằng viễn hầu phủ dám công khai tranh giành sinh ý với y, đúng là không thèm để vị hoàng thượng này ở trong mắt. Quân hậu chỉ có thể động viên Vĩnh Minh đế. Hiện tại tạm thời nhẫn nại, ngày sau chắc chắn đòi lại gấp bội lần. Nhìn Vĩnh Minh đế tức giận, quân hậu làm sao lại không nóng lòng, y cũng hi vọng Thiệu Vân An sẽ nghĩ ra cách.
Cứ như vậy nôn nóng chờ đợi suốt mười một ngày, thoáng cái là gần nửa tháng, An công công lo lắng đến mức miệng nổi nhiệt. Tưởng Khang Thần cũng ăn không ngon, ngủ không yên, không hề ở lại trong phủ, mà mỗi ngày đều ở Vân Long Các giúp An công công xử lý sự tình, đồng hành cùng ông.
Ngày thứ mười hai, An công công còn chưa rời giường đã bị hạ nhân hô gọi - Hiện tại An công công cơ hồ ăn ngủ nghỉ đều ở Vân Long Các - Vừa nghe thấy là tâm phúc phái đi thôn Tú Thuỷ đã trở lại. An công công lập tức nhảy ra khỏi giường.
"Ngươi mau đi gọi Tưởng đại nhân đến đây."
Hạ nhân chạy đi gọi Tưởng Khang Thần.
An công công và Tưởng Khang Thần một trước một sau chạy ra hậu viện, quần áo, đầu tóc lộn xộn. An công công vừa thắt đai lưng vừa hô to. "Người đâu người đâu, Vân An nói thế nào?"
"Đại nhân."
Người truyền tín vừa mới trở về mồ hôi nhễ nhại, không kịp uống miếng nước hạ nhiệt đã quỳ xuống hành lễ rồi nhanh chóng đứng dậy, từ vạt áo móc ra phong thư Thiệu Vân An gửi cho An công công. An công công gần như giựt lấy. An Nhàn nhanh chóng nói. "Hai vị đại gia muốn nô tài giao cho đại nhân cái rương này, không nói gì thêm, chỉ nói đại nhân đọc thư trước rồi hãy mở rương."
An công công. "Đã biết, ngươi vất vả rồi, đến trướng phòng lãnh năm lượng bạc, cho phép ngươi về nhà nghỉ ngơi ba ngày."
"Tạ đại nhân."
An Nhàn quỳ xuống tạ lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi.
"An đại nhân, ngài mau nhìn xem Vân An viết cái gì."
Không còn người ngoài, Khang Thần lập tức thúc giục. An công công vội vàng mở thư, Tưởng Khang Thần xích lại gần cùng đọc.
Nhìn nhìn, trên mặt An công công và Tưởng Khang Thần lộ vẻ kinh hỉ, cấp tốc đọc xong thư. An công công nhét thư vào tay Tưởng Khang Thần, ngồi xổm xuống mở rương. Tưởng Khang Thần cầm thư xem lại một lần, cười nói. "Quả nhiên là Vân An, đúng là nhiều chủ ý! Bất quá tiểu tử này nhưỡng rượu trắng khi nào, lúc ta ở đó cũng không nghe hắn nói."
An công công đang mở rương kiểm tra đồ vật bên trong, cười mắng. "Tiểu tử kia muốn cho chúng ta kinh ngạc, lần tới gặp mặt, gia phải nói chuyện với hắn. Có đồ gì tốt cứ lấy ra một lúc đi, đừng chơi trò kinh ngạc, gia mà biết hắn có rượu trắng còn sốt ruột đến phát nhiệt sao!"
Tưởng Khang Thần ngồi xổm xuống hỏi. "Đại nhân, ngài thấy mấy người kia có thích rượu trắng này không?"
An công công ngẫm nghĩ đáp. "Chúng ta tiến cung, để hoàng thượng và quân hậu thử trước."
"Vâng."
Gần đây tâm tình Vĩnh Minh đế rất tốt. Ông lão và Đại lão tướng quân cũng từng hồi phủ. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ bọn họ thương thảo chính sự. Nhưng tình huống thực tế là, chính sự chỉ kéo dài một buổi sáng, còn lại là thời gian chơi mạt chược. Nếu không phải Ông lão và Đại lão tướng quân tính tự chủ quá mạnh, Vĩnh Minh đế chỉ sợ kéo theo hai lão trầm mê trong mạt chược. Bởi vậy, nguyên bản là chuẩn bị ở trong cung từ nửa tháng đến một tháng, hai vị lão gia tử vội vã hồi phủ, hai ông không muốn bị nghiện.
Xử lý xong chuyện triều chính, Vĩnh Minh đế tại Cảnh U cung nói chuyện phiếm cùng quân hậu. Trác Kim tiến vào bẩm báo, nói An công công và Tưởng Khang Thần muốn diện kiến. Tưởng Khang Thần không có tư cách tự do tiến cung, nhưng An công công thì có. Nghe nói hai người đến, Vĩnh Minh đế lập tức triệu hai người đến đây.
Người tiến vào trước tiên dập đầu thỉnh an, sau đó An công công mới giao thư tín của Thiệu Vân An trình lên hoàng thượng và quân hậu, nói. "Hồi bẩm hoàng thượng thiên tuế, quân hậu thiên tuế, hạ nhân nô tài phái đi thôn Tú Thuỷ đã trở lại. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh có biện pháp giữ chân thương nhân bộ lạc Sơn Nhân và Tiên Lộc, nô tài không dám chậm trễ."
Quân hậu. "Ngươi cực khổ rồi. Ban toạ!"
"Nô tài không mệt, nô tài có thể đứng."
An công công không ngồi, Tưởng Khang Thần cũng không ngồi. Trong lòng quân hậu biết rõ An công công sẽ không chịu an toạ trước mặt y, nên không miễn cưỡng, y cùng Vĩnh Minh đế đồng thời xem thư. Xem xong, Vĩnh Minh đế hứng thú nói. "Đưa rượu trắng cho trẫm nếm thử."
Quân hậu cười cười, không dám lộ ra việc hoàng thượng thèm ăn, nói. "An trạch, ngươi đến ngự thiện phòng, theo như trong thư chuẩn bị ít thịt nướng, bổn quân và hoàng thượng muốn nếm thử. Bộ lạc Sơn nhân và Tiên lộc quốc đều thích ăn thịt, Thiệu Vân An đúng thật là thông minh."
Thật ra thì, ở thời đại này, cách chế biến thịt còn hạn chế, trên cơ bản người nước nào cũng ăn thịt nướng.
"Tuân lệnh."
An công công mang thư đi, cùng với Trác công công mang gia vị nướng thịt đến ngự thiện phòng.
Quân hậu nhìn phía Tưởng Khang Thần, nói. "Ban đầu là Ông lão hướng hoàng thượng và bản quân cực lực đề cử ngươi, bản quân mới quyết định dùng ngươi. Đến giờ này, những nỗ lực của ngươi bản quân đều thấy. Sinh ý trà và rượu ngươi làm rất tốt. Ngươi đến thôn Tú Thuỷ ăn tết còn mang về không ít sinh ý, An trạch đẫ bẩm báo với bản quân, ngươi cứ yên tâm buông gánh nặng mà làm việc."
Tưởng Khang Thần lập tức hành lễ đáp. "Thảo dân nhất định tận tâm tận lực, không phụ kỳ vọng của quân hậu."
Quân hậu nói. "Bản quân phong ngươi làm nội quân thư ký, trực tiếp tiến cung. Một khi có chuyện hệ trọng, ngươi có thể trực tiếp tiến cung gặp bổn quân, không cần chờ bổn quân triệu kiến. Ngày mai bổn quân sẽ hạ chỉ."
Tưởng Khang Thần khiếp sợ ngẩng đầu, sau đó lập tức quỳ xuống dập đầu. "Thảo dân tạ ơn quân hậu thiên tuế!"
"Đứng lên đi."
"Tạ quân hậu thiên tuế."
Tưởng Khang Thần đứng lên, cố gắng áp chế nội tâm xúc động.
Lúc này Vĩnh Minh đế mới lên tiếng. "Về sau ngươi ở bên ngoài cũng như quân hậu ở bên ngoài, không được phép làm chuyện tổn hại đến uy danh của quân hậu."
"Thần kính cẩn nghe lời hoàng thượng giáo huấn, sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh bản thân."
Vĩnh Minh đế rất hài lòng khi Đại Tề Du có việc để làm, cũng vui vẻ khi Đại Tề Du có thể tìm được thủ hạ đắc lực cho chính mình. Nếu hỏi hiền thê của hoàng thượng là ai, câu trả lời tuyệt đối là quân hậu Đại Tề Du. Tiếp theo, Vĩnh Minh đế tỉ mỉ hỏi thăm sinh ý của mấy cửa hàng. Nghe Tưởng Khang Thần báo cáo chỗ ngồi ở tửu lâu cơ hồ mỗi ngày đều không còn thừa, y cực kỳ cao hứng. Lại nghe Tưởng Khang Thần nói y cùng với An công công đang lên kế hoạch mở tiệm lẩu, trong tửu lâu cũng chuẩn bị thêm vào một số món ăn mới, Vĩnh Minh đế lập tức hào hứng, hỏi thăm xem món đó là gì, thêm bao nhiêu món mới.
Nghe Tưởng Khang Thần kỹ càng miêu tả, Vĩnh Minh đế cố gắng kìm chế nước miếng, quân hậu ở bên cạnh cố nhịn cười. Làm người bên gối của Vĩnh Minh đế, Đại Tề Du dĩ nhiên biết rõ hoàng thượng thèm ăn cỡ nào. Nhưng mỗi khi nghĩ đến điểm này, Đại Tề Du lại thấy đau lòng. Vĩnh Minh đế thèm ăn như vậy là bởi vì từng trải qua thời gian bị đói thảm hại.
Đợi Tưởng Khang Thần nói xong, Vĩnh Minh đế lập tức yêu cầu Tưởng Khang Thần chuẩn bị một bàn lẩu, rồi còn bọ cạp cừu, nghe thôi đã muốn chảy nước miếng. Tưởng Khang Thần cực kỳ khó xử. Gần đây mải lo chuyện trà rượu, y và An công công chưa chuẩn bị cái này, đầu bếp Vân Long Các cũng chưa kịp nghiên cứu công thức của Thiệu Vân An. Chưa kể đầu bếp tiệm lẩu cũng phải tìm một người mới. Công thức nấu lẩu là bí mật, nên không thể tuỳ tiện chọn đại một người để làm. Cuối cùng nhờ quân hậu mở miệng, khuyên nhủ hoàng thượng tạm thời nhẫn nhịn, chờ Tưởng Khang Thần và An công công mở tiệm lẩu xong thì hoàng thượng muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, lúc này Vĩnh Minh đế mới thôi làm khó dễ Tưởng Khang Thần.
An công công và Trác công công trở lại. Bọn họ vừa tiến vào, Vĩnh Minh đế tức khắc ngồi thẳng lại, nhìn chằm chằm hai vị công công và cái khay trên tay tiểu thái giám ngự thiện phòng, ngay cả quân hậu cũng kinh ngạc chớp mắt.
Sở trưởng của quân hậu Đại Tề Du chính là thịt nướng, nhưng thịt nướng An công công mang đến lại toả ra một loại hương vị trước giờ y chưa từng ngửi qua.
An công công và Trác công công tiến lên, phân biệt đứng trước mặt hoàng thượng và quân hậu, thỉnh hai vị nhấm nháp. Vĩnh Minh đế cầm lên một xiên, ngửi một cái, hài lòng gật đầu, sau đó mới cắn một miếng."
"A!"
Thịt nướng vào trong khoang miệng, ánh mắt Vĩnh Minh đế tức khắc thay đổi, tiếp đó y nhai một lần, hai lần, ba lần, miếng thịt lập tức trôi vào bụng.
"Ăn ngon! Quả là rất ngon! Quân hậu mau nếm thử."
Quân hậu lấy một xiên, cắn một miếng, biểu tình giống y như Vĩnh Minh đế, lia lịa gật đầu. "Hương vị không tồi. Bản quân tự nhận là tay nghề nướng thịt không sai, nhưng so sánh với món này quả thực cách biệt. Các ngươi cũng nếm thử."
"Tạ quân hậu thiên tuế ban thưởng."
Người ở chỗ này may mắn có cơ hội thưởng thức thịt nướng. Phản ứng của An công công và Tưởng Khang Thầm sau khi ăn xong chính là. [Sao lại quên mất không dặn Vân An viết ra công thức pha nước sốt chứ!]
Ngự trù ngự thiện phòng sau khi nếm thử một miếng thì vội quỳ xuống nói. "Hoàng thượng, quân hậu, nô tài theo lời An đại nhân chuẩn bị thịt nướng, thịt còn chưa nhập khẩu nhưng hương vị đã đủ khiến mọi người thèm thuồng. Không biết nước sốt này An đại nhân lấy ở đâu. Ăn xong miếng này, nô tài hổ thẹn không dám dùng tay nghề nướng thịt của mình mà phục vụ hoàng thượng cùng quân hậu."
Vĩnh Minh đế ăn xiên thứ tư, ngoài miệng nói. "Trẫm cũng là lần đầu tiên ăn thịt nướng mỹ vị như vậy, đương nhiên, so với quân hậu còn kém một ít, nhưng cũng rất ngon rồi!"
Quân hậu Đại Tề Du cười ra tiếng, hoàng thượng nói vậy khiến y xấu hổ. An công công, Trác công công và Tưởng Khang Thần nín cười. Tưởng Khang Thần coi như được chứng kiến hoàng thượng sủng ái quân hậu thế nào.
"Gia vị là An trạch mang về, trẫm cũng không biết hắn lấy ở chỗ nào." Vĩnh Minh đế đá chuyện này qua cho An công công. "An trạch, gia vị thịt nướng của ngươi lấy ở đâu? Hương vị rất tốt, trẫm muốn ban thưởng."
An công công tươi cười niềm nở nói. "Hoàng thượng và quân hậu yêu thích chính là phúc phận của nô tài, làm sao nô tài dám đòi ban thưởng. Gia vị này là chất nhi của nô tài chuẩn bị, nếu hoàng thượng và quân hậu thích ăn, nô tài kêu hắn làm thêm một ít mang vào cung."
Quân hậu hài lòng gật đầu. "Có tâm, nói hắn làm nhiều một chút, bản quân và hoàng thượng đều thích ăn."
"Tuân lệnh."
An công công chỉ nói là chất nhi của mình làm, không nhắc đến công thức pha nước sốt, quân hậu và hoàng thượng cũng không hỏi thêm, ngự trù không phải người thiển cận, tự hiểu bản thân không có duyên với công thức này, nên không dám nói thêm. Người trong cung hiện giờ đều biết quân hậu mở tửu lâu, người phụ trách là An công công, công thức này chỉ sợ là cho tửu lâu, ngự trù suy nghĩ một chút, nhân tiện nói. "Hoàng thượng quân hậu thích ăn, lần sau nô tài phối thêm chút rượu sẽ càng ngon miệng."
Vĩnh Minh đế. "Được. Các ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Ngự trù cùng tiểu thái giám lui xuống. Vĩnh Minh đế lập tức nói. "Rót rượu cho trẫm."