Hãn Phu

Chương 63



***Kính thưa các hủ thân mến! Để bạn nào đang thắc mắc lịch up truyện của tớ, tớ xin được trình bày trịnh trọng như sau: Tớ edit truyện vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì tình yêu với đam mỹ. Thứ hai là muốn chia sẻ với các hủ có cùng đam mê. Nên cái thứ nhất đến trước. Cái thứ hai đến thứ hai. Hủ nào muốn đọc truyện nhanh thì tìm bản qt để đọc nhé! Tớ không có lịch up, cũng như KHÔNG THỂ edit nhanh được. Nhưng vì cái nguyên nhân thứ nhất kia mà tớ sẽ không drop truyện. Cám ơn các bạn đã yêu mến truyện do tớ edit. Bài phát biểu tới đây là kết thúc, chúc các bạn đọc truyện vui!***

Chương 63

"Bang!"

Đập mạnh đôi đũa lên bàn, Thiệu Vân An nghiến răng. "Con mẹ nó, có phải bọn họ xem lão tử là con hổ giấy không dám làm gì? Đúng là vô lại, không biết xấu hổ!"

Vương Thanh và Ni tử cúi đầu, cắn môi. Vương Thạch Tỉnh xoa lưng Thiệu Vân An, nói. "Nếu đại ca đoán đúng, vậy bọn họ sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta hiện tại có nhà, có đất, nương ta cũng sẽ không bỏ cuộc."

Chu thúc và Chu thẩm thở dài. Quách Tử Du cùng Quách Tử Mục cũng không biết nói gì cho phải. Nhưng ai ở đây cũng biết, tuyệt đối không thể để hai người kia tiến vào. Ngoài cổng lớn, Vương lão thái mang theo Vương Xuân Tú đang chờ vào cửa. Tưởng Khang Ninh không có ở đây, bọn họ không hề sợ hãi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có thể ngó lơ Vương Xuân Tú ngoài cửa, nhưng có thể đem bà, mẫu thân thân sinh, đứng chờ ngoài cửa? Không những vậy, Vương lão thái còn chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần cửa mở, bà sẽ xông vào nhà. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có gan cứ đuổi bà ra ngoài thử xem!

Chu Thiên Bảo ngây thơ hoảng sợ nhìn Thiệu Vân An đang nổi giận. Bánh bao thịt cắn trong miệng cũng không dám nuốt xuống. Cả nhà nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, chờ hắn quyết định. Vương lão thái mặt dày đến đây ăn vạ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nắm trong tay thư khế cũng không có biện pháp đối phó với bọn họ. Không thể lần nào cũng tìm huyện lệnh đại nhân làm chủ.

Vương Thạch Tỉnh đứng dậy. "Ta ra ngoài nói chuyện với bọn họ. Bọn họ muốn làm gì cũng đừng tính đến ta. Ta sẽ không thể bọn họ vào cửa." Cùng lắm thì hắn và tức phụ hoà li, sau đó để tức phụ cưới hắn!

"Huynh đừng đi!" Túm lại Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An đen mặt nói. "Huynh ra mặt càng không thoát được." Đối phó với loại người da mặt còn dày hơn cả tường thành, lần trước hắn xử lý như vậy còn quá nhẹ tay. Mẹ nó, bọn người lắm thị phi này muốn biến người văn minh hắn đây thành "người đàn bà đanh đá" đúng không?

Thiệu Vân An trợn mắt đứng lên. "Mọi người không được đi ra, để ta thử xem da bọn họ dày đến cỡ nào. Tưởng lấy huyết thống ra là có thể ăn vạ? Để bọn họ xuân thu đại mộng đi! Chu thẩm, ngài đi ra cửa hông, gọi nhóm Vương Tứ thẩm lại đây, người càng nhiều càng tốt. Bọn họ không sợ mất mặt hay sao, ta phụng bồi! Kêu lý chính đại thúc cùng Vương tộc trưởng không cần lộ diện, ta chỉ cần nhóm ba cô sáu bà trong thôn thôi!"

"Ừ, ừ!"

Chu thẩm chạy ra ngoài.

Vương Thạch Tỉnh cả người cứng ngắc. Thiệu Vân An nắm tay hắn. "Tỉnh ca, chốc nữa mặc kệ ta nói cái gì, huynh không được ra mặt."

"Lại là ta uỷ khuất đệ." Toàn bộ cơ bắp trên người đều căng chặt.

Vương Thanh và Ni tử không ăn cơm tiếp, những người khác cũng đều buông đũa. Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, chờ Chu thẩm trở về hắn sẽ đi ra ngoài.

Vương lão thái và Vương Xuân Tú ở bên ngoài đợi nửa ngày không thấy Thiệu Vân An hay Vương Thạch Tỉnh đi ra. Chu thẩm đi vào truyền lời cũng không thấy trở lại. Vương Xuân Tú kéo tay áo Vương lão thái. "Nương, bọn họ thực sự không cho ngài vào cửa?"

"Bọn nó dám!" Vương lão thái giận giữ tiến lên định gõ cửa. Vương Xuân Tú vội vàng kéo bà. "Nương, ngài lại quên chính sự sao! Hiện tại chúng ta phải nhẫn! Bọn họ càng để chúng ta chờ lâu, đối với chúng ta ngược lại càng có lợi. Ngài xem xem, đã có người ra nhìn."

Vương lão thái không thể nhịn được nữa, nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên có thôn dân từ trong nhà ra ngoài đây hóng chuyện. Tưởng tượng đến việc tương lai có thể lấy hết gia sản của Vương Thạch Tỉnh, nghĩ đến đại sự của nhi tử và nhi nữ, Vương lão thái căm giận buông tay. Chờ bà lấy được "gia sản", xem bà trừng trị tên sao chổi kia thế nào!

Thiệu Vân An ở nhà kiên nhẫn chờ Chu thẩm trờ về. Ước chừng nửa chén nhang, Chu thẩm đầu đầy mồ hôi chạy vào. "An nhi, mấy người tứ thẩm đều đến đây, ta tiện đường nói chuyện với Triệu Lưu thẩm và Vương Tiền thị, mọi người đều đang qua."

Thiệu Vân An cười lạnh. "Được rồi, chờ thêm một lát."

Trong phòng không người nói chuyện. Bất kể Thiệu Vân An có thể đuổi hai người kia đi hay không, Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không để họ vào cửa. Người nhà bọn họ đều giống như ve hút máu, chỉ cần để bọn họ dính vào rồi thì đừng nghĩ thoát được. Vì tức phụ, vì Thanh nhi và Ni tử, hắn nhất định phải đoạn tuyệt dứt khoát với người nhà.

Chờ thêm chừng mười phút, Thiệu Vân An đứng lên. "Quách tiểu ca, pha cho ta chén trà hoa cúc, chốc trở lại ta sẽ uống."

"A, được."

Thiệu Vân An nhấc chân ra ngoài. Trừ bỏ Chu Thiên Bảo còn ngây ngốc, tất cả mọi người đều theo sau Thiệu Vân An. Ngay cả Quách Tử Mục không thích tiếp xúc với người ngoài cũng muốn biết Thiệu Vân An sẽ đối phó người nhà kia thế nào.

Cổng lớn Vương trạch chậm rãi mở ta, Vương lão thái nóng nảy chờ đợi bên ngoài hất cằm, chuẩn bị ứng chiến. Trong mắt là ý đồ nhất định phải được, hôm nay bà nhất định phải vào được toàn nhà này! Vương Xuân Tú quan sát người xung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều, trong lòng thấp thỏm nhưng đồng thời lại có thêm vài phần tự tin. Nhiều người nhìn như vậy, đại ca và Thiệu Vân An thật sự dám không cho nàng và nương vào cửa?

Cửa mờ, một mình Thiệu Vân An đứng phía sau cửa. Vương lão thái há miệng hỏi. "Thạch Tỉnh đâu? Nương hắn đến xem hắn, sao hắn lại không ra?" Vương lão thái quan sát hai bên sườn Thiệu Vân An, suy đoán xem từ nơi nào xông vào.

Thiệu Vân An nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, nhấc chân bước ra ngạch cửa. Hai cánh cổng nhanh chóng khép lại, hiển nhiên phía sau đó còn có người, ngăn chặn ý đồ tiến vào của Vương lão thái.

Thiệu Vân An nhìn lướt thôn dân xung quanh một vòng, mở miệng. "Vương lão thái bà, Vương Xuân Tú. Từ sau khi nhà ta kiếm được tiền, các ngươi bắt đầu lần lượt tới đây ăn vạ, ký thư khế, không chịu nhận, thu bạc tuyệt thân, lại không xem là gì. Trước đó ta đã nói khó nghe như vậy, kết quả thì sao, không phải hôm nay Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú trở mặt, Vương lão thái bà ngươi tới ăn vạ. Thiệu Vân An ta từng gặp qua không ít người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như các ngươi không biết xấu mặt."

"Ồn ào..." xung quanh sôi trào, người trong thôn ai cũng biết Thiệu Vân An hung dữ, nhưng lại thêm một lần phải đổi mới cách nhìn với Thiệu Vân An.

Vương Xuân Tú không giữ nổi sắc mặt. Nàng làm sao biết Thiệu Vân An không ngả bải theo lý thường như thế. Vừa ra tới là khiến cho các nàng không xuống đài được. Vương lão thái áp lực cả ngày ngay tức khắc nộ khí bốc lên, chỉ vào Thiệu Vân An muốn mắng, nhưng Thiệu Vân An sẽ cho bà cơ hội để mắng sao?

"Vương Xuân Tú! Ngươi định làm gì? Ngươi, đại khuê nữ chưa ra cửa cả ngày chạy qua nhà ta, lúc trước chưa chuyển nhà thì tối nào cũng tới, nay dọn nhà lại càng cần mẫn qua lại. Lúc thì tới chúc mừng, lúc thì tới đưa đồ ăn. Ta từng nói rõ với ngươi, ta chỉ thích Tỉnh ca, ngươi có tâm tư khác, ngươi cho rằng ta nói đùa đúng không? Thời điểm ta và Tỉnh ca thành thân ngươi không lộ mặt, sau khi biết toà nhà này trên danh nghĩa đứng tên ta thì luôn tìm cơ hội đến nhà, trong tối ngoài sáng liên tục chào hỏi, xun xoe. Một khuê nữ sao lại không biết xấu hổ như vậy? Ta đã gả cho Tỉnh ca, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ thú ngươi vào cửa?"

"Ồn ào...!" Quần chúng vây xem vỡ oà.

Vương Xuân Tú ngây ngẩn cả người, sau đó choáng váng, sau đó nữa nàng hét lên. "A a a! Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nói bậy gì đó! Ta, ta, ta căn bản không có!"

Vương lão thái ngược lại hơi hồ đồ, thế này là thế nào?

Thiệu Vân An cao giọng nói. "Chư vị hương thân, các thẩm, mọi người nhìn xem! Vương Xuân Tú có phải hay không từ sau khi nhà ta có tiền thì bắt đầu chạy tới? Hiện tại nhà ta toàn nam đinh. Chu thẩm tuy rằng ở nhà ta làm ít việc, nhưng không phải lúc nào cũng đến. Nàng, một đại cô nương không phải sáng sớm, thì tối tối lại chạy qua, như vậy là có ý gì? Sáng sớm hôm qua nàng lại đây ta không dám cho vào cửa, hôm nay còn tệ hơn, kéo cả mẫu thân qua chung, sao lại có thể không biết xấu mặt như thế? Ta là nam thê chẳng lễ còn có thể hưu Tỉnh ca thú nàng."

"Ồn ào, xôn xao...!" Tính bát quái của quần chúng lại cháy lên hừng hực.

"Ai nha Xuân Tú! Ngươi sao lại không cần mặt mũi như thế! Ngay cả nam thê cũng câu dẫn! Đó chính là nam thê của đại ca ngươi đó a!"

"A a a không đúng, không đúng! Ta không có câu dẫn hắn! Ta không có!"

Vương Xuân Tú muốn điên rồi, vội vã giải thích với mọi người mình vô tội. Thiệu Vân An từng lấy chuyện này ra uy hiếp, nhưng, nhưng sao hắn có thể thật sự nói ra chứ!

"Sáng sớm hôm qua ta nhìn thấy Xuân Tú lại đây, Vân An không cho nàng vào cửa. Sáng nay lại kêu nương mình đến đây, chẳng lẽ thực sự muốn câu dẫn Thiệu Vân An?"

"Đúng vậy nha! Hiện tại nhà hắn chính là chỗ lui tới thường xuyên của nàng, nàng còn là cô nương chưa xuất giá nữa cơ. Nhà Thạch Tỉnh lại toàn nam nhân!"

"Qúa không biết xấu hổ! Ai không biết nhà Thạch Tỉnh do Vân An chưởng quản, chắc chắn là tới câu dẫn Vân An."

"A a a! Không phải! Hắn nói bậy. Nói bậy, nương!"

Vương Xuân Tú biết đã hết đường giải thích, nước mắt gấp gáp đến độ xoạt xoạt rơi, cũng không ai thương tiếc nàng. Thời điểm này nếu giải thích nàng vì huyện lệnh đại nhân mới tới chính là tìm đường chết. Vương lão thái còn đang ngơ ngẩn không hiểu bị tiếng dị nghị ồn ào xung quanh gọi tỉnh, hét lớn nhào qua chỗ Thiệu Vân An, bị Vương Tứ thẩm, Triệu lưu thẩm và các lão nương khác lẹ tay kéo lại. Các bà còn đang háo hức xem kịch mà!

"Không phải câu dẫn Thiệu Vân An thì chính là để ý gia sản của Vương Thạch Tỉnh. Đúng là tham không cần sĩ diện."

"Ta thấy chắc chắn là muốn câu dẫn Thiệu Vân An. Xem xem trên mặt còn đánh phấn nữa kìa. Nếu không phải đi câu dẫn nam nhân, trời lạnh thế này ai lại đi đánh phấn bôi son. Khuê nữ nhà ta lúc xuất giá mới dám đánh ít bột phấn."

"Không đúng, không đúng! Hắn nói bậy! Ta làm sao có thể thích hắn!"

Vương Xuân Tú lao đến muốn bịt lại miệng Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nghiêng người, một chân quẹt Vương Xuân Tú ngã xuống đất, lớn tiếng nói. "Nam nhân nhà ta anh tuấn tiêu sái, ngươi trang điểm như yêu tinh cả ngày chạy đến nhà ta không phải câu dẫn nam nhân thì là vì cái gì? Ta nói ngươi nghe Vương Xuân Tú, ngay cả toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ này mất hết ta vẫn sẽ không coi trọng ngươi. Nhân lúc còn sớm nên chết tâm đi!"

"Thiệu Vân An! Đồ đê tiện nhà ngươi! Ngươi câm miệng! Câm miệng!"

"Không đúng không đúng! Ta mới chướng mắt ngươi! Ngươi câm miệng!"

Vương Xuân Tú bò dậy định ngăn Thiệu Vân An, lại bị người đè ngã.

Vương lão thái giương nanh múa vuốt muốn bóp chết Thiệu Vân An. Đáng tiếc bị mấy lão bà khác ghìm lại. Vương Xuân Tú không biết làm sao, mặt cắt không còn chút máu. Ánh mắt chế nhạo xung quanh khiến nàng không dám ra lực. Danh tiết nữ nhân, tuyệt đối là thứ mà mọi nữ nhân đều không dám đụng vào. Thiệu Vân An lần này lại cố ý cho Vương lão thái và Vương Xuân Tú một bài học.

"Vương lão thái bà, Vương Thạch Tỉnh là nhi tử ngươi, nhưng khế nhà, khế đất đều đứng tên ta, không tin ngươi cứ việc đi hỏi lý chính. Ta chưa nhập gia phả họ Vương, ngươi đừng có lôi hiếu đạo ra lý sự với ta, chuyện hiếu đạo không liên quan gì đến ta. Căn nhà này ta không cho ngươi vào, ngươi đừng mơ tiến vào. Đừng tưởng rằng ngươi sinh Vương Thạch Tỉnh là có thể tuỳ ý sai xử hắn. Nhà chúng ta, ta làm chủ. Nhà này một đồng cũng là của ta. Vương Thạch Tỉnh trên danh nghĩa một đồng cũng không có, muốn vào nhà này ư, ngươi cứ nằm mơ đi!"

"A a!! Thiệu Vân An! Đồ đê tiện, ta xé miệng ngươi!"

Vương lão thái bà không thèm quan tâm cái gì là tạm thời nhẫn nhịn, bà chỉ muốn giết chết tên Thiệu Vân An dám phá hoại danh tiết con gái bà.

Thiệu Vân An mặc kệ bà, tiếp tục mắng. "Vương Xuân Tú, ngươi, đại cô nương mười bảy tuổi, cả ngày chỉ mải nghĩ cách làm sao câu dẫn nam nhân, ngươi xem mình là tiểu thư khuê các hay quan gia tiểu thư? So với nữ nhân thôn Tú Thuỷ còn không bằng, đúng là tự coi mình là thiên tiên. Nam nhân mù mắt mới để ý ngươi. Ta nói cho toàn bộ mọi người, Vương lão thái bà, Vương Xuân Tú, người nhà các ngươi về sau còn tới, tới một mắng một, tới hai mắng hai, các ngươi không ngại mất mặt, Thiệu Vân An ta càng không sợ! Các ngươi thích bị mắng như vậy, ta phụng bồi!"

Mắng tới đây, Thiệu Vân An liếc Vương lão thái nói. "Ngươi mắng ta là tiện nhân, nhà các ngươi mới chính là có đồ tiện nhân chân chính." Hắn chỉ vào Vương Xuân Tú sắp phát điên. "Chỉ có tiện nhân mới mặc kệ người khác mắng thế nào thì mắng, mặt vẫn dày không biết ngượng. Chỉ có tiện nhân mới thích năm lần bảy lượt chạy đến nhà nam nhân, còn miêu mi hoạ hồng (makeup), sợ người ta không thấy nàng quyến rũ. Chỉ có tiện nhân mới cả ngày nghĩ cách câu dẫn nam nhân nhà khác. Vương lão thái bà, đồ tiện nhân ghê tởm nhất nhà các ngươi chính là Vương Xuân Tú!"

"Aaaa!"

Vương Xuân Tú giãy thoát khỏi người kiềm chế nàng, bụm mặt lao qua đám người khóc lóc chạy đi. Thiệu Vân An xoay qua Vương lão thái đang tức giận đến độ sắc mặt trắng bệch, thở không nổi, mỉm cười hung tợn nói. "Tục ngữ nói, mẹ nào con nấy. Nữ nhi đê tiện như thế, ngươi, hừ hừ!"

Thiệu Vân An không nói hết câu, nhưng không cần nói hết, hắn không biết lời này vô tịnh đụng vào chỗ sâu trong lòng Vương lão thái. Không biết Vương lão thái nghĩ tới cái gì, vốn dĩ đang giương nanh múa vuốt đột nhiên thay đổi, tựa hồ không thở được, cả người phát run. Sắc mặt đỏ bừng vì tức giận chuyển sang tái mét.

Thiệu Vân An nhìn về phía thôn dân vây xem. "Thiệu Vân An ta là người từ trước đến nay, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Ngược lại, Thiệu Vân An ta tuyệt đối không khách khí. Ta đã cho người nhà họ cơ hội hết lần này đến lần khác, nhưng đổi lại là được một tấc lại muốn tiến một thước. Hương thân, lão thẩm đừng trách ta hôm nay nói chuyện khó nghe. Sự tình như thế nào, ta không muốn giải thích nhiều lần, người nào biết rõ sự việc nhà ta tự nhiên sẽ hiểu. Nếu không, Thiệu Vân An ta cũng không ép. Nhà ta đa sớm đoạn tuyệt với nhà lớn, đừng có nói cái gì mà huyết thống, cái gì mà đánh gãy xương cốt còn liền gân.

Nhà lớn đuổi chúng ta ra ngoài trước, hiện giờ đừng trách chúng ta không khách khí. Thiệu Vân An đây không phải kiểu người lấy ân báo oán. Một nhà bốn người chúng ta không phải chó nhà khác nuôi, không phải thích là có thể tùy lúc vứt bỏ., muốn nó quay lại là có thể ngoan ngoãn quay lại. Thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Hôm nay tại đây ta nói lại lần nữa. Ta, Thiệu Vân An, không nhập gia phải nhà họ Vương, từ lúc ký thư khế, nhà lớn Tỉnh ca cùng ta không liên quan. Cái nhà này do Thiệu Vân An làm chủ, nhà lớn muốn lôi chuyện huyết thống ra gây sự, tưởng lấy được một đồng ở chỗ ta ư, không có cửa!

Vương lão thái bà, ngươi quản lý nam nhân của mình gắt gao. Nhà ta, ta nói tây, Tỉnh ca không dám nói đông. Muốn trách thì nên trách truyền thống nhà bà quá tốt. Muốn lấy được đồ tốt trên người Tỉnh ca, phải xem Thiệu Vân An ta đồng ý hay không đồng ý! Ta có ném tiền xuống nước cho vui tai cũng không thèm đưa cho bà một đồng. Tưởng muốn gả Xuân Tú qua đây à, nên nhìn lại xem nàng là mặt hàng gì! Người như nàng, chỉ xứng làm kỹ nữ nửa đêm bò lên giường nam nhân mà thôi!"

Thiệu Vân An vừa nói xong câu nặng nề, Vương lão thái trợn trắng mắt lăn ra bất tỉnh, bởi vì tức quá, nghẹn khí mà ngất. Thiệu Vân An một chút cũng không thấy thương cảm, mặt lạnh nhìn Vương lão thái ngất xỉu, hắn xoay người đẩy cửa vào nhà. Quần chúng xem náo nhiệt theo bản năng nuốt nuốt cổ họng. Sự hung dữ của Thiệu Vân An lại lần nữa khiến bọn họ đổi mới cách nhìn. So sánh với Thiệu Vân An, mụ đàn bà đanh đá Vương lão thái gặp phải sư phụ rồi nha!

Đằng sau cửa, Huynh đệ Quách gia, Chu thúc, Chu thẩm, Vương Thanh và Vương Ni trừng lớn hai mắt, há miệng nhìn Thiệu Vân An quay trở lại. Cửa vừa đóng, Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh lập tức ôm vào lòng, bên tai vang lên giọng nói trầm khàn.

"Sau này không được nói Vương Xuân Tú câu dẫn ngươi, ngươi là tức phụ ta!"

"Thiệu Vân An nhếch miệng cười, "Nếu nàng còn dám đến, mới đúng là muốn câu dẫn ta."

"Không có nói bừa!"

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu cắn vành tai tức phụ.

Thiệu Vân An tránh thoát từ trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh. "Về phòng ăn cơm đi!"

Vương Thanh vùng Vương Ni ngậm lại miệng. Thiệu Vân An vươn tay về hướng Ni tử. Ni tử cầm lấy tay cha nhỏ, biểu tình rất nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thiệu Vân An không hỏi, tình hình bên ngoài thế nào không ai bận quan tâm. Mọi người an tĩnh ngồi xuống tiếp tục dùng cơm. Nửa đường, Chu thẩm không nhịn được lo lắng nói. "An nhi, ngươi nói Vương Xuân Tú như vậy, lỡ nàng luẩn quẩn trong lòng..." Nếu dính đến mạng người là không xong đâu.

Thiệu Vân An cười nhạo. "Chu thẩm yên tâm đi, Vương Xuân Tú tuyệt đối không tự tìm chết. Quá lắm là làm bộ đáng thương, người da mặt dày như tường thành sao có thể tìm chết. Trước đấy ta đã từng cảnh cáo nàng, nàng không nghe, cũng không tin, vậy đừng trách ta không khách sáo."

Chu thúc thở dài. "Nhàn cư vi bất thiện. May mắn Thạch Tỉnh lấy được ngươi."

Ni tử đang mải miết suy nghĩ bỗng lên tiếng. "Cha nhỏ, tương lai con cũng muốn lợi hại như cha nhỏ."

Thiệu Vân An sửng sốt, sau đó ha ha cười nói. "Ni tử phải trở nên lợi hại, sau này mới không bị nam nhân thúi bắt nạt. Nhưng cũng đừng giống cha nhỏ vừa nãy. Cha nhỏ là do không còn cách nào khác, ai kêu địch nhân là hàng cực phẩm, Ni tử nhà chúng ta phải làm thục nữ, lợi hại bên trong là được."

Ni tử cái hiểu cái không gật đầu. "Con nghe cha nhỏ."

Thiệu Vân An xoa mặt Ni tử, mỉm cười ôn nhu. Vương Thanh và cha đi ở phía sau, thầm nghĩ, trong nhà có cha nhỏ lợi hại là đủ rồi. Khi nào lớn bé muốn thú một người thật ôn nhu, hiếu thuận, tiểu tức phụ biết nghe lời cha nhỏ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv