Hãn Phu

Chương 103



Thấy có một nhà edit truyện này xong rồi, nên cái chứng lười của Mộc Nhiên lại dở ra. Cơ mà, dù sao cũng là truyện mình bỏ công sức ra làm, nên Nhiên quyết định phải theo tới cùng. Chỉ sợ mọi người sẽ chán ngấy cái tốc độ như rùa bò của Nhiên thôi! Ha ha ha

***

Chương 103

Bọn nhỏ không quá yếu ớt như Thiệu Vân An tưởng tượng. Ni tử khóc, chủ yếu bởi vì từ "Tống" có hàm nghĩa tổn thương rất lớn đối với bé. Có đại ca, nhị ca ở chung với bé, có cha nhỏ thương bé, Ni tử rất nhanh hết khóc, đặc biệt là sau khi nghe nói bọn người xấu họ "Tống" đã bị đuổi đi, bé nhanh chóng khôi phục như bình thường. Tưởng Mạt Hi thấy Ni tử không còn thương tâm nữa cũng bình thường trở lại, chưa kể, nhóc nhanh chóng quay trở lại nghiên cứu khối rubik, bất quá yêu cầu Ni tử chơi với nhóc, Ni tử vui vẻ đáp ứng. Thật ra người Thiệu Vân An muốn an ủi nhất chính là Vương Thanh.

Thời điểm Tống thị rời đi Vương Thanh đã hiểu chuyện. Mẫu thân đêm khuya bỏ trốn, để lại bé một mình chăm sóc muội muội nhỏ tuổi bị Vương lão thái ức hiếp đánh đập. Vương Thanh từng hi vọng nương sẽ quay trở lại, nhưng mỗi ngày trôi qua, vết thương do Vương lão thái lưu lại trên người ngày càng nhiều, Vương Thanh mới minh bạch, nương sẽ không trở lại, nương không cần bé và Ni tử.

Tuổi thơ khổ cực khiến Vương Thanh trưởng thành sớm, những lời bé nói ra ngày hôm nay không giống như lời mà một hài tử bảy tuổi sẽ nói. Vương Thanh cũng biết so sánh. Khi mẫu thân còn ở cùng không bảo hộ được bé và Ni tử, còn bỏ rơi bé và Ni tử. Từ khi có cha nhỏ, bé và Ni tử trở thành thiếu gia và tiểu thư, có thể niệm thư học cầm, có hạ nhân hầu hạ, cả nhà nãi nãi không thể ức hiếp bọn bé nữa. Mẫu thân đối với Vương Thanh mà nói chỉ là bóng dáng mơ hồ, huống tri trong ký ức bé cơ hồ không có bóng dáng của ngoại gia gia.

Ni tử cùng Tưởng Mạt Hi chơi rubik, Thiệu Vân An để Vương Thanh ở lại. Còn chưa đợi Thiệu Vân An lên tiếng, Vương Thanh nói trước. "Cha nhỏ, con thật sự không muốn gặp ngoại gia gia. Khi còn nhỏ con từng gặp ông ấy, nhưng không nhớ rõ. Nương đi rồi, ông ấy cũng trốn đi."

Thiệu Vân An thở dài, sờ đầu Vương Thanh, hỏi. "Thanh nhi, con có hận nương con không?"

Vương Thanh cúi đầu. "Hận."

Thiệu Vân An đâu phải thánh nhân, sẽ không nói với Vương Thanh các câu như "Nương là người sinh con ra, nàng cũng là bất đắc dĩ." Người ta nói làm mẫu thân rồi thì càng mạnh mẽ, hắn chẳng nhìn thấy điểm nào tương tự ở trên người Tống Ngọc Hoa cả.

Thiệu Vân An nói. "Thanh nhi, nương con không hề lấy trộm cục đá, nhưng đúng là có cầm tiền của cha con để lại. Cha con biết rõ tính nết của Vương lão thái, cũng biết khi hắn rời đi thì nương con và các con sẽ gặp trở ngại gì. Hắn để lại tiền cho nương con, nhưng lúc nương con rời đi thì cầm theo hết."

Vương Thanh nắm chặt nắm đấm, nói. "Con biết. Khi cha bị mang đi, nương có nói với con là cha để lại tiền, còn cho con xem nữa. Có bạc, có đồ trang sức, nhưng lúc nương bỏ đi, bạc và trang sức không thấy nữa.

Thiệu Vân An rất đau lòng, Vương Thanh biết rõ mẫu thân của bé cầm hết tài sản đi, bỏ lại bé và muội muội ở nhà chịu khổ. Thiệu Vân An nắm tay Vương Thanh, gỡ nắm đấm của bé ra.

"Cha nhỏ nói chuyện này với con không phải vì muốn con càng hận nương con, mà vì cha nhỏ phải phòng ngừa chuyện như hôm qua xảy ra. Nếu mẫu thân con không trở về, vậy chúng ta chúc nàng có cuộc sống mãn nguyện; nhưng nếu như mẫu thân con trở về...cha nhỏ tuyệt đối sẽ không cho nàng vào cửa. Sở dĩ đổ lỗi cho nàng trộm cục đá, là để tránh Vương lão thái lại lấy cớ cha con trước khi phân gia dám tàng của riêng, bớt phiền phức."

Vương Thanh ngẩng đầu. "Cha nhỏ, con và Ni tử không có nương, chỉ có cha nhỏ."

Thiệu Vân An xoa đầu Vương Thanh, thở ra một hơi. "Tốt, con có suy nghĩ của chính mình, cha nhỏ sẽ không nói nhiều. Chuyện ngày hôm nay đừng giữ ở trong lòng, dù sao con cũng không coi bọn họ là người thân đúng không? Mấy người đầu trâu mặt ngựa, có cha nhỏ ở đây, tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm được cái gì."

Vương Thanh nở nụ cười, Thiệu Vân An vỗ vỗ trán bé. "Đi chơi đi."

"Con phải làm bài tập."

"Được, cha nhỏ làm đồ ăn ngon cho các con."

Vương Thanh cầm cặp sách trở về phòng làm bài tập, Thiệu Vân An đưa Vương Thanh ra ngoài. Sau khi bé đi rồi hắn mới thu hồi nụ cười trên mặt, lẩm bẩm lầu bầu. "Hi nhi khôi phục, hơn nữa còn rất thông minh, có một vài người, sau này đừng có hối hận nha!"

******

Cơm chiều, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục cùng làm một bữa tiệc lớn. Trên mặt Ni tử không còn nhìn thấy vẻ thương tâm, Vương Thanh không có vấn đề gì, Tưởng Mạt Hi như cũ trầm mặc không nói, nhưng mà ngôn ngữ cơ thể thì diễn đạt rất tốt, hỏi nhóc cái gì nhóc sẽ lắc đầu hoặc gật đầu. Thiệu Vân An nghĩ, cho dù bé không thích nói chuyện, Khang Thần đại ca nhất định sẽ mừng đến không ngủ được.

Cơm nước xong, ba hài tử đi chơi, Thiệu Vân An về phòng. Sắp tới thanh minh, Thiệu Vân An phải chuẩn bị làm trà mới. Hắn còn phải viết ra cách xao trà cho Tưởng Khang Ninh, sau này Vương Thạch Tỉnh và Quách Tử Du sẽ phụ trách xao trà, hắn chỉ cần lo phân loại lá trà, đây mới là bước quyết định giá trị trà.

Qua giờ hợi một hồi lâu, Vương Thạch Tỉnh mới trở về, chân dính đầy bùn đất. Thiệu Vân An đã nhờ người chuẩn bị sẵn nước nóng, Vương Thạch Tỉnh ngấu nghiến ăn xong cơm, đi tắm một hồi, lúc này mới thoải mái trở về phòng ngủ. Thiệu Vân An lập tức đưa thêm một ly linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh uống vài ngụm hết sạch, thở ra một hơi.

Thiệu Vân An ấn người ngồi xuống đầu giường, mát xa bả vai cứng ngắc của hắn. "Vất vả rồi, Tỉnh ca!"

"Không có gì, chỉ hơi tốn thời gian đi nhìn xem mấy chỗ." Vương Thạch Tỉnh trở tay vỗ vỗ Thiệu Vân An, hắn chỉ có thể giúp tiểu tức phụ làm ít việc chân tay. "Đệ mới vất vả nhất."

"Ta không mệt."

Vương Thạch Tỉnh vất vả như vậy, sau khi hắn trở về không có ai lắm chuyện kể lại. Thiệu Vân An xoa bóp cho hắn một lúc, cơ bắp bả vai Vương Thạch Tỉnh không còn căng cứng nữa, mới nói. "Hôm nay người Tống gia tới."

"Tống gia?" Phản ứng đầu tiên của Vương Thạch Tỉnh chính là. "Tống gia nào?"

Thiệu Vân An. "Tống gia, thê tử trước của huynh."

Vẻ thư giãn trên khuôn mặt Vương Thạch Tỉnh biến thành không vui. Thiệu Vân An ôm cổ hắn từ phía sau, gác cằm trên vai hắn, cười nói. "Bị ta đuổi đi rồi, còn bắt bọn họ ký giấy nợ chín trăm lượng bạc với khế ước không bao giờ được đến tìm huynh nữa, nếu họ làm trái, không chỉ trả lại chín trăm lượng bạc, còn phải bán mình vi nô cho chúng ta."

Vương Thạch Tỉnh nháy mắt, trở tay ôm tức phụ đặt lên đùi, ngạc nhiên hỏi. "Tức phụ làm thế nào?"

Thiệu Vân An dương dương đắc ý kể lại chuyện xảy ra hồi sáng cho Vương Thạch Tỉnh, cũng nói. "Ni tử và Thanh nhi không muốn thấy bọn họ, bọn họ tưởng mình là ngoại gia gia của Thanh nhi và Ni tử mà đòi chiếm chỗ tốt của huynh, mơ mộng quá rồi! Bọn họ so với Vương lão thái đạo hạnh còn kém xa."

Vương Thạch Tỉnh bật cười, cắn một ngụm lên bờ môi của tức phụ. "Vẫn là tức phụ lợi hại nhất. Thanh nhi nói đúng, ngoại gia gia nó đã sớm chết."

Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh ra, nói. "Hôm nay nhạc phụ đại nhân của huynh tới, ngày mai không biết chừng lại là thê tử trước."

Vương Thạch Tỉnh không cười. "Nhạc phụ cái gì, Tống thị lén lút đưa tiền cho ông nghĩ rằng ta không biết sao. Ta lo cho Tống thị ở nhà bị ức hiếp, cảm thấy có lỗi với nàng, nên mới mặc kệ, ai dè nàng cầm hết bạc chạy trốn bỏ rơi Thanh nhi và Ni tử. Tình cảm giữa ta với nàng tự nhiên chấm dứt. Cha nàng lấy tiền của ta mua ruộng, thú lão bà, dưỡng hài tử, còn dám tới tìm ta đòi tiền. Tức phụ nhi làm rất tốt. Nhà ta đệ làm chủ. nếu nàng tới tìm ta, đệ cứ tự tiện xử trí."

Thiệu Vân An nói. "Vậy huynh đổi giấy hoà ly thành hưu thư đi. Ta không ngại phiền phức, ta chỉ ngại Thanh nhi và Ni tử sau này gặp phiền phức thôi. Ta sợ nàng giống như cha nàng."

Dựa theo luật pháp, nếu bị hưu, nữ nhân không có quyền đến thăm hài tử nữa, chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với hài tử của mình. Hơn nữa hài tử sau này không có nghĩa vụ chăm sóc, phụng dưỡng. Nếu là hoà ly, thì tương đương với ly hôn ở hiện đại, bên nhà gái có thể tuỳ ý đến thăm hài tử. Hài tử cũng có nghĩa phụ phải chăm sóc cho mẫu thân lúc lớn tuổi.

Vương Thạch Tỉnh nói. "Thanh nhi và Ni tử không muốn nàng, ngày mai ta sẽ tìm Triệu thúc đổi giấy hoà ly thành hưu thư."

Tống thị bỏ trốn, Tống Ba Tử tránh mặt ở bên ngoài, giấy hoà ly của Thạch Tỉnh chỉ có thể giao cho lý chính, Lý chính căn cứ vào giấy hoà ly mà chuyển hộ tịch của Tống thị ra ngoài. Hộ tịch của Tống thị đã dời lại thôn Thanh Sơn, giấy hoà ly ở chỗ lý chính chẳng khác nào bằng chứng lưu lại. Nếu như giấy hoà ly nằm trong tay Tống Ba Tử, thì không dễ xử lý như vậy.

Thiệu Vân An đã giải quyết người nhà họ Tống, Vương Thạch Tình cũng không cẩn phải quá lo lắng, đi đến thôn Thanh Sơn xử trí người nhà họ Tống. Thiệu Vân An chỉ báo lại cho hắn biết chuyện này, không cần hắn làm gì. Bất quá hôm nay Tưởng Mạt Hi chuyển biến thật lớn. Vương Thạch Tỉnh nói, ngày mai cỡ nào cũng phải lên huyện nha báo tin cho Tưởng Khang Ninh. Thiệu Vân An viết một phong thư cho Tưởng Khang Thần. Vương Thạch Tỉnh ngày mai thuận đường mang đi gửi.

Vương Thạch Tỉnh cũng rất cao hứng với sự chuyển biến tích cực của Tưởng Mạt Hi, nói. "Đại ca và Khang Thần đại ca sẽ vui sướng lắm. Ngày mai, sáng sớm ta sẽ đi tìm đại ca."

Thiệu Vân An sờ lên con mắt trái của Vương Thạch Tỉnh. "Bệnh tự kỷ của Hi nhi nhanh như vậy đã trị tốt rồi, vậy mắt của huynh thì sao, có thể thấy cái gì không?"

Vương Thạch Tỉnh nắm lấy tay Thiệu Vân An, khẽ hôn. "Còn hơi mờ mờ, nhưng chắc sắp rồi, chắc là, giống như đệ nói, bị cận thị nặng."

"Tỉnh ca, huynh thấy, Hi nhi là uống linh tuyền với linh nhũ mới hồi phục, hay vốn dĩ nó không có vấn đề gì lớn? Tốc độ hồi phục của nó quá nhanh."

Vương Thạch Tỉnh cũng không thể nào giải thích, suy nghĩ một chút nói. "Hi nhi vốn không ngu ngốc, linh tuyền và linh nhũ khẳng định có hiệu quả. Đệ xem nó rất thông minh, so với ta và đệ còn thông minh hơn. Nếu như dạy giỗ tốt, tiền đồ tương lai rất sáng lạng."

"Ta cũng nghĩ vậy. Có rất nhiều tri thức ở thời đại văn minh ta muốn giao cho Thanh Nhi và Hi nhi. Ni Tử thì đơn giản hơn, học một ít cầm kỳ thi hoạ, cứ an nhàn làm một quý cô tao nhã thục nữ."

Vương Thạch Tỉnh nở nụ cười, hôn một cái lên đỉnh đầu tức phụ. "Đệ là cha nhỏ, đệ quyết định. Thanh nhi và Hi nhi không phải kiểu hài tử thích nói lung tung, đệ muốn dạy cứ dạy, cẩn thận chút là được."

"Được! Có huynh ủng hộ ta mới yên tâm làm, ngủ đi, ngày mai huynh còn phải bận rộn."

Vương Thạch Tỉnh thổi tắt nến, không biết có phải do uống linh tuyền và linh nhũ hay không mà hắn cảm thấy võ công của mình lợi hại hơn, giống như có chút nội lực. Nhưng mà hắn không nói với Thiệu Vân An, chờ xác định chắc chắn mới nói.

Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi ở trong phòng, hai nhóc chưa ngủ. Vương Thanh cần ít thời gian mới có thể quên đi sự tình phát sinh hồi sáng. Tưởng Mạt Hi thì chơi rubik. Vương Thanh xoay người nhìn đại ca, qua một hồi, bé lên tiếng. "Đại ca, cha nhỏ và cha ngươi tại sao không ở chung với nhau?"

Động tác Tưởng Mạt Hi dừng lại, nhìn khối rubik không đáp.

"Nương ta không chịu nổi nguyên nãi nãi, nhị thẩm và tiểu cô ức hiếp, bỏ ta và Ni tử mà chạy trốn, còn cầm theo bạc cha để lại."

Tưởng Mạt Hi chậm rãi quay đầu, nhìn Vương Thanh.

"Cha nhỏ và cha ngươi không ở chung, là bởi vì gia gia nãi nãi ức hiếp cha nhỏ của ngươi sao?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

Vương Thanh hiểu rồi, xích lại gần đại ca, tò mò. "Thế, Thần đại bá là cha nhỏ sao?"

Tưởng Mạt Hi lại gật đầu.

Vương Thanh. "Thế đại ca, cha ngươi ở đâu?"

Tưởng Mạt Hi quay đầu lại nhìn rubik, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng. "Cha, tái hôn."

Vương Thanh hít vào một hơi, Tưởng Mạt Hi lại nói tiếp. "Nãi nãi, người xấu."

Vương Thanh nuốt hơi xuống, người bên cạnh lại cất giọng. "Cha, cha nhỏ, khóc."

Này, là, chuyện gì xảy ra?

"Có phải là, Thần đại bá không muốn rời khỏi cha ngươi, cha ngươi, cũng không muốn?" Nếu không, sao lại khóc?

Tưởng Mạt Hi gật đầu, một bên chơi rubik, một bên thoả mãn tâm hiếu kỳ của Vương Thanh.

"Cha, tái hôn. Cha nhỏ, ta, đi. Nãi nãi, người xấu."

Vương Thanh đang cố gắng lý giải, Tưởng Mạt Hi lại bồi thêm. "Nãi nãi, mắng, cha nhỏ."

Trời...

"Ta, đồ ngốc."

"Đại ca!" Vương Thanh bật dậy.

Ngón tay Tưởng Mạt Hi nhanh nhẹn di chuyển khối rubik, chẳng hề để ý nói. "Nãi nãi, ngu ngốc."

"Phốc! Khụ khụ!"

Thở ra được một hỏi, Vương Thanh vội vàng hỏi. "Đại ca, có phải Thần đại bá không muốn rời khỏi cha ngươi, nhưng nãi nãi của ngươi ép Thần đại bá và cha ngươi tách ra?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

"Vậy, cha ngươi tái hôn?"

Gật đầu.

Vương Thanh khổ sở, nguyên lại đại ca còn đáng thương hơn bé nữa.

"Thế...Cha ngươi không phải là, không cần ngươi nữa?"

Tưởng Mạt Hi lắc đầu, tập trung tinh thần chơi rubik, chỉ phân ra một tia chú ý nói. "Cha, ngu ngốc."

"Phốc!"

Vương Thanh khó hiểu. "Đại ca, tại sao trước đây ngươi không nói chuyện, cũng không để ý tới người khác?"

Tưởng Mạt Hi ngừng tay, trong mắt hơi chút mê mang. Hồi lâu sau, nhóc tiếp tục chuyển động rubik, trả lời. "Ta, đồ ngốc."

"Khụ khụ khụ."

******

Vương Thanh dậy sớm, tối qua bé ngủ rất sâu. Tán gẫu với Tưởng Mạt Hi khiến bé quên mất chuyện của Tống gia, trong đầu toàn chuyện của Thần đại bá, đại ca và cha của đại ca. Ngày mới vừa sáng, Vương Thanh đã tỉnh. Ở trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, bé mới rời giường.

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chưa dậy. Vương Thanh đứng trước cửa phòng cha và cha nhỏ chần chừ, do dự hồi lâu, bé quyết định giơ tay gõ cửa.

Vương Thạch Tỉnh dậy trước, chú ý lắng nghe, quả nhiên có người gõ cửa. Hắn nhìn Thiệu Vân An còn đang ngủ, xốc chăn, mặc thêm áo ngủ.

Đứng ngoài cửa cư nhiên là nhi tử, Vương Thạch Tỉnh để hài tử tiến vào, đóng cửa hỏi. "Sao dậy sớm vậy?"

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha và cha nhỏ."

Vương Thạch Tỉnh xoa mặt nhi tử, rất lạnh, hỏi. "Con chờ bên ngoài lâu chưa?"

"Không lâu."

Vương Thạch Tỉnh cởi áo ngủ choàng cho nhi tử, sau đó ôm bé đặt lên ghế, hỏi. "Có chuyện gì? Cha nhỏ con còn chưa dậy."

Vương Thanh nuốt nuốt cổ họng, nói. "Tối hôm qua, con và đại ca tâm sự."

"Tâm sự? Với đại ca?" Vương Thạch Tỉnh giật mình kinh ngạc.

Vương Thanh gật đầu nói. "Vâng, con và đại ca tâm sự. Mặc dù đại ca nói có vài chữ, nhưng mà đại ca trả lời rất nhanh."

Vương Thanh kể lại chuyện tâm sự tối qua cùng Tưởng Mạt Hi cho cha. Vương Thạch Tỉnh muốn bao nhiêu kinh ngạc có bấy nhiêu kinh ngạc. Sau khi kể xong, Vương Thanh nói tiếp. "Cha nhỏ dặn con nói chuyện với đại ca, đại ca có thay đổi gì cũng phải nói cho cha nhỏ. Cha, Thần đại bá và cha của đại ca rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vương Thạch Tỉnh trầm giọng nói. "Thần đại bá và cha đại ca con rất yêu nhau, nhưng nãi nãi của đại ca con không thích Thần đại bá, thân thể đại ca con hồi trước lại không tốt, nãi nãi đại ca con cũng không thích hắn, nên ép cha đại ca con tái hôn, chia rẽ Thần đại bá và cha hắn. Cha đại ca con đồng ý tái hôn với điều kiện, muốn cùng Thần đại bá hoà ly, mà không phải hưu thê, hơn nữa muốn Thần đại bá mang đại ca con đi, còn sửa lại họ cho đại ca. Cha đại ca con kỳ thực rất thương nhi tử, biết nhi tử ở lại sẽ bị khi dễ."

Vương Thanh khổ sở. "Đại ca thật đáng thương, Thần đại bá cũng thật đáng thương."

Vương Thạch Tỉnh xoa đầu nhi tử. "Con phải thường nói chuyện với đại ca. Đại ca con thật ra rất thông minh, trước đây, hắn chỉ là...Chỉ là còn chưa thông suốt mà thôi."

"Vâng! Con sẽ nói chuyện với đại ca mỗi ngày. Cha, con phải đi học, con trở về lấy cặp sách, sau đó đi ăn sáng."

"Ừ."

Vương Thạch Tỉnh tiếp nhận áo ngủ trong tay nhi tử, đưa hài tử ra cửa.

Vương Thanh đi rồi, Vương Thạch Tỉnh đóng cửa, nhíu mày, phía sau truyền tới tiếng bước chân, hắn lập tức xoay người. "Vân An."

"Ta nghe thấy Thanh nhi và huynh nói chuyện." Thiệu Vân An tươi cười. "An quốc công phủ sau này cứ chờ hối hận đi, ta thấy, Hi nhi nhất định là thiên tài, mẹ nó ngay cả thằng ngu cũng thấy."

Vương Thạch Tỉnh bật cười, tới ôm Thiệu Vân An về lại phòng ngủ. "Hài tử chúng ta đều là thiên tài. Khang Thần đại ca khẳng định là người cao hứng nhất. Đệ viết thêm phong thư, hôm nay ta nhờ người gửi đi."

"OK."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv