Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 73: Vận Trù Duy Ác (hạ)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàn Nhan Viên Hạo cẩn thận tháo vải yếm, khối ngọc lành lạnh tỏa sáng trong lòng bàn tay, hắn hít một hơi sâu, phong thái uy nghi bước vào Tĩnh gia Nghiêm Sinh Đường.

Chưởng quầy hơi uể oải đi ra, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng không nói gì, thản nhiên đặt ngọc phù lên bàn.

Chưởng quầy vừa thấy ngọc phù đã thất kinh, vội vàng mời hắn vào trong gặp qua Tĩnh lão thái gia. Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, đúng như vậy, ngọc phù của Tĩnh gia chính là có thể điều động vạn cân thảo dược.

Triệu Tử Đoạn sắp xếp thủ vệ đứng trước Nghiêm Sinh Đường bảo vệ chủ nhân, còn bản thân lên ngựa đến Tri châu Nam Châu. Hai bên đường xác người nằm la liệt, ruồi nhặng mang mầm bệnh mỗi lúc một xa hơn. Triệu Tử Đoạn kéo khăn che mặt lên, đến quân doanh Nam Châu, người của Tứ Hoàng tử đã đợi sẵn đó chuẩn bị tiếp ứng.

Chập tối, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng quay về quân doanh, hắn vừa tắm xong, tóc còn nhỏ giọt thả tràn tự do, trung y đỏ thẫm vì ướt mà dính sát vào da thịt lộ ra thân hình hoàn mỹ vô song.

Triệu Tử Đoạn khó khăn tiến vào:

- Hầu gia! Có chuyện này...

Hoàn Nhan Viên Hạo không ngẩng mặt lên, tay vẫn mải ghi ghi chép chép số liệu từng loại dược thảo:

- Khi nào Ngự Y đoàn đến nơi thì phân phó đến từng khu vực, còn nữa, Tĩnh gia chỉ cho đi ba phần, bảy phần còn lại là mượn, khi nào thuốc từ triều đình đến nhớ trả lại!

Triệu Tử Đoạn cảm thấy cổ họng khô rát, không biết phải bắt đầu như thế nào. Hắn đành vòng ra sau bình phong, dùng một khăn vải thô mỏng, cẩn thận từng li từng tí lau mái tóc đang sũng nước của Thành Hầu.

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi khựng lại, nội tâm dâng lên một cỗ bất an:

- Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?

Triệu Tử Đoạn ngồi xuống đối diện, gương mặt nặng nề:

- Hầu gia, người bình tĩnh nghe thuộc hạ nói!

Hoàn Nhan Viên Hạo ngẩng mặt, mâu lam ngưng trọng, mi mắt hơi nhướng lên.

Triệu Tử Đoạn chấp tay:

- Hầu gia, đoàn Ngự Y toàn bộ đã bị ám sát, thuyền chở thảo dược cũng bị đánh chìm!

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi siết bút lông trong tay, tự trấn an:

- Không sao! Viêm Thế tử đã cử Hồng Thất tiên sinh đến đây, người này cũng coi như thần y! Chuyện thảo dược trước mắt cứ mượn của Tĩnh gia cứu nạn dân. Sau đó bản Hầu sẽ huy động ngân lượng từ các thôn trang, cửa hàng, sòng bạc thuyết phục trả lại!

Triệu Tử Đoạn khẽ đáp rất nhẹ, giọng nói ngập ngừng:

- Hầu gia, Nguyên Thủ vệ trên đường quay lại Mi Châu đã xảy ra chuyện! Tạm thời cả Nguyên Thủ vệ cùng Linh Tê cô nương đều mất tích!

Bút lông trong tay Thành Hầu "rắc" một tiếng, gãy làm đôi, mực đen nhỏ xuống nền giấy trắng loang loang u ám. Gương mặt hắn không đổi khác, vẫn ôn nhuận như thường ngày, chỉ là đôi mắt mất hút mọi luồng sáng, thăm thẳm như hố sâu không đáy, lạnh lẽo đến ghê người.

Giọng Thành Hầu lạc hẳn đi:

- Chắc chắn không có gì nghiêm trọng!

Trong phòng tĩnh mịch không tiếng gió, ngọn đèn dầu lạc tỏa khói tù mù, ngoài trời đột nhiên đì đùng sấm chớp, cơn mưa không báo trước rào rào đổ xuống.

Triệu Tử Đoạn lặng lẽ lui ra, hắn biết, Thành Hầu hiện tại chỉ muốn ở một mình.

Kinh thành.

Thịnh Vương nằm nghiêng người trên giường thấp, tỉ mẫn săm soi nhẫn ngọc bích tỷ* đây là món trang sức hắn yêu thích nhất, năm mười tuổi bỏ công làm diều giấy mừng sinh thần được phụ hoàng coi trọng mà ban tặng.

Mạt Viện đứng một bên, trên nét mặt vẫn còn tơ máu:

- Vương gia...

Thịnh Vương không nhìn hắn, nhẫn ngọc trong tay lưu chuyển sinh động:

- Bản Vương đã biết trước ngươi sẽ thất bại!

- Thuộc hạ vô dụng!

Thịnh Vương nâng mí mắt, môi mỏng trào phúng:

- Câu này bản Vương đã nghe không ít! Lần này có hay không thu hoạch?

Mạt Viện ánh mắt liền sáng lên, nếp nhăn cũng giãn ra:

- Chủ nhân, mời đi theo thuộc hạ!

Thịnh Vương uể oải ngồi dậy, Huỳnh Kiện công công vội vàng đem giày gấm đen tuyền thêu kỳ lân kim tuyến đến, cẩn thận vấn kim quan nửa phần tóc, cố định bằng một trâm ngà voi.

Mạt Viện tiếp tục:

- Vương gia, chuyện đoàn Ngự y cùng thuyền thảo dược đã xử lý xong, gọn gàng sạch sẽ!

Thịnh Vương đeo nhẫn vào tay, thản nhiên:

- Đơn giản như vậy nếu không làm được thì thật uổng phí công sức bản Vương nuôi đám ám vệ!

Phía trong giả sơn Vương phủ là một đường hầm nhỏ dẫn xuống địa lao, nơi đây âm tối, ánh sáng duy nhất là ngọn đuốc của Huỳnh Kiện công công.

Mùi ẩm mốc bốc lên từ đất ẩm không dễ chịu, Thịnh Vương nhấc tay áo choàng lên che ngang mặt, căn phòng cuối hành lang có chút tiếng động. Mạt Viện ra hiệu dừng lại, Huỳnh Kiện công công rọi đuốc vào, dưới mặt đất là hai kẻ y phục bê bết bẩn nằm im lìm, nếu không thấy ngực phập phồng thì thật giống người chết.

Thịnh Vương lấy chui kiếm gõ vào song sắt, âm thanh chát chúa vang vọng trầm đục.

Nam tử kia trở mình dậy, nhưng hắn không gượng nổi, lớp y phục xanh thẫm lộ rõ những vết thương sâu do đao kiếm gây ra.

Thịnh Vương mỉm cười, đáy mắt thoáng giễu cợt:

- Thì ra là Nguyên thủ vệ, thân tín của Ngũ Hoàng đệ! Đám thuộc hạ bản Vương đúng là không có mắt mà!

Tuyệt Tâm cắn môi nén đau đứng dậy, miệng vết thương vì dùng sức mà rách toạc ra, máu đổ như suối. Hắn nghiền nát giọng nói:

- Khốn nạn!

Thịnh Vương phất tay, Huỳnh Kiện công công mở cửa ngục, hai tên lính canh liền giữ lại Tuyệt Tâm đẩy ra trước mặt chủ nhân.

Thịnh Vương hơi tiến lại gần:

- Bản Vương thật không muốn hủy hoại một anh tài! Chỉ cần ngươi cho bản Vương biết ngọc phù đang ở đâu, bản Vương sẽ không phụ ngươi!

Tuyệt Tâm nhàn nhạt cười, khóe miệng chảy đầy máu tươi:

- Ta khinh!

Thịnh Vương lướt qua vành tai Tuyệt Tâm, hơi thở hắn lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm:

- Bản Vương rất thích những kẻ trung thành!

Chủy thủ sắt bén xuyên qua lồng ngực Tuyệt Tâm, máu từ miệng hắn trào ra. Thịnh Vương nhìn chiếc nhẫn nhuộm đỏ hơi cau mày:

- Một dao này của bản Vương thật quá mạnh! Vì ngươi tận tâm với chủ tử, bản Vương cho ngươi cái vinh dự được chính tay bản Vương tiễn ngươi đi!

Tuyệt Tâm ngã xuống, máu từ cổ họng tràn lên mũi, hai tay vẫn nắm lấy chủy thủ không rời.

Người còn lại là một nữ tử, nàng hồi tỉnh đã lâu, mắt cũng chứng kiến cái chết của Tuyệt Tâm, nàng hơi kinh sợ, thần sắc trắng bệch, run rẩy không nén được.

Thịnh Vương rút khăn lau nhẫn ngọc, liếc mắt:

- Nàng ta là ai?

Mạt Viện cúi đầu:

- Nàng ta ngồi trong xe ngựa cùng cận nữ của Thục Trinh Huyện chúa, trên người có lệnh bài Thành Hầu phủ. Hoặc là cung nữ thân tín hoặc là thị thiếp! Y phục quý hiển, trang sức đắt tiền tinh tế, chứng tỏ không phải người thường!

Thịnh Vương hơi ngạc nhiên, cúi người vuốt ve gò má nữ tử không còn huyết sắc, mỉm cười:

- Rất xinh đẹp! Không nên giam ở đây! Nàng tên gì?

Giọng nói nữ nhân khàn khàn mềm yếu cất lên:

- Linh Tê!

Thịnh Vương phủi tay xoay người ra khỏi địa lao:

- Đưa về viện bản Vương!

Huỳnh Kiện công công tuân mệnh, cho hạ nhân đỡ lấy Linh Tê. Lại dọn dẹp thi thể Tuyệt Tâm.

Đại triều mùng một tháng tư.

Nửa tháng qua, tin tốt từ miền nam liên tục truyền về. Dịch bệnh đã dẹp, nạn dân yên ổn, đê điều cũng được tu sửa. Bởi vì sắp đến kì tuyển tú cũng như khảo thí văn võ, việc bình ổn phía nam coi như là đại hỷ sự, đến vừa đúng lúc vừa kịp thời. Thành Hầu một mình xoay sở tốt, Hoàng thượng liền nhìn hắn bằng ánh mắt khác, mười ngày liên tục mỗi ngày một chiếu chỉ ban thưởng.

Trước sân rồng Thái Hòa điện, hàng loạt quan viên ngợi khen công trạng của Thành Hầu cùng Tứ Hoàng tử.

Chu Tể tướng chấp tay bước ra khỏi hàng:

- Muôn tâu Hoàng thượng, hiện tại Hoa Quý Tần nương nương ở dân gian đang được ca ngợi là Bồ Tát hạ thế! Nương nương đi đến đâu, dịch bệnh lui đến đấy, đây là phúc khí của Đại Quốc!

Thịnh Vương yên lặng không nói gì, chuyện này còn không phải kế sách của Thành Hầu, cái gì mà Bồ Tát hạ thế? Dịch bệnh vốn đã được trấn áp chín phần, Hoa Quý Tần chỉ cần vào vùng dịch phát số thuốc còn lại, tất nhiên người bệnh sẽ được cứu.

Ở kinh thành, Đại Công chúa bỏ tiền thuê đoàn hát diễn vở Bồ Tát hạ thế ca ngợi Hoa Quý Tần, từ miền nam, Thành Hầu cho các tác gia viết hàng loạt truyền kì về mẫu phi, chẳng mấy chốc nửa phần dân chúng Đại Quốc đều cho rằng Hoa Quý Tần chính là Bồ Tát thật sự!

Chuyện này nằm ngoài ý muốn của Thịnh Vương, hắn tuy đoán được ngọc phù Tĩnh gia sẽ giúp được Thành Hầu, nhưng lại không thể ngờ được, Thành Hầu lại tận dụng triệt để cơ hội này đến vậy.

Thái tử tiến lên trước:

- Phụ hoàng, Ngũ hoàng đệ cùng Quý Tần nương nương lập đại công to lớn, đây cũng là vinh quang kết thúc sáu năm chân tu cầu phúc thiên hạ của nương nương!

Vĩnh Nguyên Đế ánh mắt sâm nghiêm mà ấm áp nhìn xuống, giọng nói sang sảng:

- Trẫm cũng đã cân nhắc kĩ lưỡng chuyện này! Lẽ thường làm tốt sẽ được trọng thưởng, đây là vừa khích lệ tinh thần quan viên vừa thể hiện sự quan tâm của Hoàng gia đến cống hiến bậc trung quân ái quốc. Dân chúng đều ủng hộ hiền tài, Trẫm với chuyện này không thể làm ngơ. Thành Hầu cũng Tứ Hoàng tử đợi hồi kinh sẽ xem xét ban tước hiệu theo quy chế đương triều!

Thịnh Vương nắm chặt bàn tay thành quyền nén giận, Thái tử một tên dốt nát, cả đời chỉ biết vuốt mông ngựa phụ hoàng. Hắn muốn Thành Hầu hồi kinh, thật ngu xuẩn hết chỗ nói. Thành Hầu ở đây, địa vị Thái tử không phải càng lung lay hay sao. Hoa Quý Tần muốn lấy tư cách gì? Phi? Quý phi? Sáu năm trước bị tội đày đi, sáu năm sau đột ngột trở thành Bồ Tát vinh hiển hồi cung. Quả thật ban mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Triều thần xung quanh chấp tay một tiếng đồng lòng, Thịnh Vương miễn cưỡng làm theo:

- Hoàng thượng anh minh!

Tan triều, Thịnh Vương bực dọc về thư phòng, nhìn một bàn văn phòng tứ bảo, hận ý hắn liền nổi lên, dùng một cước gãy đôi án gỗ!

Huỳnh Kiện công công vội vội vàng vàng chạy vào:

- Vương gia bớt giận! Chuyện đâu còn có đó!

Thịnh Vương toàn thân u ám, hơi thở khó nhọc:

- Gọi Mạt Viện đến đây!

Huỳnh Kiện công công dạ một tiếng, nhanh chóng cho người dọn dẹp, Thịnh Vương bước qua bình phong vào trong, cơn giận giữ làm hắn khàn khàn ho, máu từ cổ họng nhỏ xuống khăn lụa bạch. Nhìn vệt máu loang dần như cánh hồng phai, lồng ngực nhói lên một cái, đột nhiên hắn cảm thấy nhớ nàng, thật sự nhớ nàng đến mức đau lòng.

Mạt Viện đứng bên ngoài bình phong:

- Chủ nhân!

Thịnh Vương thu khăn lụa nhét vào ngực áo:

- Thực hiện kế sách đó đi! Hoàng thượng chuẩn ý để Thành Hầu hồi kinh rồi!

Mạt Viện tuân mệnh hành sự, vừa quay người đi đã nghe Thịnh Vương ho nhẹ sau rèm ngọc.

_____________________

Ta biết nam chính hiện tại rất ít đất diễn, nhưng các nàng cứ yên tâm, bởi vì mấu chốt câu chuyện vẫn xoay quanh nữ chính nên bối cảnh chủ yếu tại kinh thành. Hiện tại nam chính sắp hồi kinh, cơ hội gặp nữ chính nhiều hơn nên sẽ không còn mờ nhạt nữa.

Có những tình tiết ta không viết quá chi tiết vì truyện trước đã nói rồi nên truyện này chỉ nhắc lại. Nhưng nếu các nàng mới đọc mà không hiểu thì cứ bình luận, ta sẽ cố gắng sửa để dễ hiểu khách quan nhất!

À mà các nàng muốn ngược nhân vật nào không? Ngược nữ chính, nam chính hay nam phụ nhỉ?

Nhẫn ngọc bích tỷ

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv