*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai mươi tháng hai, Hàn thị đưa theo Phùng Gia Hỷ và Phùng Gia Hảo đến Thịnh Vương phủ làm khách. Gương mặt Hàn thị không vui không buồn, dáng điệu lãnh đạm, tựa như vừa qua không hề xảy ra chuyện bị cấm túc.
Gia Hỷ một mình một xe ngựa, nàng thong thả uống trà, yến tiệc Thịnh Vương phủ chắc chắn không thiếu những nhân vật quyền quý có máu mặt, cũng sẽ dính dáng nhiều thị phi, nàng tốt nhất vẫn nên có chút chuẩn bị.
Vịnh Đan nhìn hộp gỗ trên bàn, bên trong đầy những viên kẹo mật ong thảo dược thơm ngọt:
- Tiểu thư, cái này chữa được chứng ho?
Gia Hỷ lắc đầu:
- Ta mà chữa được đã đi làm đại phu rồi, viên ngậm này chỉ có chút ít tác dụng giúp người bệnh cảm thấy dễ chịu hơn thôi!
Hộp gỗ trân quý có họa tiết kỳ lân dát vàng, kẹo cũng được làm từ nguyên liệu hảo hạng, Vịnh Đan hơi tò mò:
- Tiểu thư, thực sự người dụng tâm đến Thịnh Vương!
Gia Hỷ cau mày, Thịnh Vương đối với nàng không tệ, ít nhất cũng sai sử Lữ Định Ân giúp nàng thoát khỏi Huy Quận công, vừa rồi còn bắt tên giật đồ của nàng. Vả lại Thịnh Vương thật tâm đối đãi nàng, nàng cũng không nên lạnh bạc hắn:
- Em cẩn thận lời nói, Vương phủ có Vương phi, chuyện này đồn ra ngoài tiểu thư nhà em không gánh nổi đâu!
Thịnh Vương phủ nằm ở đoạn đường lớn nhất kinh thành, đối diện phủ là dòng Thần Giang trong xanh, hai bên đường trồng nhiều cây cổ thủ, không khí thanh sạch dịu ngọt. Trước cổng đã có ma ma bà tử cùng hai hàng cung nữ đón người, hạ nhân Vương phủ nhanh nhẹn lấy ghế cho các tiểu thư phu nhân bước xuống lại hướng dẫn xa phu nơi để xe ngựa. Huỳnh Kiện công công nhận thiếp canh lại mời từng người đến bữa tiệc.
Gia Hỷ đứng sau Hàn thị, hôm nay Hàn thị mặc một bộ y phục trắng thêu hoa mai, áo ngoài bằng gấm mỏng vàng tươi lộng lẫy, trên tóc chỉ điểm bạch ngọc cùng trâm cài, cổ đeo chuỗi trân châu, nhìn phú quý mà thanh lịch.
Phùng Gia Hảo trái ngược ngày thường, một thân áo xanh thiên thanh nhạt mà thêu bạch vân vờn trăng, cổ áo lại phối bằng lụa hồng, chân váy xếp nếp rũ xuống gót hài đỏ thắm mềm mại, tóc nàng ta buông dài, trên cài kim bộ diêu khảm hồng ngọc, tay đeo vòng san hô, đuôi mắt vẽ một chấm chu sa duyên dáng.
Bối Lan lẩm bẩm:
- Sáng sớm nô tì đã chọn y phục màu hồng sen cho tiểu thư, người lại không thích, bây giờ người nhìn xem, xung quanh đây ai cũng một thân hoa phục, người lại mặc xiêm y đơn giản thế này!
Gia Hỷ ngắm đi ngắm lại áo mình, nàng thấy vẫn ổn, một bộ lăng la trắng tinh mềm mại dệt họa tiết hoa tử đằng* rũ từ thắt lưng xuống. Chân đi hài tím. Đầu vấn lăng hư kế* lòa xòa mấy lọn tóc mai, cài thêm đôi hồ điệp bộ diêu* thanh thuần! Có điều đúng như Bối Lan nói, so với các tiểu thư ở đây, nàng quá sức tẻ nhạt.
Gia Hỷ chống chế:
- Được rồi! Lần sau ta sẽ nghe hai em! Trang dung thật lộng lẫy được chưa!
Bối Lan mỉm cười, đỡ tay nàng về phía trước. Huỳnh Kiện công công cười nói:
- Trắc phi đang còn ở trong viện, phu nhân có thể sang bên đó tán gẫu!
Hàn thị gật đầu:
- Phiền công công dẫn đường!
Huỳnh Kiện công công đưa tay mời, Hàn thị vờ như quay lại lo lắng nói:
- Hỷ nhi, con đã đến đây rồi cũng nên ghé qua xem Tứ tỉ nhi một chút!
Gia Hỷ bĩu môi, đây là sợ nàng trước mặt Sở Trắc phi mà thể hiện hay sao. Nàng cùng Phùng Gia Hòa nào có thân thiết đến mức thăm hỏi, nhưng tránh xa Hàn thị cũng tốt, đỡ phải xử lý rắc rối gièm pha lẫn nhau.
Gia Hỷ thi lễ:
- Mẫu thân cứ đi thoải mái, nữ nhi tự tìm Tứ muội!
Huỳnh Kiện công công vẫy tay một cung nữ đến:
- Đưa Thục Trinh Huyện chúa đến khách phòng, cho người gọi Phùng Cơ thiếp sang bên đó hầu chuyện cùng Huyện chúa!
Cung nữ hành lễ vén váy mời nàng, Gia Hỷ vòng vèo qua hoa viên thì dừng lại ở lương đình:
- Không đi nữa! Ta muốn ngồi ở đây, cô nương cũng không cần mời Tứ muội ta ra làm gì!
Cung nữ kia nhanh chóng lau dọn bàn đá, dâng trà bánh điểm tâm lên rồi lui xuống.
Bối Lan rót trà, hương thơm lan tỏa đậm, Gia Hỷ không thích uống trà, cũng không biết nhiều về trà, đối với nàng loại nào cũng có vị đắng đắng chát chát như nhau.
Nàng bĩu môi:
- Hình như trà càng ngon càng nhiều vị chát, ta thật không quen!
Vịnh Đan che miệng cười:
- Bình thường ở phủ người uống trà toàn thêm mật ong hoặc sữa, không quen là đúng rồi!
Sau tán cây hợp hoan* tiếng Thịnh Vương trầm ấm:
- Nàng thật sự khó chiều, trà tiến cống vẫn không vừa miệng!
Gia Hỷ hành lễ, nhìn xung quanh một chút, đây là Vương phủ, hôm nay lại có yến tiệc, lỡ như có người trông thấy nàng cùng Thịnh Vương một chỗ với nhau thì thật phiền phức:
- Vương gia!
Thịnh Vương hơi cau mày, nàng vẫn không muốn gọi tên tự hắn. Thịnh Vương thản nhiên ngồi xuống bàn đá, tự rót một ly trà nhỏ, nhấp môi:
- Đúng là tệ thật!
Đứng sau Thịnh Vương là Lữ Định Ân, tâm trạng hắn không mấy tốt, một phần vì chuyện của Bạch Cẩm Chúc vừa xảy ra. Dùng chung nữ nhân cùng Mạt Viện khiến văn nhân như hắn có chút bất mãn, cho dù nữ nhân đó có là thiên kim ngọc diệp Quận chúa, Vương phi đi chăng nữa. Nhưng hiện tại cả Tam phòng Lữ gia đều trông cậy vào một mình hắn, hắn không thể chống đối Thịnh Vương.
Lữ Định Ân chấp tay, xưng hô xa lạ:
- Thục Trinh Huyện chúa!
Gia Hỷ hơi gật đầu, cũng không đáp lại, thái độ này khiến Lữ Định Ân cảm thấy mất mát.
Vịnh Đan đem hộp gỗ đặt lên bàn, Gia Hỷ hào hứng mở ra:
- Vương gia xem, là ta làm cho người!
Thịnh Vương thấy sống mũi cay một chút, không phải hắn ủy mị, mà là trân quý, sự quan tâm của nàng đối với hắn hơn tất thảy những tình cảm hời hợt khác:
- Nàng tự tay làm ra nó?
Gia Hỷ lấy một viên kẹo bọc tròn trong giấy đỏ, bóc ra:
- Đây là viên ngậm mật ong thảo dược ta mất bao nhiêu thời gian mới làm được! Có cái này, chứng ho của Vương gia sẽ đỡ hơn!
Thịnh Vương nắm lấy viên kẹo yêu thích không rời tay, nàng bảo hắn ăn. Sao hắn nỡ chứ, đây là công sức của nàng, nếu có thể, hắn còn muốn đem nó đi giấu kín trong hầm băng làm quốc bảo thiên hạ.
Gia Hỷ đưa viên kẹo đến:
- Vương gia dùng thử!
Thịnh Vương tiếc nuối đặt vào miệng, cảm giác dịu dàng nồng ấm trôi xuống, cổ họng thoáng chốc đỡ đau hơn rất nhiều.
Hắn ra hiệu hạ nhân thu lại hộp gỗ, lại nhìn Lữ Định Ân:
- Cũng sắp đến giờ khai tiệc rồi, ngươi cho người mời Vương phi đến!
Lữ Định Ân miễn cưỡng rời đi, Thịnh Vương cũng đứng dậy:
- Ta ở đây lâu không tiện, tấm chân tình của nàng, ta không bao giờ quên, nàng muốn ta làm gì chỉ cần hạ lệnh gia nhân đến, ta sẽ hết lòng hết sức!
Gia Hỷ thi lễ, nàng hơi cắn môi, trước kia Thành Hầu cũng từng nói với nàng như vậy, hôm nay Thịnh Vương cũng đích thân đề nghị nàng. Trong mắt bọn họ, nàng là người yếu kém đến độ nhìn vào là biết cần sự giúp đỡ hay sao!
Thịnh Vương rút từ trong ngực áo một bọc điều nhỏ:
- Giữ đi! Đây là ta đáp lễ nàng!
Gia Hỷ mở ra, một chiếc vòng tơ vàng chạm rỗng*, cực kì trân quý, kĩ nghệ vô cùng tinh xảo, thoáng nhìn cũng biết ắt hẵng là đồ tiến cống.
Nàng cười ngọt ngào:
- Làm một hộp kẹo đổi lấy được vật quý thế này, ta cần phải tranh thủ mới được!
Thịnh Vương bật cười, tử y huyễn hoặc bay trong gió, mất hút sau hàng cây.
Gia Hỷ thở dài, chậm rãi về hướng yến tiệc:
- Đi thôi!
Sở Trắc phi cùng Hàn thị đi dọc theo hành lang dài. Gương mặt Sở Trắc phi yêu kiều, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén:
- Phu nhân chắc nghe qua đã hiểu ý ta rồi đúng không! Vốn thật chuyện này nữ nhân chúng ta không nên dính dáng đến, nhưng ta cũng là vì Vương gia còn người vì nhi tử! Coi như giúp đỡ lẫn nhau!
Hàn thị mỉm cười, đây là bọc vàng từ trên trời rơi xuống sao bà không nhận được:
- Trắc phi nói quá, chuyện này là chuyện tốt, phụ thân thần phụ cũng nên làm!
Sở Trắc phi nụ cười càng thêm sâu, gương mặt vô cùng tươi tắn ngắm Phùng Gia Hảo:
- Ta nhìn tiểu thư trông cũng rất thích, nếu tiểu thư không chê, thì cứ thường xuyên lui đến Vương phủ làm khách, ta mới về kinh thành không quen biết ai!
Hàn thị thập phần hài lòng, Phùng Gia Hảo cùng Sở Trắc phi hơn kém nhau ba, bốn tuổi. Miễn cưỡng cũng có thể là tỉ muội, dựa vào Sở Trắc phi còn sợ không gặp được Vương Công quý tộc.
Sở Trắc phi tiếp tục đưa ra mồi nhử:
- Chỉ cần Hàn Ngự sử dâng tấu lên Hoàng thượng giúp Vương gia, thì đích trưởng nữ Đông gia hiện tại, chất nữ Đông Thượng thư, nữ nhi Đông tiểu Bá gia - người thừa kế tước vị Đông gia - sẽ cùng Phùng Đại thiếu gia nên duyên!
Hàn thị ánh mắt lóe sáng, có một nhà vợ thế lực như thế, con đường quan lộ của Phùng Cẩm không muốn hanh thông cũng chẳng được.
Hàn thị xoa xoa hai tay vào nhau, cười không thấy đáy mắt, nhưng vẫn giả một giọng điệu bất đắc dĩ:
- Mãnh hổ nan địch quần hồ, chỉ sợ một tấu chương của phụ thân không đấu lại nổi mấy chồng tấu sớ hiện tại! Chuyện đoạn tụ này không phải là nhỏ!
Sở Trắc phi thong dong, miệng không khép nụ cười:
- Vương gia chỉ cần Hàn Ngự sử có lòng, không thành cũng chẳng sao. Chỉ là nếu thành, Phùng Đại thiếu gia coi như có tên trên bảng vàng năm nay vậy!
Hàn thị lúc này mới thỏa mãn:
- Trắc phi yên tâm, thần phụ sẽ hết sức khuyên bảo phụ thân giúp đỡ Vương gia!
Sở Trắc phi gật đầu xác nhận, diễm lệ phất vạt áo:
- Phu nhân cứ thong thả, ta còn có việc phải đi trước!
Bóng dáng Sở Trắc phi vừa khuất, Hàn thị đã cong môi thì thầm với Phùng Gia Hảo:
- Một thiếp thất cũng có thể lên mặt như vậy! Nếu không vì tiền đồ ca ca con, ta không đời nào hạ mình!
Phùng Gia Hảo làu bàu:
- Nếu chuyện này thành, mẫu thân phải cố cho con một cái tước phong Huyện chúa! Cứ để Phùng Gia Hỷ trèo lên đầu con mãi hay sao!
Hàn thị nắm lấy tay Phùng Gia Hảo trấn an, sửa lại y phục ra yến tiệc.
Gia Hỷ nhìn sắc thái phấn khởi của mẫu tử Hàn thị cũng đoán được vừa rồi có lẽ Sở Trắc phi đã cho họ lợi ích gì đó rồi. Nhưng nếu chuyện không làm hại đến nàng nàng cũng không quản, trả thù Hàn thị thì cần một kích đâm trúng, nếu cứ dây dưa, Hàn thị sẽ dựa vào cái danh là Phu nhân Đại phòng mà trở người như lần này vậy.
Trên ghế chủ vị, Thịnh Vương ôn nhu đỡ Vương phi Bạch Cẩm Chúc đến, lại cẩn thận dặn dò tì nữ lưu ý thức ăn đồ uống của nàng ta, khiến một số người bên dưới xuýt xoa ganh tị Bạch Cẩm Chúc tốt số.
Sở Trắc phi ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Chúc. Thịnh Vương mỉm cười khẽ nói với nàng mấy câu rồi quay đi, vốn là yến tiệc giao thiệp của nữ nhân, Thịnh Vương ở lâu không tiện.
Sở Trắc phi qua loa giới thiệu:
- Đây là lần đầu tiên ta đến kinh thành, nhận gia vụ Vương phủ, Vương phi không được khỏe, ta đành phải gắng sức giúp đỡ tỉ ấy! Lần này coi như là ra mắt các phu nhân.
Sở Trắc phi nâng ly, cả phòng đáp lễ. Vương phi khai tiệc, mọi người cũng ồn ào chúc mừng ăn uống. Gia Hỷ nhìn thần sắc Bạch Cẩm Chúc không được tốt, thân thể nàng ta gầy đi thấy rõ, tuy gương mặt trang điểm kỹ lưỡng nhưng vẫn không che nổi gò má hóp sâu, đôi tròng mắt không còn linh động. Gia Hỷ thầm nghĩ có lẽ Bạch Cẩm Chúc không khỏe là sự thật.
Tiệc sắp tàn thì Bạch Cẩm Chúc ra ngoài, một lúc sau, có cung nữ đến cạnh Gia Hỷ:
- Thục Trinh Huyện chúa, Vương phi cho mời người!
Gia Hỷ cau mày, cùng hai tì nữ rời đi, Bạch Cẩm Chúc đang đợi nàng trên một thủy kiều vắt ngang hồ sen. Gia Hỷ hơi bất an, chưa lần nào nàng đến hồ sen mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy, Gia Hỷ đứng xa khỏi tầm với của Bạch Cẩm Chúc:
- Vương phi gọi ta có việc gì?
Bạch Cẩm Chúc mỉm cười:
- Lâu ngày không gặp, là nhớ ngươi!
Gia Hỷ siết hai tay lại, Vịnh Đan cùng Bối Lan nhìn nhau, mới mấy tháng trước không phải Bạch Cẩm Chúc còn đòi sống chết với chủ tử hay sao, hôm nay đột ngột thay đổi thái độ.
Gia Hỷ cười gượng:
- Vương phi cứ đùa!
Bạch Cẩm Chúc ném một cánh hoa xuống nước:
- Ta không đùa, ngươi biết không, đêm động phòng của ta, Vương gia chỉ gọi tên ngươi, một cái chạm tay với ta cũng không có!
Gia Hỷ hơi sững người, nàng im lặng, vai Bạch Cẩm Chúc rung rung như đang khóc:
- Ngươi mãi mãi không biết được ta đang phải chịu đựng những gì đâu!
Bạch Cẩm Chúc sờ sờ cổ tay, nơi đó có vết dây trói hằn lên rõ, nàng phải mặc áo tay rất dài để che đi. Thịnh Vương sao có thể tàn độc như vậy, để hai tên thuộc hạ vũ nhục nàng.
Nàng đã van xin, đã cầu khẩn, nhưng không trốn tránh được. Mười ngày trôi qua, mười ngày như chìm trong địa ngục. Nàng từng nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ làm theo kế hoạch của Thịnh Vương, lần đầu tiên bị thất thân, nàng cố đủ mọi cách để không phải mang thai một cái tạp chủng.
Nhưng Thịnh Vương không để điều đó xảy ra, hắn phát hiện nàng uống thuốc tránh thai từ một tì nữ thân tín. Ngay lập tức tì nữ ấy bị lột da trước mặt nàng, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả nền nhà. Không ai giúp đỡ nàng nữa, kể cả hạ nhân từ Bạch phủ.
Cả Vương phủ đơn thuần nghĩ rằng nàng ghen tuông nên mới bị cấm túc, rằng Thịnh Vương vẫn yêu sủng nàng, rằng tì nữ bị lột da kia là cố tình rù quyến Vương gia bị Vương phi nàng trừng phạt.
Mỗi ba đêm Thịnh Vương đều đến viện của nàng, luôn dặn dò phòng bếp nấu canh bổ thuốc dưỡng giúp mau chóng hoài thai. Nàng trong mắt người đời là Vương phi được sủng ái đến tận trời.
Nào ai biết, mỗi ba đêm, nàng phải chịu đựng hai tên nam nhân xa lạ giày vò. Ban đầu, bọn họ còn ngần ngại, nhưng rồi thái độ hời hợt chán ghét của Thịnh Vương khiến họ chỉ coi nàng như công cụ phát tiết, công cụ sinh nở, công cụ trong kế hoạch đoạt đích, không hơn không kém.
Gia Hỷ không rõ Bạch Cẩm Chúc đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng ta khóc, Gia Hỷ tiến lại gần đặt tay lên vai an ủi:
- Ngươi đừng đau lòng, không phải Vương gia rất quan tâm ngươi sao!
Bạch Cẩm Chúc bất ngờ nắm lấy tay Gia Hỷ, ánh mắt đỏ ngầu đến đáng sợ:
- Ta không sống được, ngươi cũng đừng hòng yên ổn!
Thịnh Vương đứng trước thư phòng, một màn này đúng lúc rơi vào mắt hắn:
- Không ổn!
Bạch Cẩm Chúc cố gắng ôm lấy Gia Hỷ cùng lôi xuống hồ. Phía bên kia hồ, một đám mệnh phụ phu nhân trông thấy liền la hét tán loạn.
Thịnh Vương trong chớp mắt lao đến, một tay hắn đẩy Gia Hỷ ngã ra mặt đất, tránh đi Bạch Cẩm Chúc. Tay còn lại cố giữ lấy thân người Bạch Cẩm Chúc đang rơi xuống hồ.
Ầm một tiếng, thân thể Bạch Cẩm Chúc chìm vào lòng hồ.
Thịnh Vương hơi sững người, rồi vội vàng lao xuống dòng nước, lúc này đám thị vệ trong phủ mà dẫn đầu là Mạt Viện mới đến kịp. Mạt Viện lấy hết sức bình sinh lặn sâu dưới đáy.
Hồi lâu, Mạt Viện dìu được Thịnh Vương lên bờ, trên tay Thịnh Vương, Bạch Cẩm Chúc bất động một thân nằm đó. Thái y đợi sẵn, đặt lông gà lên mũi nàng ta:
- Vương gia, Vương phi còn thở, không sao!
Thịnh Vương gật đầu, thân thể run lên từng đợt:
- Cố gắng cứu chữa, Vương phi có mệnh hệ gì, bản Vương xử tử tất cả các ngươi!
Thịnh Vương nhìn sang Gia Hỷ:
- Huyện chúa không sao chứ? Là Vương phi vô ý khiến Huyện chúa phải ra tay cứu nàng, nào ngờ vẫn không tránh được!
Gia Hỷ lắc đầu, vờ như bản thân đang chấn kinh không trả lời được. Một câu nói của Thịnh Vương đã giải nguy cho nàng. Nhưng vì sao Bạch Cẩm Chúc lại tìm đến cái chết, còn muốn kéo nàng theo, không lẽ chỉ vì ghen tuông với Sở Trắc phi được quản sự Vương phủ.
Thịnh Vương đột ngột ôm lấy lồng ngực, tựa người vào Mạt Viện, cơn ho rũ rượi kéo đến, máu phun ra thành ngụm.
Mạt Viện hốt hoảng:
- Chủ nhân!
Lúc này, thân thể Thịnh Vương đã vô lực ngã xuống, ngất đi.
Hạ nhân nhanh chóng đưa Thịnh Vương về viện, Sở Trắc phi vội vã vào cung bẩm báo tình hình và mời thêm Thái y.
Huỳnh Kiện công công vừa phải trấn an khách nhân, vừa sắp xếp tiễn khách.
Gia Hỷ cũng ra về, nàng đứng đợi xa phu đánh xe đến, sự việc vừa rồi diễn biến quá nhanh. Nàng chỉ là người ngoài, có lo lắng cho an nguy của hắn cũng vô ích, cho dù Thịnh Vương vừa bí mật cứu nàng, nàng cũng phải thuận theo ý hắn, là Vương phi sơ xuất ngã xuống nước, không để lộ sự thật ra ngoài.
Tiếng mấy phu nhân tiểu thư cũng đang đợi xe bàn luận ồn ào:
- Vương gia thật ý trọng tình thâm!
- Vương phi cũng thật quá lớn mật, chỉ vì một cái tiệc dành cho Trắc phi mà gây náo loạn đến thế này!
- Ai u! Phu nhân không biết sao, mấy ngày trước Vương phi còn lột da một tì nữ vì nghi ngờ nàng ta có tâm cơ với Vương gia. Nghe nói Vương gia phải bỏ rất nhiều bạc ra để đền bù gia đình tì nữ đó!
Một người khác xen vào:
- Ta thấy chuyện Vương gia ma ham mê đoạn tụ là có thật, Vương phi mới uất ức như vậy!
- Chỉ có ngươi mới không thấy, Sở Trắc phi trên mặt vẫn còn một dấu ửng đỏ như bị cào kìa, có che phấn cũng không hết được. Chắc chắn là Vương phi ghen tuông! Vả lại có ai ham thích đoạn tụ mà liều cả mạng sống ra cứu thê tử không!
Gia Hỷ cau mày, Thịnh Vương nhiễm lạnh chưa dứt lại phải lặn sâu trong nước lạnh mùa xuân như vậy! Lần này, lành ít dữ nhiều!
Lên xe ngựa, Gia Hỷ than thở:
- Hai em có biết phượng hoàng tái sinh từ lửa không?
Vịnh Đan gật đầu:
- Nô tì biết!
Gia Hỷ bi ai:
- Chính là ta, tái sinh thì thôi đi, nhưng chắc chắn ta liên quan đến lửa, mỗi lần gặp nước là có chuyện!
Bối Lan mỉm cười:
- Tiểu thư cháy viện một lần, ngã xuống nước hai lần trong phủ, ngoài phủ cũng suýt bị rơi hai lần. Coi như cháy viện là phượng hoàng dục hỏa, còn lại đúng là kị thủy.
Gia Hỷ thở dài:
- Bỏ đi, từ nay về sau, có kề dao vào cổ ta cũng không bén mảng đến hồ sen nữa!