*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia Hỷ ấm ức nằm trên giường, đồ cưới Lữ phu nhân để lại cho khối thân thể này, nàng đã xuyên qua thì phải có trách nhiệm lấy lại, không có đồ cưới, nàng làm gì cũng khó, huống hồ nàng cũng đã mười hai mười ba, mấy năm nữa xuất giá, Đại phu nhân bỏ ra thêm hai nghìn lượng sơ sài đã đuổi nàng khỏi nhà được rồi.
Bên ngoài Thần Đô này, người ta há có biết Phùng phủ có một Đại tiểu thư như nàng, cứ vậy hôn sự sẽ không tốt, vô cùng không tốt. Nàng không muốn cả đời phải ngây ngốc với một phu quân không quan hệ lại nhiều thê thiếp. Nàng nằm đó một hồi, chợt nghĩ, ngày mai thỉnh an Lão phu nhân.
Gia Hỷ nhìn quanh Tĩnh U viên, không có gì quý trọng, thứ duy nhất mà mẫu thân nàng để lại chính là chiếc gương lưu ly này, nhưng gương thủy tinh tráng bạc không hề dễ cháy. Gia Hỷ cười thầm, gọi Vịnh Đan đến.
Sáng sớm, Gia Hỷ mặc y phục thiên thanh, vải tuy không tốt nhưng kiểu may rất mới mẻ, nàng cài thêm mấy đóa trâm mạ vàng lên đầu, trang điểm tươi tắn. Bình thường, nàng cũng sẽ không kệch cỡm như vậy, nhưng hôm nay Gia Hỷ muốn ai nấy đều phải chú ý đến mình. Gia Hỷ cùng Vịnh Đan Vịnh Đóa đi trên đường, liền đụng phải Phùng Gia Hòa.
Phùng Gia Hòa sau chuyện "giết gà dọa khỉ" mấy ngày trước cũng không mấy ra ngoài, càng ít nói chuyện đi, bên cạnh nàng vẫn chưa thêm tì nữ mới, chỉ có một ma ma theo sau, thấy Gia Hỷ nàng ta hơi khụy chân xuống:
- Trưởng tỉ!
Gia Hỷ nhìn mắt Gia Hòa thâm quần, chắc có lẽ không ngủ yên được, thiếu nữ chưa ra cửa đã si tình, thật bi ai. Gia Hỷ thân thiết nắm tay:
- Tứ muội đừng thương tiếc tiểu nô tì kia nữa, bên Tĩnh U viên có mấy người, hay để Đại tỉ đưa sang bên muội?
Phùng Gia Hòa mắt long lanh nhìn Gia Hỷ, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu. Gia Hỷ không ép uổng nữa, nàng nói ra nhưng không có ý để Phùng Gia Hòa nhận, trong phủ này làm gì thật sự tinh tưởng nhau được, vẻ ngoài tốt, chưa hẳn tâm đã tốt. Nếu giả nhân giả nghĩa mà sống hảo được, Gia Hỷ nguyện làm người giả nhân giả nghĩa.
Thoáng chốc đã đến viện lão phu nhân, khi Gia Hỷ vào trong, đã thấy lão phu nhân trò chuyện cùng Phùng Dạ Vân, bên cạnh Phùng Dạ Vân còn một người nữa, mười lăm mười sáu tuổi, phục sức cũng không tầm thường, trang điểm nhu mì xinh đẹp, tóc một cái nguyên bảo kế(1) nặng nề trâm ngọc trâm vàng, móng tay sơn hồng, môi cũng tô hồng.
Gia Hỷ cùng Phùng Gia Hòa đi vào, nhìn một bên đã thấy Tứ phu nhân Nguyễn thị ngồi đó, đang ăn hạt dưa, vỏ rơi đỏ cả sàn nhà, Gia Hỷ lấy tư thái vui vẻ nhất:
- Thỉnh an tổ mẫu!
Lão phu nhân gật đầu một cái, qua loa bảo Gia Hỷ ngồi xuống, Gia Hỷ cũng không để tâm hay phật lòng, nhìn sang Tứ phu nhân:
- Tứ thẩm hôm nay trông tinh thần thật tốt!
Nguyễn thị nghe khen liền cười lớn, cho hạ nhân đem hạt dưa qua cho Gia Hỷ:
- Nhìn thấy Tứ thẩm ngươi có đồ ngon ngươi liền chiếm tiện nghi đi!
Gia Hỷ nhận câu đùa đó, nhận luôn phần hạt dưa, vuốt đuôi ngựa:
- Hôm nay vừa bước vào, đã nghe hỉ khí vây quanh viện, tổ mẫu trông cười nói như vậy, là phúc của đám con cháu chúng con!
Lão phu nhân nghe cũng vui vẻ theo, mắng yêu Gia Hỷ:
- Con bé này càng lớn càng dẻo miệng, mấy năm trước chỉ biết nhốt mình trong phòng, giờ còn biết chọc tổ mẫu cười!
Gia Hỷ cắn hạt dưa cười hì hì theo, không khí cũng không câu nệ nữa. Lão phu nhân chỉ tay vào người ngồi cạnh Phùng Dạ Vân, nói qua:
- Đây là Tĩnh Hoa, từ Nguyễn phủ Hoài Nam mới đến hôm qua.
Gia Hỷ ngắm nhan sắc tươi mới như hạnh đào của Tĩnh Hoa, liền thốt lên:
- Tĩnh Hoa tiểu thư thật xinh đẹp!
Tĩnh Hoa lấy khăn tay che miệng, phong thái ung dung, giọng nói thánh thót nhưng không lộ ra phần nào khiêm tốn:
- Đây là Đại Tiểu thư Phùng phủ? Tĩnh Hoa lần đầu ra mắt!
Phùng Gia Hỷ xua xua tay:
- Ta luận về tuổi tác còn kém Tĩnh Hoa tiểu thư, nếu Tĩnh Hoa tiểu thư không chê, thì cứ gọi nhau là tỉ muội!
Nguyễn Tĩnh Hoa liếc qua Tứ phu nhân một cái, thấy Tứ phu nhân ra hiệu đồng ý, mới mỉm cười:
- Đại muội đã nói như thế, người làm tỉ tỉ như ta hẳn đồng ý!
Lão phu nhân vuốt vuốt tóc Nguyễn Tĩnh Hoa:
- Hoa nhi lên kinh lần này để tham gia tuyển tú...
Tứ phu nhân cười giòn giã:
- Mẹ đừng nói nữa, con bé đỏ mặt lên rồi kìa! Tuyển tú cũng chỉ là thi cử, không được cũng chẳng sao, miễn Tĩnh Hoa thích thú là được.
Gia Hỷ im lặng, Hoàng thượng năm nay đã bốn mươi tuổi hơn, Thái tử luận tuổi tác còn vượt quá Nguyễn Tĩnh Hoa, vào cung hầu một người chồng như vậy, liệu có đáng? Nhưng dù gì lần này nàng đến đây cũng không phải để bàn luận chuyện người khác. Một khắc sau, các phòng đều đến đủ cả, Đại phu nhân như thường lệ đưa theo Phùng Gia Hảo, hơi ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tĩnh Hoa trên tháp nhưng cũng không nói gì. Nguyễn Tĩnh Hoa ra mắt mấy bận, thu về bao nhiêu vòng ngọc trâm cài từ các phu nhân. Nàng ta cũng chuẩn bị quà tặng về các viện, đều là son phấn hương liệu từ Hoài Nam.
Đang nửa buổi trò chuyện, thì một tì nữ dâng trà đến vô tình làm đổ nguyên ấm trà nóng lên người Gia Hỷ, Vịnh Đan hoảng hốt lao đến trước mặt xoay lưng đỡ hộ nàng, thì lúc này, kì lạ thay, y phục tì nữ của Vịnh Đan không thấm nước, nhưng vạt áo của Gia Hỷ đã đẫm nước trà, dính sát vào da. Đại phu nhân nhận ra điềm lạ, nhanh chóng thu thập cục diện:
- Nô tì đáng chết, tay chân vụng về như vậy làm sao hầu hạ trước mặt lão phu nhân! Người đâu, đưa Đại tiểu thư về Tĩnh U viên thay áo!
Gia Hỷ giả đau, chậm chạp đứng dậy, nước mắt lưng tròng, Tứ phu nhân thấy vẻ khẩn trương của Đại phu nhân, cơ hội tốt thế này làm sao có thể bỏ qua được, Nguyễn thị vờ như vô tình, kêu to lên:
- Xem kìa, áo của Đại tỉ nhi ướt thế kia, chắc là đã bỏng nặng rồi!
Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Tứ phu nhân đang ung dung ngồi đó, chưa kịp nói gì thì tiếng của lão phu nhân vang lên:
- Ta thấy y phục của hầu gái còn chỉnh tề, sao Đại tỉ nhi mới dính một chút trà đã lem nhem như thế?
Vu ma ma đứng bên cạnh lão phu nhân híp híp mắt nhìn sang Nguyễn thị, lại phất phất khăn tay tỏ vẻ thương xót:
- Xem Đại tiểu thư của chúng ta kìa, đường đường là đích trưởng nữ, lại thiếu mặc đến cả phải dùng vải thô!
Gia Hỷ suýt xoa đứng lên, lắc lắc tóc:
- Tổ mẫu, con không sao, đều là y phục cả, trong tủ cũng được bốn năm bộ đều thế này, để con về đổi một bộ sạch sẽ hơn là được!
Nguyễn Tĩnh Hoa nhíu nhíu mày, nàng sao mà không rõ trăm phương ngàn kế chốn trạch viện này, nàng nhìn sang bên lão phu nhân, tự nhiên hòa giải:
- Ta ở tại viện lão phu nhân, phòng ngay bên cạnh, để ta đưa Đại muội tạm thay!
Gia Hỷ chật vật cảm ơn rồi cùng Nguyễn Tĩnh Hoa lui ra, bên trong viện lão phu nhân an tĩnh một mảnh. Đại phu nhân thấy thái độ không bằng lòng của lão phu nhân cũng chẳng dám ngồi xuống, lão phu nhân thì liếc xéo một đường xoay mặt nhìn ra cửa.
Phùng Dạ Vân ra hiệu tì nữ, chốc lát đem vào một ít trà táo đỏ nóng(2), lại cung kính vuốt ve lão phu nhân uống, còn tỏ ra thương tiếc:
- Cháu gái có mấy xấp vải từ Hoài Nam đưa về đợt này, Tĩnh Hoa biểu tỉ có tặng riêng, hay để cháu gái đem sang bên Đại tỉ!
Lão phu nhân uống trà thì hạ hỏa, lại nghe Phùng Dạ Vân hiểu chuyện như vậy càng thêm khó chịu Đại phu nhân:
- Ngươi là mẫu thân đám trẻ, dù không phải từ bụng ngươi chui ra cũng không nên đối xử như vậy? Phùng gia ta nghèo đến rách nát, không để Đại tiểu thư ăn mặc bằng một tì nữ ư?
Hàn thị giằng giằng hai tay, giả trá cho qua chuyện:
- Thưa mẹ, con dâu vừa rồi cũng đã đưa lăng la Tô Châu để Đại tỉ nhi chọn, lại còn may thêm mấy bộ thường phục mấy áo choàng lông, với cả Gia Hảo, con dâu cũng chưa chi ra đến thế!
Nguyễn Thị cười nhạt một cái, phất phơ quạt ngọc, hướng lão phu nhân mà kể lể:
- Đại tẩu nói không sai đâu mẹ, hôm vừa rồi bên viện tẩu, Đại bá đem về mấy mươi súc lăng la, có dặn dò may cả y phục cho Đại tỉ nhi! Đại tỉ nhi cũng thật đáng thương, nương đã mất từ lâu, Đại bá hay đi công vụ cũng không được chăm chút nhiều. Năm nay đã mười hai còn không ra khỏi viện lấy một lần!
Hàn thị nghe mà cắn răng cắn lợi, Nguyễn thị thật nằm dưới gầm giường nhà người khác mà. Lão phu nhân càng nghe càng tỏ ra khó chịu, Phùng Gia Hỷ không phải đứa cháu bà yêu thương nhất, nhưng Phùng Gia Hỷ dầu gì cũng là đích trưởng nữ, cái hôn sự đầu tiên của đám cháu gái, cứ đà này, bà sợ xe trước đổ đâu xe sau đổ đó. Hỏng cả đám chất nữ.
- Mấy năm trước Đại tỉ nhỉ còn nhỏ, tính cách trầm lắng, ta ít để tâm đến, nghĩ con bé dại khờ nhút nhát, bên đó cũng có ma ma tì nữ chăm lo sẽ không xảy ra chuyện gì. Sau này mười lăm cập kê tìm một nhà tốt mà gả đi. Không phải giọt máu của ngươi nên ta không ép uổng ngươi chăm lo con bé như sinh mẫu nó, chỉ cần ngươi bao dung một chút, ta cũng không quản chuyện mấy phòng. Nay con bé đã lớn, vừa rồi Nhị tỉ nhi không hiểu chuyện làm nó rớt xuống hồ sen, cũng may chưa mất đi mạng nhỏ. Ngươi thương tiếc Nhị tỉ nhi một câu cũng không phạt, cấm túc năm ba hôm cho có, ta cũng bỏ qua. Nào ngờ ngươi ngược đãi con bé, đến y phục một tiểu cô nương cũng không tươm tất. Hôm nay Tĩnh Hoa ở đây, ngươi nghĩ người Nguyễn phủ sẽ đánh giá Phùng gia chúng ta thế nào?
Nguyễn thị mím mím môi cười, hướng Phùng Dạ Vân nháy mắt một cái, Phùng Dạ Vân té nước theo mưa, đem chậu nước bẩn này sạch sẽ hắt lên người Đại phu nhân:
- Cháu gái nghe phòng bếp nói, Đại tỉ thường ngày không có huyết yến(3) ăn, nên mới suy nhược, vừa rồi cháu gái đem phần huyết yến của mình đến phòng bếp dặn dò làm cho Đại tỉ, lại sợ tỉ ấy không nhận nên không dám nói ra!
Nguyễn thị giả vờ chấm nước mắt:
- Ôi! Dạ Vân ngoan! Con không nói nương biết, để nương bù huyết yến cho con! Đại tỉ còn có phần đồ cưới của Lữ phu nhân năm xưa, không đến nỗi không có được bát huyết yến!
Hàn thị nghe đến này thì cứng lưỡi lại, món đồ cưới này, từ khi gả vào Phùng phủ Hàn thị liền tìm mọi cách để chiếm lấy, nay trong tay bao nhiêu năm, sinh ra bao nhiêu lời, chưa bao giờ bị uy hiếp đến nhường này! Nguyễn thị cùng Phùng Dạ Vân đang tung hứng thì mấy người Đại lão gia, Tứ lão gia sau lên triều về đến phủ, đi ngang câu chuyện.
Lão phu nhân công tâm tức giận, hầm hầm trách cứ:
- Lão đại, ngươi đến đây mà xem nương tử tốt đẹp của ngươi đối xử với nhi nữ nhà ngươi thế nào!
Đại lão gia nhìn qua Hàn thị chỉ thấy mắt Hàn thị rưng rưng đỏ hoe, Đại lão gia có chút tiếc thương:
- Mẹ, có chuyện gì cũng từ từ nói, cứ để cho nàng ngồi xuống đã.
Lão phu nhân mặt đỏ lên nhìn Hàn thị ung dung ngồi xuống, Vu ma ma thuật lại sự việc, Đại lão gia nghe qua thì có vẻ không tin tưởng mà nhìn Hàn thị:
- Phu nhân nói xem, chuyện có phải như vậy không?
Hàn thị ấp úng mấy câu:
- Đúng là thiếp sơ xuất để bọn người dưới làm ăn không tốt, mới thiệt thòi Đại tỉ nhi, thiếp trăm công ngàn việc, không sát sao hết được!
Lão phu nhân chỉ đợi có câu này của Hàn thị, liền chớp lấy cơ hội:
- Nếu đã không làm được hết, thì để vợ lão Tứ quản lý một phần! Nhà bếp và vườn sau đi!
Nhà bếp lẫn vườn sau đều là chỗ kiếm ra tiền, Đại phu nhân hiển nhiên khó chịu, Nguyễn thị nghe lão phu nhân nói thì cười vui vẻ:
- Nếu mẹ đã giao cho con dâu, con dâu sẽ làm thật tốt!
Tứ lão gia thấy Tứ phu nhân vui vẻ, cũng họa theo:
- Đệ thấy Đại tẩu sức khỏe không tốt như xưa, hơi xanh xao, cứ để Mễ Di giúp tẩu.
Đại lão gia nhìn sang nét mặt của Hàn thị, cũng cảm thấy có phần không tốt:
- Phu nhân vẫn nên hảo nghỉ ngơi!
Hàn thị không có lý gì cãi lại được đành phải méo mặt đồng ý chia quyền quản gia cho Nguyễn thị. Nguyễn thị được phần lợi lớn, nên tạm thời không nhắc đến đồ cưới của Phùng Gia Hỷ nữa, ai ngờ đâu Tam phu nhân không biết ý người, nãy giờ chỉ là người qua đường, liền lên tiếng:
- Nghĩ cũng lạ, Đại tỉ nhi có ngoại gia là Lữ phủ, tiếng tâm không thấp, trên người chẳng có món trang sức nào có giá trị. Hôm trước con dâu còn thấy Đại tỉ nhi đem trâm bạc đi mạ lại vàng!
Lão phu nhân đứng dậy chuẩn bị bước vào trong, nghe vậy nhắm thẳng Hàn thị mà nói:
- Cảm thấy nuốt trôi được mà không sợ nghẹn thì cứ việc nuốt xuống!
Hàn thị cúi gầm, Đại lão gia vẻ mặt thay đổi nhìn sang bên cạnh. Vu ma ma chưa dìu lão phu nhân đi được mấy bước, thì một tên gia đinh canh vườn vội vã lao đến trước cửa viện:
- Lão phu nhân, lão phu nhân! Tĩnh U viên cháy rồi!
Đại lão gia bật người dậy:
- Đại tiểu thư đâu? Đã về viện chưa?
Ngay lúc đó, Hà ma ma từ đâu chạy đến:
- Không xong rồi, Đại tiểu thư không hiểu vì sao đã lao vào đám cháy!
Đại lão gia vén tà áo chạy vội ra ngoài, Hàn thị nắm tay theo:
- Lão gia, người phải cẩn thận! Đại tỉ nhi phúc lớn mệnh lớn, chắc chắn không sao!
Đại lão gia xoay người lại, gay gắt:
- Còn đứng đó làm gì, điều động người dập đám cháy nhanh lên, Vụ Hà trước khi mất đã giao con bé cho ta!
Hàn thị đứng đó, cười lạnh:"Vụ Hà! Lữ Vụ Hà! Đã bao nhiêu năm rồi, Đại lão gia vẫn nhớ về người đàn bà này! Nếu năm đó không có cái thai trưởng tử, phải hay không phải, Đại lão gia không rước ta về?"
Tuy vậy, Hàn thị vẫn tỏ ra sốt sắng cho người tìm cách dập lửa, lại cố tình để bản thân bỏng một mảnh ở bắp tay.