Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 59: Bọ Ngựa Bắt Mồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phật Đường.

Hàn thị ngồi cạnh lò than đỏ đặt trên manh chiếu, mùa đông cái rét từ nền đất tràn lên lạnh thấu xương.

Phùng Gia Hảo gấp thêm thức ăn vào bát Hàn thị, nước mắt cứ rơi lã chã:

- Mẫu thân ăn thêm đi, đây toàn là thức ăn người thích nhất!

Hàn thị nuốt cơm vào miệng, trời rét thế này ở Phật Đường ngủ chiếu manh ăn đồ chay có phải muốn giết người không?

Hàn thị cắn răng:

- Hảo nhi ngoan, đừng khóc, mẫu thân sống đến từng tuổi này có đau khổ nào chưa chịu qua cơ chứ. Năm đó Lữ thị trong phủ sung sướng, mẫu thân mang thai ca ca con còn phải cay đắng hơn nhiều!

Phùng Gia Hảo càng nghe càng nức nở:

- Mẫu thân, con có đem chăn đệm cho người, cả ấm trà và Bích Loa Xuân nữa. Con cũng dặn dò Tạ ma ma mỗi ngày đều lén hầm tổ yến bồi bổ mẫu thân! Đợi đến khi con làm Hoàng hậu, những ai ép uổng mẫu thân đều phải trả giá!

Hàn thị vuốt tóc con gái, cơm vô miệng cũng ngon hơn mấy phần. Nhưng ăn chưa hết nửa, thì Tạ ma ma hớt hải chạy vào:

- Phu nhân, phu nhân, không xong rồi, Hồng di nương hạ sinh nam hài tử!

Bát cơm trên tay Hàn thị rơi vỡ tan tành thành nhiều mảnh, văng đổ khắp nơi.

Hàn thị ngồi thụp xuống:

- Không thể được, Đại lão gia chỉ có thể có duy nhất Phùng Cẩm, không thể có đứa thứ hai! Gia sản này chỉ có thể để lại duy nhất Phùng Cẩm! Một thông phòng mà muốn trèo cao?

Tạ ma ma run run, Hàn thị nhìn bà:

- Ma ma, vào phòng của ta lấy gói giấy màu vàng buộc chỉ đỏ trong ngăn trang sức thứ ba đến đây!

Phùng Gia Hảo nhìn theo bóng Tạ ma ma, lo lắng nắm tay Hàn thị:

- Mẫu thân, người định làm gì?

Hàn thị đột ngột ôm Phùng Gia Hảo vào lòng:

- Chuyện này, chỉ có con mới có thể làm được!

Phùng Gia Hảo cẩn thận lắng nghe, lại một mạch quay về thay y phục đến viện lão phu nhân.

Gia Hỷ rũ tuyết trên áo khoác đưa cho Bối Lan, nàng tiến vào sảnh đường ấm áp, cũng như mọi năm, các phòng đều phải tập hợp đầy đủ, Tứ phu nhân đến sớm, vỏ hạt dưa cắn đã đỏ cả sàn nhà.

Gia Hỷ vén váy:

- Tổ mẫu an khang, cháu gái phải sắp xếp chút việc nên không tới sớm được! Tứ thẩm hôm nay trông vui vẻ quá!

Lão phu nhân gật đầu, ánh mắt nhu hòa, bên cạnh bà vẫn như mọi khi là Ngũ tiểu thư Phùng Dạ Vân xiêm y màu hạt lựu rực rỡ, còn có đệ đệ nàng ta Tứ thiếu gia Phùng Hải mới hơn chín tuổi, trên gương mặt Phùng Dạ Vân thản nhiên không nét u buồn. Gia Hỷ nghi hoặc, không lẽ cái hôn sự với Hoài Nam Vương gia đã thành rồi hay sao?

Phùng Dạ Vân cũng lên tiếng:

- Đại tỉ bây giờ mới đến, không sợ muội ăn hết kẹo đường a!

Gia Hỷ cười trêu ghẹo:

- Cô nương lớn rồi còn tranh kẹo với tỉ tỉ!

Nguyễn thị hơi liếc mắt nữ nhi, miệng vẫn đầy đặn nụ cười:

- Đại tỉ nhi ngồi xuống đi, năm nay bên thôn trang có đưa bánh mứt đến, có mứt chà là* cũng không tệ!

Đại phòng vì Hàn thị mà vắng vẻ, ngoài Đại thiếu gia Phùng Cẩm và Hàn biểu thiếu gia, thì ngay cả Đại lão gia cũng chưa đến.

Gia Hỷ ngồi xuống nhìn vỏ kẹo đường gói trong giấy đỏ tươi đẹp có mấy chữ Phúc, Lộc, Thọ ngẫu nhiên vui mừng, nàng cầm một cái kẹo trên tay, vờ như vô tình thông báo:

- Tổ mẫu, Hồng di nương đang chuẩn bị hạ sinh rồi!

Đại thiếu gia Phùng Cẩm gằn gằn giọng:

- Một di nương sinh thì có gì phải ồn ào?

Lão phu nhân cũng không bất ngờ chút nào, vẫn móm mém ngậm kẹo:

- Mầm gạo năm nay làm kẹo ngon hơn năm ngoái!

Nguyễn thị gật gật đầu:

- Đúng vậy, vừa rồi ban thưởng cho mấy ma ma bà tử, ai cũng nói kẹo năm nay thơm hơn!

Sau lưng Nguyễn thị là Ngũ thiếu gia Phùng Ngữ vẫn còn được bế bổng cẩn thận bởi nhũ mẫu, Nguyễn Tĩnh Hoa cũng đoan trang ngồi cạnh, tư thái nàng ta nghiêm túc tĩnh mịch như đang cầu nguyện.

Nhị phu nhân lúc này cũng đưa Tam tiểu thư Phùng Điển Dung và Tam thiếu gia Phùng Hậu đến, Nhị phu nhân hành lễ cẩn thận:

- Mẫu thân! Cửu tỉ nhi mới mấy mươi ngày, con dâu không dám để nàng ra ngoài!

- Tổ mẫu, chất tử, chất nữ mới tới!

Lão phu nhân gật gật đầu:

- Cửu tỉ nhi định đặt tên gì?

Nhị phu nhân mỉm cười:

- Dạ! Nhị lão gia gọi là Phùng Điển Nguyệt!

Lão phu nhân ra vẻ hài lòng:

- Tên cũng không tệ! Ngồi đi, mà lão nhị với lão tứ đâu rồi?

Nhị phu nhân cung kính:

- Mẫu thân, hai người họ còn đang trò chuyện gì đó bên ngoài nên đi hơi chậm!

Nguyễn thị luôn miệng ăn chẳng dừng, cười cười:

- Mẹ à, lão tứ chúng ta nghe là qua năm mới sẽ được thăng chức nên có lẽ muốn giúp Nhị bá nhanh chóng nhận công vụ hơn!

Nhị phu nhân im lặng, Nhị lão gia hồi kinh đã tròn một năm vẫn chưa được phân bổ công việc, một năm này Nhị phòng thật không dễ sống. Nhị phu nhân nhìn sang Phùng Gia Hỷ, nàng đang thử một miếng mứt hạt sen* ngọt lịm, Gia Hỷ luôn tìm cách đưa bạc cho Nhị phòng, lại kín kẽ qua tay Phùng Điển Dung để tránh người làm bá mẫu phải ngại ngùng.

Nhị phu nhân như nhớ ra điều gì mới nói:

- À, khi nãy ta thấy phụ thân con đến viện của Hồng di nương rồi? Di nương có gì sao?

Gia Hỷ cười cười:

- Hồng di nương vừa trở dạ, có lẽ đêm nay sẽ sinh!

Tam phu nhân phất phất khăn tay đi từ cửa vào, bộ dáng mềm mại khác hẳn thường ngày, Gia Hỷ nhớ ba năm trước khi xuyên qua, Tam phu nhân còn là một người kín kẽ hèn nhác, nay vừa có tiền trong tay liền đổi khác, đanh đá chua ngoa ngay.

Tam phu nhân Lâm thị đẩy Thất tiểu thư Phùng Tú Mai cùng Nhị thiếu gia Phùng Vận thỉnh an lão phu nhân, còn Lâm thị thì hành lễ một cái rồi thản nhiên ngồi xuống:

- Mẫu thân, bụng Hồng di nương cao nhọn như vậy, chín phần là sinh ra tiểu thiếu gia đi!

Gia Hỷ cười thầm trong lòng, Tam phu nhân này sợ đứa nhỏ ra đời Hàn thị sẽ bấu víu vào đó để trở mình. Con của thiếp thất chính là con của chính thê, như hai thiếu gia Tứ phòng, tuy là thân sinh của Mã di nương nhưng từ lúc lọt lòng Nguyễn thị đã ôm bên cạnh để bà vú nuôi nấng, sợ rằng đến bây giờ năm sáu tuổi đã biết nhận thức, hai đứa nhỏ cũng còn chưa gặp được mẹ ruột mấy lần. Đây là Tam phu nhân dịp Tết được quản gia, sợ Hàn thị quay lại nên muốn cắn chặt không buông!

Bụng của Hồng di nương cao nhọn hay bè thấp thì không ai để ý, nàng ta chỉ là một di nương thấp kém xuất thân nô tì gần ngày sinh mới được nâng lên. Nhưng nếu lão phu nhân đã nghĩ là nam tử mà Hồng di nương lại sinh ra nữ nhi thì càng khiến người thất vọng. Hàn thị không thể dựa vào một đứa bé gây thất vọng mà trở mình.

Ngũ phu nhân lúc này cũng cùng Bát tiểu thư Phùng Bạch Thảo đến, Ngũ phu nhân y phục nhạt màu như người đang tu hành, trên cổ vẫn đeo chuỗi minh châu quý giá, ba năm nay mỗi khi Gia Hỷ gặp Ngũ phu nhân đều thấy chuỗi minh châu này.

Vu ma ma nhìn Ngũ phu nhân gầy yếu đi vào đột nhiên cảm thán:

- Năm trước Ngũ gia vẫn về phủ, năm nay Ngũ gia ăn tết ở sa trường rồi!

Lão phu nhân gõ gõ trượng:

- Có gì không tốt? Lão Ngũ tu chí làm ăn đã là phước đức tổ tiên để lại rồi!

Thoáng chốc thì Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tứ lão gia đều đến. Căn phòng ồn ào hơn thấy rõ, trò chuyện vui vẻ, náo nhiệt ra bầu không khí ấm áp thân tình.

Tam lão gia khề khà:

- Năm mới lão Tứ nhận nhiệm vụ ở đâu?

Tứ lão gia lắc lắc đầu:

- Giang châu, lãnh binh Giang châu không vất vả lắm, Thịnh Vương bị thu quyền, cho nên Bộ Binh điều đệ về! Lão Đại chúng ta nghĩ gì mà điều đệ về Giang châu chứ!

Nhị lão gia hiếm hoi mới lên tiếng:

- Giang Châu giàu có lại gần kinh thành, đi đường cũng không mấy ngày, nơi béo bở thế Đại ca là muốn tốt cho đệ đấy!

Lão phu nhân gật gật đầu:

- Lão Đại thường ngày là đứa biết suy nghĩ cho người khác!

Tam lão gia uống thêm hớp trà lại huênh hoang:

- Ta không được Đại ca cất nhắc như đệ, nhưng vừa rồi vị Hạ Trực học sĩ có nói, qua năm ta sẽ lên chức Thị giảng học sĩ!

Tứ phu nhân hơi cau mày nhưng nhanh chóng giãn ra một nụ cười tươi tắn:

- Ba năm từ Biên Tu lục phẩm lên đến Trắc Tứ phẩm có nhanh quá không? Tam bá đủ khả năng nhậm chức chứ? Hạ gia cũng thật hào phóng!

Tam phu nhân đen sì mặt, Hạ Trực Học sĩ đúng là người Hạ gia, cái chức quan cao như vậy cũng là nhờ Phùng Tú My gả cho Hạ Nhạc Thâm mới có được, nhưng bị người khác vạch trần Tam phu nhân liền cay cú khó chịu.

Tam phu nhân quay ngoắc sang nhìn Phùng Dạ Vân:

- Chuyện của Ngũ tỉ nhi sao rồi? Hoài Nam Vương gia qua năm vẫn ở kinh thành chứ?

Lão phu nhân điềm nhiên ăn thêm miếng mứt hoa hồng,* vị chua ngọt hài hòa khiến bà dễ chịu:

- Thân già này sao để đám cháu gái thiệt thòi, Bạch Thái phi đã đồng ý nói giúp với Chu Tể tướng tác động cái hôn sự đến Hoàng thượng.

Tam phu nhân cắn môi vò nát khăn tay, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Nguyễn thị mà lẩm bẩm:

- Vậy vẫn chưa chắc chắn thành mà!

Lão phu nhân không thèm liếc nhìn Tam phu nhân, hỏi:

- Lão Đại ở bên viện Hồng di nương luôn rồi à! Cũng sắp đến giờ dùng cơm rồi! Vu ma ma sang bên đó mời Đại lão gia đến Ngọc Thực viện đi!

Lúc này, Phùng Gia Hảo mới đi vào:

- Thỉnh an tổ mẫu! Vu ma ma không cần đi đâu ạ! Cháu gái vừa ghé qua bên phụ thân, di nương có lẽ còn lâu mới sinh được, phụ thân thay áo xong sẽ đến ngay.

Lão phu nhân gật đầu, lại nói xa gần:

- Mẫu thân bị phạt phận làm con hẳn đau lòng nhưng không cần ngày nào cũng cơm bưng nước rót đến! Như vậy là không tôn tính tổ mẫu!

Phùng Gia Hảo len lén thi lễ:

- Cháu gái biết lỗi!

Gia Hỷ chậm rãi uống trà, trên bàn có nhiều thức ngon, trời cũng đã tối, đèn lồng trong phủ dần được hạ nhân làm sáng. Vu ma ma tiến đến:

- Lão phu nhân, bên Ngọc Thực viện đã sẵn sàng, bây giờ sang là vừa kịp!

Lão phu nhân cau mày, hơi sốt ruột:

- Lão đại vẫn chưa đến?

Phùng Gia Hảo đứng dậy ra cửa ngóng trong, hồi lâu sau nàng ta mới xin phép:

- Tổ mẫu hay mọi người cứ tới Ngọc Thực viện trước, cháu gái đi mời phụ thân rồi sẽ đến sau?

Lão phu nhân gật đầu:

- Vậy cũng được, trời tối, Vu ma ma đưa Nhị tỉ nhi đi. Còn lại thì cùng ta chuẩn bị dùng cơm giao thừa!

Phùng Gia Hảo choàng áo ra ngoài, Vu ma ma cẩn thận soi đèn lồng hộ nàng ta, bên người của Phùng Gia Hảo có một cận nữ, vốn ngày trước là người khác nhưng nàng ta đã xuất giá mà rời khỏi phủ, Hàn thị đành phải ra ngoài tìm mua một kẻ thật thà trung thành về, tên là Hạnh Lộ.

Trước viện Hồng di nương có hai bà tử đang tất bật, bên trong bà đỡ già cũng vội vã. Vốn sắp giao thừa, Hồng di nương vẫn còn kêu la oai oái, chưa rõ khi nào sẽ sinh, hiển nhiên khiến người khác khó chịu.

Phùng Gia Hảo chần chừ:

- Vu ma ma, có lẽ phụ thân đã về viện thay áo, ma ma sang bên đó xem sao, ta đứng đây đợi thử một chút xem phụ thân có đi đâu mà quay lại!

Vu ma ma cảm thấy lời nói Phùng Gia Hảo có lý, lão phu nhân cùng mọi người đang đợi ở bên kia, liền rời đi. Lúc này trong viện Hồng di nương chỉ còn Phùng Gia Hảo và mấy bà tử.

Phùng Gia Hảo nhìn Hạnh Lộ:

- Mấy ma ma làm việc vất vả rồi. Để Hạnh Lộ đun nước, hai người cứ đến nhà bếp nhận sữa đậu nành đi, hôm nay giao thừa, ta có cho nấu nhiều hơn một ít!

Hai ma ma kia hơi chần chừ thì thấy Tạ ma ma đến, Tạ ma ma nôn nóng:

- A! Di nương sinh chưa? Phu nhân trong Phật Đường hỏi thử?

Hai ma ma kia lắc đầu, điệu bộ khó chịu:

- Sức kêu khỏe thế này thì còn lâu lắm mới sinh! Chỉ có hai chúng ta mệt chết!

Tạ ma ma cười khì khì:

- Thôi để ta giúp hai bà! Đi nhận thêm cho ta một phần sữa đậu!

Hai bà tử kia đi rồi, Tạ ma ma mới lén lút lấy gói giấy vàng đổ tất cả vào thuốc thúc sinh đang nấu trên lò. Phùng Gia Hảo nhìn đám thuốc lẫn vào nhau không phân biệt được thì thở phào:

- Phụ thân đâu?

Tạ ma ma lau mồ hôi:

- Khi nãy nô tì nói phu nhân muốn gặp lão gia nên mời tới Phật Đường rồi!

Phùng Gia Hảo vịn tay Hạnh Độ:

- Chúng ta đến gặp phụ thân!

Tạ ma ma chờ hai bà tử kia quay lại thì cũng quay về Phật Đường, lúc này Hàn thị đang một thân điềm đạm hiền dịu:

- Lão gia, thiếp chuẩn bị ngọc bội, khóa trường mệnh cùng đồ sơ sinh cho đứa nhỏ rồi, tiếc là thiếp bị cấm túc không ra ngoài được. Nhờ lão gia đưa đến cho muội muội!

Đại lão gia thương tiếc:

- Phu nhân hiểu chuyện, vì tai nạn không đáng có mà cấm túc, đợi mẫu thân nguôi giận, ta sẽ đưa nàng ra ngoài!

Hàn thị nhìn Phùng Gia Hảo đứng ngoài hành lang, đau lòng nói:

- Lão gia cùng Nhị tỉ nhi đến Ngọc Thực viện đi, nếu không mẫu thân lại ghét bỏ thiếp!

Đại lão gia gọi Phùng Gia Hảo đến, thêm mấy hạ nhân soi đường rồi nhanh chóng đi dùng cơm giao thừa.

Tạ ma ma nhìn bóng họ đi xa mới vào trong:

- Phu nhân đã xong cả rồi, thần không biết quỷ không hay.

Hàn thị cười cười:

- Bài thuốc này ma ma biết từ đâu không? Ngọc gia trang đấy! Năm xưa ngoại tổ mẫu ta mua đơn thuốc này không dễ dàng, bây giờ Ngọc gia trang lụn bại suy tàn không còn nữa, bài thuốc này cũng không ai có thể tra ra!

Ngọc gia trang là một truyền kỳ dụng độc, chỉ là sau khi Ngọc tiểu thư vào cung làm phi tử của Hoàng thượng lại dấn thân quá sâu vào tranh đấu, kết cục bản thân mất mạng mà gia tộc cũng gặp họa diệt môn!

Ngọc Thực viện.

Lúc Đại lão gia đến là cũng đủ người, lão phu nhân bắt đầu khai tiệc. Mọi người ăn uống vui vẻ. Vịnh Đan bây giờ mới quay lại, thì thầm vào tai Gia Hỷ:

- Tiểu thư, đích thực là Đại phu nhân bỏ dược vào thuốc của Hồng di nương!

Gia Hỷ lấy quạt che miệng, hỏi lại:

- Em đã làm gì?

Vịnh Đan đảo tròng mắt nhìn xung quanh:

- Em sợ Hồng di nương không phát hiện nên canh lúc hai bà tử sắc thuốc mải uống sữa đậu nành mà cho thêm Đương qui, Đào nhân, Chỉ xác, Sài hồ, Cát cánh, Xuyên ngưu tất, Sinh đại hoàng, Hồng hoa, Xích thược, Xuyên khung, Cam thảo vào trong siêu thuốc rồi ạ!

Gia Hỷ nén cười, đây đều là nhưng vị có tính lưu thông khí huyết, nhưng sản phụ dùng thì cực kì nguy hiểm. Có điều thêm nhiều như vậy, chắc chắn mùi vị thuốc khi sắc ra sẽ đổi khác. Hồng di nương không muốn phát hiện cũng khó.

Chỉ là...

Gia Hỷ trầm ngâm:

- Nàng ta sinh khó thật?

Vịnh Đan gật đầu:

- Vốn là thai ngôi ngược, lại chỉ có một bà đỡ già, không rõ sẽ ra sao!

Gia Hỷ gật đầu, lại từ tốn dùng cơm, phụ thân nàng vẫn thản nhiên trò chuyện, xem ra vị Hồng di nương này không giỏi nắm bắt tâm người!

__________________

(*) Mứt chà là

chapter content



(*) Mứt hạt sen

chapter content



(*) Mứt hoa hồng

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv