Trời chiều, hí kịch cũng kết thúc, một ngày vui vẻ trôi qua. Hàn thị đưa Phùng Gia Hỷ cùng Phùng Gia Hảo ra cổng chính tiễn từng người một. Huy Quận Công đi chậm bàn luận gì đó không rõ với Đại Thiếu gia, thấy Gia Hỷ một thân hoa phục đứng đó, liền tới:
- Thục Trinh Huyện chúa.
Gia Hỷ mỉm cười thi lễ, đi sang một bên, tránh đường khách nhân qua lại:
- Cảm tạ Quận công, có điều, lễ vật người đưa đến quá mức trân quý, thật sự không dám nhận.
Huy Quận công đắm đuối nhìn Gia Hỷ, nàng ưu tư tao nhã, xinh đẹp mỹ lệ, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức thú nàng về:
- Nàng không cần nghĩ ngợi, bấy nhiêu đây đã là gì, cả Quận công phủ nàng muốn gì ta đều có thể đưa đến!
Gia Hỷ cả kinh, hơi lùi lại:
- Quận công cẩn thận lời nói!
Sáng sớm hôm sau, Gia Hỷ dọn sang tân viện, rộng rãi thoáng đãng, giữa mùa thu bước vào cũng không thấy lạnh. Nàng ngồi giữa khách phòng, đợi hạ nhân sắp xếp đồ đạc.
Vịnh Đan đứng ngoài sân, ghi chép kiểm kê từng vật dụng đưa vào. Bối Lan không biết chữ, chỉ có thể trông coi đám người đang quét tước lau dọn kia. Gia Hỷ thoáng nhìn sân viện được trang trí đầy hoa cúc, cảm thấy hài lòng.
Vu ma ma đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt tươi tắn:
- Viện tử này thật rộng rãi a! Đại tiểu thư, lão phu nhân mời người sang bên đó.
Gia Hỷ mỉm cười đứng dậy, lễ độ tôn kính:
- Ma ma đi trước, ta thay áo xong sẽ đến ngay.
Đối với quan hệ một nhà, Gia Hỷ không bài xích tổ mẫu nàng, lòng người yêu ghét không rõ ràng, tổ mẫu có thích Phùng Dạ Vân hơn cũng không ảnh hưởng tới bát cơm của nàng. So với trong đám chất nữ, trừ thứ xuất thân phận thấp kém, còn lại phân lượng các nàng trong lòng lão phu nhân coi như cân bằng. Chỉ sợ, đến lúc lão phu nhân quy tiên, một nhà mâu thuẫn phân gia, Phùng phủ liền suy sụp.
Nếu lão phu nhân thọ lâu, hôn sự nàng Hàn thị cũng không dám làm liều, nàng không giỏi lấy lòng trưởng bối, nhưng với tổ mẫu, vẫn nên cung kính hiếu thảo.
Gia Hỷ gọi Bối Lan một tiếng, không nhanh không chậm đi gặp lão phu nhân.
Bầu trời xám đục, trong phòng bếp mỗi tối đã bắt đầu nấu sữa đậu nành phát cho hạ nhân trực đêm. Mùa thu sắp qua, trời lạnh đột ngột, báo hiệu thời tiết vô cùng khắc nghiệt.
Gia Hỷ bước vào trong viện, bởi vì khuất gió nên cảm thấy vô cùng ấp áp. Lão phu nhân vẫy tay nàng đến, ngồi kề bà là Văn Nhược Nhan, nàng ta đang chăm chú xâu kim thêu khăn tay, thấy Gia Hỷ, Văn Nhược Nhan liền đứng dậy, vô cùng cẩn thận hành lễ:
- Thục Trinh Huyện chúa!
Nói cho cùng là biểu tỉ muội, nhưng Gia Hỷ và Văn Nhược Nhan quan hệ không sâu, xa cách mấy tầng không còn thân thiết. Phùng Gia Hảo là tỉ muội cùng cha hay Phùng Dạ Vân là đường muội chung một tổ phụ có thể nhắm mắt lơ là quy củ. Đằng này đến tên họ Văn Nhược Nhan cũng khác xa, bởi thế nàng ta ý thức được địa vị bản thân càng không dám thất lễ.
Gia Hỷ chậm rãi ngồi xuống ghế, tiện tay lấy một sợi chỉ đỏ điểm lên đóa mẫu đơn đang thêu dở dang trong rổ may, cười yểu điệu:
- Tổ mẫu trời lạnh không ôm chăn nằm ấm, gần cửa sổ sợ rằng gió lùa.
Văn Nhược Nhan không thấy Gia Hỷ đả động đến nàng ta cũng gượng gạo ngồi xuống, thân phận nàng thấp kém, Vận lão phu nhân không dám nói ra mẫu thân nàng vì thông dâm mà bị hưu, nàng cũng chẳng phải cốt nhục Văn gia, cho nên Văn gia mới trả về. Bởi thế nàng phải xa rời Mi Châu mới có cơ hội làm người.
Lão phu nhân sửa lại thế ngồi:
- Tân viện thế nào? Có hợp ý con?
- Cũng không tệ, rộng rãi nhiều gian quả là rất tốt! Hay tổ mẫu sang bên đó cùng chất nữ.
Lão phu nhân cười ha hả, với người già, con cháu hiếu thảo là điều vui lòng nhất, bà vuốt vuốt tay Gia Hỷ:
- Sắp đến tuổi gả đi, nói gì cũng khéo léo!
Gia Hỷ cũng cười, im lặng tiếp tục thêu. Hồi lâu Vu ma ma mới mở miệng:
- Bên đó có thừa gian viện trống nào không thưa Đại tiểu thư?
Gia Hỷ hơi dừng tay lại, ngoài chính viện với hai nhỉ phòng vẫn có hai thiên viện, vốn một bên không có người ở, bên còn lại nàng định dọn dẹp thành một cái khách phòng riêng, đón tiếp khách nhân bản thân, hạ nhân đã có bốn phòng nhỏ hợp thành một gian phía sau:
- Vẫn có một thiên viện phía tây còn trống, cháu gái đã cho dọn dẹp sạch sẽ!
Lão phu nhân ái ngại nhìn Gia Hỷ một chút:
- Con xem Nhan tỉ nhi có ở đó được không?
Gia Hỷ nhìn sang Văn Nhược Nhan một cái, nàng ta im lặng cúi đầu không nói gì, Gia Hỷ ngẫm nghĩ một chút, sau cùng mới gật đầu:
- Vốn trong phủ không nhiều viện, nếu Văn biểu tỉ khiến tổ mẫu không thoải mái thì cứ sang viện cháu gái.
Văn Nhược Nhan rưng rưng nước mắt, thân phận nàng cứ như một quả bóng, bị người đá qua đá lại, vốn chẳng ai muốn tiếp nhận một nữ tử đến một phân tiền cưới cũng không có như nàng. Văn Nhược Nhan kìm nén xúc động đứng dậy tạ ơn:
- Đa tạ Thục Trinh Huyện chúa!
Gia Hỷ buông mẫu thêu xuống rổ may, nhìn kĩ nàng ta:
- Tỉ muội trong nhà không nên đa lễ, ta chỉ cần biểu tỉ yên phận. Tổ mẫu tự có tính toán cho tỉ a!
Lão phu nhân cũng không nói gì, bà hiểu rõ ý Gia Hỷ. Hôn sự trong phủ đến tận ba bốn cháu gái đang vừa tuổi. Văn Nhược Nhan này không nên có tâm tư, đợi đám chất nữ an vị xong mới đến lượt nàng ta. Văn Nhược Nhan rũ rũ mi mắt, thân phận ăn nhờ ở đậu vốn không dễ dàng sống. Nàng phúc thân thi lễ:
- Số ta mệnh khổ, chỉ mong ba bữa cơm bốn tấm áo không hơn! Mọi thứ đều nhờ vào sự an bài của lão phu nhân!
Gia Hỷ mỉm cười ra hiệu Bối Lan đỡ nàng ta dậy:
- Tỉ nói gì vậy, Phùng phủ sẽ không bạc đãi tỉ. Cứ cho nha hoàn sắp xếp đồ đạc. Sáng mai viện cũng đã dọn dẹp xong.
Dùng cơm trưa xong Gia Hỷ thong thả đi về, nàng đi đường vòng trên đường nhiều bóng râm, trời mùa thu lại không nắng. Ẩn ẩn trong vườn hoa cúc nở rộ.
Gia Hỷ thở dài:
- Ngươi xem, tổ mẫu sao lại đẩy Văn Nhược Nhan đến chỗ của ta?
Bối Lan đi theo sau Gia Hỷ, hơi giật mình, ngẫm nghĩ thật lâu mới trả lời:
- Có lẽ bởi vì lão phu nhân không muốn chia ân sủng cho Ngũ tiểu thư, dưới gối lão phu nhân từ trước giờ vẫn chỉ có mình Ngũ tiểu thư! Hơn nữa trên đường hồi kinh, coi như Văn tiểu thư chỉ có tiếp xúc qua chủ tử, ở viện chủ tử là thích hợp nhất!
Gia Hỷ gật đầu, Bối Lan nói cũng không sai, chỉ mong Văn Nhược Nhan không gây ra cái thiêu thân gì.
Thấm thoát đã sắp đến Tết Trùng Dương, Văn Nhược Nhan cũng vừa dọn vào tây thiên viện được nửa tháng. Nàng ta quả đúng là yên phận, sớm đi thỉnh an tổ mẫu, chép kinh phật giúp bà. Trưa cũng ở tại viện dùng cơm. Về phần tiền tiêu vặt Văn Nhược Nhan được mỗi tháng mười hai lượng, bên người nàng ta cũng có một nha hoàn đem theo từ Văn gia tên là Tiêu Đối.
Gia Hỷ thật sự có chút không yên tâm, kẻ nhẫn nhịn được mới có tâm cơ nhiều nhất. Về phủ cũng đã lâu, trừ những lúc thỉnh an gặp mặt qua, thì Hàn thị vẫn chưa có động tĩnh gì, không khí yên bình đến quỷ dị.
Mùng năm tháng chín, Gia Hỷ nhận thiếp mời đến yến tiệc Tết Trùng Dương từ trong cung. Mỗi năm ngày này hoàng cung tổ chức vô cùng long trọng. Nếu không có tước vị thật sự không thể đến. Chỉ là Gia Hỷ một cái Thục Trinh Huyện chúa, cho nên lần đầu tiên sau nhiều năm Phùng phủ mới có người vào cung.
Lão phu nhân hồi tưởng những năm tháng lão thái gia còn một tước Hầu, bà cũng vinh hiển được đi dự yến tiệc cung đình. Thế nhưng mọi chuyện cứ như một giấc mộng, thấm thoát từ một phu nhân nay đã trở thành lão bà chống gậy. Lão phu nhân sợ Gia Hỷ chưa đủ trang trọng, liền cho người đánh thêm nhiều trang sức.
Hàn thị nghe tin trong lòng thập phần khó chịu, sáng sớm đi thỉnh an, Hàn thị đáy mắt tâm tối hẳn đi, chỉ có Phùng Gia Hảo tươi tắn khác thường. Hàn thị nắm tay nữ nhi bỏ qua Gia Hỷ mà vào trong.
Trong nhà đầy đủ không thiếu ai, đại phòng, nhị phòng, tam phòng, tứ phòng đều đến cả. Ngũ phu nhân ốm đau quanh năm hôm nay cũng được ma ma đỡ tới. Gia Hỷ nhìn Ngũ phu nhân, thân mình nàng ta gầy đến độ không nhận ra được, hai má hõm sâu, ánh mắt vàng vọt.
Vu ma ma tươi cười lấy một lá thư trong tráp ra, nhìn lão phu nhân rồi mới nói với các nàng:
- Ngũ gia viết thư về, người đang ở biên cương, hiện tại theo dưới trướng Tứ Hoàng tử!
Hàn thị nhíu mày nhìn sang ngũ phu nhân một cái, ngũ phu nhân này là tỉ muội cùng họ với bà, gả cho ngũ gia một tên ăn chơi trác táng, sao đùng một cái lại vào quân doanh trở thành người của Tứ Hoàng tử.
Gia Hỷ không nghĩ lời nói ngày đó của mình lại tác động nhiều đến ngũ gia như vậy. Nếu hắn có thể tốt hơn, sau này chắc chắn cũng không quên nàng đi. Nghĩ thế nàng liền đứng dậy:
- Chúc mừng tổ mẫu, ngũ thúc cuối cùng cũng có công danh a!
Lão phu nhân cười không khép được miệng, hắn là con út nên luôn được bà thương yêu, nay có thể tu tâm dưỡng tính, bà là người vui sướng nhất.
Gia Hỷ nhìn sang ngũ phu nhân:
- Ngũ thẩm! Ngũ thúc có thể vì thẩm mà thay tâm đổi tính, thẩm cũng đừng nên buồn thương nữa!
Lão phu nhân nhìn ánh mắt mông lung của con dâu thứ năm, liền có chút mềm lòng đi, dù gì cũng là chính thất cưới về, nếu sinh ra hài tử vẫn là dòng đích, bà thở dài, an ủi đôi câu:
- Ngươi khuyên can trượng phu cũng là việc nên làm, bây giờ bệnh tật đã thế này, để hôm sau Hỷ nhi đề bài tử vào cung mời một vị thái y ra chẩn trị!
Gia Hỷ thấy ngũ phu nhân hơi chấn động, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh yếu ớt đứng dậy hành lễ.
Lão phu nhân vẫy tay Gia Hỷ đến cạnh:
- Ba ngày nữa vào cung, đừng để mất mặt Phùng phủ, ta thấy đôi vòng tay bạch ngọc tơ vàng này đeo trên người con đích thực hợp, con cầm lấy.
Gia Hỷ nhìn chất ngọc gần như trong suốt bên trong lồng những sợi vàng có đính hoa lá cỏ cây vô cùng tinh xảo:
- Tổ mẫu, thứ này quá mức trân quý!
Vu ma ma đóng tráp lại đưa cho Vịnh Đan. Lão phu nhân cười cười:
- Con cũng là Huyện chúa, đừng nên cứ mộc mạc mãi được! Thanh nhã là tốt, nhưng không phải lúc nào cũng nên thanh nhã!
Phùng Dạ Vân mím môi làm nũng:
- Tổ mẫu! Người xem kìa! Chỉ có mỗi đại tỉ được trang sức thôi!
Lão phu nhân nghe vậy lại không giận, liền gọi Phùng Dạ Vân lên ngồi với mình, lại cho nàng bộ diêu hồng ngọc vàng ròng, lại không thể vì thế mà thiên vị đám chất nữ còn lại, nên mỗi người đều có quà, chỉ là không trân quý mấy.
Trên đường về, Phùng Gia Hảo thấy tâm trạng Hàn thị không tốt, mới trực tiếp nói ra:
- Mẫu thân! Người yên tâm đi! Huy Quận Công ngày đó chắc chắn dâng tấu xin ban hôn cùng Phùng Gia Hỷ!
Hàn thị vẫn không nguôi được:
- Ban hôn! Nhưng vậy càng dễ chịu cho nàng ta a! Huy Quận công đường đường là Tam Hoàng tử?
Phùng Gia Hảo nhìn quanh một giây rồi nói:
- Huy Quận công có vị hôn thê rồi!
Hàn thị thập phần mừng rỡ, đã có hôn thê, có nghĩa là dù có thánh chỉ tứ hôn thì Gia Hỷ vẫn chỉ có thể là thiếp:
- Là tiểu thư nhà nào?
Phùng Gia Hảo kiêu ngạo nhìn lên trời:
- Là Châu gia!
Hàn thị nắm chặt bàn tay lại, chuyện Châu Tích ở Mi Châu hại đời Phùng Hoa Thường còn chưa giải quyết xong. Nay nếu Phùng Gia Hỷ lại đoạt hôn phu của nữ nhi Châu gia, không phải hai nhà Châu - Phùng sẽ trở mặt thành thù sao.
Hàn thị cho là không tốt, nói ra suy nghĩ của mình, Phùng Gia Hảo hừ lạnh:
- Mẫu thân ơi là mẫu thân, Châu Tích tính cái gì chứ, tuy Lệ phi nương nương có yêu thương hắn, nhưng Châu gia Thế tử là người khác, không phải hắn. Chuyện này chỉ cần Châu Tích nạp Phùng Hoa Thường làm thiếp rồi tùy nàng ta sống chết. Vả lại Phùng Hoa Thường cùng Phùng phủ chúng ta có bao nhiêu quan hệ. Châu Lệ phi đang có Cửu Hoàng tử sẽ không muốn gây thù với phụ thân đâu!
Hàn thị nghe nữ nhi nói có lý, cũng không ý kiến gì nữa, Phùng Gia Hảo bực nhọc nhìn Hàn thị:
- Mẫu thân có tính toán vì nữ nhi không vậy, nếu Phùng Gia Hỷ trở thành thiếp của Huy Quận công, không phải Hoàng thượng sẽ đền bù cho phụ thân sao? Khi ấy nữ nhi chắc chắn sẽ trở thành Huyện chúa! Sau này loại sự tình được vào cung dự yến, không chỉ mình Gia Hỷ ả ta có thể đi!
Hàn thị nhìn con gái, hồi lâu mới nói:
- Vậy thì xem ra đành phải đốc thúc cái hôn sự này! Không thể để cho chuyện không thành được!
Phùng Gia Hảo gật gật đầu:
- Chỉ sợ Hoàng thượng không đồng ý!
Hàn thị âm hiểm:
- Nếu Hoàng thượng không đồng ý, khi đó chúng ta sẽ biến chuyện này trở thành không thể cứu vãn, Huy Quận công nhớ ơn chúng ta mà cầu xin con một cái Huyện chúa!
Phùng Gia Hảo lập lại:
- Ý mẫu thân là...gạo nấu thành cơm?
Hàn thị không nói gì, nắm tay Phùng Gia Hảo về viện.
Phía sau giả sơn hoa viên, Bối Lan đang giả vờ quét dọn ngấm ngầm nghe được một màn.