*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn thị tiễn người của Huy Quận công ra khỏi phủ mới thu lại nụ cười, âm trầm trở về. Lão phu nhân biết chuyện Gia Hỷ đi trang viên thì xe ngựa gặp nạn đã tỏ ra khó chịu, cả năm nay trong phủ đều mịt mù chướng khí, dâng hương cầu phật vừa qua chưa hết mấy ngày lại có chuyện tanh máu xảy ra.
Hàn thị quay về viện, Phùng Gia Hảo đang ngồi trong phòng bà, mấy đầu móng tay thon dài sơn đỏ rực lựa chỉ thêu. Hàn thị để Tạ ma ma đuổi hết người hầu ra ngoài mới tức giận ngồi xuống:
- Con xem con đã làm ra trò gì? Bây giờ nó không chết còn được Huy Quận công cứu mạng!
Phùng Gia Hảo bĩu môi, tay vẫn không ngừng vân vê sợi chỉ:
- Mẫu thân sợ cái gì? Phùng Gia Hỷ không chết cũng có thoát nạn được đâu? Huy Quận công là ai chứ?
Hàn thị nhận ly trà từ tay Tạ ma ma, đúng, Huy Quận công tuy là Tam Hoàng tử, nhưng mẫu thân thực chất chỉ là một cái thứ xuất con thiếp thất, sau vào cung bao năm cũng không qua khỏi bậc Quý nhân, cuối cùng lại bị tội mà chết. Huy Quận công không được Hoàng thượng yêu mến, không có đất phong chỉ có phủ đệ, tước phong cũng thấp nhất trong các Hoàng tử đã trưởng thành.
Phùng Gia Hảo cười cười:
- Háo sắc phóng đãng, thông phòng thành đàn, chưa có chính thê đã nạp mười mấy phòng thiếp thất, bộ dáng thô kệch, suốt ngày chỉ theo đám quần là áo lượt trong kinh!
Hàn thị hạ hỏa đôi chút mới nhíu mày:
- Nhưng dù gì hắn cũng là Quận công...
Phùng Gia Hảo âm trầm:
- Nương, Quận công thì sao? Phùng Gia Hỷ nếu bên ngoài thất thân cùng hắn, thì cao lắm cũng chỉ là quý thiếp, nàng ta trở thành thiếp của Quận công nghĩa là chúng ta có quan hệ cùng hoàng thân quốc thích.
- Phùng Gia Hòa cũng sắp là thiếp của Thịnh Vương đấy thôi, so với Huy Quận công, Thịnh Vương tôn quý hơn nhiều lần!
Phùng Gia Hảo buông sợi chỉ trong tay xuống, như không tin vào mắt mình mà nói:
- Nương bị tổ mẫu quản lâu đến mức nhụt chí rồi ư? Phùng Gia Hòa có vào Vương phủ hay không còn chưa rõ, mà có vào được thì Vận Minh Huyện chúa bỏ qua cho nàng ta à? Vận Minh Huyện chúa là ai chứ, chua ngoa cay độc! Vả lại Vạn Quý phi trong cung để cho một thứ xuất bôi nhọa Vương gia hay sao!
Hàn thị nghe con gái nói thì xấu hổ, đúng là mấy năm nay yên bình quá khiến bà quên mất hiểm ác nội viện, nữ nhi sắp cập kê, nhị phòng sắp hồi kinh, không thể cứ chùn tay như vậy được. Hàn thị vuốt ve tóc con gái:
- Nữ nhi ngoan, mẫu thân có hài tử lại bỏ bê con, lần này mẫu thân sẽ thay con an bài cái hôn sự này của Phùng Gia Hỷ!
Phùng Gia Hảo cười, lại ùa vào lòng Hàn thị làm nũng, hình ảnh tuấn mỹ phiêu dật của Liên Thành Hầu hiện lên trong đáy mắt nàng, Hàn thị biết tâm tư nữ nhi mới lớn cũng ngọt ngào:
- Liên Thành Hầu này, chí ít mẫu phi hắn vẫn là người Tương gia, thân phận hiển hách, con tính toán như vậy cũng không sai!
Bích Ba trang.
Triệu Tử Đoạn một thân tím sẫm, đang chăm chú đánh giá sổ sách, mấy tháng qua, hắn đã đổi toàn bộ người của Hàn thị thành thân tín bản thân, lại minh bạch chuyện tiền bạc. Vốn phần hồi môn này của Phùng Gia Hỷ so ra trong thế gia thì không nhiều nhưng một nhà tam phẩm như Phùng phủ cũng là không ít. Bên ngoài có tiếng hạ nhân chạy vào:
- Thiếu giám, Phùng Đại tiểu thư gặp nạn trên đường đến đây, tạm thời đã ở lại Hòe viên rồi ạ!
Triệu Tử Đoạn tuy sửng sốt một chút, nhưng nét mặt không thay đổi, phất tay cho người lui. Hòe viên là trại ngựa của Thái tử, thường ngày Huy Quận công vẫn đến đó. Nhưng Phùng Gia Hỷ nếu có quan hệ gì với đám người Thái tử lại không hay lắm. Phùng Triều nếu vẫn giữ cái danh trung lập thì là miếng mồi cho Thái tử và Thịnh Vương tranh nhau. Binh Bộ là cái duy nhất mà Liên Thành Hầu muốn nắm giữ, bất lợi là hiện tại Hầu gia vẫn chưa quay lại kinh thành được. Đường đó còn dài. Triệu Tử Đoạn chuẩn bị ngựa, cùng mấy tay chân rời khỏi Bích Ba trang, nhắm Hòe viên đi thẳng.
Phùng Gia Hỷ nửa nằm nửa ngồi trên giường, vết thương tuy không nặng nhưng động đến xương cốt vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều. Mấy ngày nữa nhị phòng đến kinh thành, có lẽ chuyến này Phùng Dạ Vân thay nàng đi đón người. Gia Hỷ mất mấy ngày, nghĩ rất lung, rốt cuộc cũng chỉ có thể đoán là Hàn thị hãm hại, có lẽ hôm trên Linh Sơn tự, nàng biểu diễn một khúc tì bà, tài năng kinh diễm như vậy, khiến Phùng Gia Hảo ghen ghét. Có điều đây là khu vực gần trại ngựa Thái tử, năm phần có thể được người cứu. Hàn thị sao lại chọn nơi này ra tay.
- Tiểu thư, Triệu Thiếu giám đến!
Gia Hỷ hơi giật mình, nàng mỉm cười:
- Mời Thiếu giám vào đây, nói chân ta đi lại không tiện.
Vịnh Đan còn chưa quay lại đã nghe tiếng cười khanh khách ngoài rèm, Triệu Tử Đoạn thản nhiên bước vào, y phục tím thêu hoa sen đỏ, u linh mị hoặc. Hắn phất tay để Vịnh Đan lui ra ngoài rèm ngọc, bản thân tự pha trà uống:
- Huy Quận công đối với nàng không tệ mà, Đại Hồng Bào* quý như vậy cũng đem đến cho nàng!
Gia Hỷ mỉm cười:
- Vốn Gia Hỷ tài sơ học thiển, không biết thưởng trà, trà quý đến độ nào đưa đến đây đều vô nghĩa.
Triệu Tử Đoạn đổi mặt, lấy giọng nghiêm nghị:
- Con ngựa kia đã bị hạ thủ, đại khái là dùng kim châm trên bờm ngựa, khiến ngựa điên lên.
Phùng Gia Hỷ thở dài, nàng cũng biết ngựa có vấn đề, nhưng mấu chốt là người hại nàng, làm việc sạch sẽ như vậy, cứ cho là Hàn thị, nàng cũng đâu lôi ra ngoài ánh sáng được. Triệu Tử Đoạn nhìn vẻ suy tư của nàng:
- Phu xe, đã bắt được!
Gia Hỷ trong lòng khẩn trương:
- Đã bắt được?
- Trong người có rất nhiều tiền vàng, đang trên đường bỏ trốn thì bị người của ta tìm thấy. Hắn hiện tại vẫn sống, bị giam ở Bích Ba trang.
- Hắn có khai gì không?
Triệu Tử Đoạn cười cười:
- Hắn khai là Phùng Tứ phu nhân sai khiến, nàng thấy thế nào?
Gia Hỷ nhíu mày, lời hắn khai chắc chắn là sự thật, nhưng nếu là Nguyễn thị hạ thủ lên nàng thì nàng không tin, chuyện này phải liên quan đến Hàn thị, nàng còn chưa đụng chạm đến lợi ích Phùng Dạ Vân, Nguyễn thị đã được quyền quản gia, thời gian này sẽ không làm ra chuyện hại nàng. Nhưng người của Triệu Tử Đoạn đã lấy cung thì làm sao phu xe còn có thể giả dối được. Nghĩ không ra, đầu nàng lại đau không thôi.
- Kỳ thực nàng cũng không cần phải đến Bích Ba trang làm gì, ta đã lấy hồng bao thưởng cho bọn họ trên danh nghĩa nàng, vả lại người làm đều là thân tín của ta, nàng đến hay không cũng không quá quan trọng!
Gia Hỷ cũng chỉ lắc đầu, nếu biết trước sự tình ra nông nổi này, nàng cũng không rời phủ mà chuốt họa vào thân:
- Tạ Thiếu giám chu toàn! Có điều họa này nếu bây giờ không gặp sau này cũng khó tránh khỏi.
Triệu Tử Đoạn âm trầm, hắn biết trong trạch môn nàng sống cũng chẳng dễ dàng gì, vả lại ngoài thần cơ diệu toán như Liên Thành Hầu, mấy ai phát hiện được âm mưu ám hại bản thân:
- Hại người sẽ bị người hại, e là kiếp nạn lần này của nàng vẫn chưa kết thúc đâu!
Triệu Tử Đoạn nhìn tách trà đã nguội, màu của Đại Hồng Bào càng trở nên sẫm đỏ hơn, lòng lạnh lại:
- Nơi này bất quá cũng không an toàn, nàng có muốn về phủ?
Gia Hỷ cười yếu ớt:
- Thật sự là rất muốn nhưng đường núi xốc nảy, chân vẫn còn rất đau đớn, sợ rằng không thể ngày một ngày hai!
Triệu Tử Đoạn mặt mày đen lại:
- Ta có ít thuốc cao, là loại thượng hạng chữa thương, đã đưa cho tì nữ của nàng rồi, còn nữa, Huy Quận công làm người vốn không tốt lành gì, nàng nên cẩn thận hắn.
Vịnh Đan tiễn Triệu Tử Đoạn qua khỏi cổng mới quay lại, đưa thuốc đến cho Gia Hỷ, cẩn thận đút nàng uống. Gia Hỷ trở mình trên giường, hồi sau mới phân phó:
- Viết một lá thư, mời Lữ Tam tiểu thư đến đây, nói ta bị thương, trong phủ bận rộn, nhị phòng sắp về, mời nàng ta đến nói chuyện đỡ buồn.
Vịnh Đan tuy không hiểu vì sao tiểu thư lại coi trọng Lữ Mộng Oánh, nhưng nàng đoán chắc Lữ Mộng Oánh sẽ đến, bởi nàng ta còn phải dựa vào tiểu thư để được đi hội hoa của Vạn Quý phi. Bởi thế cho nên, ngay trưa hôm sau, Lữ Mộng Oánh đã đến Hòe viên, nàng ta như gió xuân, xuất hiện mang theo rộn rã tiếng cười.
Lữ Mộng Oánh được bố trí một gian nhà gỗ ngay cạnh bên Gia Hỷ, sáng sớm đến tối mịt nàng ta đều ở cạnh Gia Hỷ, chuyện trò đùa vui.
- Muội nghe sau khi Phùng Đại lão gia hồi kinh, Hoàng thượng sẽ ban thưởng lớn!
Hằng năm sau khi hết mùa đông, thổ phỉ từ Mạt Quốc hết thức ăn dự trữ đều tràn sang cướp lương thực gia súc ở biên giới, sau khi phụ thân Gia Hỷ quay về đều nhận thưởng, năm nay Binh bộ nhận được tiền từ tay nàng xuất ra, Hoàng thượng ắt sẽ thưởng lớn Phùng gia hơn mọi khi, điều này không có gì là lạ.
Lữ Mộng Oánh thấy Phùng Gia Hỷ không quan tâm lắm, mới mập mờ:
- Tỉ tỉ xuất bạc, chắn chắn sẽ được hoàng ân đi! Khi đó đừng quên muội!
Gia Hỷ phì cười:
- Được rồi! Nếu muội muốn kiếm chút tiện nghi thì ta sẽ thành toàn, có thưởng lớn sẽ chia cho muội!
Sao lại không chia, nếu Gia Hỷ đoán không nhầm, sau khi nhị phòng hồi kinh, Hàn thị sẽ sắp xếp người đến đây thăm nom nàng, khi đó Lữ Mộng Oánh có lẽ còn giúp nàng gánh một phần đại nạn. Mấy ngày nay nàng đều cẩn thận quan sát, kẻ hầu người hạ ở Hòe viên ngay đến Hà ma ma hay Vịnh Đan cần gì đều rất cung kính. Thái độ của Hồng Tụ gần đây cũng khác thường, nàng ta là nhất đẳng cung nữ theo Huy Quận công từ nhỏ không để ý vào mắt những tiểu thư như nàng, nhưng cũng không thể vô lễ, Hồng Tụ không vô lễ, chỉ ghen tị như đang ăn dấm chua. Lại thật tâm mong muốn nàng hết bệnh để hồi phủ. Không phải đang ghen chứ?
Huy Quận công nếu thật có ý với nàng, thì khi người Phùng phủ đến thăm chắc chắn sẽ có chút ẩn ý, đã như vậy thì Hàn thị càng cố thúc đẩy. Huy Quận công dù gì cũng là Hoàng tử, ba năm đại tang đã qua Hoàng thượng mười phần có mối hôn sẵn, nàng, bất quá chỉ làm thiếp!
Bên ngoài có tiếng người đến, mấy gã sai vặt ôm vào phòng một bồn hoa hồ điệp** vô cùng rực rỡ.
- Tiểu thư, Quận công gia tự tay chọn cho người, đây là chúc người mau chóng khỏe mạnh.
Gia Hỷ liếc nhìn một cái, đẹp thì rất đẹp nhưng không thanh nhã, loài hoa này vốn ở kinh thành rất hiếm lạ, càng thêm củng cố suy nghĩ của nàng về ý tứ Huy Quận công:
- Chuyển lời của ta tạ ơn Quận công gia!
Lúc này ngoài rèm mới có tiếng nam tử thản nhiên đi vào:
- Nàng thích là được rồi, không cần phải cảm ơn ta!
Huy Quận công đến, tất cả đều hành lễ, chỉ riêng Gia Hỷ đi đứng không tiện còn nửa ngồi trên giường. Quả thật Huy Quận công tuy không đến mức như lời đồn, nhưng so với Liên Thành Hầu hay Thịnh Vương khí chất liền thua xa. Các Hoàng tử đều có đôi mắt phượng dài đen tỏa sáng, mày rậm mũi cao thông tuệ. Riêng Huy Quận công mắt đã hơi nhỏ gương mặt lại thiếu nét thanh thoát, trông dung tục. Vốn không phải quá xấu xí nhưng giữa Hoàng tộc khác nào vịt nhà đứng cùng bầy thiên nga.
- Gia Hỷ ở đây dưỡng thương đã làm phiền Quận công ngài, bản thân chưa có tạ lễ còn để Quận công phải đến thăm, thật sự trong lòng vô cùng áy náy!
Huy Quận công ngồi xuống ghế, lúc này người bên trong mới được đứng lên, Huy Quận công nhìn trà trong bình đúng là Đại Hồng Bào thì nét cười càng đậm:
- Phùng phủ cho người đưa tin đến, ba ngày nữa họ sẽ đến Hòe viên này thăm nàng, sẵn tiện đưa nàng hồi phủ!
Gia Hỷ cười thầm trong lòng, gấp như vậy, quả thật là có người không chờ nổi. Huy Quận công ngắm nhìn dung nhan Phùng Gia Hỷ đang nửa ngồi trên giường. Gương mặt nhỏ nhắn tuy vì bị thương mà hơi trắng, môi cũng nhạt màu nhưng càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu. Làn da nàng gần như trong suốt, mạch đập xanh xanh hiện rõ, cánh mũi như tạc phập phồng hơi thở mà đôi mắt u linh tựa hồ nước ngàn năm lạnh lẽo đang suy nghĩ, tóc nàng chỉ vấn hờ, còn lại đều chảy xuống bờ vai gầy nhỏ. Hắn nhịn không được nuốt nước bọt.
Đến khi Huy Quận công rời khỏi rồi, ánh mắt Lữ Mộng Oánh vẫn đăm đăm nhìn theo, Gia Hỷ mỉm cười, nàng ta chỉ ham vinh hoa không màn đó là ai, nữ nhân như vậy, thật đáng giá để bị người khác lợi dụng.