Mùng một đầu năm, trong nhà ai nấy đều dậy trễ một chút, bởi vì đêm qua xảy ra chuyện, nhưng không ai dám nhắc đến. Bây giờ các phòng đều tập trung trước từ đường để dâng hương. Trong số nữ quyến cũng chỉ có lão phu nhân và các chính thê mới được vào dâng hương, còn lại đều ở ngoài quỳ ba lạy.
Hàn thị mỗi năm đến ngày này đều không thoải mái, là kế thê, đứng trước bài vị vợ cả cũng cúi đầu như thiếp thất, tư vị này Hàn thị nuốt không trôi, thật nghẹn trong cuống họng. Liếc nhìn phía ngoài, Phùng Gia Hảo phải xếp sau Gia Hỷ, lòng của Hàn thị lại cuộn lên vị đắng, nếu như năm đó dứt khoác hơn, thì Gia Hỷ làm sao sống được đến hôm nay!
Phùng Gia Hòa gương mặt tái nhợt, di nương nàng ta bị đưa đến ni tự, nàng ta nên mừng mới đúng, di nương cũng chỉ một nửa chủ tử, nói trắng ra vẫn là nô tì, cái tội ô nhục này không bị đánh chết đã là may mắn, nàng ta bày ra bộ dạng thảm hại đó trong ngày đầu năm, có thể mua được chút tâm của Đại lão gia, nhưng lại khiến lão phu nhân chán ghét.
Quay lại viện lão phu nhân, bây giờ trời cũng đã trưa, trong viện ăn hạt dưa nói cười khúc khích, lão phu nhân lần lượt gọi cháu trai cháu gái đến nhận lì xì, ngoài một bao tiền đỏ thắm, thì dòng đích đều nhận được vòng tay tơ vàng, bạch ngọc hay văn phòng tứ bảo cho các thiếu gia. Mỗi năm Phùng Gia Hòa tuy là thứ xuất nhưng phân lượng đều ngang bằng đích nữ, có điều di nương nàng ta năm nay gây họa, mùng một nàng ta lại mang bộ mặt lầm lì, lão phu nhân cũng chỉ để Vu ma ma đưa một phong bao sơ sài.
Gia Hỷ bóp nhẹ túi tiền tam phòng cho nàng, Tam phu nhân luôn phải chắt bóp hầu bao, tết này bỏ ra nhiều như vậy, Gia Hỷ không đành lòng nhìn họ. Nàng ra hiệu Vịnh Đan, lấy một phong bao năm mươi lượng bạc trong tay áo mừng tuổi cho tiểu đệ tam phòng, còn hai tỉ muội Phùng Tú Mai, Phùng Tú Mi, nàng cũng không tiếc tặng hai đôi hoa tai.
Tam phu nhân ngập ngừng tạ ơn nàng, Vu ma ma tranh thủ cơ hội khiến lão phu nhân cười vui vẻ:
- Người xem, đại tiểu thư ra dáng thiếu nữ lắm rồi!
Lão phu nhân gật đầu theo, nhìn âu yếm:
- Năm nay cũng cập kê, ta cũng nên lưu ý cho đại tỉ nhi một mối hôn tốt! Nằm trong kinh thành không nên đi xa!
Hàn thị vuốt ve cái bụng, mối hôn tốt, còn chưa đến lượt Phùng Gia Hỷ đâu. Ngũ gia không đến, lão phu nhân cũng không cho người gọi, dù sao mấy năm qua Ngũ gia không về nhà, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chập tối mùng một, lão phu nhân gọi mọi người đến vườn sau thả đèn Khổng Minh mang theo ước nguyện bay lên bầu trời. Mùng một trôi qua dễ dàng, mấy tháng nay trong phủ luôn bị khuấy đục, những ngày tết dễ chịu như vậy, thật hiếm có.
Mi Châu.
Liên Thành Hầu phủ.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn bầu trời có mấy đốm sáng từ thiên đăng người dân thả lên, âm thầm thở dài. Hắn đưa tay luyện bút, không viết danh ngôn, hắn ghi ngày tháng, mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều viết ngày tháng, hôm nay, mùng một tháng giêng năm Vĩnh Nguyên thứ mười tám.
Hoàn Nhan Viên Hạo ngả người vào ghế, cảm giác lành lạnh của gỗ quý truyền qua ống tay áo, hắn yêu cái cảm giác này, bất cứ thứ gì khiến hắn biết rằng bản thân vẫn chưa chết, rằng đây là thực tại, không phải cơn mơ. Đã hơn mười năm trôi qua, hắn vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó. Năm Vĩnh Nguyên thứ hai mươi tám, hắn bị hàng vạn mũi tên xuyên qua da thịt, chết không nhắm mắt. Cảm giác khắc khoải, đau đớn, tủi nhục sau ba năm đóng đinh thân mình trên cọc gỗ trong ngục, đổi lấy bốn từ "nghịch tặc tạo phản", bị người người khinh bỉ, bị ném đồ bẩn thỉu khi ra pháp trường. Cái chết ấy, nỗi đau ấy, hắn ngàn vạn lần không muốn lặp lại. Cái phất tay của Thịnh Vương, khi đó là Thái tử hạ xuống là thời khắc cung thủ xuất tiễn, hắn chết, bầu trời quang đãng nổ sấm rền rĩ.
Ông trời không phụ hắn, hay oán khí của hắn tích dày đến mức địa ngục không nhận nổi, khi hắn tỉnh dậy, liền phát hiện linh hồn đang nằm trong thân xác của chính mình năm ba tuổi, năm Vĩnh Nguyên thứ bảy, ông trời cho hắn sống lại một lần nữa, hắn tuyệt sẽ không cô phụ, sẽ dùng cả kiếp này để trả thù những kẻ đẩy hắn, gia tộc hắn, mẫu phi hắn, huynh đệ hắn đến cái chết, hắn phải khiến những kẻ đó ngàn đời không siêu sinh!
Linh Tê bước vào phòng, nàng đem theo áo choàng mỏng, Mi Châu ở phía nam, đã không còn quá lạnh, nhưng giữa đêm vẫn có thể nhiễm phong hàn, nàng choàng ngang vai Liên Thành Hầu:
- Gia, đi ngủ thôi!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay người lại, vỗ lên đôi bàn tay mềm mại của Linh Tê, bàn tay trắng ngần lộ những đường gân xanh, không giống như đời trước, khi Linh Tê bụng mang thai năm tháng lẻn vào địa lao chỉ để đưa một chiếc áo thấm nước giúp hắn sống lay lắt thì bị cai ngục phát hiện. Bọn chúng lột trần nàng, cưỡng bức nàng, treo nàng lên thiêu sống cùng đứa trẻ chưa ra đời trước mặt hắn. Bàn tay nàng khi đó cháy đen, khô khốc và đầy mùi khét. Hoàn Nhan Viên Hạo bất giác ôm lấy Linh Tê vào lòng:
- Ở đây, đêm nay ở lại đây!
Linh Tê mỉm cười gật đầu, Liên Thành Hầu đối với nàng rất tốt, cho dù nàng chỉ là một thông phòng, hắn chưa có chính thê, chưa lập thiếp, cũng không gần nữ sắc, chỉ có nàng là đặc cách. Linh Tê sắp xếp xong giường, nàng chui vào chăn tạo độ ấm.
Hoàn Nhan Viên Hạo mở cuốn sổ ghi chú của bản thân ra, trong đó sự kiện từng năm theo trí nhớ hắn hiện lên rõ mồn một.
"Năm Vĩnh Nguyên thứ tư, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử ra đời".
"Năm Vĩnh Nguyên thứ chín, Lục đệ mất mạng, mẫu phi tuẫn táng".
Hoàn Nhan Viên Hạo dừng ngay dòng này, sự kiện này đời trước và đời này không giống nhau, đời này đến năm Vĩnh Nguyên thứ mười bốn, Lục đệ mới mất mạng. Hắn không bảo vệ được hoàng đệ, nhưng bảo vệ được mẫu phi. Sau khi mẫu phi ra tay trả thù cho Lục đệ bị phụ hoàng bắt được, hắn đã dùng ba ngày mẫu phi bất tỉnh, cũng cũng là ba ngày an táng Lục đệ quỳ ở Càn Thanh cung cầu xin, không gặp mặt Lục đệ lần cuối, nhưng phụ hoàng cảm động, mẫu phi không bị ban chết, chôn theo Lục đệ, chỉ bị giáng cấp đưa đến Liêu Châu. Hắn cũng không phải cô độc trong cung dần bị người ám hại mà thành ra ban Hầu tước đến Mi Châu.
Hoàn Nhan Viên Hạo dừng lại ở năm Vĩnh Nguyên thứ mười tám, Thịnh Vương cưới chính thê Bạch thị, đến giữa năm rước Trắc phi Phùng thị. Hắn di di tay lên chữ Phùng thị, đây là đích nữ Phùng Gia Hảo, nàng ta vào phủ Thịnh Vương khiến Phùng Triều Thượng thư Bộ binh nghiêng theo Thịnh Vương. Giúp Thịnh Vương đoạt được binh quyền từ đó tiếm ngôi cữu ngũ.
Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn lá thư Triệu Tử Đoạn vừa gửi về báo tin tức trong kinh thành. Hắn nhúng tay vào Phùng phủ, dù nàng ta không phải Phùng Gia Hảo, nhưng Phùng Triều có liên hệ với hắn sẽ khiến Thịnh Vương nghi ngờ, hôn sự với Phùng Gia Hảo không thành. Thịnh Vương không nắm được Binh Bộ, Hoàn Nhan Viên Hạo sẽ có nhiều khả năng hạ bệ được Thịnh Vương.
Hoàn Nhan Viên Hạo lên giường, Linh Tê đã ngủ từ lâu, hơi ấm nàng tỏa ra êm êm, hắn thở dài, nàng chỉ là nô tì, không thể trở thành Hoàng Hậu, hắn chỉ có thể bảo vệ an nguy nàng tốt nhất. Người hắn muốn lập chính thê chính là Nhị tiểu thư Hiên gia, Hiên Liên Tử Tâm. Bởi hắn biết, năm sau, năm Vĩnh Nguyên thứ mười chín, Hiên Liên Tĩnh Tú, trưởng tỉ nàng ta sẽ trở thành Hoàng hậu!
Triệu Tử Đoạn ở kinh thành thu thập được không ít tin tức tốt, kiếp trước của Hoàn Nhan Viên Hạo không xuất hiện người này, nên hắn vẫn luôn cẩn trọng đề phòng, Triệu Tử Đoạn hiện tại không phải là Triệu Thiếu giám từ Cấm Thành đi ra. Trên đường đến Mi Châu, xe ngựa của Hoàn Nhan Viên Hạo gặp thổ phỉ, không cần điều tra cũng biết cái này chính là Vạn Quý phi truy cùng giết tận, Triệu Thiếu giám này chết trong loạn đao, còn Hoàn Nhan Viên Hạo rơi xuống nước. Người cứu hắn là một thiếu niên trạc tuổi, sau mấy tuần gian khổ băng rừng cả hai mới đến được Tri phủ Mi Châu. Thiếu niên cứu hắn kia có một án tử vì giết chết con trai của phú thương trong vùng, Hoàn Nhan Viên Hạo không ngại đổi thân phận cho tên thiếu niên đó thành Thiếu giám kinh thành Triệu Tử Đoạn. Bởi vậy Triệu Tử Đoạn hiện tại không phải là một hoạn quan, chỉ là không hiểu sao, càng trưởng thành, vẻ đẹp hắn càng trở nên yêu dị, bán nam bán nữ, đến mức chưa một ai nghi ngờ Triệu Tử Đoạn đã bị cung sạch sẽ hay chưa.
Đời này và đời trước vốn giống nhau mà lại khác nhau, Hoàn Nhan Viên Hạo đã sống lại, tuyệt nhiên sẽ không lặp lại thảm cảnh. Hắn vắt tay lên trán, nên viết một lá thư cho Mộc Hộ Bá gia, tháng tư này chiếu chỉ sẽ đến Liêu Châu. Mẫu phi hắn vẫn nên an toàn về Liên Thành này. Đời trước Mộc Hộ Bá gia Phan Phượng Thiên một lòng chung thủy với mẫu phi hắn, sau cùng bị Vạn Quý phi tìm ra chứng cứ, Hoàng thượng ép buộc Mộc Hộ Bá gia phải tự cung bản thân, Mộc Hộ Bá gia không chịu nhục được đã tự vẫn. Đời này Mộc Hộ Bá gia đã thành gia lập thất, hắn cũng chỉ mong người này có thể còn chút tâm mà giữ an toàn cho mẫu phi hắn.
Hoàng Trưởng tỉ ở kinh thành đã nghe lời hắn vào Tông Tự cầu phúc ba năm, năm sau chắc chắn sẽ vinh hiển ra ngoài, đến Mi Châu dự lễ cưới hắn. Hắn phải giúp Hoàng Trưởng tỉ của hắn sẽ không lặp lại kết cục bị hoà hôn sang Mạt Quốc, trở thành binh kỹ, mua vui cho đám đàn ông mọi rợ đến chết.
Quá nhiều oán hận, quá nhiều đau lòng chồng chất, hắn lẩm nhẩm những cái tên kẻ thù, từng người, từng người một, phải chết dưới lưỡi gươm của hắn.