Hoàn Nhan Viên Thuyết nắm lấy tay Đường Vị Y đưa lên thuyền nhỏ chất đầy hoa thơm, nơi cổ thành phương Nam mùa đông không tuyết, chỉ có gió lạnh thoáng qua, hắn cẩn thận đỡ nàng ngồi bên cạnh mình. Thuyền bồng bềnh trôi, nguyệt chiếu yên hà, hương rượu theo lò đun nồng nàn.
- Nàng lạnh không?
Đường Vị Y lấp lánh hạnh phúc mỏng mảnh ẩn ẩn dưới đáy mắt sâu như hồ thu:
- Thiếp cảm thấy rất ấm áp!
Hoàn Nhan Viên Thuyết hào hứng nhấp rượu:
- Bản Vương muốn cùng nàng ngắm pháo hoa, đêm nay quân doanh giúp bá tánh mừng tân niên! Rất lâu rồi bản Vương chưa được vui như vậy!
Đường Vị Y ôm lấy nguyệt cầm, dịu dàng nhìn nam tử thoang thoảng Long Diên hương bên cạnh. Thuyền cứ thế trôi lạc theo miên miên sóng vỗ. Giữa đêm, nàng gục đầu vào vai hắn ngủ quên, pháo hoa chưa vang thì đã nghe tiếng súng thần công ầm ầm dội tứ phía.
Hoàn Nhan Viên Thuyết bất thần, hỏa lệ đậm màu:
- Vị Y! Vị Y!
Đường Vị Y mơ hồ hốt hoảng, chỉ thấy hắn bọc áo choàng lên người nàng, bảo bọc nàng tránh qua khói lửa nhân gian mờ mịt:
- Đông Thành bị phục kích! Cẩn thận!
Đưa được Đường Vị Y về Hành cung, Hoàn Nhan Viên Thuyết vội khoác chiến bào, mang trường kiếm ra đi trong đêm. Đường Vị Y gục đầu lên cổ cầm, gió thốc từng cơn từ song cửa sổ không khép lại. Nàng đợi hắn, trầm hương phảng phất u uất trong yên hỏa binh đao.
Ba mươi tháng chạp, lần đầu tiên Đông Thành có tuyết rơi.
Mùng bốn tháng giêng, Lang Vương nghi binh kế lấy được Gia Lăng Quốc. Gia Lăng Vương tử trận, bêu đầu thị chúng.
Đường Vị Y xiêm áo bay loạn đại hàn đông chí thê lương, nàng lao ra giữa Đông Thành, tìm trong tàn binh quay về, từng lớp người mệt mỏi lê bước vào doanh trại. Lệ nhi nữ trôi giữa hồng trần, hàng vạn gương mặt kia, không có hắn, nàng quẫn bách, nắm lấy tay từng binh sĩ một:
- Điện hạ đâu? Ngươi có thấy điện hạ không?
Chẳng ai trả lời nàng, sắc áo mỹ nhân tươi thắm dần lem lấm huyết bụi sa trường, Đường Vị Y gục giữa đường, bật khóc, trâm cài không giữ nổi mớ tóc đen dày tựa mực kia. Từng vó ngựa lộc cộc vang vang, bước ngang nàng hờ hững. Giữa khí lạnh dường như tràn lên hương Long Diên quen thuộc, nam tử xuống ngựa khụy chân ôm lấy nàng vào lòng:
- Vị Y, bản Vương ở đây!
Đường Vị Y lần đầu tiên cảm nhận hơi ấm hắn gần gũi như vậy, lệ rơi hoen ướt ngân giáp nhuốm máu, Hoàn Nhan Viên Thuyết bồng nàng lên ngựa, chậm rãi hướng Hành cung. Gia Lăng Quốc mất, binh lương đều mất, Đông Thành hiện tại cô độc đối mặt tứ phía đều là tử địch. Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn lại tàn binh chưa đầy một phần ba như khi xuất chiến, nuốt xuống vạn đại bi thống.
Đông Thành địa thế hung hiểm, bao quanh vừa là sông sâu lại giáp biển, khó công dễ thủ, dây dưa mất hai tháng, quân triều đình vẫn không thể tiến đánh được. Nhưng lương thực trong thành ngày một cạn kiệt, cầm cự mãi không phải là cách hay.
Chu Thắng thiết giáp hùng hùng hổ hổ vào Hành cung:
- Điện hạ, không thể cứ ở đây chờ chết! Phải hành động thôi!
Hoàn Nhan Viên Thuyết nhìn đồ bàn thêm lần nữa, trầm tư:
- Tần Tể tướng cũng đã liên lạc, bản Vương sẽ chọn ngày quyết chiến trận cuối cùng!
Chu Thắng đột ngột quỳ xuống, trên đôi mắt đầy nếp nhăn của một tướng lĩnh chinh chiến lâu năm bần thần kinh ngạc, khẽ dập đầu:
- Điện hạ, mạt tướng không phải muốn người liều mình! Mạt tướng là đề nghị người rời đi!
Hoàn Nhan Viên Thuyết bước xuống đại sảnh, nâng tay hắn ta đứng dậy:
- Bản Vương đã trốn tránh bao năm rồi, lại phải trốn tránh cả đời sao! Bản Vương thật sự không làm được! Hàng vạn binh sĩ có thể vì bản vương mà hóa thành tro cốt, bản Vương lại hèn kém trốn đi để bảo vệ mạng sống này?
Chu Thắng không nói được gì, nước mắt tướng quân rớt trên nền đá:
- Điện hạ! Người có căn dặn gì, mạt tướng sẽ tận lực mà làm!
Hoàn Nhan Viên Thuyết quay lưng lại che giấu hỗn độn cảm xúc:
- Nếu bản Vương thất bại, ngươi có thể đưa thi hài bản Vương quay lại Đông Thành này không!
Phù sinh một kiếp, đoạn thời gian này, với hắn chính là tươi đẹp nhất.
Chu Thắng không dám nhìn lên chỉ dập đầu tuân mệnh.
Đông Thành đêm cuối, mảnh trăng vắt ngang yên hà ngóng trông. Trên Đông lâu, Đường Vị Y u yết bên bàn thấp, nhìn nam tử lưỡng hận phượng mâu đối diện, nàng rót rượu đục ra bát lớn:
- Điện hạ! Thiếp hầu người uống!
Hoàn Nhan Viên Thuyết rơi nước mắt vào mỹ tửu, Đường Vị Y nén đi bi thương, quỳ ra giữa sảnh, lầu cao gió lộng, lãnh khí thê lương. Tay nàng đan lên dây đàn mang theo oán than, môi đỏ tựa huyết khẽ đau đớn ngâm khúc Chiêu Quân biệt Đế vương. Từng giọt huyết lệ lã chã rơi giữa Đông lâu, làn khói sương mơ hồ quấn quanh thân nữ nhi run rẩy, lãnh nguyệt chiếu giang sơn, tóc mây bay tán loạn.
Dây đàn đứt, Đường Vị Y phũ phục thân mình, hồng nhan thương tâm thấu xương:
- Điện hạ, thiếp xin người, đừng đi...
Hoàn Nhan Viên Thuyết nghe đâu đó thần công vang vang, đàn hương phản phất giữa tiết tháng hai, tuyết tung bay trắng một góc trời, nhịp cổ cầm như rơi xuống đáy hồ, bị băng giá phủ mất:
- Vị Y, bản Vương xin lỗi nàng!
Đường Vị Y bám vào tay áo nam tử, gục giữa lồng ngực hắn, phồn hoa nơi Đông Thành như một giấc mộng, dần hóa khói sương, rèm sa bốn bề phất phơ câu tâm.
- Điện hạ, đêm nay thiếp muốn được cùng người...
Hoàn Nhan Viên Thuyết hơi thở quyện vào giá buốt:
- Vị Y, nàng là tri kỉ, bản Vương chưa bao giờ muốn nàng phải chịu thiệt thòi! Bản Vương đã sắp xếp người đưa nàng đi khỏi Đông Thành!
Đường Vị Y càng thêm đau lòng, linh hồn vỡ nát:
- Điện hạ!
- Đừng đợi bản Vương!
Nàng phất áo lụa, chín vạt lăng la trong trăng họa khúc xướng ca, Hoàn Nhan Viên Thuyết nhấp rượu lên môi, đắng chát đau thương trôi dần qua ngực. Đường Vị Y thoát dần xiêm áo, ngả vào lòng nam tử mà nàng dùng cả sinh mệnh để yêu, nàng rút dải lụa buộc tóc quấn vào cổ tay hắn:
- Chàng phải nhớ thiếp!
Môi nàng thê lương phủ lên gương mặt hắn, giữ lấy thân thể ấm áp ấy, nàng với tay cởi thắt lưng nam nhân viền ngọc cứng lạnh. Hoàn Nhan Viên Thuyết ngả người xuống tháp rộng, bối rối xen lẫn cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn, cuối cùng, hắn trở người đem nàng đặt dưới thân, một đêm hoan ái.
Tuyết trắng phai Đông lầu, khi Đường Vị Y tỉnh giấc, nam tử đã đi mất, trên nệm trắng dây vết hoa huyết đỏ đến thương tâm. Xiêm y nàng hắn đã cẩn thận khoác lại kín kẽ, nơi góc cổ cầm còn có một nhành bạch mai mới cài, hoa lá rơi rơi giữa gió bấc mau tàn.
Thuyền rẽ sóng nước ngược ánh trăng mờ, Hoàn Nhan Viên Thuyết một thân chiến bào dẫn số nghĩa quân sót lại lên thuyền vượt biển tiến về Thần Đô. Trên tay hắn vẫn còn dải lụa hồng mà Đường Vị Y buộc. Hoàn Nhan Viên Thuyết thoang thoảng thương tiếc, tự thấy bản thân khốn nạn, chỉ vì nàng quá giống Gia Hỷ, mà hắn đã hại một đời nàng. Nếu như năm xưa hắn gặp Đường Vị Y trước, liệu hắn có yêu nàng không, rất có thể mọi thứ đã đổi khác, có thể hắn đã cùng nàng đàn một khúc thanh bình, nắm tay nhau ngắm xuân thu bốn mùa.
Thần Đô.
Gia Hỷ ôm hài tử trên tay, chỉ vào đóa hoa nơi xa xa, dịu dàng:
- Hoa! Hoa! Hoàng nhi có biết không, đây là hoa! Hoa thơm!
Tứ Hoàng tử huơ huơ tay không nói, Đại Công chúa ngược lại bám váy mẫu hậu cáu bẳn đẩy tay hoàng huynh song sinh nàng ra. Hoàn Nhan Viên Hạo ngồi cạnh Gia Hỷ, trên án thư đầy tấu chương chưa phê. Tô An tuy khó hiểu nhưng không dám nhắc nhở, ồn ào như vậy làm sao Hoàng thượng có thể làm việc.
Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay Tô An đến:
- Bạch Thực Thần đâu?
Tô An ngập ngừng trả lời:
- Hoàng thượng, sớm nay Bạch đại nhân vừa bước xuống kiệu đã trượt ngã gãy chân rồi ạ!
Hoàn Nhan Viện Hạo nhàn nhạt cười:
- Có thể trùng hợp như vậy sao? Hắn thật không muốn cái vị trí Tể Tướng này? Vậy truyền Thượng Quan Khâm đi!
Bạch Thực Thần với Thịnh Vương chính là một loại tình nghĩa, kẻ cả đời chỉ nghĩ đến bản thân, ngụy quân tử như hắn ta lại có thể từ chối quyền lực, thật đáng để suy ngẫm. Gia Hỷ thấy truyền đại thần, nàng chậm rãi đứng dậy:
- Hoàng thượng, thần thiếp đưa hài tử hồi cung, chơi một buổi đã mệt mỏi lắm rồi!
Hoàn Nhan Viên Hạo liếc mắt nhũ mẫu ôm lấy Công chúa và Hoàng tử, nắm lấy tay Gia Hỷ:
- Nàng cứ ở đây với Trẫm!
Gia Hỷ im lặng ngồi cạnh, chỉ một khắc sau thì Thượng Quan Khâm cầu kiến. Hoàn Nhan Viên Hạo trầm giọng:
- Phản quân đi đến đâu rồi?
Thượng Quan Khâm chỉ lên bản đồ, lướt nhanh qua từng địa điểm:
- Nếu như không có gì sai biệt, thì đoàn thuyền sẽ đáp bến Thần Hà sau ba ngày nữa!
Hoàn Nhan Viên Hạo hơi ngạc nhiên:
- Nhanh vậy sao?
- Bẩm Hoàng thượng, theo tin tức ở Đông Lăng gửi về thì thuyền này đã được cải tiến rất nhiều, tốc độ gấp đôi bình thường!
Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp:
- Phục bắt họ Tần, trảm thủ Tần gia, nhưng đừng để lộ ra ngoài!
Thượng Quan Khâm tuân mệnh lui đi, Gia Hỷ thần người ngồi đó, rất lâu sau nàng mới thì thào:
- Thần thiếp cáo lui!
Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột ôm lấy vai nàng:
- Đừng gắng gượng! Trẫm hiểu lòng nàng!
Gia Hỷ cúi mặt hành lễ đi khỏi Càn Thanh cung, nàng biết ngày này rồi cũng sẽ đến, chỉ là vì sao hắn không trốn đi, mà phải nhất quyết đối đầu sinh tử cùng Hoàng thượng. Nàng thảng thốt hồi cung, huyết sắc bệch bạc, từng đợt tuyết rơi thấu xương hòa vào tâm can đau nhức.