Tuyên Thái hậu nhìn Hoàng hậu cùng Vinh Quý hai bên đại sảnh ngoan ngoãn cúi mặt. Hoàng thượng sủng hạnh cung nữ là chuyện vô cùng bình thường, tuy rằng cung nữ này phân vị có cao một chút, nhưng Quý nhân vẫn không tính là lớn lao gì. Cả Hoàng cung còn năm bảy người chưa được lâm hạnh, phân vị còn phải một lần thay đổi nữa.
- Ai gia già rồi, muốn sớm ngày có tôn tử, Hoàng hậu thân mang long chủng, thân thể yếu nhược còn không biết kiểm soát như vậy, thật khiến ai gia lo lắng!
Gia Hỷ thi lễ chậm rãi, tôn kính nói:
- Con dâu biết lỗi, về sau sẽ cẩn trọng hơn!
Tuyên Thái hậu phất tay, nhàn nhạt biểu tình:
- Ai gia chưa từng làm Hoàng hậu, nhưng chuyện trong sáng ngoài tối nơi thâm cung này cũng đã trải qua mấy mươi năm, hoàng tức còn trẻ, làm việc thiếu cân nhắc. Cho dù hôm nay Quý phi có sai, thì một Quý nhân tứ phẩm không thể chịu thiệt thòi một chút hay sao? Hoàng hậu hồi cung suy nghĩ lời ai gia vừa nói!
Gia Hỷ hơi liếc qua Vinh Quý phi, chỉ thấy nàng ta môi mỏng cong lên, tựa hồ rất đắc ý, Gia Hỷ trong lòng tràn đầy khó chịu, đây là Thái hậu có ý trách nàng đánh tăng không nhìn mặt Phật, nhưng lại không thể phản bác ra miệng:
- Tạ ơn mẫu hậu chỉ dạy!
Gia Hỷ lên phượng liễn, chậm rãi đến Thái y viện, Vịnh Đan ở đó cần người chăm sóc, có mặt của nàng, Thái y có thể sẽ sốt sắng hơn. Thân phận Vịnh Đan coi như quá thấp kém, không nằm trong đại kỳ tộc, có lên đến phi vị thì vẫn bị người khác khinh thường.
Vĩnh Hưng cung.
Hoàn Nhan Viên Hạo nằm trên tháp dài đọc qua một lượt sổ con, Triệu Tử Đoạn ngồi cạnh hắn, thêm huân hương vào lò. Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cau mày:
- Trẫm không dùng hương liệu!
Triệu Tử Đoạn môi mỏng mở ra, mắt huyền dài sâu ánh lên tia sáng yêu dị, nổi bần bật dấu chu sa giữa mi tâm:
- Thần vừa rời kinh mấy ngày, Hoàng thượng liền thay đổi thói quen! Là vì chuyện Vinh Quý phi hạ xuân dược?
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ gật đầu, gấp lại sổ:
- Chu Tể tướng này cũng thật khó hiểu, thà rằng liều mạng toàn gia trợ giúp Hoàn Nhan Viên Thuyết còn hơn ủng hộ Song Điêu Vương cháu ngoại mình!
Triệu Tử Đoạn khẽ cười, lòng người yêu ghét bất phân, huống hồ Chu Tể tướng coi Vĩnh Nguyên đế là trời, thì đương nhiên cho rằng Thịnh Vương mới là chân mệnh thiên tử:
- Hoàng thượng muốn để ai ra mặt chuyện này?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhắm mắt, chậm rãi phân tích rất lâu, cuối cùng mới ngụ ý:
- Giang Phục!
Triệu Tử Đoạn không giấu nổi ngạc nhiên:
- Phụ thân Giang phi? Người này đúng là làm trong Hình Bộ, nhưng chức tước cũng chỉ ngang bằng Bạch Thực Thần, còn Chu Tể tướng vừa là nguyên lão lại là công thần, sợ rằng Giang Phục gánh không nổi!
- Có một Đức Thái phi ở Gia Lăng quốc, một Giang phi giữa hậu cung, Giang Phục cái gì mà không dám làm?
Triệu Tử Đoạn nhìn sâu vào đôi mắt nam tử đối diện dò xét:
- Vị trí hữu Tể tướng, người vẫn dự định dành cho Thượng Quan Khâm? Nên mới không để hắn nhúng tay vào vũng bùn này?
Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả đến án thư soạn một đạo chiếu chỉ:
- Trẫm rất muốn, Thượng Quan Khâm tài năng vừa đủ, làm người không kiêu ngạo, chỉ sợ là hắn không được đông đảo quần thần ủng hộ!
Triệu Tử Đoạn hiểu ý Thần Long Đế, Tuyên Thái hậu vì lo lắng thân phận Mạt Quốc của hắn mà trợ giúp Bạch Thực Thần. Bạch Thực Thần là kẻ lắm mưu nhiều kế, kết giao rộng rãi, ai ai trong thiên hạ cũng ngầm tưởng Bạch Thực Thần là nội gián mà Thần Long đế cài vào Thịnh Vương phủ. Nếu hiện tại bạc đãi Bạch Thực Thần, Thần Long Đế liền mang tiếng xấu vắt chanh bỏ vỏ.
Hoàn Nhan Viên Hạo dừng bút, ấn tín đầy đủ, lại tiếp tục nói:
- Trẫm từng đánh giá họ Bạch không cao, nhưng hắn sống được sau biến loạn, lại còn có thể thuận nước đẩy thuyền tự thân đi lên như vậy, khiến người khác phải ít nhiều suy nghĩ!
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh, Bạch Thực Thần xảo quyệt như hồ ly, giả luồn cúi người trên, vờ nhân nghĩa kẻ dưới, trong mắt dân chúng lại là thanh quan chuyên tra oan án, không nhận hối lộ, thanh sạch cao quý.
- Hoàng thượng còn chưa biết, Bạch Thực Thần vừa rồi có ấn hành một tập xướng ca, bên trong chỉ toàn ca ngợi công đức của người! Lại mở thi tửu yến mỗi tuần ba bốn ngày, quan lại văn nhân đều tới, thân thiết vô cùng. Xem ra, Thượng Quan Khâm sắp tới không dễ dàng gì!
Hoàn Nhan Viên Hạo đồng tình, thong thả cùng Triệu Tử Đoạn dạo bước đến Uyển Hằng viên - hoa viên rộng nhất Tân Hoàng thành.
- Trẫm tuy là là quân vương, nhưng không thể cứ làm theo ý mình, hiện tại phải xem xét tình hình, nếu một mực để Thượng Quan Khâm ngồi lên vị trí Tể tướng, sợ rằng sau này với hắn chính là lợi bất cập hại, quan lại soi xét chuyện nhỏ hóa lớn!
Triệu Tử Đoạn có chút chán chường:
- Xem ra làm Hoàng Đế cũng không dễ dàng!
Hoàn Nhan Viên Hạo cả cười:
- Hối hận khi đi theo Trẫm rồi sao? Ngươi không giống bọn họ, Trẫm có thể vì ngươi mà bất chấp, nhưng Thượng Quan Khâm kia, không đáng!
Hoàn Nhan Viên Hạo tiến vào lương đình, lại vô tình đụng phải Giang phi áo hồng thẫm tươi tắn tiến đến. Triệu Tử Đoạn nhếch môi, Giang phi này, xem ra cũng quá trùng hợp đi.
Chập tối.
Vĩnh Lạc cung.
Gia Hỷ nhìn Tô An nghi hoặc, lại nhìn đạo thánh chỉ thêm một lượt:
- Phi vị Giang thị ban phong hiệu là Dung? Dung phi sao?
Tô An chấp tay, cẩn thận đáp lời:
- Buổi chiều Hoàng thượng cùng Giang phi nương nương đối thơ rất hợp ý, cho nên ngay lập tức ban phong hào!
Gia Hỷ phượng ấn hằn lên thánh chỉ, lại nhìn qua Hạnh cung bộ:
- Hoàng thượng nghỉ lại Tịch Đình hiên? Vết thương của Uyển Quý nhân còn chưa khỏi hẳn!
Tô An cười cười, lại cho rằng Hoàng hậu ghen tuông mà an ủi:
- Nương nương thân thể kiều quý, là các chủ tử khác giúp người phân ưu!
Gia Hỷ hơi nâng khóe miệng, nàng là sợ Vịnh Đan xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù gì năm cái tát của Vinh Quý phi không nhẹ, vết thương trên mặt Vịnh Đan không rõ đã đỡ phần nào. Gia Hỷ luôn cho rằng Thần Long đế bạo lực mãnh liệt, qua hai lần nàng được sủng hạnh chỉ toàn đau đớn đi cùng khuất nhục.
Tô An nhận lại thánh chỉ thì lui ra, Hoàng thượng ở Tịch Đình hiên, hắn cũng phải nhanh chân tới đó. Hôm nay Triệu Ngự Tướng ngủ lại Ngự Quân đài, mà Hoàng thượng vẫn có thể cùng Uyển Quý nhân dùng bữa tối, chứng tỏ sủng ái không tầm thường.
Bên trong Tịch Đình hiên sáng rực đèn đuốc, Vịnh Đan đứng một bên hầu hạ dùng cơm, gương mặt nàng che bằng sa mỏng, một bên má vẫn lộ rõ vết sưng đã chuyển sang tím hồng. Hoàn Nhan Viên Hạo tuy không nói ra, nhưng cũng ngầm trách Vinh Quý phi ra tay ác độc.
- Trẫm nghe cung nhân báo lại Hoàng hậu đích thân đến can gián Vinh Quý phi?
Vịnh Đan hơi ngừng đũa, giọng nói mềm mỏng kèm theo chút bất an:
- Hoàng thượng, người ngàn lần đừng trách Hoàng hậu nương nương!
Hoàn Nhan Viên Gạo vẫn điềm nhiên dùng bữa:
- Quý phi tính cách nóng nảy xốc nổi, nhưng cũng không phải người độc ác gì, Trẫm đã phạt nàng ấy rồi!
Vịnh Đan tỏ ra mỉm cười thỏa mãn:
- Tạ ơn Hoàng thượng lấy lại công bằng giúp tần thiếp! Tần thiếp cũng biết Quý phi nương nương không phải người thủ đoạn, nên coi như lần này giúp nương nương trút giận vậy!
Vinh Quý phi có Tuyên Thái hậu và Mai Thái phi chống lưng, đã dám cùng Hoàng hậu cãi tay đôi thì sẽ không nể mặt ai, cho dù là Hoàng thượng cũng chỉ trách phạt vài câu là cùng. Nhưng loại người như vậy thường không có nhiều quỷ kế. Người đáng sợ nhất phải kể đến vị Dung phi Giang thị kia, tuy rằng nàng ta gia tộc không phong tước nhưng cũng là đường muội của Đức Thái phi, là biểu di của Gia Lăng Vương. Trong cung hiện tại Vinh Quý phi còn chưa được triệu hạnh, mà Dung phi đã nhận được phong hào rồi. Hoàng thượng bãi bỏ tứ phi giảm bớt sức ảnh hưởng của ngoại thích, nên chỉ còn một Quý phi, thì vị trí Dung phi đã coi là cao nhất có thể với tới được.
Thần Long đế không nghỉ lại Tịch Đình hiên, dùng cơm xong ban tặng vật an ủi rồi hồi cung. Vịnh Đan vì vết thương nên không tiễn chân ngự giá. Nàng ngồi bên tháp mỹ nhân, mắt nhắm hờ, nàng không thể chỉ là Quý nhân, phân vị Quý nhân này với nàng là bậc thang đầu tiên mà thôi.
Vịnh Đan nhìn Thúy Túc hồi lâu, đột ngột tiến đến nắm tay Thúy Túc:
- Muội theo ta thế này phải chịu nhiều ủy khuất!
Thúy Túc thụ sủng nhược kinh:
- Tiểu chủ nói gì vậy, người là chủ tử tốt nhất mà nô tì từng gặp!
Vịnh Đan hơi mỉm cười, trên mắt đã định vài phần lệ, nàng vốn dĩ làm hạ nhân nửa đời, sao lại không rõ tâm tư hạ nhân. Nàng được ban gì Thúy Túc đều có phần, nàng cũng chưa từng mắng chửi đánh đập, nàng chỉ cần người này thật tâm trung thành.
- Hoàng hậu nương nương giúp đỡ ta rất nhiều, ta thực sự đội ơn người! Nhưng Thúy Túc này, trong Hoàng cung này vốn dĩ không tồn tại loại tình cảm tỉ muội đó! Ta với muội đứng chung một con thuyền, nhưng ta với tất cả nữ nhân hậu cung còn lại thì không! Muội hiểu ý ta chứ?
Thúy Túc thi lễ, trong mắt nổi lên rối loạn nhưng rồi mau chóng trấn định.
- Nô tì nguyện hết lòng vì tiểu chủ!
Mùa hạ cứ thế rất nhanh trôi qua, trời cũng dịu mát dần, hiện tại đã là tháng mười, mây trời xám đục che khuất dương quang, trong từng cơn gió lạnh lẽo tràn đầy hơi nước báo hiệu tuyết sắp rơi xuống.
Gia Hỷ bụng đã rất lớn, nàng mang thai gần tám tháng, trong cung cũng chuẩn bị đầy đủ Ngự y hộ sinh và cả nhũ mẫu. Những ngày gần đây nàng thường xuyên mệt mỏi, Thần Long đế tuy có sủng hạnh cung tần, nhưng quyết định để hài tử ra đời thì mới sắc phong một lượt. Gia Hỷ cũng không mấy bận tâm, việc nàng cần thiết nhất bây giờ là giữ vững tinh thần cùng sức khỏe, đứa nhỏ phải được bình an chào đời.
Mùng năm tháng mười, phi tần theo lệ thường vấn an Hoàng hậu nương nương. Gia Hỷ nửa đêm hôm qua cùng Vịnh Đan trò chuyện tận khuya, hiện tại nàng có chút chóng mặt đau đầu. Gia Hỷ ngồi trên phượng vị, nhìn phía dưới trái phải hai bên oanh oanh yến yến trò chuyện.
Vinh Quý phi nhàn nhạt biểu tình cố ý nói lớn:
- Bản cung nghe được là Giang Thị lang nhận chỉ làm Khâm Sai Đại thần tra xét loạn đảng?
Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, hậu cung không nên bàn chuyện tiền triều, nhưng nàng đang mệt mỏi, cũng lười nhắc nhở. Dung phi khiêm nhường nụ cười, có điều lời nói hàm chứa chút tự cao:
- Gia phụ thần thiếp là thần tử của Hoàng thượng, cho nên sẽ vì Hoàng thượng hết mực phụng sự!
- Nói hay lắm!
Từ ngoài cửa vang lên giọng nói nam tử cao lãnh tôn quý, Thần Long đế chậm rãi bước vào chính điện, phi tần lần lượt theo phẩm cấp mà hành lễ. Hoàn Nhan Viên Hạo lướt qua một lượt, đưa tay đỡ Gia Hỷ. Sau khi an tọa mới tiếp tục:
- Các nàng đều là trâm anh thế phiệt, vào cung có gia tộc mạnh mẽ hậu thuẫn sau lưng, các nàng hiện tại là người của Trẫm, hiển nhiên Trẫm sẽ không bạc đãi, Trẫm cũng mong các nàng và gia tộc của mình luôn tận trung với đất nước!
Phía dưới ồn ào hành lễ, lại đồng thanh:
- Chúng thần thiếp/tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng chỉ dạy!
Gia Hỷ không mở miệng, ngồi bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo hiện tại nàng không còn quá nhiều áp lực, nhưng chung quy chính là không thể thoải mái. Thấy Gia Hỷ hơi xoa xoa bụng. Vịnh Đan mỉm cười nói:
- Hoàng hậu nương nương, tần thiếp trước khi đến đây đã hầm huyết yến, người có muốn dùng?
Gia Hỷ với Vịnh Đan vốn không cố kỵ, trong cung không người thân thích, Vịnh Đan này, nàng coi như tỉ muội ruột thịt:
- Vậy thì dâng lên, bản cung sẽ thưởng cho muội!
Thúy Túc lui ra ngoài, Gia Hỷ lấy hết can đảm, hít một hơi sâu trò chuyện cùng nam tử bên cạnh:
- Hoàng thượng! Thần thiếp có ý này, không biết người có muốn nghe?
Hoàn Nhan Viên Hạo nhấp ngụm trà trên bàn, khẽ nhăn mặt vì quá ngọt, Vĩnh Lạc cung dùng lượng mật ong luôn gấp đôi những nơi khác, hóa ra là vì cho thêm vào trà.
- Tử đồng cứ nói!
Gia Hỷ mỉm cười, nhìn xuống Vịnh Đan:
- Uyển Quý nhân cùng thần thiếp nhiều phần thân tình, thần thiếp muốn nhận muội ấy làm nghĩa muội!
Phía dưới ngưng trọng một hồi, Vinh Quý phi đặt tách trà lanh canh lên bàn, giễu cợt:
- Nương nương suy nghĩ chu toàn, thiết nghĩ người cùng Uyển Quý nhân đây chắc chắn sẽ là một đôi Phi Yến - Hợp Đức hầu hạ tận tình Hoàng thượng!
Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức trong lịch sử là hai tỉ muội, đem sắc đẹp mê đắm quân vương quyền khuynh triều chính gây nên thảm kịch. Gia Hỷ thấy Vịnh Đan cúi mặt ủy khuất, trong lòng dâng lên khó chịu:
- Muội muội sao lại so sánh Hoàng thượng cùng Hán Thành đế như vậy?
Tuyên Quý phi biết mình lỡ lời, mắt đẹp phong tình nũng nịu với Thần Long đế:
- Thần thiếp không có! Là nương nương cố tình mà!
Hoàn Nhan Viên Hạo đau đầu nghe nữ nhân đấu khẩu, trực tiếp gạt đi:
- Hậu muốn nhận Uyển Quý nhân là nghĩa muội cũng tốt, tỉ muội có nhau dễ dàng săn sóc!
Gia Hỷ không ngờ Thần Long đế cứ thế dễ dàng đồng ý, vừa định đứng lên tạ ơn thì bị bàn tay hắn giữ lại:
- Sau này cứ gọi theo họ của Hoàng hậu, chữ Uyển kia coi như phong hiệu!
Vịnh Đan vội vàng ra giữa sảnh tạ ơn, nàng lại nhìn lên:
- Tần thiếp bạo gan xin Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ban tên mới!
Gia Hỷ cùng Hoàn Nhan Viên Hạo không hẹn mà gặp, bật thốt:
- Phùng Vịnh Đan!
Gia Hỷ xấu hổ ngoảnh mặt đi nơi khác, Hoàn Nhan Viên Hạo vẫn giữ nụ cười trên mặt. Lúc này, Thúy Túc cũng vừa vặn đem tổ yến đến, Gia Hỷ hớp mấy ngụm, bụng liền đau quằn quại, mồ hôi chảy thành dòng. Nàng dung hoa thất sắc:
- Hoàng thượng! Thần thiếp mệt mỏi, xin được cáo lui!
Hoàn Nhan Viên Hạo đưa tay lên trán Gia Hỷ, chỉ thấy một tầng lạnh toát. Hắn cau mày:
- Truyền Thái y!
Gia Hỷ được Bối Lan dìu đỡ dậy, nào ngờ vừa bước ra khỏi phượng vị, nàng đã ngã nhào. Hoàn Nhan Viên Hạo tâm thần hốt hoảng, phượng mâu u lệ sát khí:
- Vịnh Đan! Trong tổ yến vừa rồi có gì?
Vịnh Đan bò bằng đầu gối đến, nhợt nhạt gương mặt:
- Hoàng thượng, tổ yến thực sự không có gì! Không có gì hết! Tần thiếp sao có thể làm ra chuyện bất lợi với nương nương!
Vinh Quý phi quạt lụa che mặt chứng kiến một màn kịch, hàm ý nhìn Dung phi:
- Không phải cách đây ba ngày Hoàng thượng đã ban cho Giang muội muội toàn bộ huyết yến tiến cống năm nay hay sao? Bản cung nhớ là Giang muội đều đưa đến mỗi cung một ít! Thật may là bản cung chưa kịp dùng!
Giang phi sững sờ, hết nhìn Vinh Quý phi rồi nhìn qua Vịnh Đan, lòng bàn tay nàng siết lại:
- Hoàng thượng! Thần thiếp vô tội!