Hẳn Là Yêu

Chương 11



Gabrielle cắn một miếng măng tây và liếc nhìn cái đông hồ bạc đeo quanh cổ tay trái của cô. Chín giờ ba mươi. Cứ như là muộn hơn nhiều.

"Nếu em không cẩn thận, Nancy sẽ cướp mất bạn trai của em đấy."

Gabrielle liếc nhìn Kevin qua vai, rồi quay ánh mắt lại với tay cảnh sát ngầm kẻ mà rõ ràng là đã quên béng rằng anh ta được cho là có một cô bạn gái, hay rằng anh ta đáng lẽ đang phải tìm kiếm bức Monet của nhà Hillard.

Trừ khi Nancy có bức vẽ đó dưới váy, không thì Joe không đời nào tìm ra được nó đâu. Anh đứng bên kia phòng với cánh tay ngả trên quầy ba, bàn tay ôm quanh một cốc rượu vơi một nửa. Đầu anh nghiêng sang một bên về hướng Nancy, như thể anh không thể chịu được việc bỏ lỡ một từ vàng ngọc nào thốt ra từ đôi môi đỏ chót của người phụ nữ đó. "Em không lo lắng đâu." Gabrielle vươn tay lấy một mẩu bánh mỳ gậy kẹp pho mai nướng Brie.

"Có lẽ em nên lo đấy. Nancy thích đánh cắp đàn ông khỏi vợ hoặc bạn gái họ."

"Hôm nay cửa hàng hoạt động thế nào?" cô hỏi, cố tình chuyển chủ đề và chuyển toàn bộ sự chú ý của cô sang Kevin.

"Chúng ta đã bán được vài viên hồng lựu, và cái giỏ liễu gai đi picnic to tướng. Được khoảng bốn trăm đô la. Anh đoán là không tệ cho tháng Sáu." Anh nhún vai. "Em làm ăn thế nào với các tinh dầu của mình?"

"Em bán hết gần như tất cả. Vào lúc hai giờ. Em chỉ còn lại vài lọ dầu chống nắng. Nên em đã thu dọn và dành cả ngày còn lại ở nhà vẽ vời và ngủ nghỉ."

Cô cắn một miếng bánh mỳ, và ánh mắt cô lang thang sang bên kia phòng. Giờ thì hai người đó đang mỉm cười với nhau, và cô tự hỏi Joe có bí mật xếp một cuộc hẹn để gặp Nancy sau hay không. Họ tạo thành một cặp đôi đẹp đẽ. Nancy không chỉ nhỏ nhắn mà còn có một vẻ ngoài mỏng manh, dễ vỡ, như thể cô ta cần một người đàn ông bảo vệ mình. Một người đàn ông cao to lực lưỡng có thể ném cô ta qua vai và cứu cô ta khỏi những tòa nhà đang bốc cháy. Một người đàn ông như Joe.

"Em chắc là em sẽ không lo lắng về Joe và Nancy chứ?"

"Không hề." Để chứng minh điều đó, cô quay lưng lại với họ, quyết tâm quên sạch Thám tử Shanahan. Cô hẳn cũng có thể thành công, nhưng tiếng cười trầm ấm của anh át hẳn những âm thanh ồn ĩ khác trong phòng và nhắc cô nhớ đến vị trí chính xác của anh bên cạnh quầy bar - cạnh một cô nàng tóc vàng bé nhỏ xinh xắn trong bộ váy nhỏ xíu. "Đoán xem hôm nay em đã gặp ai nào?" cô hỏi, cố điều chỉnh lại sự chú ý của cô. "Cái người em đã hẹn hò năm ngoái, Ian Raney. Anh ta vẫn điều trị cho Reiki ở trung tâm chữa bệnh. Anh ta có một gian hàng ở Lễ hội và đang chữa lành luồng khí."

"Anh ta là một kẻ lập dị," Kevin tặc lưỡi.

"Giờ anh ta là gay." Cô cau mày. "Hoặc từ trước anh ta là gay, và chỉ là em không biết điều đó."

"Thật à? Sao em lại biết bây giờ anh ta là gay?"

"Anh ta đã giới thiệu em với Brad ‘người bạn đặc biêt' của anh ta." Cô thả nốt chỗ pho mát Brie còn lại vào miệng và đẩy nó xuống bằng một ngụm rượu vang. "Không còn nghi ngờ về xu hướng tình dục của Brad."

"Gay nặng à?"

"Đại nặng, em rất tiếc phải nói thế. Sao em lại có thể từng hẹn hò với một người gay mà lại không hề biết về điều đó nhỉ? Không phải có các dấu hiệu sao?"

"Chà, anh ta có từng cố đưa em vào giường không?"

"Không."

Kevin vòng tay qua Gabrielle và siết lấy cô an ủi. "Vậy thì đúng rồi đấy."

Cô nhìn vào đôi mắt màu xanh dương quen thuộc của anh và cảm thấy bản thân mình hơi giãn ra. Cô đã từng trò truyện với Kevin như thế này trong quá khứ. Họ ngồi trong văn phòng của mình trong những ngày biếng nhác, chân tung tẩy, lờ đi một nghìn lẻ một những chi tiết và đòi hỏi trong công việc điều hành một doanh nghiệp nhỏ, và họ trò chuyện về tất cả mọi thứ. "Không phải tất cả đàn ông đều giống anh."

"Có đấy. Nhưng phần lớn đàn ông sẽ không nói cho em sự thật nếu họ nghĩ họ có một cơ hội ghi điểm. Anh biết anh không có, nên anh không có gì để mất."

Cô bật cười và nhấp một ngụm rượu nữa. Kevin có thể cũng nông cạn như những người bạn khác của anh, nhưng anh không bao giờ như thế với cô. Cô không biết làm sao anh có thể pha trộn những nhân cách khác nhau của mình, nhưng bằng cách nào đó anh đã xoay xở được. Anh trung thực, cởi mở, rất hài hước và có thể gần như khiến cô quên tất tần tật về người đàn ông bên kia phòng và cả lý do cô lại ở đây. "Vậy là anh chỉ nói với em sự thật bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ ngủ với nhau?"

"Chính là như thế."

"Nếu anh nghĩ có cơ hội, anh sẽ nói dối sao?"

"Không ngại ngần."

"Và anh nghĩ tất cả đàn ông đều như anh sao?"

"Đúng thế. Nếu em không tin anh, cứ hỏi bạn trai em xem." Anh ta thả tay xuống khỏi vai cô.

"Hỏi tôi cái gì cơ?"

Gabrielle quay lại và nhìn vào đôi mắt cảnh giác của Joe. Dạ dày cô xoắn lại, và cô cố bảo mình rằng đó là do pho mai Brie. Cô thậm chí không muốn nghĩ rằng có thể do lý do gì khác ngoài thức ăn giàu chất béo. "Không gì hết."

"Gabrielle không muốn tin rằng đàn ông nói dối phụ nữ để đưa họ lên giường."

"Em đã nói không phải tất cả đàn ông." cô nói rõ.

Joe liếc nhìn Kevin, rồi quay ánh mắt anh lại với Gabrielle. Anh trượt tay ra sau eo lưng cô. "Đây là một câu hỏi bẫy đúng không? Dù anh trả lời thế nào, anh cũng bị giận."

Cảm giác râm ran ấm áp quét lên dọc xương sống cô, và cô bước tránh ra khỏi sự đụng chạm của anh. Cô đặc biệt không muốn nghĩ đến việc người đàn ông này mới thật dễ dàng ảnh hưởng đến cô biết bao nhiêu chẳng với gì hơn một cái liếc mắt hay vuốt ve.

"Trông như thể anh cũng đã bị giận rồi. Có lẽ anh nên chú ý nhiều đến Gabrielle hơn và ít đến Nancy thôi," Kevin nói, nhận thấy phản ứng của cô và lý giải nhầm nó thành ghen tuông. Mà tất nhiên là không phải.

"Gabrielle biết rằng cô ấy không phải lo lắng về những người phụ nữ khác." Anh cầm lấy ly rượu vang của cô và đặt nó lên bàn. "Tôi thật sự mê đắm cái nốt ruồi nhỏ ở đùi trong của cô ấy." Anh nâng tay cô lên miệng và dấp nhẹ một nụ hôn lên khớp ngón tay cô. "Anh cũng có thể nói tôi bị ám ảnh."

Anh liếc nhìn cô qua mu bàn tay cô. Các ngón tay cô run rẩy, và cô cố nhớ ra xem mình có cái nốt ruồi nào không và không thể nhớ nổi.

"Em đã ăn đủ chưa?" anh hỏi cạnh các khớp ngón tay cô.

"Gì cơ?" Anh đang thực sự hỏi về thức ăn ấy à? "Em không đói."

"Vậy thì sẵn sàng về nhà chứ?"

Chậm chạm, cô gật đầu.

"Hai người đã định rời đi rồi sao?" Kevin hỏi.

"Hôm nay là kỷ niệm một tháng của chúng tôi." Joe giải thích khi anh hạ tay cô xuống và nắm chắc nó trong bàn tay anh. "Tôi rất ủy mị về những thứ như thế. Hãy nói tạm biệt và đi lấy túi của em đi nào."

"Tôi sẽ lấy nó cho các bạn," Kevin đề nghị.

"Cảm ơn, nhưng chúng tôi sẽ đi lấy nó," Joe khăng khăng.

Nói tạm biệt với bạn bè của Kevin mất khoảng ba mươi phút, và phần lớn trong đó dùng để thuyết phục Nancy rằng họ thật sự cần rời đi sớm. Joe lồng các ngón tay anh vào tay cô, và họ đi ra khỏi phòng, tay áp tay. Nếu họ mà là một cặp đôi thực sự, cô hẳn đã ngã đầu mình vào đầu anh, và anh có thể quay sang và ấn một nụ hôn dịu dàng lên má cô hoặc thì thầm điều gì đó ngọt ngào vào tai cô. Nhưng chẳng có gì dịu dàng hay mềm mại ở Joe hết, và họ cũng chẳng phải một cặp đôi thực sự nữa. Họ là một sự dối trá, và cô tự hỏi sao những người nhìn họ lại không thể nhìn thấy sau lớp vỏ ngoài nhỉ.

Cảm giác ấm áp từ sự đụng chạm của anh khơi mào một khao khát thể xác còn ấm nóng hơn, chỉ là lần này đầu óc và tinh thần cô đều được kiểm soát. Nhưng để cho chắc, cô thả tay anh ra và giữ một khoảng cách vài chục phân giữa hai người. Cô tự hỏi làm sao Kevin lại dễ dàng bị đánh lừa đến thế cơ chứ.

Kevin dán chặt ánh mắt lên lưng Gabrielle khi cô và bạn trai rời khỏi phòng. Anh nhìn cô thả tay Joe ra và biết cô đang buồn bã vì một điều gì đó. Nhưng bất kể đó là gì, Kevin cũng rất chắc chắn rằng bạn trai cô có thể làm cô quên nó đi. Những tên như Joe là như vậy. Chúng có thể là lũ vứt đi mà vẫn có được những gì chúng muốn dâng đến tận tay. Không phải Kevin. Anh phải chiếm lấy những gì anh muốn.

Anh liếc quanh nhìn những vị khách trẻ tuổi giàu có, đang ăn thức ăn, uống rượu, đứng trong ngôi nhà xinh đẹp của anh. Anh đã chất đầy ngôi nhà của mình với những bức tranh tuyệt đẹp, đồ cổ hảo hạng, và đồi thủ công nghệ thuật. Anh có một trong những tầm nhìn đẹp nhất trong thành phố, và nó không đến một cách rẻ mạt. Anh đã trèo lên tới tận đỉnh ngọn đồi, nhưng nhìn một cái vào tên đàn ông giống Joe thôi, anh lại có cảm giác đói khát quen thuộc trong ruột muốn có nhiều hơn và những cơn đau nặng trịch quen thuộc trong đầu bảo anh rằng sẽ không bao giờ thấy đủ, không bao giờ có đủ. Đủ tiền, quần áo đẹp, nhà lộng lẫy, và xe đua tôc độ. Đủ những phụ nữ xinh đẹp làm cho anh cảm thấy rằng mình khác biệt so với mọi tên đàn ông khác đanh đi lại trên hành tinh này. Như thể anh không vô hình. Cơn đói khát bên trong không thể thỏa mãn được, và đôi khi anh sợ rằng sẽ không bao giờ đủ.

° ° °

"Đứng ngay đây," Joe ra lệnh khi họ ra khỏi tầm mắt của Kevin và bạn bè anh ta. "Nếu có bất kỳ ai đến, nói to lên tiếng và đừng để họ vào phòng."

"Anh định làm gì?" Gabrielle hỏi khi cô quan sát ảnh lẻn vào căn phòng đầu tiên họ bắt gặp. Anh nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại mà không trả lời, bỏ lại cô một mình trong hành lang.

Cô đứng im như tượng, hy vọng rằng anh sẽ nhanh lên, cố nghe ra những âm thanh trên trái tim đang đập dồn dập của mình. Cô cảm giác như một gián điệp, nhưng không phải là một gián điệp giỏi. Tay cô run rẩy và da đầu cô căng chặt. Cô không được sinh ra để là một Bond Girl. Đâu đó trong căn nhà một cánh cửa tủ đóng sâm lại, và Gabrielle nhảy dựng lên như thể có ai đó vừa dùng súng hạ gục cô. Cô cào cào tay qua mái tóc và hít vài hơi thở không khí thật sâu. Cô không có dây thần kinh thép. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay và chờ đợi năm phút đằng đẵng dài nhất cuộc đời cô.

Khi Joe xuất hiện trở lại, vẻ cau có làm nhăn trán anh lại và kéo trĩu lông mày anh xuống. Vì anh trông không vui và không gọi hỗ trợ hay bắt đầu lôi cái còng tay ra, Gabrielle cho là anh không tìm thấy cái gì hết. Cô hơi giãn ra. Giờ thì họ sẽ rời đi.

Joe đẩy cái túi vào người cô, rồi đi băng qua hành lang và nhẹ nhàng lẩn vào một phòng khác. Cánh cửa chỉ khép hờ khi cô nghe thấy tiếng chửi rủa quen thuộc của anh.

"Trời đất quỷ thần ơi!"

Mọi thứ trong Gabrielle khựng lại. Anh đã tìm ra thứ gì đó. Cô lẻn vào trong phòng và đóng cánh của lại sau lưng, gần như mong đợi sẽ thấ bức Monet của nhà Hillard treo trên tường. Những gì cô nhìn thấy cũng gây sốc tương tự. Gương. Ở khắp nơi. Trên tường, mặt cánh cửa đi vào phòng để đồ cỡ to, và trên trần nhà. Một cái giường tròn đặt giữa phòng và được phủ lên bằng một tấm drap bằng da cừu đen trắng có một biểu tượng phương Đông to đùng ở chính giữa. Không có một cái tay nắm tủ hay một cái bàn nhỏ nào để giới hạn tầm nhìn qua các tấm gương. Được đặt cạnh khung cửa hình vòm dẫn tới phòng tắm là một cái bàn đôn nhỏ với một bộ cờ vua bằng ngà voi phía trên. Thậm chí từ khoảng cách nửa độ rộng căn phòng, Gabrielle vẫn có thể nhìn thấy bộ cờ đó là đồ cổ, từ phương Đông và đặc trưng cho thời kỳ đó, những mảnh quân cờ hình người trần trụi không cân xứng về tỷ lệ. Gabrielle cảm thấy như thể cô vừa bước vào một căn phòng ở biệt thự Playboy. Hang ổ dâm dục của Hugh Hefner.

"Nhìn chỗ này đi. Làm cô tự hỏi loại hoạt động gì anh ta xem ở đây," Joe nói chỉ hơn một lời thì thầm.

Gabrielle ngả đầu ra sau và ngước lên. "Và anh ta phải dùng hết bao nhiêu chai nước lau kính Windex."

Ánh mắt anh gặp ánh mắt cô qua những tấm gương trên trần nhà. "Phải rồi, đó là ý nghĩ thứ hai của tôi."

Cô đeo túi lên vai và quan sát anh im lặng bước ngang qua căn phòng, tấm thảm trắng dày bịt kín âm thanh từ đôi giày da. Bất kể nhìn đi đâu, cô cũng được bao quanh bởi hình ảnh của anh. Bị tóm bởi đôi mắt hăng hái và những đường nét gợi dục ở miệng anh. Nét nhìn nghiêng của cái mũi thẳng và quai hàm vuông, ương ngạnh. Những lọn xoăn ở gáy anh, và bờ vai rộng được phác họa hoàn hảo trong cái áo thể thao bó. Ánh mắt cô di chuyển xuống lưng tới eo của chiếc quần vải chéo, rồi anh biến mất trong tủ đồ, và cô lại một mình với hình ảnh của chính cô. Cô cau mày với ảnh phản chiếu của chính cô và đứng hơi thẳng lên.

Vậy là, Kevin hơi đồi trụy, cô nghĩ khi vén tóc ra sau tai. Đó không phải việc của cô. Phủ kín phòng ngủ bằng gương không trái luật. Cô vuốt tay dọc cái yếm ở váy cô, nghiêng đầu sang một bên, và nhìn chính mình với đôi mắt phê phán. Cô chẳng giống Nancy chút nào. Cô không nhỏ nhắn, tóc vàng, hay giỏi tán tỉnh, và một lần nữa cô lại tự hỏi Joe thấy gì khi anh nhìn cô.

Cô thấy từng khiếm khuyết nhỏ nhân lên nhiều lần khắp căn phòng và không thể tưởng tượng cảnh nhìn bản thân đang làm tình. Hoàn toàn trần truồng. Rõ ràng là Kevin không có cùng cảm giác buồn nôn ấy, và điều này hơi quá nhiều thông tin hơn những gì cô muốn biết về anh.

Cô đi vào phòng tắm, qua bộ cờ vua, với những hàng quân tốt có vòng một cỡ bự và của quý dựng đứng. Cô không dừng lại để xem xét kỹ những quân khác, cô thực sự không muốn biết.

Không gian phòng tắm cũng được lắp đầy gương, một vòi hoa sen, và một cái bồn tắm Jacuzzi lớn có đá lát bao quanh. Một bộ cánh của kiểu Pháp dẫn ra ngoài một khoảng ban công nhỏ và một bồn Jacuzzi nữa. Ngoại trừ mấy tấm gương, cô có thể mừng tượng cảnh mình pha nước tắm để ngâm mình thư giãn, có thể thêm vào ít hoàng lan, chắc chắn phải có oải hương và hương thảo.

Gabriell ngồi trên mép bồn Jacuzzi và liếc nhìn đồng hồ. Nếu Joe không nhanh lên, cô không biết họ làm cách nào mà giải thích xem điều gì đã khiến họ lâu đến thế để lấy lại túi của cô được. Cô giật gấu váy xuống đùi, rồi lại nhấc lên để xem xem cô có thực sự có một cái nốt ruồi hay không. Cô cúi người về phía trước và nhìn thấy một cái nốt tròn hoàn hảo dưới mép quần lót co giãn của cô khoảng vài phân. Nó thậm chí còn không dễ nhận thấy lắm, và cô tự hỏi làm sao mà Joe lại có thể biết được về nó.

"Cô đang làm gì thế?"

Cô nhìn lên mặt Joe và đẩy váy cô xuống. Lông mày anh nhíu lại với nhau thành một đường thẳng tắp ngang trán.

"Nhìn nốt ruồi của tôi. Sao anh lại biết về nó?"

Anh cười không ra tiếng và quỳ một gối xuống trước cái bồn. "Tôi biết mọi thứ về cô," anh trả lời và bắt đầu khám xét cái tủ.

Cô mở miệng để bảo anh rằng cô nghi ngờ chuyện nốt ruồi của cô là điều mà cảnh sát quan tâm đến, nhưng cánh cửa phòng ngủ bật mở và cô nhận ra giọng của Kevin.

"Em muốn gì?" anh ta hỏi.

Hơi thở của Gabrielle nghẹn lại trong họng, và mắt cô tìm ảnh phản chiếu của Joe trong tấm gương trên bồn rửa. Anh trậm rãi đứng dậy và nhấc một ngón tay lên môi.

Giọng nữ trả lời Kevin không thuộc về bạn gái của anh ta. "Em muốn cho anh xem vài thứ," Nancy trả lời.

"Cái gì vậy?" Có một khoảng lặng dài trước khi Kevin lên tiếng trở lại. "Rất đẹp," anh ta nói.

"China đã kể em về căn phòng này. Về những tấm gương."

"Và em muốn tự mình nhìn thấy sao?"

"Phải."

Joe với lấy tay Gabrielle và kéo cô cùng anh tới chỗ cánh cửa kiểu Pháp.

"Em có chắc không? China có thể phát hiện ra đấy."

"Em không quan tâm." Có một âm thanh nghe như là quần áo rơi xuống thảm và Kevin nói, "Vậy thì đến đây và nói xin chào với Ngài Vui Vẻ đi nào."

Một cách lặng lẽ, Gabrielle và Joe lẩn ra ngoài ban công và đóng cánh cửa lại phía sau. Một cơn gió lạnh nâng tóc và chân váy cô lên. Những tia nắng màu vàng và hồng cuối cùng của vầng dương đang lặn chiếu ngang qua bầu trời đang quần quận mây, và các ngọn đèn của thành phố lung linh sống dậy trong thung lũng bên dưới. Bất kỳ lúc nào khác, Gabrielle hẳn đã dừng lại để tán thưởng khung cảnh này, nhưng tối nay cô hầu như không chú ý đến. Tim cô nện thình thịch bên tai, và giờ cô đã biết thêm một vài mẩu thông tin về Kevin mà cô thực sự ước gì mình đã không biết. Như là anh lừa dối bạn gái với cô bạn thân nhất của cô ta, và gọi của quý của mình là Ngài Vui Vẻ.

"Anh nghĩ Kevin có nghe thấy chúng ta không?" cô hỏi chỉ hơn một lời thì thầm.

Joe đi tời hàng lan can kim loại và nhìn qua đó. "Không. Nghe anh ta có vẻ khá bận rộn." Anh thẳng người dậy và đi tới góc trái ban công. "Chúng ta có thể nhảy xuống từ đây."

"Nhảy xuống ư?" Gabrielle đi tới đứng bên cạnh Joe và nhìn qua mép lan can. Nửa sau nhà Kevin và toàn bộ ban công lơ lửng trên sườn một ngọn núi và được vài cây cột vạm vỡ chống đỡ. Mặt đất bên dưới lượn sóng với những bậc thang rộng một mét và được phủ bê tông để ngăn sói mòn. "Khi tôi ký và hiệp ước bí mật, nó không nói gì đến việc nhảy ra khỏi ban công nhà Kevin và ngã gãy cổ cả."

"Cô sẽ không gãy cổ đâu. Chỉ có khoảng ba đến ba mét rưỡi từ trên này. Tất cả những gì chúng ta phải làm là trèo qua lan can, treo mình ở chân ban công, và thả ra. Chỉ nhảy xuống khoảng một mét hai thôi."

Vai cô chạm nhẹ vai anh khi cô hơi rướn người ra trước tí nữa. Anh là nó nghe dễ dàng quá nhỉ. "Trừ khi cô trượt khỏi mái hiên mà cô nhắm, không thì chỉ khoảng thêm một mét hai nữa thôi." Cô quay lại và nhìn nét mặt nhìn nghiêng của anh, tắm trong luồng bóng đem đầu tiên của buổi tối. "Phải có cách khác chứ."

"Chắc chắn rồi. Chúng ta có thể quay vào trong và ngắt ngang Kevin. Tôi cho là khoảng lúc này đây câu chuyện đang trở nên thực sự thú vị đấy." Anh nhìn cô ngang qua vai.

"Có khi chúng ta có thể đợi một tí và đi xuyên qua nhà."

"Và cô định nói với Kevin là điều gì đã làm chúng ta mất lâu đến thế để lấy túi của cô? Anh ta sẽ nghĩ chúng ta quần chân nhau trong bồn tắm suốt quãng thời gian đó."

"Có thể anh ấy sẽ không nghĩ thế đâu," cô nói nhưng thực sự không tin điều đó lắm.

"Có đấy, và tôi sẽ phải cho cô một dấu hôn thật lớn trên cổ và làm rối tung tóc cô lên chỉ để đảm bảo rằng đó chính xác là những gì anh ta đã nghĩ." Anh tựa người qua lan can. "Dù vậy điều đó tùy vào cô đấy. Nhưng nếu chúng ta định nhảy, tốt nhất là nên làm trước khi trời ngoài này tối hơn nữa. Tôi không muốn trượt khỏi mái hiên kia đâu." Anh thẳng người dậy, nhìn cô, và cười toe toét như thể anh đang cực kỳ vui vẻ. "Cô sẵn sàng chưa?" anh hỏi như thể anh mới vừa rồi không cho cô lựa chọn giữa một vết hằn trên da hảy nhảy vỡ sọ ấy.

"Không!"

"Cô không sợ đấy chứ hả?"

"Có! Bất kỳ ai có tí trí khôn nào cũng phát khiếp lên được."

Anh lắc đầu và quăng một chân, rồi chân kia, qua lan can. "Đừng nói với tôi là cô sợ độ cao đấy chứ?" Anh đứng bên ngoài mép ban công, đối mặt với cô, tay nắm chắc thanh ngang bằng kim loại.

"Không. Tôi sợ ngã vỡ sọ."

"Cô chắc sẽ không chết đâu." Anh liếc nhìn mặt đất bên dưới, rồi quay lại nhìn cô. "Dù vậy chắc có thể gãy một chân đấy."

"Điều đó không làm tôi thấy khá hơn đâu."

Nụ cười của anh nở rộng. "Câu cuối cùng tôi chỉ đùa thôi."

Cô cúi người về phía trước một phân và nhìn xuống. "Đây không phải một khoảng thời gian tốt đẹp để mà đùa cợt đâu."

"Cô nói đúng." Anh đặt một tay dưới cằm cô và nâng ánh mắt cô lên nhìn anh. "Tôi sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra với cô đâu, Gabrielle. Tôi sẽ không để cô bị đau đâu."

Họ đều biết anh không thể hứa hẹn một điều như thế, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt nâu kiên định của anh, cô gần như tin rằng anh có quyền lực để giữ cô an toàn.

"Hãy tin tôi."

Tin anh ư? Cô không thể nghĩ ra một lý do tốt đẹp nào để xem sao cô lại nên tin anh, nhưng khi cô đứng đó đậu trên nóc thành phố, ngẫm nghĩ về cách nhảy qua một cái ban công, cô khám phá ra rằng cô có tin anh. "Được rồi."

"Thế mới là cô gái của tôi chứ," anh nói với một nụ cười toe toét. Rồi anh trượt tay xuống chân chấn song, hạ mình xuống cho đến khi tất cả những gì cô có thể nhìn thấy ở anh là đôi bàn tay to lớn. Rồi chúng cũng bỏ đi, theo sau bởi một tiếng bịch nặng nề.

Gabrielle nhìn xuống đỉnh đầu anh, và anh ngước mặt lên nhìn cô. "Đến lượt cô," anh nói, nâng giọng lên vừa đủ để nghe thấy.

Cô hít một hơi thật sâu. Cô có thể làm việc này. Cô có thể trèo ra ngoài lan can mỏng manh và treo lủng lẳng ba đến ba mét rưỡi trong không trung, rồi nhảy xuống và hy vọng cô đáp xuống một bậc thang rộng một mét. Không vấn đề gì. Cô trượt quai túi qua đầu và vai, rồi đẩy cái túi to ra sau lưng. Cô cố không nghĩ đến cảnh ngã vỡ sọ. "Mình có thể làm được việc này," cô thì thầm và bước lên đế ngang của lan can.

"Mình bình tĩnh mà." Cô cố gắng giữ cơn hoảng loạn tít trong góc khi quăng một chân, rồi chân kia, qua lan can. Một luồng không khí lạnh thổi tung váy cô lên khi cô giữ thăng bằng trên mép ban công, gót chân đậu bấp bênh. Thanh kim loại sắc lạnh trong nắm tay siết chặt của cô.

"Đúng thế," Joe khuyến khích cô từ dưới mặt đất.

Cô biết tốt hơn là không nên liếc qua vai, nhưng cô không thể ngăn mình lại. Cô nhìn ra ánh đèn thành phố bên dưới, và đông cứng lại.

"Tiếp đi nào, Gabrielle. Tiếp đi nào, em yêu."

"Joe?"

"Tôi ở ngay đây."

Cô nhắm mắt lại. "Tôi sợ lắm. Tôi không nghĩ mình có thể làm được điều này đâu."

"Chắc chắn cô có thể. Cô là cùng một người phụ nữ đã đập tôi dập mông ở công viên kia mà. Cô có thể làm tất cả mọi thứ."

Cô mở mắt ra và nhìn về phía anh bên dưới, nhưng trời tối và đang lẩn mình trong bóng đen của ngôi nhà, nên cổ chẳng nhìn thấy gì ngoài một đường chân trời xám xịt.

"Chỉ cần cúi xuống một ít và nắm lấy chân chấn song thôi mà."

Cô chậm chạp trượt tay dọc thanh kim loại cho đến khi núp mình xuống tận đáy, phần lưng của cô lơ lửng bên ngoài phía trên thành phố. Cô không nghĩ mình từng khiếp đảm đến thế này trong đời. "Mình có thể làm được điều này," cô thì thầm cùng một hơi thở không khí. "Mình bình tĩnh mà."

"Nhanh lên trước khi lòng bàn tay cô đổ mồ hôi."

Gừ, cô đã không nghĩ đến lòng bàn tay nhớp nháp, nhưng giờ thì có rồi đấy. "Tôi không thể nhìn thấy anh. Anh có thể nhìn thấy tôi không?"

Tiếng cười thầm trầm, dịu dàng của anh vọt lên chỗ cô khi cô khom mình nắm chặt tay vào lan can. "Tôi có thể nhìn thấy rất rõ cái quần lót màu trắng của cô."

Vào khoảnh khắc này, Joe Shanahan ngước lên nhìn váy cô là thứ rắc rối ít quan trọng nhất của cô.

"Tiếp tục nào, cưng" anh dỗ dành từ bên dưới.

"Sẽ thế nào nếu tôi bị ngã?"

"Tôi sẽ bắt được cô. Tôi hứa đấy, chỉ là cô phải thả ra ngay bây giờ, trước khi trời quá tối để nhìn thấy cái quần lót đó."

Cô chậm chạp trượt chân bên kia ra khỏi ban công và đung đưa trên khoảng mặt đất tối mù bên dưới. "Joe," cô gọi đúng lúc chân cô va vào một thứ gì đó rất cứng.

"Khỉ gió!"

"Cái gì thế?"

"Đầu tôi."

"Ối, xin lỗi." Đôi bàn tay mạnh mẽ của anh túm lấy cổ chân cô, rồi trượt lên bắp chân tới đầu gối cô.

"Tôi có cô rồi."

"Anh chắc chứ?"

"Thả ra đi."

"Anh chắc chứ?"

"Ừ, thả ra đi."

Cô hít một hơi thật sâu, đếm tới ba, rồi thả chấn song ra. Và cô rơi, trượt xuống trong vòng tay rộng lớn của anh. Anh ôm chặt cô vào người anh, và chiếc váy của cô chụm lại quanh eo khi cô trượt xuống ngực anh. Tay anh trượt lên sau chân cô, và anh ôm cặp đùi trần của cô trong tay. Cô nhìn xuống gương mặt tối đen của anh ngay dưới mặt cô.

"Tôi đã làm được."

"Tôi biết."

"Váy tôi bị tốc lên quanh eo rồi," cô nói.

Răng anh trông cực kỳ trắng khi anh cười. "Tôi biết." Anh chậm rãi thả cô xuống cho đến khi chân cô chạm mặt đất, và lòng bàn tay anh để yên sau hông cô. "Cô không chỉ xinh đẹp, mà còn dũng cảm nữa chứ. Tôi thích điều đó ở một người phụ nữ."

Gabrielle có thể thành thật nói rằng trước đây chưa một người đàn ông nào từng chọn đúng cái từ ngữ đó để khen ngợi cô. Thường thì họ dính chặt với những từ ngữ bay bổng hơn và bình luận về chân và mắt cô.

"Cô sợ hãi, nhưng cô vẫn đi qua cái lan can đó." Bàn tay nóng hổi của anh sưởi ấm làn da cô qua lớp vải ren quần lót. "Cô nhớ đêm qua khi cô nói tôi không thể hôn cô thêm nữa không?"

"Tôi vẫn nhớ."

"Ý cô là vào môi à?"

"Tất nhiên rồi."

Anh hạ miệng xuống và hôn cổ họng cô. "Điều đó để lại rất nhiều vị trí thú vị còn tự do," anh nói khi tay anh bóp hông cô.

Gabrielle mở miệng ra, rồi khép vào. Cô có thể nói gì với điều đó đây.

"Cô muốn tôi tìm chúng ngay bây giờ hay để sau?"

"À...để sau chắc sẽ tốt hơn." Cô giật giật chân váy, nhưng nắm tay Joe siết chặt trên hông cô.

Giọng anh trầm và khàn khàn khi anh hỏi, "Cô chắc chứ?"

Không hẳn. Cô đứng trên một sườn núi bậc thang, mông lộ ra ngoài váy, và cô không chắc mình có muốn ở bất kỳ chỗ nào khác ngoài chính nơi cô đang đứng hay không nữa. Được bọc trong bóng tối, bị đẩy vào lồng ngực vững trãi của Joe. "Ừ."

Anh kéo chân váy của cô xuống và vuốt thẳng nó trên đường cong mông cô. "Hãy cho tôi biết nhé."

"Tôi sẽ nói." Cô bước ra khỏi sự quyến rũ mời mọc trong giọng nói của anh và hơi ấm từ vòng ôm của anh. "Đầu anh thế nào?"

"Tôi sẽ sống thôi." Anh quay người và nâng mình lên bậc tường bậc thang bảo vệ kế tiếp. Cô ngước lên nhìn đường nét của anh, và anh với xuống cầm tay cô và kéo cô lên sau anh. Anh nâng cô lên thêm ba lần nữa và khiến nó có vẻ thật dễ dàng.

Buổi đêm đã bắt đầu trở nên lạnh giá thấy rõ vào lúc họ đi tới chiếc Chevy cũ kỹ của anh, và Gabrielle mong đợi được ngâm mình ấm áp thoải mái trong bồn tắm khi cô về nhà. Nhưng mười lăm phút sau, cô thấy mình đang ngồi trên cái sô pha màu nâu pha be của Joe, đôi mắt sáng quắc màu vàng xen kẽ màu nâu đen của con vẹt của anh ghìm chặt cô vào ghế. Bên kia phòng Joe đứng quay lưng lại với cô, thân máy điện thoại lủng lẳng trong một tay, ống nghe trong tai kia. Anh nói nhỏ vừa đủ để không bị nghe thấy, rồi đi vào phòng khách, cái dây dài trải dọc phía sau.

"Mày phải hỏi bản thân mày một câu hỏi. Mày có cảm thấy may mắn không? Chà có không - tên ngốc?"

Gabrielle nhảy dựng lên và chuyển toàn bộ sự chú ý sang Sam. "Xin lỗi?"

Con vẹt vỗ cánh hai lần, rồi bay tới tay vịn của chiếc ghế. Nó chuyển từ chân này sang chân kia, rồi nghiêng đầu sang một bên và săm soi cô.

"À... vẹt con muốn bánh quy giòn à?"

"Tiếp tục đi, ghi dấu ngày của tôi nào."

Cô cho là cũng hợp lý thôi khi con chim của Joe trích dẫn Dirty Harry. Cô ngồi bất động khi con chim đi dọc thành sô pha, một cái vòng kim loại màu xanh đeo quanh một cái chân đầy vẩy. "Chú vẹt dễ thương đấy," cô nói nhẹ nhàng và liếc nhìn về hướng Joe. Anh vẫn đứng trong phòng khách, quay lưng về phía cô, trọng lượng của anh trụ trên một chân. Anh kẹp ống nghe điện thoại giữa vai và tai, rồi xoa bóp vai kia của anh bằng bàn tay bên này. Trong một giây ngắn ngửi, cô băn khoăn có phải anh đã tự làm mình đau khi giúp cô leo lên các bậc tường bao hay không, nhưng rồi Sam thốt ra một tiếng huýt sáo inh tai, và cô quên bẵng về Joe. Con chim lắc lư ra trước ra sau, rồi nhảy lên vai cô.

"Tên kia hãy coi trừng đấy."

"Joe," cô kêu lên, giữ chặt ánh nhìn trên cái mỏ đen của Sam.

Sam tựa đầu mình vào thái dương cô và phập phồng lồng ngực. "Chú chim xinh đẹp."

Trước đây Gabrielle chưa bao giờ ở quanh lũ chim, đừng nói đến việc có một con đứng trên vai cô. Cô không biết nên nói hay làm gì. Cô không biết gì về cách hành xử của loài chim, nhưng cô biết mình không muốn làm nó giận dữ. Cô đã xem phim cổ điển của Alfred Hitchcock rất nhiều lần, và hình ảnh Suzanne Pleshette với đôi ngươi lòi ra lóe lên qua đầu cô. "Chú vẹt dễ thương đấy," cô nói và liếc sang bên kia phòng. "Giúp."

Joe cuối cùng cũng nhìn cô qua vai, cái cau mày giờ đã quen thuộc của anh kéo trĩu lông mày anh xuống khi anh nói vài từ vào ống nghe. Sau vài câu gọn lỏn, anh kết thúc cuộc gọi và quay lại phòng khách. "Sam, mày nghĩ mày đang làm gì chứ?" anh hỏi khi anh đặt điện thoại lên cái bàn cà phê. "Rời khỏi cô ấy đi."

Con chim rụi cái đầu mềm mại của nó vào Gabrielle, nhưng không bay khỏi vai cô.

"Đến ngay đây." Joe vỗ lên vai anh. "Đến đây." Sam không di chuyển.

Thay vào đó nó chúi đầu và chạm mỏ vào má cô. "Chú chim xinh đẹp."

"Ừm, tôi chết mất." Joe chống tay lên hông và hếch đầu sang một bên. "Nó thích cô."

Cô không thấy tin. "Thật à? Sao anh biết?"

Joe đi tới đứng thẳng trước mặt cô, "Nó vừa hôn cô," anh nói, rồi cúi người về phía trước và đặt tay ngay dưới chân Sam. "Dạo gần đây, nó đang trong tâm trạng tìm bạn đời." Joe búng ngón tay, và mép tay anh chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo cánh trắng. "Tôi đoán nó nghĩ nó đã tìm thấy một cô bạn gái."

"Tôi sao?"

"Ừ đấy." Ánh mắt anh hạ xuống miệng cô, rồi quay lại với con vẹt. "Tiến ra đây, Sam. Làm một chú chim ngoan nào" Cuối cùng Sam cũng tuân theo và nhảy sang tay Joe.

"Tên kia coi trừng đấy."

"Tao sao? Tao không phải cái đứa dụi dụi đầu vào một cô nàng xinh xắn và hôn cô ấy đâu nhé. Tao vẫn đang coi trừng đây. À chậc, dẫu sao thì tối nay tao cũng dè chừng." Anh cười lóe lên với cô, rồi đi tới cái lồng lớn đặt trước một cửa sổ bằng tranh.

Gabrielle đứng dậy và nhìn anh vuốt một bàn tay cẩn thận lên bộ lông của Sam trước khi đặt nó vào trong lồng. Tên cảnh sát to lớn xấu xa sau rốt thì cũng không quá to lớn và xấu xa đấy chứ. "Nó thật sự nghĩ tôi là một cô bạn gái tiềm năng sao?"

"Chắc thế. Nó cứ xé nát báo và lại đậu xuống ngủ trên những động vật nhồi bông của nó." Sam nhảy lên chỗ đậu và Joe đóng cánh cửa song sắt lại. "Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó cư xử như với cô. Nó thực sự ghen tuông với những phụ nữ mà tôi mang về nhà và cố đuổi họ ra khỏi cửa."

"Tôi đoán mình đã gặp may," cô nói, giờ thì tự hỏi anh đã mang bao nhiêu người phụ nữ về nhà, và rồi, sao cô lại quan tâm chứ.

"Ừ đấy, nó muốn đậu ngủ cùng cô." Anh quay lại và nhìn cô. "Tôi không thể nói là tôi trách mắng gì nó."

Khi lời khen ngợi thốt ra, nó không hề tuyệt vời. Nhưng vì vài lý do kỳ lạ những từ ngữ của anh lắng xuống gần trái tim cô và khiến tim cô lỗi nhịp. "Anh rất tệ việc tâng bốc, Shanahan ạ."

Anh chỉ mỉm cười như biết không chỉ có vậy và ra dấu về hướng cánh cửa. "Cô có cần ghé qua đâu đó trên đường về nhà không? Có khi rẽ vào đâu đấy và ăn tối?"

Cô đứng lên và đi theo anh. "Anh đói à?"

"Không, tôi nghĩ cô có thể đói thôi."

"Không, tôi đã ăn trước bữa tiệc của Kevin rồi."

"À." Anh liếc nhìn cô qua vai. "À, được rồi."

Trong suốt chuyến lái xe về nhà Gabrielle, những ý nghĩ của cô một lần nữa lại xoay sang tuýp mà Joe có thể mang về nhà. Cô tự hỏi họ trông thế nào, và họ trông giống Nancy không. Cô cá là có.

Joe dường như cũng lơ đãng như Gabrille, và không ai trong hai người nói gì cho đến lúc cô cố gắng trò chuyện khi còn cách nhà cô ba con phố. "Kevin đã có một bữa tiệc thật thú vị." Cô chắc chắn anh có rất nhiều thứ để nói về nó.

Không hề. Anh chỉ hơi càu nhàu và nói, "Kevin là một thằng ngốc."

Cô từ bỏ, và họ lái xe nốt quãng đường ngắn ngủi còn lại trong im lặng. Anh không nói gì khi đưa cô lên vỉa hè hay khi lấy chìa khóa khỏi tay cô. Ngọn đèn màu hồng trước nhà ve vuốt nét nhìn nghiêng của anh và nấn ná trên những lọn xoăn mềm mại trên tai anh khi anh cúi xuống và mở cánh cửa ra. Anh thẳng người dậy và cử động vai như thể nó vẫn gây phiền phức cho anh.

"Anh đã làm đau mình vì giúp tôi tối nay à?" cô hỏi.

"Tôi đã làm dão cơ ngày hôm trước khi chuyển mấy cái giá trong cửa hàng của cô, nhưng tôi sẽ sống thôi."

Anh thẳng người dậy, và cô nhìn anh, nhìn đôi mắt sẫm màu mệt mỏi của anh, một lớp râu mới mọc khác, và cơn căng thẳng làm nhăn trán anh lại. "Tôi có thể massage cho anh," cô gợi ý trước khi cô kịp cho bản thân suy nghĩ cẩn thận hơn về lời đề nghị.

"Cô biết cách sao?"

"Tất nhiên rồi." Viễn cảnh Joe chẳng mặc gì ngoài một cái khăn tắm dạt qua đầu cô và làm bụng cô ấm lên. "Tôi suýt soát chuyên nghiệp đấy."

"Ý cô là, cũng như cô suýt soát một tay ăn chay chứ gì?"

"Anh lại đang chế nhạo tôi đấy à?" Cô đã đi học về massage và, mặc dù cô không phải một chuyên gia có chứng nhận, cô cũng xem mình là bán chuyên.

Tràng cười lặng lẽ của anh vang khắp không khí buổi đêm tĩnh lặng và bao bọc cô trong độ sâu của luồng âm thanh nam tính ấy. "Tất nhiên," anh thú nhận không chút xấu hổ.

Ít nhất anh cũng trung thực. "Tôi cá mình có thể khiến anh khá lên trong hai mươi phút."

"Cô muốn cá gì nào?"

"Năm đô."

"Năm đô? Thành mười đi và cô đã vào cuộc."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv