Hân Hoan

Chương 4: Aaa



“Trước gương mặt đẹp trai lai láng như vậy, ai lại không muốn làm nữ tổng tài bá đạo chứ?”

Có lẽ bởi vẻ mặt mấy anh chàng mặc đồ Âu kia quá lạnh lùng, nên bầu không khí như ngưng đọng lại, chỉ có người đàn ông trung niên nằm trên sàn phát ra tiếng rên rỉ rõ ràng.

Từng giây từng giây trôi qua, ngay khi Lê Chiêu cho rằng mấy người đàn ông cường tráng kia đã bắt đầu nghi ngờ mình, bọn họ lại cúi người đỡ lấy người đàn ông trung niên nằm dưới sàn nhà lên, nói lời cảm ơn với cậu.

Bọn họ nhấc người đàn ông kia lên còn chưa đi được bao xa, Lê Chiêu thấy có người bị trượt chân, người đàn ông được họ nhấc lên đụng đầu vào tường, kêu “bộp” một tiếng.

Lần này người đàn ông trung niên không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, bởi ông ta đã hôn mê bất tỉnh.

Vệ sĩ của mấy tay nhà giàu đều hùng hổ như vậy à? Lê Chiêu không khỏi kinh ngạc, cậu lui về phía sau hai bước, đụng vào người anh chàng phục vụ.

“Dọa tôi chết khiếp à.” Lê Chiêu day day thái dương, hồi tối uống nhiều, đầu óc hơi choáng váng. Cậu vỗ vai người phục vụ: “Nhanh lên, chúng ta mau đi thôi.”

Chàng trai nhìn bả vai bị đập, im lặng trong thoáng chốc, lặng lẽ theo sau Lê Chiêu.

“May mà bọn họ không phát hiện ra có điều gì bất thường, tôi sợ tôi không đánh lại ba người bọn họ.” Lê Chiêu thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Nếu có người hỏi anh chuyện này, anh cứ nói là mình không biết, nghe rõ chưa?”

Chàng trai nhìn cậu mấy giây, từ tốn gật đầu.

“Thế là được rồi.” Lê Chiêu mừng rỡ mỉm cười: “Chúng ta đi làm, lúc cần giả ngu thì nhất định phải giả ngu, lúc cần mặt dày thì đừng giữ thể diện gì nữa.”

Người đàn ông lặng lẽ lắng nghe, anh và Lê Chiêu đi tới cánh cửa của một căn phòng, qua khe cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói cười rộn rã.

“Anh ở đây đợi tôi một lát, tôi chào bạn bè, sau đó dẫn anh đi gặp cấp trên.” Lê Chiêu nói xong, thấy chàng trai sững sờ nhìn mình, dường như không hiểu vì sao Lê Chiêu muốn cùng anh ta đi gặp lãnh đạo.

“Đã xem phim tâm lý tội phạm bao giờ chưa?” Lê Chiêu che miệng, nhỏ giọng giải thích với chàng trai: “Kẻ tình nghi nếu không muốn người ta phát hiện ra mình đã làm chuyện gì, thì phải có bằng chứng không có mặt.”

Đồng tử mắt anh chàng khẽ rung lên.

“Hiểu rồi chứ?” Lê Chiêu chớp mắt tinh ranh, “Tôi chính là bằng chứng anh không có mặt khi đó.”

Thấy chàng trai dường như còn chưa kịp phản ứng, Lê Chiêu đã chuếnh choáng say bảo rằng: “Dù sao thì anh đừng lo, ở đây đợi tôi một lúc, tôi ra ngay thôi.”

Chàng trai thấy cậu rảo bước vào trong phòng bao, dường như nói gì đó với mấy người ngồi ở vị trí chủ chốt, bị họ rót mấy cốc rượu đầy, mới lảo đảo đi ra.

Mọi người ở sau lưng đang cười đùa rộn rã, dường như cũng không mấy để tâm việc cậu đi về sớm, mọi người đều đang lấy lòng một chàng trai trẻ tuổi khác.

“Đi thôi.” Lê Chiêu dùng giấy ăn lau khô rượu dính trên mép, “Tôi dẫn anh đi nói chuyện với cấp trên, chỉ nói ban nãy anh giúp tôi một việc lớn. Chính miệng khách hàng khen ngợi, hẳn sẽ giúp ích cho mấy phục vụ các anh chứ?”

Người đàn ông nhìn gò má ửng đỏ của anh, cởi chiếc áo gile khoác lên cánh tay, lộ ra vòng eo thon: “Không sao, mai tôi không ở đây.”

Lê Chiêu dừng bước chân, lắc cái đầu đang hơi quay cuồng, nhìn gương mặt và vòng eo chàng trai: “Từ chức cũng được, anh đẹp trai như vậy, gặp mấy tên khốn vô đạo đức sẽ phải chịu thiệt đấy.”

Cánh cửa thang máy mở ra, Lê Chiêu dựa vào buồng thang máy, cố gắng để đầu óc tỉnh táo hơn, cậu thấy người đàn ông trầm mặc không nói gì, xem ra tâm tình không được vui cho lắm: “Tuy rằng gặp mấy chuyện như vậy hơi bực mình, nhưng anh cũng đừng để trong lòng. Người sai không phải anh, là đám người vô liêm sỉ kia.”

Chàng ngẩng đầu nhìn Lê Chiêu, đột nhiên nói: “Gương mặt dễ nhìn, không phải thứ hại người hay sao?”

Cửa thang máy mở ra, hơi lạnh ở đại sảnh khách sạn phả vào gương mặt, khiến Lê Chiêu rùng mình một cái. Cậu quay đầu nhìn chàng trai kia: “Anh nói sao?”

Chàng trai nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh của cậu, khẽ buông rèm mi xuống: “Cậu tên gì?” Anh dùng ngón tay thon dài cởi khuy áo đầu tiên trên sơ mi, lộ ra cần cổ trắng trẻo.

Trông thấy cảnh này, Lê Chiêu nhoẻn cười: “Anh không giống nhân viên phục vụ trong khách sạn, mà giống ông chủ trẻ tuổi của khách sạn hơn.”

Người này trắng trẻo tao nhã, đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh, được chăm sóc rất cẩn thận, vừa nhìn đã biết gia cảnh không tồi. Tới đây đi làm, khả năng cao là để trải nghiệm cuộc sống.

“Cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi mời cậu dùng bữa.” Thấy Lê Chiêu muốn đi tới cửa xoay, chàng trai duỗi tay ra kéo cậu về, dẫn cậu theo anh ra khỏi cửa khách sạn.

“Ăn á?” Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện trăng đêm nay tròn xoe. Cậu nhìn bốn phía xung quanh, thấy đầu đường có một tiệm mì, bèn đưa tay ôm lấy vai chàng trai: “Đi thôi, tôi mời anh ăn mì.”

Người đàn ông nhìn cánh tay khoác lên vai mình, gượng gạo để Lê Chiêu kéo đi.

“Tôi phát hiện hình như anh cao hơn tôi một chút.” Lê Chiêu nhón chân so sánh chiều cao với anh ta, sau khi xác định mình thấp hơn đối phương vài centimet thì khẽ lầu bầu.

Bước vào tiệm mì, bên trong không còn vị khách nào khác, ông chủ cầm cây lau nhà mà cặm cụi lau dọn, bà chủ thì đang kèm con làm bài tập. Thấy có khách bước vào, bà chủ kéo con vào bếp, ông chủ đặt cây lau nhà sang một bên, nhiệt tình bắt chuyện với hai người.

Lê Chiêu bị chuốc rượu cả tối, dạ dày hơi khó chịu, cậu gọi hai bát mì bò, hai đĩa đồ ăn kèm, bẻ đôi đũa dùng một lần dúi vào trong tay chàng trai.

“Cảm ơn.” Chàng trai nhận lấy đôi đũa, Lê Chiêu phát hiện tay anh ta còn trắng hơn cả đôi đũa.

Sau khi mì và đồ ăn kèm được bưng lên, bà chủ cầm hai chiếc bánh trung thu đóng gói đặt lên bàn họ: “Nào, ăn bánh trung thu đi, chúc hai anh đẹp trai trung thu vui vẻ, đại cát đại lợi.”

Bánh trung thu chỉ to bằng hai ngón cái, chắc là đồ tặng kèm trong siêu thị, bấy giờ Lê Chiêu mới nhận ra, hôm nay là Trung Thu.

Cậu mở gói bánh ra cắn một miếng: “Thập cẩm à?”

Ngó đầu nhìn chiếc bánh trung thu trước mặt chàng trai kia, loáng thoáng thấy trên gói có hai chữ “Trứng muối”. Tuy rằng cậu không kén ăn, nhưng không thể không thừa nhận, nhân trứng muối ngon hơn thập cẩm nhiều.

Chỉ hai miếng là ăn xong chiếc bánh trung thu, sau đó Lê Chiêu cúi đầu ăn mì. Tướng ăn của cậu không khó coi, cậu ăn say sưa, thể như bát mì hai miếng thịt bò vài cọng rau dưa này là thứ đồ sơn hào hải vị.

Người đàn ông nhìn cậu một lúc, mới cúi đầu dùng chiếc đũa gắp sợi mì còn đang bốc hơi nghi ngút lên.

Sợi mì không đủ dai, rau không đủ tươi, thịt bò cũng không phải phần thịt ngon nhất trên con bò, dấm rẻ tiền thoang thoảng vị chua.

Người đàn ông gắp một miếng rồi chẳng muốn ăn thêm, thế nhưng khi anh nhìn dáng vẻ cặm cụi ăn mì của Lê Chiêu lại do dự một chút, gắp thêm mấy miếng mì bỏ vào bụng.

“Tôi tên.. Án Đình.” Người đàn ông gác đôi đũa đặt sang bên cạnh, động tác vô cùng tao nhã: “Cậu thì sao?”

“Tôi á?” Lê Chiêu uống sạch nước lèo, gò má lại càng đỏ ửng lên: “Lê Chiêu.”

“Triêu?” Người đàn ông duỗi ngón tay, viết chữ lên mặt bàn.

“Chữ “chiêu” này cơ.” Lê Chiêu bắt chước chàng trai, viết tên mình lên: “Cô dạy Văn hồi cấp một khen tên tôi hay lắm, là ánh sáng trong đêm tối, đại diện cho hy vọng.”

Đôi mắt mơ màng say của Lê Chiêu ánh lên tia sáng long lanh.

Hy vọng ư?

Án Định thoáng cụp mi mắt: “Tên hay lắm.” Anh còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng điện thoại Lê Chiêu đột nhiên đổ chuông.

“Em ở quán mì đối diện khách sạn.” Lê Chiêu thấy Trương Tiểu Nguyên lo lắng hỏi thăm thì vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, em vẫn chưa say mèm đâu.”

“Mấy con ma men đều nói mình không say.”

Án Đình: “……….”

Một người uống rượu, làm thế nào để chứng minh mình không say?

“Bạn tôi tới đón tôi rồi.” Lê Chiêu lấy điện thoại ra thanh toán tiền mì, tìm ông chủ xin một tờ giấy, viết số điện thoại của mình vào đưa cho Án Đình: “Nếu khách sạn còn muốn tìm anh, anh gọi điện thoại để tôi làm chứng cho anh.”

Án Đình nhìn tờ giấy bị xé xiêu xiêu vẹo vẹo không cân xứng một chút nào, đưa tay ra nhận lấy.

“Bye bye.” Lê Chiêu quyết định đi thẳng ra, chứng minh mình không say. Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã đụng vào băng ghế bên cạnh.

“Không sao đâu không sao đâu.” Lê Chiêu quay lại nhìn Án Đình: “Chào nhé, với cả, chúc anh Trung Thu vui vẻ, cả nhà hạnh phúc.”

Án Đình đưa Lê Chiêu ra lề phố, chẳng bao lâu có người chạy về phía bên này.

“Chiêu à, cậu để tâm một chút đi.” Trương Tiểu Nguyên chạy tới đỡ Lê Chiêu, khẽ trách: “Đám chó kia đúng là không phải con người, biết rõ tửu lượng cậu không cao, còn cố ý chuốc rượu cậu.”

Đừng bảo thấy Tống Dụ không thích Lê Chiêu nhà họ, nên mới cố ý gây khó dễ cho Chiêu Chiêu ngay trước mặt Tống Dụ đấy nhé?

“Chó đương nhiên không phải con người rồi.” Lê Chiêu cười ha hả, “Anh Tiểu Nguyên à, anh chửi kém thế.”

“Cậu thì giỏi rồi.”

“Hồi cấp ba em là học sinh ba tốt.”

“Là sao?”

“Bởi vậy nên con người đức trí thể mỹ toàn diện như em đây, chưa bao giờ chửi người ta.”

Rất lâu sau, lâu đến mức không còn trông thấy bóng Lê Chiêu đâu nữa, một chiếc xe hơi màu đen đậu lại trước mặt Án Đình.

“Thưa anh, đã giải quyết xong mọi chuyện, giờ anh về nghỉ ngơi chứ ạ?” Người đàn ông mặc âu phục từ trong xe bước nhanh ra, khom lưng giúp Án Đình mở cửa xe.

Án Đình cúi mình ngồi vào trong xe, mới nhớ ra trên tay mình còn đang nắm tờ giấy Lê Chiêu đưa và cả chiếc bánh Trung Thu còn chưa bóc. Anh hờ hững ném bánh Trung Thu sang một bên, lấy một cây kéo thủ công đẹp đẽ ra, cắt những đường viền xiêu vẹo, mãi đến khi nó trở thành hình chữ nhật cân xứng mới dừng tay.

Anh nhìn dãy số di động trên đó, khẽ đọc tên: “Lê Chiêu..”

Hai tháng sau, tiết trời dần bước vào mùa đông, bộ phim đầu tiên Lê Chiêu thủ vai nam chính “Tình yêu ngọt ngào say đắm của nữ tổng tài bá đạo” lặng lẽ lên sóng, ngoài những nhân vật chủ chốt của bộ phim đăng tin quảng cáo ra, hầu như không còn con đường tuyên truyền nào khác.

Tất cả mọi người đều biết, bộ phim rồi cũng sẽ như bao bộ phim chiếu mạng khác, lặng lẽ công chiếu, sau đó lặng lẽ kết thúc, chẳng ai quan tâm, càng không có người nào thảo luận.

Ngay cả các thành viên chủ chốt trong đoàn phim cũng không để bộ phim này vào trong lòng. Ví dụ như nữ chính của bộ phim này, nếu không có quản lý nhắc nhở, chỉ sợ đến ngày phát sóng cũng quên đăng tin quảng cáo.

Nhưng mà tất cả các thành viên cốt cán đều không ngờ, đoạn biên tập của bộ phim này đột nhiên nổi rần rần trên mạng. Tiêu đề video là —— Trước gương mặt đẹp trai lai láng như vậy, ai lại không muốn làm nữ tổng tài bá đạo chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv