Hàn Thiệu Lẫm cau mày nhìn thiếu niên từ lúc vào cửa đã ngồi ngẩn ngơ bất động trên sofa, trong lòng còn ôm một khối màu đen không tên.
“Chuyện này là sao?”.
Hắn hỏi người em trai đã đem thiếu niên kia về. Đã hơn nửa đêm, sao lại mang người về?.
Hàn Thiệu Liêm nhìn hắn một cái nói:
“Chỗ ở của ân nhân cứu mạng anh bị cháy, bây giờ không còn nhà để về, thu lưu một đêm cũng không quá đáng chứ?”.
Lúc này trợ lý Hà bưng trà đến.
“Tiểu Hạo, uống nước trước đi.”.
Hàn Thiệu Liêm thử kêu. Từ sau khi miễn cưỡng kéo cậu lên xe tới giờ, Duẫn Hạo vẫn cứ thế này.
Không trả lời, cũng không đưa tay nhận, ánh mắt của Duẫn Hạo cũng không hề nhúc nhích, ánh mắt mờ mịt không tiêu cự, môi không có tí máu nào, trên mặt lộ ra nước mắt chưa khô.
Nhìn thoáng qua, Hàn Thiệu Liêm ra hiệu cho trợ lý Hà đặt trà lên bàn trà.
“Cái này…”.
Khi anh ta đang muốn duỗi tay về phía cái xác của chú chó nhỏ bị cháy đen ở trong lòng Duẫn Hạo, Duẫn Hạo bỗng chốc có hành động.
“Đừng!”.
Như sợ anh sẽ cướp đi, Duẫn Hạo ôm chặt lấy chú chó nhỏ lui về phía sau, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Đừng mang Lucky của tôi đi!”.
“Nó đã mất rồi, mang nó đi chôn càng sớm càng tốt.”.
Hàn Thiệu Liêm kiên nhẫn giải thích.
“Không!” Duẫn Hạo liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, “Lucky sẽ không chết! Chúng tôi rõ ràng rất tốt, muốn trở thành người một nhà, nó còn đem ba mẹ ra, sẽ không… Sẽ không chết như vậy…”.
Nói đến mức nghẹn ngào.
Lông mi nhíu chặt từ lúc nãy của Hàn Thiệu Lẫm vẫn không hề thả lỏng ra, lúc nhìn thấy thiếu niên này, hắn có chút kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì sao cậu lại ở cạnh Thiệu Liêm, mà là vẻ mặt tràn ngập bi thương cùng thê lương hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt lúc nào cũng sáng láng trước đây. Theo lý thuyết mà nói cũng không có gì, nhưng không biết tại sao, đáy lòng hắn phảng phất hiện lên một loại cảm giác khác thường, nhất là sau khi nhìn thấy những dòng nước mắt kia.
Ôm chặt xác của con chó không buông, khuôn mặt bị dính tro đen, một hàng nước mắt trong suốt… Bộ dạng đau khổ này thực sự không thích hợp với đứa trẻ này…
Chỉ là một con chó đã chết mà thôi, việc gì phải khóc sống khóc chết như vậy?.
Cái nhíu mày của hắn bị Hàn Thiệu Liêm hiểu thành không vừa lòng, liền đi tới nói nhỏ:
“Đứa nhỏ này không có người thân, trên người còn mang theo bài vị của ba mẹ, hiện tại cậu ta gặp nạn, nên đến phiên anh báo đáp người ta đi.”.
Trong lời nói mang theo sự trách cứ, như đang oán giận sự vong ân phụ nghĩa của hắn.
Liếc nhìn đứa em một cái, Hàn Thiệu Lẫm xoay người trở về phòng.
“Tự em giải quyết.”.
Mặc kệ Hàn Thiệu Liêm khuyên như thế nào, Duẫn Hạo vẫn nhất định không chịu buông Lucky ra, cũng không chịu trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ nói muốn một mình yên tĩnh một chút, sau khi hứa khi nào bản thân mệt thì sẽ trở về phòng dành cho khách nghỉ ngơi, Hàn Thiệu Liêm cùng Trợ lý Hà mới đành phải để cậu ngồi một mình trên sofa trong phòng khách.
Trong phòng khách trống trãi yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng qua lại từng bước một của chiếc đồng hồ trên tường, bầu không khí giống như cũng hạ xuống.
Vô thức vuốt ve con chó nhỏ ở trong lòng, cơ thể từ từ cứng ngắc lại giống như một khối sắt lạnh lẽo, giống như không phải sự thật. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, cậu vẫn còn nói với nó lúc trở về sẽ mang đồ ăn ngon về, làm cho Lucky hưng phấn lắc lắc cái đuôi, còn bây giờ…
Trước đây còn có thể nhìn cậu không ngừng lắc lắc đuôi, bây giờ lại không bao giờ nhúc nhích nữa…
Trước đây động đôi mắt to đầy linh hoạt còn có thể chuyển động thật nhanh, bây giờ cũng sẽ không bao giờ mở nữa…
Trước đây còn có thể vui vẻ dùng lưỡi liếm lấy cậu không bao giờ… Không bao giờ nữa…
Thật giống như hai năm trước, khoảnh khắc trước rõ ràng vẫn còn hạnh phúc như vậy, vì sao… Trong nháy mắt tất cả đều thay đổi…
Một mình yên lặng ngồi trên sofa, tư thế cũng chưa từng thay đổi, ôm xác của chú chó nhỏ không ngừng khóc —— Đây là cảnh tượng Hàn Thiệu Lẫm nhìn thấy sau khi từ trong phòng đi ra một lần nữa.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sáu giờ sáng.
Tên nhóc từ lúc ba giờ sáng đi tới nhà hắn vẫn ngồi đến bây giờ?.
Chuyển động duy nhất, hình như cũng chỉ có nước mắt từng giọt rồi lại từng giọt từ trong mắt không ngừng tuôn trào ra, giống như thủy tinh, trong nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào lộ ra vẻ vô cùng óng ánh long lanh, cũng làm nổi bật cơ thể kém phát triển cùng sự tái nhợt trên khuôn mặt.
Hàn Thiệu Lẫm đi qua.
“Cậu tính ôm con chó kia tới khi nào?”.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói làm cho Duẫn Hạo như chú nai con hoảng sợ ngẩng đầu lên, hai mắt đầm đìa nước mắt vô thố nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị đang liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt từ trên xuống.
Hàn Thiệu Lẫm lạnh lùng liếc cậu, ngắn gọn phun ra hai chữ:
“Quăng đi!”.
Duẫn Hạo hoảng lên, như đang ngồi trên đống lửa ôm chặt lấy chú chó nhỏ trong lòng, nước mắt cũng vì khẩn trương nên tuôn ra càng nhiều.
“Không… Không được…”.
Hàn Thiệu Lẫm chỉ một ngón tay ra bên ngoài.
“Hoặc là cậu tìm một chỗ trong sân để chôn nó!”.
Duẫn Hạo mở miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy khe khẽ, như vậy khiến cho Hàn Thiệu Lẫm lần đầu tiên cảm thấy bản thân giống như một tên lưu manh đang bắt nạt một đứa trẻ.
Lúc này Hàn Thiệu Liêm đi tới, vừa nhìn cảnh tượng như vậy đương nhiên sẽ đổ trách nhiệm lên người hắn. Nhanh chóng đi tới chắn ở trước người Duẫn Hạo, trừng mắt nhìn hắn:
“Anh hai, anh đang làm gì vậy hả?”.
Tiểu quỷ này trái lại rất có năng lực mua chuộc lòng người.
Hàn Thiệu Lẫm dưới đáy lòng cười một tiếng giễu cợt, dùng âm thanh cứng rắn nói:
“Anh chỉ kêu cậu ta xử lý con chó kia thế thôi.”.
Duẫn Hạo cúi đầu, giọt châu liên tục rơi xuống, ôm chặt lấy con chó nhỏ đã cứng ngắc như đang ôm một báu vật.
Thấy vậy Hàn Thiệu Liêm cho anh trai mình một cái liếc mắt oán trách:
“Vậy anh không thể nói đàng hoàng một chút được sao?”.
Biết ngay khối băng lớn này đi ra nhất định sẽ làm hỏng chuyện mà!.
Ngược lại anh lại dịu dàng nói với Duẫn Hạo:
“Tiểu Hạo, chúng ta ra sân tìm một chỗ cho Lucky được không? Nơi đó rất rộng rãi cũng rất đẹp, Lucky nhất định sẽ thích…”.
Duẫn Hạo không có trả lời, nước mắt lại rơi càng dữ dội.
“Đừng như vậy, Tiểu Hạo, Lucky biết nhất định cũng sẽ đau lòng, bây giờ chúng ta phải làm chính là để nó vui vẻ lên thiên đường à.”.
Hàn Thiệu Liêm nhẹ nhàng mềm mỏng an ủi, khẽ ôm lấy bờ vai của cậu. Duẫn Hạo mang nước mắt thật như đang cuộn tròn dưới một bức thành che chở rộng rãi, điềm đạm đáng yêu.
Người đàn ông chín chắn dịu dàng, cùng thiếu niên mỏng manh yếu đuối, trong nắng mai dựa sát vào nhau, cảnh tượng này trông có vẻ phải là một hình ảnh rất đẹp, nhưng lại khiến cho Hàn Thiệu Lẫm ở bên cạnh cảm thấy rất gai mắt.
Trừng mắt nhìn cái đôi đang xem hắn là người tàng hình, Hàn Thiệu Lẫm rõ ràng cảm thấy không hài lòng. Hắn không biết đứa em trai ngày thường giống hệt gà mái kia đối với người khác lại lịch thiệp như thế, càng không biết không biết sức hấp dẫn của tên nhóc này đến từ đâu mà đáng để Thiệu Liêm quan tâm cậu ta như vậy. Cuối cùng hắn quyết định đổ lỗi sự khó chịu cho việc tự nhiên bị người khác khinh thường.
Ngay lúc Hàn Thiệu Liêm còn đang cố gắng an ủi Duẫn Hạo, Hàn Thiệu Lẫm đặt ly nước trở lại bàn. Nhìn chằm chằm hai người đang cùng nhìn về phía hắn, hắn lạnh lùng nghiêm mặt nói:
“Lập tức giải quyết đi! Tôi không muốn để vi khuẩn làm dơ nhà!”.
Ánh mắt cố định ở trên mặt Duẫn Hạo.
“Hoặc là, cậu muốn tôi gọi người quăng nó ra ngoài?”.
Duẫn Hạo như bị điện giật nhảy dựng lên.
Hàn Thiệu Liêm không hài lòng lên tiếng kháng nghị:
“Anh hai, anh đừng quá đáng! Tiểu Hạo nói thế nào cũng đã cứu anh, sao anh…”.
“Anh chưa từng muốn cậu ta xen vào việc của người khác!”.
Lời nói không có đạo lý gì chặt đứt sự bất bình của Hàn Thiệu Liêm, Hàn Thiệu Lẫm lại liếc Duẫn Hạo một cái.
“Lúc ăn sáng đừng để tôi nhìn thấy con chó kia nữa.”.
Dứt lời xoay người trở về phòng sách.
Vườn cây Hàn gia đâu đâu cũng là cây thường xanh, tràn ngập sức sống, thậm chí còn có mấy chú chim nhỏ đậu ở đó.
Nếu là nơi này, có lẽ Lucky sẽ thích…
Nhìn Lucky bị bùn đất bao phủ từng chút một, nghĩ đến sau này sẽ không thể nhìn thấy được nữa, ngực Duẫn Hạo thật giống như bị cái gì đó khoét một lỗ vô cùng đau đớn.
Giúp chôn cất con chó xong, cuối cùng rắc một nắm đất Hàn Thiệu Liêm vỗ vỗ hai tay, tuyên bố xong xuôi, quay đầu lại thấy Duẫn Hạo ngơ ngác ngồi ở đó.
“Tiểu Hạo, trở về đi.”.
Như không nghe thấy, ánh mắt của Duẫn Hạo mờ mịt mà xa xăm.
Hồi lâu, cậu yếu ớt mở miệng.
“Hàn tiên sinh…”.
Mới mở miệng đã bị Hàn Thiệu Liêm cắt ngang.
“Đừng gọi anh như vậy, nghe cũng cảm thấy mất tự nhiên, cũng không biết em đang gọi cái tên không có lương tâm kia hay là gọi anh nữa, kêu anh Liêm đi.”.
Từ lần đầu nhìn thấy cậu bé này, anh liền có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, đây cũng là nguyên nhân khiến anh không cách nào bỏ mặc cậu được.
Duẫn Hạo không phản đối, lông mi rũ xuống, đôi mắt hội tự sự ảm đạm.
“… Nếu như, em không có mang Lucky về nhà, có thể sẽ tốt hơn hay không? Nếu như, nó không gặp được em, có thể…” Nói, nước mắt vất vả lắm mới kiềm chế được lại từng viên từng viên rơi xuống, “Đều là em… Nhặt nó về nhà, nếu như không bắt nó ở lại trong phòng… Nếu như không phải em…”.
“Lucky rất dễ thương đúng không?”.
Hàn Thiệu Liêm đột nhiên mỉm cười hỏi.
Duẫn Hạo hai mắt trong trẻo ngấn lệ nhìn anh, Hàn Thiệu Liêm tiếp tục nói:
“Từ việc nó liều mạng cũng muốn đem bài vị của ba mẹ em ra đã có thể thấy được, nó rất thích em, mà em cũng rất thương nói, điều đó cũng đủ rồi…”.
Con ngươi đen dịu dàng cùng người nào đó cực kỳ giống nhau rồi lại hoàn toàn khác biệt.
“Cho dù là chó, cũng hy vọng được người quan tâm được người yêu, so với việc chết đói ngoài đường, chẳng thà chết vì chủ nhân, cho nên anh nghĩ, nó nhất định sẽ không hối hận được em nhặt về.”.
Nước mắt của Duẫn Hạo thoáng được khống chế, đôi mắt phủ sương mù do bị nước mắt thấm nào có vài phần tương tự với chú chó nhỏ đã chết đi.
Cậu nhìn anh, có vẻ như không thể tin được lại giống như muốn chấp nhận.
“… Thật sao?” Cậu cẩn thận hỏi.
Hàn Thiệu Liêm cười cười, tựa vào thân cây, vóc người cao lớn cho dù mặc áo ngủ thì phong độ cũng vẫn không hề giảm.
Nếu không nhìn vẻ mặt, nhìn từ sườn mặt có thể bị lầm cho rằng đó là Hàn Thiệu Lẫm người luôn âm trầm băng lãnh đối với mọi thứ.
Anh qua loa nói:
“Nếu anh nói anh đã từng nghiên cứu qua tâm lý học động vật, em tin không?”.
Duẫn Hạo sau vài phút sửng sốt, khóe miệng rốt cuộc cũng cong về hai bên.
Đúng vậy, so với việc cái gì cũng không biết rồi chết đói ở ven đường, chẳng thà nỗ lực hết mình cho tình yêu để được yêu thương… Cho nên, cậu cũng không chút ân hận lúc đó anh Dạ nhặt cậu trở về à…
Mặc dù, tại thời điểm đó, cậu đã có ý định chết đi…
Một cửa sổ trên lầu hai mở ra, người đàn ông đứng lặng im cho dù không nói một lời cũng có cảm giác lạnh buốt.
Nhìn bóng dáng hai người có phần thân thiết ở trong sân kia, đôi mắt đen cả ngày không chút tình cảm như chiếc giếng cổ, không có ai đọc hiểu suy nghĩ trong nội tâm của hắn. Ánh mắt kia thoáng lay động lên người Duẫn Hạo cuối cùng cũng đã khôi phục nụ cười, sau đó liền thu hồi lại.
Buổi sáng trên bàn cơm.
“Tối hôm qua làm phiền cả đêm, thực sự rất ngại… Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người, em phải đi.”.
Duẫn Hạo cúi đầu nói.
Hàn Thiệu Lẫm chỉ bình thản uống cà phê cũng không nhìn cậu, giống như lực chú ý đều tập trung vào tờ báo ở trong tay.
Hàn Thiệu Liêm cùng trợ lý Hà kiêm chức quản gia liếc nhìn nhau.
“Em đang nói cái gì vậy? Mau ngồi xuống, ăn sáng trước đi, em nhất định cũng đói bụng rồi nhỉ?”.
“Đúng vậy, ăn một chút gì trước đi.” Trợ lý Hà cũng ân cần nói.
Duẫn Hạo đầu tiên là lộ ra sự cảm kích, sau đó vẫn lắc đầu.
“Không được, em còn phải lên lớp, sắp không kịp giờ rồi, em sẽ tới trường rồi ăn, cảm ơn… Vậy em đi trước…”.
“Chờ một chút!”.
Vào trước lúc cậu muốn rời đi Hàn Thiệu Liêm gọi cậu lại, đồng thời đi qua.
“Chỗ ở của em đã bị cháy, sau này dự định sống ở đâu? Có còn tiền không?”.
“Em…”.
Lúc đầu đầu óc rối như tơ vò, không kịp nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận suy xét, thực sự vô cùng đau đầu. Mặc dù trong nhà nghèo xơ xác, nhưng sau một trận hỏa hoạn thì ngay cả những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống cũng không có, làm cậu đau lòng nhất chính là, ngay cả sách vở cũng… Số tiền ít ỏi đến đáng thương căn bản không có cách nào thanh toán những thứ này.
Nói chung tới trường trước rồi hãy tính đi.
“Em sẽ nghĩ cách…”.
“Em nghĩ cách gì?”.
“Em còn tiền lương đi làm thêm…”.
“Không bằng ở lại đây đi.”.
Trên đỉnh đầu đột nhiên toát ra những lời này, Duẫn Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy Hàn Thiệu Liêm nghiêm túc nói:
“Dù sao ở đây còn phòng trống, so với việc em đi tìm một căn nhà trọ cũ không an toàn khác, không bằng ở lại nhà của anh là được rồi.”.
“Nhưng, nhưng mà…”.
Không biết là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống hay là phù điêu vận chuyển, Duẫn Hạo hoảng hốt cứ lắc đầu.
Không được, cậu căn bản thuê không nổi loại nhà cao cấp này!.
Với, với lại…
Cậu cẩn thận liếc mắt về phía Hàn Thiệu Lẫm bên cạnh bàn ăn.
Quả nhiên, Hàn Thiệu Lẫm vừa rồi vẫn không thèm đếm xỉa tới cậu nhưng sau khi Hàn Thiệu Liêm nói ra những lời kia thì lập tức buông tờ báo xuống, hai con ngươi đen nhìn thẳng qua, khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Đó không phải là ánh mắt hoan nghênh.
Hàn Thiệu Liêm như nhìn ra suy nghĩ của cậu, cố ý quay đầu lại nói với Hàn Thiệu Lẫm:
“Anh hai, em nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không phản đối nhỉ? Dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh ——”.
Anh cố tình tăng thêm mấy chữ kia.
Thấy sắc mặt Hàn Thiệu Lẫm có chút khó coi, Duẫn Hạo vội vàng kéo góc áo của Hàn Thiệu Liêm.
“Anh Liêm, không cần…”.
Hàn Thiệu Liêm cho cậu một ánh mắt yên tâm, lại quay về phía người đàn ông bên cạnh hỏi:
“Anh thấy đúng không?”.
Duẫn Hạo thấp thỏm không yên nhìn qua. Thành thật mà nói, quả thực cậu hơi sợ cặp mắt lạnh giá kia, lúc nhìn thẳng người, có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Hàn Thiệu Lẫm nhìn hai người gần như kề thành một khối, im lặng vài giây, bỏ lại tờ báo, đứng dậy rời đi.
“Tùy tiện!”.
Mặc dù cảm thấy không thỏa đáng, cũng biết chủ nhân lớn nhất của ngôi nhà cũng không chào đón mình, nhưng dưới tình huống hiện tại, cũng không còn cách nào khác, hơn nữa dưới sự khuyên giải an ủi cùng lời mời ở lại của Hàn Thiệu Liêm và trợ lý Hà, cuối cùng Duẫn Hạo vẫn ở lại biệt thự nhà họ Hàn.
Rất lâu rồi chưa từng ở qua căn nhà vừa rộng lớn lại vừa thoải mái như vậy, lúc cậu đi vào phòng vẫn có chút không quen, nơm nớp lo sợ, rất sợ làm dơ làm hỏng thứ gì đó, càng không nghĩ tới việc đi vào căn phòng tắm sáng sủa xa hoa kia. Đã rất lâu rồi cậu không ngâm mình trong bồn tắm nóng, mỗi lần đều là đứng dưới vòi nước giải quyết cho xong việc. Tuy Hàn Thiệu Liêm nói cậu có thể tha hồ sử dụng mấy thứ trong phòng, còn có lòng tốt đem quần áo tặng cho cậu mặc, nhưng đặt mình trong căn phòng thế này, Duẫn Hạo vẫn có chút mất tự nhiên.
Không nói chuyện gặp phải tai họa hỏa hoạn cho bất kỳ người nào, cậu đi lên thư viện mượn vài quyển sách để lên lớp, ghi chép cũng cố gắng tranh thủ giờ nghỉ để chép bổ sung lại, dù sao cậu cũng không muốn mất học bổng của học kỳ này.
Sau giờ học cậu đi khắp nơi tìm chỗ chỗ có thể làm thêm. Nhà bị cháy hết, tiền lại không đủ dùng, thứ duy nhất có thể làm chính là tìm thêm mấy phần việc để làm, chờ để dành đủ tiền rồi thì dọn ra ngoài. Mặc dù rất cảm ơn lòng tốt của Hàn Thiệu Liêm, nhưng kiểu gì cũng biết rõ Hàn Thiệu Lẫm không thích sự tham gia của mình, không muốn ăn nhờ ở đậu cậu chỉ có mỗi cách nhanh chóng kiếm tiền.
Nhưng đầu năm nay tìm một công việc tốt không phải dễ, không phải không thiếu nhân viên thì là thời gian có xung đột, đi tới suýt gãy chân, cũng mới tìm được ba phần công việc, tiền lương ít đến đáng thương, nhưng có dù sao cũng tốt hơn không có.
Vén cao tay áo, Hàn Thiệu Liêm nói là quần áo cũ trước đây, nhưng nhìn qua vẫn còn mới vô cùng, kiểu dáng cũng là loại cao cấp thịnh hành nhất, mặc trên người cậu cũng có chút xấu hổ. Duẫn Hạo ở ven đường ghi lại giờ làm của mỗi công việc vào trong một cuốn sổ nhỏ, còn phải kiểm tra xem có trùng với thời gian đi học hay không.
Đối mặt với tai bay vạ gió như vậy, than thở thế nào cũng không ích lợi gì, tốt nhất vẫn phải sống tiếp. Chẳng qua lần này, cậu không chỉ vì ba mẹ, còn muốn vì Lucky dễ thương mà sống thật tốt.
Cố gắng không thèm nghĩ tới sự bi thương, tâm trạng cũng dễ chịu đi một chút.
Đang suy nghĩ, nghe thấy phía sau có người gọi tên của cậu. Xoay người lại vừa nhìn, thì thấy một chiếc xe hướng về phía cậu dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra đầu của Hàn Thiệu Liêm.
“Anh Liêm!”.
Vốn vẫn chưa quen, nhưng sự nhiệt tình cùng sự niềm nở của Hàn Thiệu Liêm khiến cậu không cảm thấy xa cách, nhanh chóng đã kêu lưu loát.
Ở Hàn gia, về cơ bản, ngoại trừ tảng băng lớn chưa từng cười Hàn Thiệu Lẫm ra, những người khác đều rất hợp với cậu, quản gia kiêm trợ lý trợ lý Hà cũng là người vô cùng nhiệt tình, ngay cả những thím chịu trách nhiệm dọn dẹp quét dọn thấy cậu cũng cười tủm tỉm.
“Em ở đây làm gì vậy? Tan học rồi?”.
Hàn Thiệu Liêm tò mò nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay cậu.
“Đó là cái gì?”.
Duẫn Hạo vội vàng giấu cuốn sổ nhỏ ra phía sau, cậu cũng không muốn cho Hàn Thiệu Liêm biết cậu đi làm nhiều phần việc như vậy.
“Không có gì ạ…”.
Cậu muốn nói quanh co cho qua chuyện, nhưng Hàn Thiệu Liêm không có dời lực chú ý đi.
“Đưa cho anh xem!”.
Không có bất kỳ lời giải thích nào, Hàn Thiệu Liêm giật lấy cuốn sổ nhỏ ở sau lưng cậu, thân thủ nhanh nhẹn khiến cậu vẫn phản ứng không kịp.
“Đó, đó là em tùy tiện viết thôi…”.
Cho dù giải thích, Hàn Thiệu Liêm vẫn không tin cậu một chút nào cả, dưới sự ép hỏi nhiều lần, cuối cùng không thể không nói thật.
“Làm thêm? Từ sáng đến tối sáu bảy công việc? Em bận rộn đến như vậy sao? Không cần đi học ư?”.
Nhìn sổ ghi chép của cậu, Hàn Thiệu Liêm lại quan sát cậu từ trên xuống dưới một lần nữa.
Lần đầu tiên anh biết được, hóa ra trên thế giới này còn có người điên cuồng liều mạng làm việc hơn cả anh trai anh.
“Em đã trừ đi giờ lên lớp…”.
Duẫn Hạo nhỏ giọng biện luận nói.
Vốn dĩ mấy công việc cậu làm đều là việc làm thêm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghỉ, ngoại trừ quán bar chỗ anh Dạ có thể xem là thu nhập có chút ổn định ra, những chỗ khác căn bản chỉ có thể nhét kẽ răng, cho nên không tìm nhiều một chút thì không được.
Hàn Thiệu Liêm im lặng, suy nghĩ một lát sau nói:
“Tiểu Hạo, em rất thiếu tiền?”.
Nghĩ không ra lời phản bác, Duẫn Hạo cúi đầu.
Sách mượn ở thư viện chỉ có thể dùng để xem, tốt nhất vẫn là bản thân có sách giáo khoa của riêng mình, cho nên không mua mới lại là không được, nhưng đây lại là một khoảng chi phí lớn, còn có tài liệu rồi những thứ khác, hơn nữa còn có tiền ăn tiền uống hàng ngày… Chỉ mới nghĩ đã cảm thấy vai trĩu nặng.
Hàn Thiệu Liêm nhìn cậu, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng.
“Tiền lương mấy công việc của em đều quá ít, anh giới thiệu một công việc lương cao có được không?”.
Duẫn Hạo ngẩng đầu, còn chưa nói trong mắt liền lóe ra sự mong ngóng.
Có chuyện tốt như vậy?.
“Làm trợ lý cá nhân của anh trai anh.”.
Gì?
Hàn Thiệu Liêm mới vừa nói xong, Duẫn Hạo liền choáng váng.
Đi làm trợ lý cá nhân của tảng băng lớn kia? Không bị anh ta đá ra ngoài mới là lạ!.
Hàn Thiệu Liêm cười tủm tỉm nói:
“Nhưng mà công việc này có con số này nha.”.
Anh giơ ngón tay ra hiệu cho cậu xem.
“Bên cạnh đó à, em còn có thể ăn ở cũng không mất tiền!”.
“Sao, sao có thể…”.
Duẫn Hạo giật mình miệng thiếu chút nữa không khép lại được.
“Thế nào? Đừng đi làm mấy công việc cu li vừa mệt lại không béo bở kia, đến chỗ bọn anh đi.”.
Không thể không nói đó là một sự cám dỗ cực lớn, nhưng cẩn thận suy xét lo lắng về tính khả thi của việc đó, Duẫn Hạo vẫn lắc đầu:
“Vẫn không nên, anh Liêm, anh đã giúp em rất nhiều rồi, em không muốn…”.
“Em không muốn? Hiện tại cũng không phải là anh đang giúp em, mà là mời em làm việc nha!”.
Từ lúc Duẫn Hạo từ chối nhận tiền anh trai đưa, Hàn Thiệu Liêm biết cậu sẽ không nhận tiền bất ngờ tới, liền có ý nói như vậy.
“Em cho rằng việc đó rất nhẹ nhàng sao? Thành thật nói cho em biết, làm trợ lý cá nhân của ổng, tương đương với thư ký kiêm bảo mẫu, từ công ty về đến nhà, đều phải một mình ôm lấy mọi việc. Vị trí này vẫn luôn bỏ trống, là vì tìm không được người, tất cả những người đã từng làm qua sau một tuần liền kêu chịu không nổi chạy mất, em cũng biết tính tình của ông anh của anh rồi đó, cho nên bây giờ anh vẫn rất đau đầu đây.”.
“Nhưng mà… Hàn tiên sinh không phải đã có trợ lý Hà sao?”.
Duẫn Hạo có chút không tin tưởng nói.
“Thực ra cậu ta là trợ lý của anh! Anh thấy không được nên mới kêu cậu ta đi hỗ trợ, chỉ có điều bên cạnh ổngg vẫn giữ không được người nào, bằng không ổng cũng sẽ không té xỉu ở ven đường, sau việc đó anh vẫn rất lo lắng, nghĩ rằng hay là tìm một trợ lý cá nhân có phần tốt hơn, nhưng mà không có ai chịu làm, thực sự khiến cho thể xác lẫn tinh thần của anh quá ư là mệt mỏi mà…”.
Vì tranh thủ sự đồng cảm, Hàn Thiệu Liêm có tình giả vờ vẻ mặt trái mướp đắng.
“Tiểu Hạo, em không thể nể tình bạn bè, giúp anh Liêm việc khó khăn này sao?”.
Duẫn Hạo đơn thuần quả nhiên lộ ra sự đồng cảm, nhưng đấu tranh nhiều lần vẫn nói:
“Nhưng mà, Hàn tiên sinh… Ngài ấy sẽ đồng ý sao?”.
Hàn Thiệu Liêm nghiêm sắc mặt.
“Cho nên, em phải nhớ kỹ, em là do anh mời tới làm việc, mặc kệ ổng đuổi thế nào, cũng không cần để ý ổng! Người lãnh đạo trực tiếp của em là anh!” Lại cầm tay Duẫn Hạo, “Đây cũng là đang thử thách nghị lực của em à, anh cũng không hy vọng đến lúc đó em cũng nói với anh rằng em làm không nổi nữa.”.
Nghe có vẻ thực sự rất khó khăn, thảo nào lại trả lương cao như vậy, cũng không xem là bố thí.
Duẫn Hạo suy nghĩ một chút, cộng thêm vẻ mặt khổ sở của Hàn Thiệu Liêm, không khỏi có chút dao động.
“Em… Không biết rõ lắm trợ lý cá nhân là phải làm cái gì…”.
“Không sao, anh sẽ kêu trợ lý Hà dạy em.”.
Nhìn nét mặt của cậu, Hàn Thiệu Liêm biết đã thành công phân nửa, càng tăng thêm vẻ khổ sở nói:
“Tiểu Hạo, em hãy thương xót anh, nhận công việc này đi!”.
Duẫn Hạo rất hiếm khi từ chối người khác khẩn cầu nhìn con mắt tỏa sáng lập lòe của Hàn Thiệu Liêm, gật đầu lúc nào cũng không biết.