Hàn Băng Ám Lưu

Chương 13: (hoàn)



Duẫn Hạo nghi ngờ có phải mình ngủ tới hồ đồ rồi, hoặc là bởi vì bị thương nên xuất hiện ảo giác hay không, từ lúc tỉnh lại, không những thay đổi chỗ, hơn nữa có cái gì đó cũng trở nên khang khác…

Chẳng hạn như người đàn ông trước mắt đang hết sức căng thẳng trừng mắt nhìn cậu.

“Chỗ nào đau? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái khó chịu hay không?! Lập tức nói ra!”.

Mặc dù giọng điệu ra lệnh giống như trước đây, nhưng số lượng từ phun ra lại tăng theo cấp số nhân. Duẫn Hạo phản xạ theo điều kiện mà gật đầu, lập tức lại lắc đầu, lập tức khiến cho đối phương hoang mang lo sợ.

“Là chỗ nào khó chịu?! Vết thương có đau không?”.

Tiếng thét to vừa vang vừa chấn động thay thế kéo tới, Duẫn Hạo thực sự cảm thấy có chút đầu choáng váng não trướng. Vết thương đang đau nhức, chỗ khó chịu có rất lớn, nhưng…

Bị hét như vậy khiến tư duy bình thường của cậu cũng bị xáo trộn.

Bọn họ được cứu sao? Cậu nhớ vết thương do trúng đạn của Hàn Thiệu Lẫm rất nặng, nhưng tại sao bây giờ còn có thể tràn đầy sinh lực mà hét với mình chứ? Chiếu theo tình hình, băng gạc trên người Hàn Thiệu Lẫm phải nhiều hơn cậu, sắc mặt cũng khó coi hơn cậu nha…

“Hàn tiên sinh…”.

Thật vất vả mới hỏi một câu nghi vấn nhưng lại hỏi rất cẩn thận dè dặt, Duẫn Hạo kinh hồn bạt vía nhìn thấy lông mày rậm của Hàn Thiệu Lẫm thoáng chốc nhíu chặt lại, cực kỳ hung dữ trừng cậu.

“Không cho phép gọi như vậy!”.

Trì độn ngu ngốc, bây giờ Hàn Thiệu Lẫm mới phát hiện Duẫn Hạo vẫn sử dụng cách gọi rất xa lạ đó gọi anh ta. Cảm giác khoảng cách cùng vô cùng cung kính làm trong lòng anh ta trở nên khó chịu, nếu như không phải còn nhớ trên người Duẫn Hạo có thương tích, anh ta bây giờ đã muốn ôm lấy cậu, trên thực tế tay anh ta lúc nào cũng ôm chặt lấy eo của Duẫn Hạo.

“Ơ?”.

Cực kỳ đặc biệt không đề phòng mà cấp bách tiến đến, Duẫn Hạo lại càng hoảng sợ, theo quán tính lui ra phía sau, lại không thể động đậy, hơi nóng từ bàn tay to kề sát trên lưng cuồn cuộn không ngừng truyền đến khiến kẻ khác đỏ mặt tim đập dồn dập.

Nửa hoảng hốt nửa xấu hổ, tay không khỏi khoác trên vai của Hàn Thiệu Lẫm, muốn đẩy ra một chút, lại nhìn thấy dưới băng gạc tuyết trắng lộ ra chút máu, khiến cho cậu kêu lên một tiếng nho nhỏ.

Tiếng kêu sợ hãi này lại khiến Hàn Thiệu Lẫm hiểu lầm, tưởng bản thân ôm chặt làm Duẫn Hạo đau, mặt trắng anh ta khẩn trương hỏi:

“Làm sao vậy? Có phải vết thương bị đau không? Nhanh nằm xuống đi!”.

Nói rồi đè Duẫn Hạo trở lại giường. Duẫn Hạo vội vã lắc đầu, ngừng một loạt tiếng kêu la của anh ta lại, chỉa chỉa anh ta:

“Không phải tôi… Là vai của ngài chảy máu…”.

Không chỉ có như vậy, toàn thân đều là thương trông có vẻ anh ta mới là người cần phải nằm xuống nghỉ ngơi.

Hàn Thiệu Lẫm nghe vậy sửng sốt vài giây, con ngươi đen trong nháy mắt giống như thoáng đau đớn, giữa đôi con ngươi phóng ra thứ ánh sáng thâm trầm khác thường. Không đợi Duẫn Hạo có phản ứng trở lại, đã bị một tay kéo ôm vào trong lòng.

“Á!”.

Vết thương bởi vì bất ngờ đụng trúng nên sinh ra đau đớn, nhưng Duẫn Hạo càng lo lắng chính là vết thương trên người của Hàn Thiệu Lẫm. Bởi vì lúc đụng trúng, cậu rõ ràng nhìn thấy dưới băng gạc kia chảy ra càng nhiều điểm đỏ.

Biết bản thân ôm đau cậu, nhưng Hàn Thiệu Lẫm vẫn không có cách nào kiềm chế kích động muốn ôm lấy cậu, giống như không như vậy thì không có cách nào xác nhận chuyện cậu vẫn còn đang ở bên cạnh anh ta.

Vẫn xảy ra, đều là sự tồn tại hiển nhiên, lúc này lại khiến anh ta cảm thấy bất an sâu sắc, rất sợ chỉ buông tay một cái liền không thấy tăm hơi. Cho dù giống như bây giờ ôm còn chưa đủ, cho dù vết thương làm đau cũng vẫn cảm thấy không thật…

“Hàn tiên sinh… Uhm!”.

Duẫn Hạo mới ngẩng đầu lên, đã bị hơi thở nóng bức dày đặc trước mặt phả tới ngăn chặn.

Đầu lưỡi nóng hổi tiến vào dò xét khoang kiệng chưa kịp khép lại, bá đạo mà lại vội vã xẹt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của cậu, tựa như nếu không làm như vậy lập tức sẽ đói khát mà chết. Sự rung động giống như luồng điện từ đầu lưỡi tràn ngập ra. Bị hôn đến không còn kẽ hở, tim Duẫn Hạo đập thình thịch, kinh ngạc, bất ngờ, khó hiểu toàn tập kết thành một khối, đã quên sự đau đớn của vết thương, tất cả đều bị nụ hôn kịch liệt mà thắm thiết trên môi bao phủ lấy.

Không biết có phải ảo giác không, dù sao vẫn cảm thấy nụ hôn của Hàn Thiệu Lẫm có phần khác biệt so với trước đây, mặc dù vẫn có chứa hàm ý ép buộc, nhưng so với sự mãnh liệt đòi lấy trước đây, hình như còn có thêm một phần yêu thương và đau lòng.

“Uhm… Hàn tiên sinh…”.

Giữa kẽ hở mới nhả ra một câu như vậy, rất nhanh lại bị che lấp lại, hơn nữa giống như đang trừng phạt mà nụ hôn càng thêm phóng túng.

Bị luồng nhiệt vây quanh đến kín không còn kẽ hở, hô hấp khó khăn, ý nghĩ phát trướng, Duẫn Hạo chỉ nghe thấy Hàn Thiệu Lẫm trầm thấp ra lệnh:

“Gọi tên của tôi!”.

“Uhm…”.

“Tiểu Hạo!”.

Thì thầm như ra lệnh, hòa cùng nụ hôn không giống bình thường, khiến cho toàn thân Duẫn Hạo đều nóng lên.

“Uhm…”.

Không biết nên làm cái gì bây giờ, luồng nhiệt từ đáy lòng truyền lên làm cậu chỉ có thể để mặc Hàn Thiệu Lẫm tùy tiện lấy thứ anh ta cần.

Không có nghe thấy câu trả lời muốn nghe nhất, Hàn Thiệu Lẫm đang muốn thúc giục lần thứ hai, ngoài cửa vang lên tiếng gào hét cùng tiếng đập cửa phá đám.

“Tiểu Hạo! Em không sao chứ? Anh hai! Em biết anh đang ở bên trong! Anh muốn làm gì Tiểu Hạo? Nhanh mở cửa ra!”.

Hàn Thiệu Lẫm ngừng hành động lại, ấn đường nhíu lại. Duẫn Hạo bỗng chốc bừng tỉnh, cuống quýt muốn đẩy anh ta ra, không ngờ lại bị ôm càng chặt.

“Hàn tiên sinh…”.

Không thèm để ý tới lời cảnh cáo ngoài cửa, Hàn Thiệu Lẫm hất cằm, lại hướng về phía môi cậu hôn tới.

Lúc sắp hôn lên, cửa răng rắc một tiếng bị mở ra.

Hàn Thiệu Liêm giống như gió lốc cuồn cuộn tiến vào:

“Tiểu Hạo!”.

Hàn Thiệu Lẫm chặn ngang ôm lấy Duẫn Hạo đang nóng lòng muốn tránh khỏi người anh ta, hai tròng mắt trong nháy mắt khôi phục lại băng hàn, xuyên qua Hàn Thiệu Liêm, bắn thẳng về phía Đào Vũ Tĩnh vẻ mặt cười hết sức vô tội ở phía sau đang đi theo vào.

Không cần nói, mở cửa nhất định là anh ta!.

“Này! Buông Tiểu Hạo ra!”.

Nhìn thấy Duẫn Hạo không được tự nhiên bị ôm ở trong lòng Hàn Thiệu Lẫm, Hàn Thiệu Liêm không nói hai lời tiến lên đoạt người.

“Nếu như em muốn người kia chết không có chỗ chôn, có thể đến đây thử xem!”.

Tay còn chưa đụng tới Duẫn Hạo, đã bị lời cảnh cáo âm trầm của Hàn Thiệu Lẫm ngăn cản lại.

“Anh…”.

Sắc mặt của Hàn Thiệu Liêm trở nên tái mét. Trừng mắt nhìn người anh trai, nhìn ra ánh mắt kia không phải nói đùa, đồng thời anh cũng hiểu rõ, anh trai chưa bao giờ sẽ thủ hạ lưu tình với người đối địch.

Thoáng trầm tĩnh lại, hai anh em mặt đối mặt, tức giận ngẩng cao đầu.

Đào Vũ Tĩnh cũng chỉ dựa ở một bên, mỉm cười không nói được lời nào. Trái lại Duẫn Hạo thì lại nhìn chằm chằm vết thương trên đầu Hàn Thiệu Liêm.

“Anh Liêm… Anh bị thương…?”.

Là ảnh cứu bọn họ sao?.

Hàn Thiệu Liêm nhanh chóng thay bằng khuôn mặt tươi cười ôn hòa:

“Trầy da tí mà thôi. Em thế nào? Vết thương có đau không?”.

“Em không sao… Xin lỗi, anh Liêm… Cho anh lo lắng…”.

“Em không có việc gì là tốt rồi…”.



Nghe em trai mình cùng người trong lòng giống như đã quên sự tồn tại của anh ta, bên kia một người ‘Tiểu Hạo’, bên này một người ‘anh Liêm’, lửa giận trong lồng ngực Hàn Thiệu Lẫm nhanh chóng lan ra tăng mạnh.

Duẫn Hạo chưa từng kêu tên anh ta, mới vừa rồi cũng vẫn không có kêu, bây giờ lại vô cùng thân thiết gọi tên của Hàn Thiệu Liêm như vậy, làm cho sự ghen tị của anh ta lan tràn ra. Hoàn toàn không có phát hiện sắc mặt của mình tựa như một tên đàn ông bị cướp đi người yêu, ánh mắt tràn ngập sát khí bắn về phía Hàn Thiệu Liêm đang cùng Duẫn Hạo hỏi han ân cần.

“Đi ra ngoài!”.

Anh ta đột nhiên nói.

“Bây giờ đi ra ngoài, anh có thể suy xét việc tha cho hắn một mạng!”.

Ngừng nói chuyện với Duẫn Hạo, Hàn Thiệu Liêm trầm mặt xuống.

Một lát sau, anh không kêu một tiếng xoay người, nhưng khi đi tới cửa thì dừng lại một chút, quay lại:

“Anh hai, em cũng đã nói trước đây, người kia, chỉ có em mới có quyền giết!”.

Nói xong quay đầu rời đi.

Mặc kệ lúc cuối anh nói mấy thứ gì đó, Hàn Thiệu Lẫm càng đưa ra ánh mắt đuổi người lên người Đào Vũ Tĩnh đang có ý đồ giả vờ làm người vô hình.

Không đợi anh ta mở miệng, Đào Vũ Tĩnh thông minh mà lui tới cửa trước:

“Không quấy rầy nữa, xin đừng làm quá nhiều hoạt động… Cậu thì tôi mặc kệ, nhưng sức khỏe của đứa nhỏ này vẫn còn rất suy yếu.”.

Lườm mắt nhìn tất cả quấy rối đã đi hết, Hàn Thiệu Lẫm mới cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, phát hiện sắc mặt của Duẫn Hạo thực sự kém đi chút, vội vàng thả cậu lại lên giường.

“Vết thương đau sao?”.

Nói hơi nhiều, quả thực có chút chóng mặt, vì không muốn bị nhìn ra, Duẫn Hạo vội vàng lắc đầu, lại bị một bàn tay to xoa nhẹ.

“Hàn tiên sinh…?”.

Cậu kinh ngạc trợn to mắt.

Hàn Thiệu Lẫm chậm rãi cúi đầu, hôn lên vết thương trên trán của cậu. Duẫn Hạo mất tự nhiên muốn dời đi, nhưng bị sự nhu tình trần trụi trong ánh mắt kia làm cho ngây ngẩn cả người.

“Em thích tôi?”.

Hôn xong, từ trong miệng Hàn Thiệu Lẫm hỏi ra một câu khiến cậu sợ đến nỗi tim gần như muốn ngừng đập.

Cậu cũng thiếu chút nữa đã quên!.

A, trước đó cậu hình như nói rất nhiều điều khủng khiếp, bây, bây giờ đây là…

Nơm nớp lo sợ liếc nhìn qua, lại nhìn thấy ánh mắt chờ đợi cùng chứa đựng sự bất an.

Không có đợi câu trả lời khẳng định, Hàn Thiệu Lẫm vốn đang thấp thỏm lo lắng càng thêm luống cuống.

“Lúc đó, không phải em nói thích tôi sao?”.

Anh ta nắm lấy cánh tay không bị thương của Duẫn Hạo, con ngươi đen chăm chú tóm lấy đôi môi bởi vì nụ hôn lúc nãy mà cuối cùng đã có chút màu máu.

“Tôi…”.

“Em bây giờ không thích nữa?”.

Ngay sau đó lại hỏi, trên khuôn mặt trước đây ngoại trừ băng lãnh nhìn không thấy bất kỳ vẻ mặt nào khác xuất hiện sự hoảng loạn người bình thường nên có.

Anh ta đang nói gì vậy?.

Duẫn Hạo há miệng nhưng không có phun ra chữ nào.

Không có thừa nhận cũng không có phản đối, điều này khiến cho trong mắt Hàn Thiệu Lẫm xẹt qua một chút bị thương.

“Không cho phép rời xa tôi! Mặc kệ em thích hay không thích, cũng không cho phép rời xa tôi!”.

Giọng nói khàn khàn trộn lẫn yếu tố đau lòng, chờ không kịp câu trả lời của Duẫn Hạo, anh ta dứt khoát trực tiếp ra lệnh.

Nếu như không phải là Duẫn Hạo, anh ta sẽ không biết mất đi lại là một thứ đau khổ thế nào, mà đau khổ như vậy, anh ta không bao giờ muốn nếm thử một lần nữa!.

Đôi mắt quá mức trong veo thuần khiết nhìn anh ta, nhìn không thấy một chút tạp chất. Trong lòng Hàn Thiệu Lẫm lại nghiền qua một cơn lũ đau đớn, anh ta đột nhiên nói:

“Em… Không phải đã nói, muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi cười sao?”.

Duẫn Hạo sửng sốt.

“Trừ khi… Em ở lại bên cạnh tôi…”.

Duẫn Hạo lần thứ hai mở to mắt, dường như nhìn thấy một Hàn Thiệu Lẫm khác, nếu như không phải sự đau xót ở trên bụng nhắc nhở bản thân, chỉ sợ cậu sẽ cho rằng đây là đang nằm mơ.

Hàn Thiệu Lẫm mới vừa rồi còn đang ép buộc ra lệnh cho cậu, lúc này trên mặt còn thêm một chút ửng hồng. Hơn nữa trong con mắt cậu nhìn thấy, sự khẩn trương cùng xấu hổ của Hàn Thiệu Lẫm cũng không thua gì cậu.

Người này, là vị Hàn tiên sinh bền lòng vững dạ cậu biết sao?.

Giống như là dùng hết toàn bộ sức lực, Hàn Thiệu Lẫm nói xong, con mắt nhanh chóng dời đi, như ngượng ngùng, không dám liếc nhìn về phía cậu. Vừa rồi là anh ta nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, bây giờ lại đến phiên Duẫn Hạo trừng mắt nhìn anh ta.

Nhìn nhìn, con tim vốn dĩ bất ổn chậm rãi yên tâm lại, Duẫn Hạo hứng thú phát hiện, vai của Hàn Thiệu Lẫm liên tục có chút run rẩy nho nhỏ, con mắt dời đi cũng lay động bất định, cả người khỏi nói mất tự nhiên cỡ nào. Giống như phát hiện được một vườn hoa hiếm thấy bên trong ngọn núi băng, cậu đột nhiên thấy chơi rất vui muốn nhìn nhiều hơn những vẻ mặt như vậy của anh ta.

Không khỏi nhớ lại con chó becgie Đứa trước đây, nhịn không được làm một sự so sánh, bất luận là tính tình, dáng vẻ đều cực kỳ giống nhau.

Dưới nét mặt đóng băng kia, chắc hẳn nhất định ẩn giấu càng nhiều biểu cảm phong phú.

Đợi hồi lâu, Hàn Thiệu Lẫm chờ đến mức mặt cũng nghẹn đỏ, vẫn đợi không được câu trả lời nào. Không muốn chịu sự dày vò không đáy này nữa, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa mà ôm lấy tay của Duẫn Hạo.

“Không cho phép cự tuyệt! Em…!”.

Thấy Duẫn Hạo giãy dụa muốn ngồi dậy, dọa anh ta sợ đến mức vội vàng đỡ lấy cậu:

“Em làm gì vậy? Mau nằm xuống!”.

Lời nói còn chưa rống hết, bị một luồng không khí trong lành bao vây. Khuôn mặt của Duẫn Hạo hơi hơi đỏ lên, cậu kề sát lại, chịu đựng cái đau của vết thương, đưa tay vòng ôm lấy cổ của Hàn Thiệu Lẫm, cảm giác được cơ thể được ôm lấy này rõ ràng cứng đờ ra.

Nhẹ nhàng, ngượng ngùng, cậu kề sát bên tai của Hàn Thiệu Lẫm…

“Em thích anh… Vẫn… Vẫn luôn thích…”.

Nói xong, không có bất kỳ động tĩnh nào trong vòng năm giây. Năm giây sau, cậu đã bị một đôi bàn tay to rất có lực lại thêm nóng rực ôm lấy.

Tiếp đó ——

“Hàn, Hàn tiên sinh?!”.

Duẫn Hạo hoảng sợ nhìn Hàn Thiệu Lẫm lảo đảo ngã xuống.

“Ngài, ngài không có việc gì chứ? Tôi… Tôi lập tức gọi bác sĩ…”.

Nhìn chung quanh, nhìn thấy chiếc chuông gọi ở bên cạnh, cậu vội vã bấm nó, lại bị ngăn cản.

“Tôi không sao…”.

Hàn Thiệu Lẫm bắt lấy tay cậu.

“Nhưng mà…”.



Anh ta rõ ràng là sắp té xỉu à.

“Một chút… Nằm một chút là tốt rồi…”.

Hàn Thiệu Lẫm không dám nói bản thân là vì nghe được lời bày tỏ của Duẫn Hạo mà nhất thời máu xông lên não, hưng phấn đến mức trước mắt biến thành màu đen, vết thương trên người cũng bởi vì sự kéo căng của bắp thịt nên trở nên đau đớn, anh ta thiếu chút nữa thì bởi vì vậy mà ngất đi.

Có thể làm anh ta làm ra phản ứng mất mặt như vậy, có lẽ khắp thế giới cũng chỉ có một mình Duẫn Hạo.

“Hàn…”.

Duẫn Hạo mới vừa muốn mở miệng, trên tay bị nắm chặt.

“Kêu tên của anh!”.

“Hả…”.

“Trừ em ra, anh… Sẽ không yêu bất kỳ người nào khác nữa!”.

Nắm chặt tay của Duẫn Hạo, Hàn Thiệu Lẫm cuối cùng cũng nói ra tâm ý đã chất chứa trong lòng rất lâu.

Trước đây, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có lúc bản thân sẽ nói những lời này.

Duẫn Hạo thoáng giật mình, khó tin có thể nghe được câu như vậy từ trong miệng của anh ta.

“Mặc dù… Anh không biết nhiều về cách để yêu một ai đó, có lẽ có rất nhiều thứ làm không phù hợp… Anh cũng không quan tâm người khác thấy thế nào về anh, nhưng mà… Chỉ có em, anh…”.

Nghe được bản thân Hàn Thiệu Lẫm cũng tương đối khó khăn để nói cho xong những lời này, bất luận là bởi vì bị thương hay là cái khác.

Lần đầu tiên nói như vậy, hơn nữa đối tượng còn là thiếu niên nhỏ hơn anh ta gần mười tuổi, chưa từng có lần nào anh ta lại cảm thấy bản thân lại nói năng vụng về như vậy.

“Anh muốn… Em mãi mãi ở lại, em không cần làm thêm ở bên ngoài nữa, không cần ở trong căn nhà trọ cũ kia nữa… Còn có ba mẹ của em, kể cả… Con chó con kia, đều ở lại Hàn gia… Em cũng…”.

Không có phát hiện, mồ hôi hột lặng lẽ ứa ra, Hàn Thiệu Lẫm nói nói rũ mắt xuống, nếu không như vậy, anh ta sẽ không có cách nào đem mọi điều muốn nói nói ra.

“Như vậy em sẽ không phải còn một mình nữa… Hàn gia chính là nhà của em, anh… Cũng chính là người thân của em… Bất luận xảy ra chuyện gì, em đều có anh…”.

Mặc dù liều mạng nói, đều là vì nghĩ cho Duẫn Hạo, nhưng trong lòng Hàn Thiệu Lẫm hiểu rất rõ, so với việc nói anh ta trở nên ỷ lại vào Duẫn Hạo, không bằng nói anh ta càng cần Duẫn Hạo hơn.

Mặc dù cuộc sống nghèo khó, mặc dù không nơi nương tựa, nhưng trên người Duẫn Hạo có rất nhiều thứ mà một kẻ lớn lên trong giàu sang phú quý như anh ta không có, sự lạc quan dù cho đối mặt với bất kỳ tình cảnh tồi tệ thế nào cũng đều không thể đánh ngã, thậm chí dũng khí… Duẫn Hạo thật giống như một viên dạ minh châu tỏa sáng làm người ta cảm động, thuần khiết, xinh đẹp, chiếu sáng thế giới u ám của anh ta.

Mặc dù nói năng lộn xộn, nhưng vẫn chôn đầu nói liên miên rất lâu, đây chỉ sợ cũng là lần anh ta nói lâu nhất trong cuộc đời anh ta.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó rơi xuống tay mình, Hàn Thiệu Lẫm ngừng nói, ngẩng đầu nhìn lại, hoảng sợ nhìn thấy trong mắt Duẫn Hạo không biết đã chứa đầy nước mắt từ khi nào, hơn nữa còn bắt đầu rơi xuống.

“Tiểu Hạo!”.

Nhất thời luống cuống, tưởng rằng mình đã nói sai cái gì đó.

“Làm sao vậy? Có phải anh…”.

Duẫn Hạo lắc lắc đầu, đột nhiên nhào tới dùng sức ôm lấy anh ta, nước mắt cũng ào ào đổ ra.

“Tiểu Hạo…”.

“… Em không có nhà… Từ khi ba mẹ ra đi, em đã không có nhà… Cho dù là khóc cũng không có chỗ, cho nên… Em mới nói với mình phải luôn luôn cười… Em… Em…”.

Người trong lòng run rẩy gần như muốn nhào nặn trái tim của mình đến vỡ vụn, Hàn Thiệu Lẫm cũng bất chấp trên người cả hai đều có vết thương, càng ôm chặt lấy cậu.

“Em có thể khóc không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không thể khóc ở chỗ anh không thể tới!”.

Dựa trên đầu vai của Hàn Thiệu Lẫm, mặc cho nước mắt rơi, Duẫn Hạo lại nở nụ cười.

“Em hình như đang nằm mơ… Những điều này không phải đều là giả chứ?”.

Sao có thể có chuyện tốt như vậy? Vừa tỉnh lại cái gì cũng có, hơn nữa còn là Hàn Thiệu Lẫm mà cậu không dám mong mỏi…

Lời này đưa tới sự kinh sợ của Hàn Thiệu Lẫm.

“Không cho phép nói là giả! Em không phải đang nằm mơ!”.

Anh ta vừa rồi tân tân khổ khổ không biết chảy bao nhiêu mồ hôi mới nói ra được một chuỗi dài như vậy, bị cho rằng là giả sao được!.

Đơn giản chỉ cần hành động trực tiếp, anh ta lại nâng cằm Duẫn Hạo lên hôn tới.

“Uhm… A… Uhm ah…”.

Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, ma sát đau nhức vào vết thương trên người, nhưng hạnh phúc đến mức thà rằng tất cả máu đều nhảy múa.

Nước bọt không kịp nuốt, kéo dài thành một sợi tơ màu bạc, đem hai người nối liền thành một khối.

“Hạo… Không thể rời đi… Mãi mãi!”.

“Uhm… Hàn…”.

“Gọi anh Lẫm!”.

“Lẫm…”.

“Bé ngoan…”.

“Ahhh… Urggg… Uhmmm ahhh…”.

Ba mẹ, Lucky… Con rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc rồi…

Từ nay về sau, con sẽ không bao giờ một mình nữa…

Con mãi mãi mãi mãi đều sẽ sống thật tốt để yêu người này…

Ngoài cửa.

“Cầm thú!”.

Nghe đến đó, Hàn Thiệu Liêm cùng người đến đây thăm bệnh Địch Kiện Nhân đồng thời giận dữ lên tới tận não, đang muốn cùng nhau đá văng cửa ra, đã bị hai người ngăn cản lại.

“Này! Anh làm gì vậy?! Cảnh cáo anh lập tức buông tay ra, bằng không cẩn thận tôi cho anh chết rất thảm…”.

Địch Kiện Nhân mặc dù la hét ầm ĩ, vẫn bị dụ dỗ kéo đi.

Đi ngang qua, mọi người liếc mắt nhìn. Nguyên nhân không phải cậu ta, mà bởi vì người lôi cậu ta đi chính là bác sĩ nổi tiếng máu lạnh Đào Vũ Hoàn. Chỉ có điều lúc này, trên mặt vị bác sĩ máu lạnh kia cũng không có chút hờ hửng khi đối mặt với kẻ khác.

Phía bên kia.

“Đào Vũ Tĩnh! Là bạn bè thì thả tôi ra! Tôi muốn đi cứu Tiểu Hạo!”.

“Cậu tỉnh tỉnh lại đi, tôi là đang cứu cậu…”.

Mọi người đi, chỉ chừa lại một mình Giang Dạ nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, phải nói là, không ai phát hiện ra anh ta đến đây từ lúc nào.

Anh ta nhìn cửa phòng đóng chặt, bí hiểm cong cao khóe miệng.

Tiền sính lễ nên thu bao nhiêu mới tốt đây…?.

Hao tổn tâm trí à… Hắc hắc hắc hắc hắc hắc… End

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv