Edit: Khả Khả
Tần Mi An vào cung, Lý Hạc Minh gặp nạn, bỗng chốc Lâm Tĩnh trở thành người lo lắng nhất, hắn không chỉ lo lắng cho thê tử đang mang thai ở sâu trong cung cấm, mà còn lo lắng cho phu quân của tiểu muội đang lạc vào trong ngục.
Trong triều hiện tại có rất ít người biết chuyện Lý Hạc Minh bị bắt giam, phải đến ba ngày sau đó Lâm Tĩnh mới biết tin từ miệng Dương Kim Minh. Nơi Lý Hạc Minh bị bắt giam là Chiếu Ngục của Cẩm Y Vệ, đích thân Vệ Lẫm thẩm tra, nói là Cẩm Y Vệ tự điều tra nhưng Sùng An Đế cũng hạ lệnh cho Dương Kim Minh không quyền không thế vào để dự thính, hắn là viên chức mới bổ nhiệm của Đại Lý Tự.
Lúc trước Dương phủ gặp nạn, Vệ Lẫm dẫn người đến soát nhà, trên tay Vệ Lẫm dính không ít máu huyết của người Dương gia, dưới cái nhìn của Sùng An Đế thì hai người này không thể đồng lõa với nhau.
Ngoại trừ, sư phụ Tần Chính của Dương Kim Minh, Tần Chính là tổ phụ của Tần Mi An, Lý Hạc Minh với Tân Mi An có quan hệ thông gia. Sùng An Đế biết hình phạt của Bắc Trấn Phủ Tư vô cùng tàn độc, có mối quan hệ này ở giữa, cũng có Dương Kim Minh giám sát Vệ Lẫm dùng hình, tránh cho Lý Hạc Minh vô tình bị mất mạng trong lúc chịu hình.
Một thanh kiếm sắc bén đang ở trong tay, chẳng may bị gãy đi thì khó lòng có thể mài ra một thanh giống vậy.
Dương Kim Minh không phải là người vong ân phụ nghĩa, lúc trước Lý Hạc Minh đã từng ra tay cứu giúp Dương gia, đại ân này hắn luôn giữ trong lòng. Sau khi biết Lý Hạc Minh bị bỏ tù, hắn liền nói cho Lâm Tĩnh biết.
Hai ngày nay, Lâm Trịnh Thanh lấy lý do thân thể không khỏe để cáo bệnh ở nhà. Sáng sớm Lâm Tĩnh vào triều, vừa mới hạ triều hắn vội vã trở về nhà. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng hắn nhìn thấy phụ thân đang “cáo bệnh” của mình tinh thần minh mẫn, chắp một tay sau lưng vẽ tranh ở thư phòng.
Thần sắc điềm tĩnh, bộ dạng nghiêm túc, nào có dấu hiệu của bệnh tật.
Lâm Tĩnh mặc kệ lý do vì sao Lâm Trịnh Thanh cáo bệnh, hắn đóng cửa thư phòng lại, bước nhanh vào trong, giọng điệu gấp gáp: “Cha, đêm tối vài hôm trước Lý Hạc Minh bị bắt đi, cha có biết không?”
Lâm Trịnh Thanh không đáp lời, lão tiếp tục đưa bút vẽ phát họa ra hình dáng của ngọn núi xa xa, nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để mẹ ngươi biết, lại khiến nàng buồn phiền!”
Lâm Tĩnh thấy lão không chút hoang mang, quả nhiên đã sớm biết được chuyện này, hắn càng thêm khó hiểu: “Người biết từ lúc nào? Sao không nói với con?”
Mấy năm nay, học trò của Lâm Trịnh Thanh trải khắp nơi, từ triều đình đến bá tánh, người nhận ân huệ của ông nhiều không đếm xuể, tuy không đến mức kết bè kết phái nhưng chỉ cần ông lên tiếng một việc nho nhỏ thôi cũng có biết bao người tranh nhau làm.
Lâm Trịnh Thanh buông bút trong tay, nhìn bông hoa còn đang dang dở, sau đó, ông thay một cây bút lông khác trên giá, chấm ướt mực, lúc này mới chầm chậm trả lời Lâm Tĩnh: “Chiều hôm kia!”
Lâm Tĩnh gấp đến độ bất chấp tôn ti, đoạt bút từ trong tay Lâm Trịnh Thanh: “Cha, đừng vẽ nữa! Bây giờ con vẫn không hiểu, rốt cuộc chuyện lúc trước cha nói với con là như thế nào?”
Lâm Tĩnh cưỡi ngựa chạy như điên về nhà, lúc này trên trán toàn là mồ hôi, Lâm Trịnh Thanh móc ra một chiếc khăn đưa cho hắn, rồi lắc đầu nói: “Tính tình nóng nảy không phải là chuyện tốt, ngươi vẫn không trầm ổn bằng hiền tế của ta!”
“Hắn ổn, hắn ổn đến mức đi vào nhà lao luôn rồi!” Lâm Tĩnh nhớ đến chuyện Lâm Ngọc thường đứng trước mặt hắn gọi Lý Hạc Minh là phu quân, liền nhíu mày nói: “Nếu Lý Nhị thật sự xảy ra chuyện, cha nghĩ tiểu muội sẽ đau lòng đến độ nào?”
Lâm Tĩnh lau chùi mồ hôi trên trán, rồi tùy tiện ném khăn lại lên bàn, vết mực trên bức tranh chưa kịp khô bị nhòe đi, Lâm Trịnh Thanh lắc đầu không hài lòng.
Ông nhặt chiếc khăn dính mồ hôi lên, ghét bỏ đưa cho Lâm Tĩnh: “Giặt cho sạch rồi trả lại ta!”
Lâm Tĩnh cầm lấy nhét ở bên hông, hỏi: “Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tại sao đột nhiên Lý Hạc Minh lại lưu lạc vào ngục tù? Trước đó không hề có tin gì cả. Vốn con nghĩ tỷ tỷ thật sự nhớ Mi An cho nên mới triệu nàng vào cung làm bạn, hiện tại, con lại cảm thấy có điều gì đó không đúng!”
Trước giờ, mỗi khi Lâm Tĩnh hỏi đến việc triều chính, Lâm Trịnh Thanh không hề giấu giếm, song, hôm nay lão lại không giải thích nhiều, chỉ nói: “Thê tử của ngươi sẽ không có việc gì, yên tâm đi!”
Nhưng Lý Hạc Minh sẽ như thế nào thì Lâm Trịnh Thanh không nói. Cho nên, Lâm Tĩnh vội hỏi lại: “Còn Lý Hạc Minh thì sao?”
Lâm Trịnh Thanh khẽ lắc đầu, không biết ý lão là lần này Lý Hạc Minh sẽ gặp nguy hiểm hay thật sự là lão không biết. Chỉ nói: “Ngươi đi xem tiểu muội mình đi, tránh cho nó lo sợ một mình!”
Vừa nói lời này, đột nhiên Lâm Tĩnh hiểu ra. Ngày đó Lý Hạc Minh bị bắt vào buổi đêm, nếu có chuyện gì thì tất nhiên Lâm Ngọc sẽ chạy về nhà xin hắn và phụ thân giúp đỡ, hiện giờ nàng im lặng như vậy, có lẽ là Lý Hạc Minh đã nói gì đó rồi.
Lâm Tĩnh không đợi thêm giây phút nào, hắn quay đầu chạy đi: “Phụ thân, con đi đây!”
Cùng lúc đó, Vương Nguyệt Anh bước đến thư phòng kêu Lâm Trịnh Thanh dùng cơm, nhìn thấy Lâm Tĩnh lao ra khỏi thư phòng, chào “mẫu thân” một tiếng cho có lệ, vẻ mặt lo lắng đi nhanh ra ngoài, bà khó hiểu: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, hắn vội vã đi đâu vậy?”
Lâm Trịnh Thanh nói dối không đổi sắc: “Hắn nói đồ ăn trong nhà ngán quá, muốn đến chỗ Ngọc Nhi để đổi khẩu vị!”
Vương Nguyệt Anh cười lạnh oán trách: “Một năm của hắn chỉ có chút bổng lộc, lại không biết xấu hổ ghét bỏ đồ ăn trong nhà!”
Lâm Trịnh Thanh nghe được lời này liền nhìn về phía Vương Nguyệt Anh, tựa như đang suy tư điều gì, nói: “Vậy bổng lộc của ta đâu? Bổng lộc của ta hơn Tĩnh Nhi đến mấy lượng bạc!”
Vương Nguyệt Anh giận dỗi, nói: “Mấy lượng bạc kia của ông còn không đủ để cho ông uống trà, chứ đừng nói đến chuyện muốn ăn đồ ngon bổ dưỡng, nếu không phải ruộng đất phong phú thì người của phủ này chẳng có ăn đâu!”
Bị thê tử chê bai bổng lộc ít ỏi, Lâm Trịnh Thanh cũng không tức giận, ngược lại lão còn nhẹ thở ra. Lão đóng cửa thư phòng lại, cười cười nắm tay Vương Nguyệt Anh: “Làm phiền phu nhân vất vả lo toan, Lâm mổ mới có thể yên tâm ra ngoài làm việc!”
Vương Nguyệt Anh nắm lại tay lão, mỉm cười: “Ta thật sự không thể ngó lơ được!”
------oOo------