Hàm Ngọc

Chương 111: NGOẠI TRUYỆN 7: CHU HI – LÂM UYỂN!



Edit: Khả Khả

Cái gọi là Dê vào miệng Cọp đại khái là để ám chỉ Lâm Uyển chui đầu vào rọ hôm nay.

Chu Hi chỉ mới ho vài tiếng, nàng đã mềm lòng, xem hắn là người tàn tật yếu đuối chăm sóc, mà nàng hoàn toàn quên mất, hắn là nam nhân hàng thật giá thật.

Hiện tại, Lâm Uyển bị hắn ôm chặt eo đặt trên đùi, lưng dựa vào ngực hắn, mũi giày không chạm đất. Nàng tránh không được, còn bị hắn đè mông nàng xuống bụng của hắn.

Lâm Uyển dường như có thể cảm nhận đồ vật bên dưới của hắn đã ngẩng đầu.

Khi đẩy hắn vào thiên điện nàng còn đang lo cho thân thể của hắn, lúc này lại cuống cuồng, nhíu mi đẩy tay hắn ra: “Chu Hi, ngươi buông ta ra!”

“Không buông!” Chu Hi cúi đầu ngửi hương thơm dịu mát trên cơ thể nàng, giọng khàn đặc nói: “Nhi thần đã buông tay mẫu hậu ra, để mẫu hậu trở về nhưng là mẫu hậu không yên tâm về nhi thần nên lựa chọn quay lại, chẳng lẽ mẫu hậu không đoán được sẽ xảy ra chuyện như thế này sao?”

Hắn cười cười, dùng môi lướt trên làn da mịn màng sau cổ nàng: “Hoặc là, mẫu hậu đoán được, nhưng không đành lòng bỏ mặc nhi thần!”

Nghe đến đây, còn gì mà Lâm Uyển không rõ nữa, nàng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn, lửa giận bốc lên: “Ngươi chà đạp bản thân mình hứng chịu gió lạnh mùa đông, là vì muốn dùng khổ tình kế?”

“Đúng vậy!” Chu Hi trả lời không chút do dự, hắn không sợ Lâm Uyển tức giận, hắn chỉ sợ nàng ngó lơ. Hắn áp gương mặt lạnh lẽo lên vành tai, thì thầm: “Dùng mọi khổ tình kể chỉ để đối phó với tình nhân!”

Hắn khẽ hôn lên tóc nàng: “Trong lòng mẫu hậu vẫn có ta!”

Lâm Uyển bất lực quay đầu nhìn hắn: “Nếu đêm nay ta không đến thì sao? Ngươi cứ như vậy chịu rét cả một đêm sao?”

Chu Hi cười: “Không đâu, mẫu hậu sẽ mềm lòng!” Hắn nói xong, bàn tay vòng bên hông nàng di chuyển, cởi bỏ đai lưng nàng, bàn tay khác trượt vào vạt áo nàng.

Bụng dưới của hắn nóng như lửa đốt, tứ chi lại lạnh toát, bàn tay nhanh nhẹn như con rắn tuyết, thân thể Lâm Uyển cứng đờ, vội kéo tay hắn nhưng không thể ngăn được.

“Chu Hi!”

Nội tâm nàng giãy giụa: “Chúng ta không nên như vậy!”

“Năm nay nhi thần đã 31 tuổi rồi, lần cuối cùng nhi thần ôm người là vào bốn năm trước, chuyện gì không nên làm đều đã làm cả!”

Chu Hi xoa xoa nhẹ đôi vú của nàng, rồi hôn lên đôi môi mềm mại: “Nhi thần thèm đến phát điên rồi!”

Đầu lưỡi ấm áp chui vào trong khoang miệng, Lâm Uyển ngửa đầu, buộc phải thừa nhận nụ hôn nóng bỏng vụn về của Chu Hi.

Hơi thở nàng bị cướp lấy từng chút một, nàng bắt lấy tay hắn, mặt ửng đỏ, chẳng mấy chốc bàn tay hắn xoa nhũ khiến thân thể nàng mềm nhũn ra.



Chu Hi cắn môi nàng, ngắm nhìn đôi mắt đê mê kia, rồi lột hết xiêm y trong và ngoài của nàng, đưa tay nhào nặn đôi nhũ hoa đầy đặn.

Bàn tay lạnh băng chạm đến làn da ấm nóng, Lâm Uyển run lên, bất giác phát ra tiếng rên từ cổ họng. Nàng muốn kéo bàn tay trước ngực ra, nhưng dục vọng lâu ngày không được giải tỏa khiến toàn thân nàng mềm nhũn, vô thức ưỡn ngực lên.

Yết hầu Chu Hi trượt lên xuống, hắn buông môi nàng ra, chuyển sang cắn vành tai nàng, thở dài: “Mềm quá, sao mẫu hậu lại mềm đến vậy?”

Ngực này của nàng đã cho nữ nhi bú nên nở nang, mềm mại hơn, cực kỳ mê người, ngay cả đầu vú và quầng vú cũng lớn hơn nữ tử chưa sinh một chút.

Chu Hi dùng hai ngón tay vân vê đầu vú đỏ tươi, hắn ở phía sau cúi đầu nhìn kỹ, đột nhiên miệng lưỡi khô khốc, muốn nếm thử.

Nhưng hắn không dám, hắn luôn phải thưởng thức từng chút từng chút một, nếu hắn vùi đầu vào vú nàng ăn như một đứa trẻ, chọc cho nàng tức giận, biết đâu chừng sẽ ăn bạt tay cũng nên.

Chu Hi vén váy Lâm Uyển lên, bàn tay trượt từ đùi vào nguồn suối ào ạt, lần mò một lúc mới tìm được đúng nơi để cắm ngón tay vào.

Hắn không biết tuần tự từng bước thế nào, vừa vào một phát đã đưa cả ba ngón, Lâm Uyển há miệng rên rỉ, bụng dưới co rụt, tiết ra dâm thuỷ.

Chu Hi thở dài: “Thật trơn, không cần phải tốn sức đi vào!”

Hoàng tử vào tuổi Vũ Chước (13-15 tuổi), thì sẽ có nữ quan đến dạy chuyện phòng the, nhưng Chu Hi chân cẳng tàn phế, lại không hứng thú chuyện nam nữ, cho nên chuyện này đã gạt sang một bên.

Năm 27 tuổi, hắn hoang đường cùng với Lâm Uyển, đó là lần đầu của hắn, cũng là lần duy nhất, vì vậy, động tác lúc này của hắn rất mới mẽ, giống như một tiểu tử lần đầu nếm thử dục vọng, cái nào cũng lạ lẫm.

Tuy nói như vậy, nhưng thân hình rắn chắc và cự vật to lớn ngẩng đầu phía dưới khẳng định hắn là nam nhân chân thật.

Lâm Uyển càng không dám xem hắn là thiếu niên ngốc nghếch không biết gì, vì nàng là người hiểu rõ nhất, trong chuyện này hắn mạnh mẽ đến nhường nào, nghĩ đến đêm hôm đó nàng vẫn còn khiếp sợ.

Ngón tay thô ráp cọ khắp nơi trong huyệt mềm, Chu Hi cẩn thận cảm nhận thân thể ẩm ướt, mềm mại và nóng bỏng của nàng, hắn thấp giọng nói: “Nhi thần rất muốn nhìn bên dưới của mẫu thân là thế nào!”

Eo và chân Lâm Uyển bị hắn xoa đến mức run lên, gần như không thể ngồi yên được, nàng kìm nén rên rỉ, lắp bắp nói: “Đừng… đừng nói nữa…ngươi muốn làm…ưm…thì làm nhanh đi…”

Nàng đã muốn rồi, Chu Hi không thể không cho, hắn rút ngón tay ra, nói: “Tuân chỉ mẫu hậu!”

Hắn đẩy xe lăn đến mép giường, để Lâm Uyển đối diện với giường, một tay nắm eo nàng, bảo nàng chồm người về phía trước chổng mông lên, một tay hắn cởi lưng quần mình móc vật cứng đỏ đậm ra, đặt quy đầu to lớn ngay cửa huyệt, dùng sức đi vào.

Dịch thuỷ tràn ra, tay Lâm Uyển chống ở mép giường, ngửa đầu nức nở, sau đó bị Chu Hi ôm eo kéo trở lại.

Hắn vứt bỏ vẻ bề ngoài ôn nhu nhã nhặn đi, nắm hai tay nàng quàng qua cổ mình, giữ eo nàng bắt đầu lên xuống, để huyệt thịt cắn mút côn thịt to lớn của mình.



Tuy hắn bị thương đầu gối, nhưng eo lại vô cùng mạnh mẽ, hắn đâm đến độ cánh mông Lâm Uyển lắc lư, nàng cắn môi cũng không đè nén được tiếng rên thoả mãn.

Hắn không có kỹ xảo, chỉ biết làm theo bản năng, nhưng thân thể Lâm Uyển lại thích vậy, Chu Hi thở hổn hển bên tai nàng: “Mẫu hậu sướng không?”

Hắn ấn lên chiếc bụng nhỏ đang nhô lên của nàng, lo lắng hỏi: “Đâm sâu quá có đau không? Có muốn nhi thần làm chậm lại không?”

Hắn ân cần hỏi nhưng Lâm Uyển lại bị đâm đến mức nói không nên lời, đồ vật kia của hắn rất cứng, rất nóng, làm thần hồn nàng điên đảo, nhục huyệt ra sức cắn chặt hắn, nhưng đồng thời bị hắn khai mở. Hắn đâm vào thật sâu rồi lại rút ra, giống như đang đâm qua một con trai mập mạp đáng thương.

Có lẽ, kiếp trước Chu Hi là một hoà thượng, không có dục vọng, cũng không được “xả”, đôi lúc lạc vào mộng xuân, qua hôm sau dưới đáy quần sẽ ướt tinh dịch.

Nhưng cảnh trong mơ suy cho cùng vẫn không thắng được dục vọng hiện thực, Chu Hi ôm Lâm Uyển, giống như một người sắp chết cóng ôm ngọn lửa nóng rực vào lòng, hắn muốn đem ngọn lửa này dung hoà vào cơ thể, cho dù bị thiêu đốt cũng không tiếc nuối.

Ánh nến trên tường dần tắt, ban đầu Lâm Uyển còn có sức ngồi lên người Chu Hi, lúc sau nàng lại ghé lên giường, mặt dán lên nệm, chỉ có mông là còn ngồi giữa háng hắn, bị hắn giữ chặt eo đẩy đưa trên thân gậy dính đầy tinh dịch.

Dục vọng tích tụ quanh năm nào dễ thỏa mãn như vậy được, mông thịt lên xuống làm tinh dịch rơi xuống ướt quần hắn. Chu Hi cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy được tiểu huyệt đang run run cắn nuốt nghiệt căn của hắn.

Nhưng hắn không thích tư thế này, cho nên hắn kéo người lại, để nàng đối mặt, ôm nàng vào lòng.

Trâm cài trên đầu Lâm Uyển không biết đã rơi ở chỗ nào, trán nàng tựa vào cằm Chu Hi, giọng khàn khàn rên rỉ, giống như cành liễu mỏng manh bám vào vai hắn, nào còn chút uy nghiêm nào của Thái Hậu nữa.

Chu Hi yêu nhất dáng vẻ này của nàng, hắn thoả mãn hôn đôi môi nàng, thấp giọng gọi tên.

Mẫu hậu.

Uyển Uyển

Ánh trăng xuyên qua màn tuyết chiếu vào nhân gian, thị nữ của Nhân Thọ Cung nhìn trời tuyết dày đặc, khẽ đóng cửa lại, tắt đèn không chờ đợi.

Vì nàng ta biết, đêm nay, chủ nhân cung điện này sẽ không quay về.

—Kết thúc ngoại truyện của Chu Hi và Lâm Uyển—

 

------oOo------

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv