"Tôi sợ, Eliliot ạ. Tuần vừa qua đã làm tôi ngập chìm nhưng nó là sự trải nghiệm ấn tượng nhất mà tôi có từ trước tới nay".
"Tôi tin rằng nó chỉ vượt trội hơn tất cả những thị trấn, những di tích cổ đại khác mà cô đã được nhìn thấy, và không phải cảm nhận tất cả."
Họ trao cho nhau cái nhìn gần gũi yêu thương của hai người yêu nhau khi biết về nhau rất rõ. Ồ! Đúng rồi, cô chỉ nói đến những di tích cổ đại. Nhưng tất cả, vẻ đẹp lộng lẫy của Hi Lạp bị tàn phá, trơ trọi và Amalfi, cực kì sinh động, như được vẽ nên bởi họa sĩ, chỉ để sử dụng là những sắp đặt khác cho các trải nghiệm ấn tượng khác.
Họ đã đùa giỡn trong vẻ đẹp quyến rũ của biển ở Amalfi lâu hơn mức cần thiết trước khi lên bờ đến Pompeii. Thậm chí ngay cả cuộc hành ngắn ngủi trở về phía bắc cũng là một lần thực tập về việc nắm bắt thế giới ở vịnh. Elliot sắp xếp chuyến đi để có thể kéo dài thành ba ngày trong khi chỉ một ngày là quá đủ để hoàn thành nó.
Đêm qua khi họ đã nghỉ trong một ngôi nhà nhỏ. Họ tình tứ với nhau một cách điên dại và tràn đầy khao khát. Có lẽ cả hai cùng biết được rằng giấc mơ sẽ kết thúc khi đêm trôi qua.
Cô thức dậy khi buổi sớm mai đến và bỗng cảm thấy buồn và nhớ nhà. Pompeii đang vẫy gọi, nhưng sự thật là họ đã lờ nó đi.
Lúc này liệu cô có tưởng tượng được cũng có nỗi buồn phảng phất trong nụ cười bí ẩn của người yêu không? Rõ ràng ánh mắt anh nói lên nhiều điều và sâu sắc hơn những thú vui nhẹ nhàng của những tuần trước.
Anh đã đến Pompeii vì cuốn sách nhưng cô không nghĩ việc nghiên cứu là lí do duy nhất làm anh sao nhãng lúc này.
Cô đặt ngón chân vào vết lún chạy dài trên luống cày thẳng qua mảnh đất của con đường. "Để nhớ lại những bánh xe ngựa của người Roma lăn dưới con đường nhỏ này. Tôi không để ý nhiều đến bùn đất vì tôi biết cũng giống như đất cách hai ngàn năm trước đây".
"Đây là hiệu bánh mì. Nói chung nó có vẻ rất giống với hiệu bánh mì ở chỗ chúng ta." Anh đưa cô vào tòa nhà. Có một hốc tường rất sâu để đặt lò nướng bánh trên tường. Cô có thể hình dung được những người nướng bánh ở đây, và những người hầu đến để mua các ổ bánh mì cho gia đình họ. Cô cũng có thể tưởng tượng ra nỗi kinh hoàng của họ khi gần đó ngọn núi lửa Vesuvius phun ra một đống tro khổng lồ và nỗi đau đớn của họ khi nó dừng chân ở thị trấn này và chôn vùi Pompeii và tất cả mọi người sống ở đây.
Những du khách khác cũng đi bộ dọc theo những con đường được khai quật. Hầu hết mọi người đều có hướng dẫn viên, nhưng cô không cần ai cả. Cô đã có Elliot, anh giải thích tất mọi thứ cho cô.
Họ thấy mình đứng ở mép hố mới đào. Công việc đã được tiếp tục sau giấc ngủ trưa. Từng hàng những người đàn ông di chuyển giỏ đất theo dây chuyền, chầm chậm khai quật đồ cổ. Những người khác đẩy những chiếc xe đất nhỏ đến bên ngoài bức tường thành phố. Thị trấn dần được phục hồi từng phần một.
"Tôi hi vọng người ta ghi lại tất cả những gì mà họ tìm thấy." Cô nói. "Nếu theo cách cô hiểu thì đó mới đúng."
"Trong quá khứ họ đào chỉ để tìm của cải, nhưng bây giờ từng mảnh gốm, từng viên gạch đều được chứng minh bằng tài liệu."
"Khi họ đào để tìm của cải, những điều đó không được ghi lại sao?"
"Nhà vua giữ bản kiểm kê về tài sản của họ rất kỹ lưỡng và hoàng đế của Naples từ lâu đã cho rằng Pompeii là tài sản của họ. Tất cả gỗ từ cuối thế kỷ đều không có cơ sở khoa học, nhưng bất kì giá trị nào cũng được ghi chép cẩn thận."
Cô bước đến miệng chiếc hố mới đào. Đồ trang sức nhỏ đập nhẹ vào đùi cô như bức bối đòi cô chú ý. Sáng nay cô suýt quên đem theo nó. Cô chỉ nhớ đến nó khi Elliot để cô ở lại để đi buộc xe ngựa cho chặt lại.
Đó là những niềm vui thích mà người đàn ông đã mang đến cho cô. Bây giờ đồ trang sức cứ va nhẹ vào đùi cô từ sâu trong túi váy. Đập, đập, đập. Đừng quên tại sao cô lại ở đây.
Cô nghi ngờ rằng Elliot cũng cảm nhận được sự kích thích này, một loại gì đó rất khác. Anh đã rời khỏi nước. Anh cũng vì một số lí do. Một khi công cuộc nghiên cứu của anh ở Pompeii hoàn thành, sẽ là bao lâu trước khi anh chuyển sự chú ý của mình đến mục tiêu khác?
Cô mong có thể giúp anh làm công việc này thật nhanh. Ở Naples cô đã rất bực khi anh giả định rằng cô nên chỉnh sửa cuốn hồi kí. Anh hành động như là trách nhiệm của anh đối với cha mình còn quan trọng hơn trách nhiệm của cô đối với cha cô. Bây giờ, cô không thích trách nhiệm của mình làm cho mối bất hòa giữa hai người tăng lên.
Ánh nắng đã dịu bớt. Những lần im lặng giữa họ trở nên dài hơn theo bóng râm.
Họ dừng bước. Cùng nhau nhìn về phía những hố đào.
Cô nghĩ lại về những tuần qua. Quan hệ giữa hai người sẽ còn kéo dài thêm m ngày nữa. Ít nhất là đến khi họ trở về Naples. Tuy nhiên, sẽ không như vậy. Họ sẽ không thể đùa nghịch với cuộc sống của người khác và thoát khỏi những trách nhiệm. Cô sẽ không thể không để ý đến việc cô là ai.
"Anh nên tìm người quản lý," Cô nói. "Anh nghiên cứu ở đây mà."
Anh không trả lời ngay. Anh chỉ đứng đó, khoảng cách gần gũi vẫn có thể gây ảnh hưởng đến cô. Sự xuất hiện của anh không chỉ kích thích thể xác của cô. Sự gần gũi thân mật không cần đêm để làm cô xúc động. Nó đang lan nhẹ trong cơ thể cô, báo trước rằng suy nghĩ của họ hoàn toàn trùng hợp nhau. Nó làm cô cảm thấy nhói buốt như buổi sáng nó siết chặt trái tim cô vậy.
"Đúng vậy, có thể là trong thời gian này." Tay anh gần cô hơn. "Hãy đến đây, tôi sẽ giới thiệu cho cô. Ông ấy chắc biết được mối quan hệ giao du của mẹ cô."
***
Những người công nhân không phản đối khi Elliot chỉ cho Phaedra xem những hố đã được khai quật. Nhưng họ đứng lại và quan sát. Elliot biết sự chú ý của họ đều tập trung vào người phụ nữ đang đi bên cạnh anh. Chiếc mũ không giấu mái tóc hung đỏ và sắc đẹp của cô. Phaedra rất đặc biệt thậm chí ngay cả khi cách ăn mặc khác lạ của cô làm chúng trở nên bình thường hơn. Ở bữa tiệc tối, khi mặc rất thời trang, cô đã thu hút được sự chú ý của tất cả đám đàn ông.
Một người đàn ông bê bết đất tiến lại gần họ, nhưng nhìn áo choàng và mũ thì rõ là ông ta không đào một mình. Đôi mắt đen nhanh chóng dò xét kẻ không mời mà đến. Nụ cười của ông ám chỉ rằng ông đã quyết định mời chào chứ không hề trách mắng.
"Buongiorno, signore, Madame" Ông hơi cúi xuống. "Người Anh?"
"Vâng, tôi xin lỗi vì đã tự ý vào đây. Tôi là Huân tước Elliot Rothwell và đây là..." anh lưỡng lự về lời giới thiệu được nói khá thường xuyên trong những ngày qua. Một là gọi cô là vợ để hạ thấp chủ nhà, hai là để trình diện cô như thế đối với người đàn ông đáng kính này. "Đây là cô Phaedra Blair. Chúng tôi đang tìm Michele Arditi, người quản lý ở đây. Ông ấy không có ở viện bảo tàng. Họ nói với chúng tôi rằng hôm nay ông đi thăm những hố khai quật."
"Tôi là Michele Ardi rất vui và vinh dự khi anh tới đây, Huân tước Elliot. Ngài Greenwood cho biết rằng, anh sẽ đến một tuần trước, và tôi lo là có điều gì đã xảy ra. Tôi lấy làm tiếc vì đã không ở Portici khi anh đến đó nên anh đã không được vào."
"Đường không xa lắm, và tôi rất vui khi được ngắm trang trại ở Portici."
Elliot chưa bao giờ gặp Arditi. Lần trước khi anh đến người quản lý không có ở đây. Arditi có vẻ là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, có đủ tự tin vào địa vị của mình để tỏ ra thân thiện mà không hề tỏ ra là bề trên.
Arditi chỉ tay về phía những người đang đào xới đằng sau ông. "Có rất nhiều cái mới để xem đấy. Tôi lấy làm tiếc rằng một số thứ không phù hợp với phụ nữ, và địa hình cũng khá nguy hiểm nữa." Ông nhìn Phaedra thật lâu khiến cô phải tham gia. "Ngài Greenwood nói rằng cô cũng đến và cô là con gái của Artemis Blair."
"Vâng"
"Tôi biết bản dịch từ Pliny của cô. Không, có thể về sắc thái thì nó hay như bản dịch xuất sắc nhất của Ý, nhưng đối với một người phụ nữ nước Anh thì sự lựa chọn của cô ấy thật ấn tượng."
Phaedra đón nhận lời khen không rõ ràng này một cách nhã nhặn. "Có lẽ tôi sẽ xem những khám phá phù hợp với một người phụ nữ. Sau đó ngài Elliot sẽ thưởng thức phần còn lại, còn tôi sẽ lui vào nhà nghỉ bên ngoài tường kia."
Arditi nghĩ đây là ý tưởng rất hay. Đích thân ông sẽ làm một chuyến thưởng ngoạn xung quanh tòa nhà chưa được đào xới.
Họ xem xét xung quanh đền của Fortuna và những thứ đổ nát khác gần chợ. Họ dành đủ thời gian để nhìn kĩ những bằng chứng đầu tiên của Insulae, hay những ngôi nhà, trên Via di Mercurio, một phát hiện gần đây làm cho các nhà sử gia thấy cuốn hút. Sau đó Arditi đưa họ đến ngôi nhà của Pansa. Ông giới thiệu cho cô một trang sử dài quá trình phục hồi của nó trong khi những người đàn ông được trang bị vũ khí đang quét dọn tường rất cẩn thận.
Khi họ xuất hiện ở trong nhà, ông gọi người làm công đến và nhắn nhủ gì đó.
"Tôi vừa gọi Nicola d'Apuzzo, kĩ sư mới gần đây và là người quản lviệc khai quật," Ông giải thích. "Anh ấy sẽ chỉ cho hai người bất kì thứ gì mà hai người muốn xem, thưa ngài Huân tước Elliot. Anh được chào đón ở lại đến khi khu di tích đóng cửa vào buổi tối, và trở lại thường xuyên nếu anh muốn trong những ngài tới. Tuy nhiên, tôi thấy bắt buộc phải nói rằng tôi không nghĩ cô Blair sẽ tìm được ngôi nhà nghỉ phù hợp ở đây. Vì vậy cho phép tôi được đưa ra ý kiến này được không: tôi sẽ tiễn cô về Portici? Sau đó anh có thể đến thăm cô ấy ở viện bảo tàng. Tôi sẽ hướng dẫn anh đến một nơi ở tạm thời, ở đó có nhiều thứ thích hợp với hai người hơn."
Họ đồng ý với kế hoạch của Arditi. Người quản lí vừa đến, Arditi đưa Elliot đến chỗ anh. Sau đó đưa tay cho Phaedra. Elliot nhìn họ đi xa, thấy Arditi đã bộc lộ sự mến mộ cô gái trẻ như thế nào trong sự chăm sóc của ông. Những lời nịnh nọt hoa hòe của ông bay trong bụi.
Anh cười vụng về vì một chút ghen tuông, anh cảm nhận khi nhìn Arditi nịnh cô. Đã đến lúc cần học cách đóng cửa lại một lần nữa, hoặc anh sẽ không nhớ những lời mà anh nghe hôm nay. Câu hỏi đặt ra là liệu anh có còn dám để cánh cửa mở hé như thế không.
***
Portici là nơi hội tụ của rất nhiều những biệt thự tráng lệ từ phía tây của ngọn núi lửa Vesuvius, tất cả đều được trưng bày theo kiểu cổ điển nổi tiếng vào cuối thế kỉ. Có vẻ như tất cả những ngôi nhà tuyệt vời nhất của Anh được tập hợp lại và xếp hàng dài trên con đường dẫn ra biển.
Khi Michele đề nghị đưa Phaedra về viện bảo tàng, cô không từ chối. Cô chờ một cơ hội tốt khi ông đánh bóng tài hùng biện của mình bằng những câu chuyện về những phát hiện các dụng cụ do con người làm ra và đại loại như thế.
Ông làm cho chuyến đi dài ra theo ý muốn của ông nhưng cuối cùng cũng đến lúc kết thúc. Elliot vẫn chưa đến viện bảo tàng, và còn ít nhất một tiếng nữa trước khi màn đêm buông xuống. Ngài Arditi chỉ cho cô thấy điều đó và mời cô cà phê trong phòng làm việc của ông.
Một người phụ nữ đứng đắn chắc chắn sẽ không đồng ý ngay cả khi ngài Arditi tỏ rõ sự bảo vệ rất hào hiệp. Nhưng, cô không đứng đắn trong cảm nhận bình thường nhất.
"Ngài Elliot nói rằng ông là người quản lí, nhưng như tôi thấy ông không thực sự tham gia vào công việc khai quật," Cô nói sau khi ông đưa cô vào vănm việc rộng rãi của mình. Những di chỉ Pompeii cổ đại đang ở trên kệ.
"Các kĩ sư và người quản lí sẽ giám sát và điều hành việc khai quật và các công việc trùng tu. Tôi kiểm soát công việc kinh doanh của khu di tích và viện bảo tàng nơi mà chúng ta đang ngồi."
"Ông sống ở đây lâu chưa?"
"Từ năm 1807. Tôi được bổ nhiệm bởi Napoleon. Khi ông bị đánh bại và chế độ hoàng gia được khôi phục, người ta lại sai tôi tiếp tục làm." Giọng nói của ông, muốn nói rằng Hoàng đế biết những người quản lí giỏi hơn khi ngài nhìn thấy họ. "Những phương pháp này được phát triển bởi người Pháp. Chúng tôi có khả năng đưa ra những kiến nghị thay đổi đầu tiên về việc khai quật nên được triển khai như thế nào. Tuy nhiên với sự trở lại của Bourbons,- Hoàng đế cuối cùng đã không ủng hộ công việc của chúng tôi. Tám năm trước chúng tôi chỉ còn lại mười tám người khai quật. Nhưng ngài đã nhìn thấy được ích lợi từ việc trùng tu lại thành phố và đã làm nó một cách đúng đắn. Đó là lịch sử của chúng tôi. Gia sản của chúng tôi".
Ông nói về đề tài này rất lâu. Ông giảng giải cho cô nghe về phương cách chính xác và vai trò quan trọng của ông trong việc góp phần làm cho Pompeii được như ngày hôm nay. Tất cả những lúc đó cô để tay buông lỏng trên váy, trên vật nho nhỏ trong túi của cô.
Khi sự tích cực của ông về chủ đề này cuối cùng cũng trở nên mờ nhạt dần, cô bắt đầu nói đến vấn đề cô thực sự muốn ông giải thích một cách chi tiết.
"Thưa ngài Arditi, tôi phân vân không biết ông có thể cho phép tôi nói thêm một chút về chuyên môn của ông không? Tôi có mong muốn đặc biệt về điều này. Và tôi không nghĩ tất cả những người đàn ông đều làm cho tôi cảm thấy thích hợp."
Lông mày của ông nhướn lên. Lòng bàn tay của ông ngửa lên ám chỉ sự khiêm tốn. "Tất nhiên, cô Blair, nếu tôi có thể giúp."
Cô lấy đồ trang sức ra khỏi túi. Cô đặt nó lên bàn. "Tôi được biết nó từ Pompeii. Và nó được tìm thấy trong đống đổ nát và nó là đồ cổ. Tôi nghĩ ông sẽ biết được đó có phải là sự thật hay không."
Đ thu hút sự chú ý của ông. Ông nhìn chằm chằm vào nó một lát, sau đó cầm lên và mang đến bên cửa sổ. "Cô lấy nó ở đâu?"
"Tốt hơn là tôi không nên nói."
Ông kiểm tra đồ trang sức thật kĩ lưỡng, nghiêm nghị nhìn từng họa tiết trạm trổ. "Thật tiếc khi phải nói với cô rằng đây là đồ giả. Một cái rất đẹp. Vẫn còn một số khác nữa nhưng chúng tôi vẫn chưa biết ai làm những cái này. Tôi nghĩ một trong những người phục hồi làm việc ở đây rất lâu đã làm những đồ này, dù họ là ai đi chăng nữa thì họ cũng rất khéo léo. Họ đã không làm nhiều và bán một cách bí mật để được nhiều tiền. Có một số nhà buôn không thận trọng mua những thứ đồ này mà không hỏi."
"Ông có chắc chắn đây là đồ giả không?"
"Chắc chắn như một người đàn ông có thể chắc chắn."
Điều đó không chắc chắn như cô mong muốn. "Cho phép tôi hỏi làm thế nào mà ông biết được điều đó? Để sau này tôi có thể tránh bị làm mồi cho những nhà buôn không thận trọng."
"Tôi biết. Việc của tôi là phải biết. Nếu nó được đào lên, bề mặt của chạm trổ sẽ sần sùi hơn. Nó quá sáng, quá hoàn hảo. Kiểu bài trí cũng vậy - Nếu là vàng thì sẽ có một số dấu vết, và không nhẵn nhụi như thế này. Tuy nhiên, tôi chắc chắn biết được điều đó vì tôi đã trông coi khu di tích này gần hai mươi năm rồi. Khoảng mười lăm năm trước, chúng tôi sở hữu tất cả đất bên trong bức tường thị trấn để bảo đảm rằng di sản không bị phân tán. Tôi muốn nói chắc chắn rằng bất kì đồ vật nào do con người cổ đại làm ra đều được ghi vào mục và đếm cẩn thận, không một vật nào bị mang đi hỏi Pompeii trừ khi chính tôi mang chúng đến đây hoặc đến Naples.
"Có thể nào nó đã được đào lên trước khi ông tới đây? Khi mà những cách thức này không khoa học bằng?
"Đây là một vật rất có giá trị. Ngày xưa những vật được làm bằng đất sét rất phổ biến và những vật bị vỡ có thể bị ném ra từng mảnh nhưng không nhỏ lắm. Nếu những người thợ ăn trộm những vật này họ sẽ bị treo cổ. Không, nó là đồ giả. Tôi rất tiếc phải nói điều này."
Cô đưa tay ra để lấy đồ trang sức. Ông gần như miễn đưa nó cho cô, nhưng cuối cùng ông đặt nó lên lòng bàn tay cô.
Viện bảo tàng trở nên tĩnh lặng. Arditi nhìn ra cửa sổ. "À! Xe ngựa của ngài Elliot đang đến rồi, tôi phải nhắc anh ấy rằng chỉ có rượu vang mới làm dịu cơn khát cháy cổ. Ở Pompeii, thậm chí đất cũng đặc biệt."
***
Elliot cho rằng Arditi biết ông ấy nói gì. Anh nâng cốc để làm dịu cơn khát khi anh và Phaedra dùng bữa tối trong nhà nghỉ ở Portici.
Cũng có khá nhiều du khách nước Anh ở đó cùng với họ. Họ sống trong hoa lệ khi thăm nơi khai quật và thưởng thức sự mến khách của những nhà quý tộc Neapolitan, tránh xa cái nóng ở Naples.
Khi đó, anh đã thuê hai phòng. Anh không gọi cô là vợ. Anh không nhận ra vị khách nào nhưng rất có thể một trong số những đồng hương nhận ra anh hoặc nhận thấy cô Phaedra Blair rất lạ.
Nhưng lại cũng có thể không. Cô mặc váy xanh đến cho bữa tiệc tối. Cô giải thích đó là một trong những áo choàng bình thường của cô. Cô cũng cột tóc hợp thời trang hơn kiểu cuốn bình thường mà cô thường cuốn ở Paestum. Sự giản dị này có thể giúp Phaedra che giấu hiệu quả hơn. Anh nghi đó là ý muốn của cô.
"Anh đã biết được điều mà anh muốn biết chưa?" Cô hỏi.
"Rồi, nhưng mai tôi sẽ trở lại đó." Và anh vừa mới biết được khá nhiều. Dần dần sự tập trung của anh đã hướng tới những khám phá và tâm trí anh đã ẩn náu ở những niềm say mê này rồi. Người hướng dẫn đã giúp anh hứng thú tham gia vào thảo luận về những thứ còn lại, hỏi ý kiến của anh và bàn bạc về nguồn gốc cuối cùng của một số đồ vật do bàn tay con người làm ra.
Sẽ rất tốt nếu anh say sưa nghiên cứu trở lại, anh đã bỏ bẵng nó lâu lắm rồi. Anh bị sao nhãng quá nhiều bởi Phaedra. Điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra, và cũng chính điều ấy đã nói lên sức mạnh của người phụ nữ kì lạ này. Tuy nhiên, hôm nay con người kia của anh đã tỉnh giấc, vươn mình và lấy lại sức sống mới. Anh rời Pompeii mãn nguyện hơn cả lúc anh mới bước vào, cảm thấy là chính mình nhiều hơn những tuần trước.
"Còn. Tôi cho rằng cô cũng đã biết được điều mà cô muốn biết."
"Điều gì làm anh nghĩ như vậy?"
"Cô có lí do để đến đây và số phận đã cho cô cơ hội để hỏi người mà có thể trả lời cô tốt nhất. Tôi không nghĩ cô đã bỏ lỡ cơ hội."
"Vâng, tôi đã hỏi ông ấy. Tôi cũng đã nhận được câu trả lời."
"Có phải nó là những đoạn khác trong cuốn hồi kí không?"
Biểu hiện của cô như thể việc anh đề cập đến cuốn hồi kí đã làm cho cô buồn vậy. Anh nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên họ đề cập đến vấn đề này từ khi ở trong tòa tháp.
"Mẹ tôi đã để lại cho tôi một vật trang sức. Bà nói nó từ Pompeii." Cô giải thích, "Cha tôi biết ở đây đã có sự gian lận, những người đàn ông khác đã bán chúng cho mẹ tôi. Và dĩ nhiên tôi cần biết vì nó rất quan trọng về mặt giá trị."
"Nếu nó là đồ giả, cô có nghĩ phần còn lại những gì cha cô viết về người tình của mẹ cô đáng tin hơn không?"
"Có."
"Nếu như thế vì lợi ích của cô, tôi mong nó là thật."
"Nhưng thật không may, ngài Arditi đã nói rằng chắc chắn nó không phải là đồ cổ. Nó là đồ giả, và ông ấy cũng cho biết rằng những đồ trang sức như thế này được làm và bán từ lâu rồi."
Cô dùng thìa múc những viên đá cô mới yêu cầu mang đến. Suy nghĩ dường như cuộn xoáy trong tâm trí cô, còn sự pha chế lành lạnh cuộn lên trong miệng cô.
"Mathias cho tôi biết tên của hai người buôn hàng biết mẹ tôi. Tôi nghĩ rất có thể họ sẽ biết nó là thật hay giả. Anh nhìn này, còn có những người khác nữa. Bố tôi còn ám chỉ đến một kế hoạch gian lận, và nhiều người có liên quan đến kế hoạch này."
"Sẽ rất khó để xác định ông ta là ai, dù cô có biết được tên của ai đi chăng nữa."
"Tôi sẽ tìm được cách. Tuy nhiên, tôi không nghĩ đến chuyện này. Arditi đã khiến tôi băn khoăn. Tôi không chắc tôi tin ông ấy."
"Cô đến đây để tìm ý kiến của chuyên gia. Cô đã nhận được ý kiến từ một trong những chuyên gia giỏi nhất thế giới. Và bây giờ cô không tin ông ấy?"
"Ông ấy đã rất bối rối khi nhìn nó. Ông ấy có lí do chính đáng để nói dối. Nên ít nhất có thể ông ấy cần phải nói rằng không có cái gì bị mất hoặc thất lạc trong mấy chục năm qua."
Cô vừa tìm thấy bằng chứng và rất chắc chắn về nó, nhưng bây giờ cô lại đang phủ nhận nó. Anh không biết có phải do cô muốn đồ trang sức này có giá trị hay cô không muốn thừa nhận rằng Armetis đã làm trò cười cho một kẻ ngốc. "Phaedra, tôi hi vọng cô không quá khờ khạo mà buộc tội ông ấy vì điều đó."
"Tôi không muốn buộc tội bất cứ ai. Tôi sẽ tìm sự thật cho mục đích của bản thân mình."
Anh băn khoăn không biết cô có thực sự hiểu mục đích của bản thân cô là gì không. "Như vậy nếu việc tìm kiếm của cô cho thấy sự nghi ngờ thì sao? Không cần lời buộc tội để vu khống một người tốt. Chỉ cần nói thầm là đủ rồi."
Cô nhìn xuống phần thức ăn còn lại, nhanh chóng tan vào vùng có nhiều kem. Anh ghét cái cách cô nhìn tất cả mọi thứ trên thế giới này như người vợ vừa bị trừng phạt và bây giờ đang giấu suy nghĩ của mình vậy.
Một suy nghĩ chưa được giải tỏa. Đôi mắt cô ươn ướt khi ngước nhìn anh. Chưa kết thúc đâu, chúng ta vẫn còn có thời gian. Một ít thời gian trước khi chúng ta nói về sự thật, sự tỏ tình và những người đàn ông tốt.
Nỗi buồn của cô làm anh xúc động. Anh thấy hối hận khi đã nói ra những lời đó. Anh ước họ có thể đợi mãi mãi trước khi nói lại về những vấn đề này.
"Tôi xin lỗi, Phaedra. Bỏ qua cuộc tranh luận cũ nhé và bắt đầu cuộc tranh luận mới khi chúng ta có thể. Mặt trời Ý có lẽ sẽ làm cho tôi cảm thấy nhàn rỗi và điên lên nhưng tôi không muốn ngăn ánh sáng này sớm hơn cần thiết. Liệu tôi có nên nói với cô những gì mà Arditi bảo cô không xem được hôm nay không nhỉ?/font>
Cô đồng ý lời đề nghị nhẹ nhàng ấy. Một nụ cười tinh nghịch làm cho nỗi buồn của cô tan biến. "Tôi có thể tưởng. Rốt cuộc, tôi đã được đi xem những phần giới hạn của bộ sưu tập hoàng gia."
"Tôi băn khoăn không biết bộ sưu tập ở Naples có phù hợp với những bích họa đang treo trên tường ở Pompeii hay không. Tôi thấy sự sáng tạo của những bức họa này rất ấn tượng. Tôi không nghĩ chỉ sự mô tả giản đơn có thể làm được những điều như thế."
"Hãy nhìn xem? Đó là lí do tại sao thật không công bằng khi phụ nữ bị loại ra. Chúng tôi không phải là những đứa trẻ. Đàn ông muốn nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị sốc và cảm thấy bị xúc phạm nhưng thực ra chúng tôi hiếm khi như vậy. Anh có nghĩ người ta cũng nên cho phép tôi đi không?"
Hầu như không. Anh đứng dậy và đưa tay cho cô. "Thật quá bất công. Những ngôn từ không làm cho các bích họa mang tới sự công bằng, nhưng có lẽ biểu hiện của nó sẽ thỏa mãn sự tò mò của cô."
Cô không do dự. Không một ai khác để ý tới sự phỏng đoán trước của cô ngoài anh. Anh luôn luôn biết được. Niềm khao khát chân thành của cô làm dấy lên niềm khao khát của chính anh. Khi sở hữu cô, anh trở nên ám ảnh.
Anh đưa cô đến phòng ngủ của chính anh, không phải phòng ngủ của cô. Nó không đơn giản như những phòng gần đó cả về kích cỡ và cách trưng bày nội thất.
Anh không quan tâm đến bất kể điều gì ngoài sự thèm muốn được gần cô. Trong bữa tối, họ đã tránh một cuộc tranh cãi. Tuy nhiên, anh cảm nhận rằng nó sẽ trở lại. Đó là những bất đồng về sự ham muốn, về tương lại của mối quan hệ giữa hai người và ý nghĩa của chính những bất đồng ấy, về quyền của anh và sự tự do của cô. Anh không thể gọi tên những gì mà hai người đã chia sẻ cùng nhau, và anh cũng không nghĩ rằng cô sẽ đồng ý với bất kì sự ràng buộc nào của anh đối với cô.
Anh đóng cánh cửa lại phía sau họ, rồi thắp nến. Phaedra quan sát. Chỉ cái nhìn chăm chú của cô đã khiến anh thấy thèm muốn hơn. Đêm nay, trông cô rất bình thản như dáng vẻ anh thấy khi đến thăm cô trong căn hộ ở Naples. Dáng vẻ ấy đã đánh thức con người bản năng trong a
Nó gợi lên trong anh những niềm khao khát mới. Niềm khao khát muốn gây ấn tượng sâu sắc với cô, muốn ôm và sở hữu cô. Lúc này trông cô quá từng trải và tự chủ đối với ham muốn của mình. Những thách thức ấy toát ra từ con người cô: Anh muốn có tôi, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra khi tôi cho phép.
Điều đó cũng có nghĩa là cô có thể không cho phép nữa.
Lý trí của Elliot cũng biến mất khi anh thắp ngọn nến cuối cùng. Cô đợi và sẵn sàng chia sẻ niềm vui thú. Trao bất cứ thứ gì mà cô có, trao thể xác, tâm hồn, và từ bỏ tất cả những gì cô đã chọn.
Elliot nhận thấy khái niệm từ chối là khái niệm không thể chịu đựng được bây giờ.
Của anh, sự sỡ hữu, ít nhất là đêm nay. Bây giờ, mọi thứ hoàn toàn là của anh và do anh.
Phaedra bảo Elliot cởi giúp cô chiếc váy xanh. Họ đã chốt khóa cửa để không phải bận tâm về những người phục vụ ở bên ngoài. Chiếc áo choàng của cô đã thể hiện những bất tiện của nó.
Cô nghĩ anh sẽ kéo dài công đoạn cởi váy cho cô, nhưng anh lại để mặc cô ở đó và bước tới chỗ khác. Cô liếc nhìn anh trong khi cố gắng cởi váy và cúi xuống cuộn đôi tất dài. Anh bình thản cởi quần áo của mình.
Đêm nay thật khác. Anh thật khác. Có lẽ hương thơm từ cơ thể anh nói lên sự mong đợi.
Sự khác biệt này làm cô mất tập trung. Cô nhìn anh tuột áo choàng dài và cởi áo sơ mi. Sự khêu gợi thể xác hừng hực trong mắt anh. Những ngọn lửa dục vọng cũng đang bùng cháy trong cô. Người đàn ông này không có vẻ như say khi anh bị kích thích. Trái lại, hình như niềm say mê khiến anh trở nên nguy hiểm hơn.
Nếu cô không hiểu rõ về anh thì đêm nay có lẽ cô sẽ rất sợ vì sự nguy hiểm ấy. Dù sao cảm giác sợ hãi cũng khiến cô trở nên run rẩy khi cảm nhận thấy cơ thể mềm yếu khi phải đối mặt với sức mạnh. Cô đã nhận ra đó là cái gì. Đó là bản năng xa xưa của người phụ nữ. Nó cổ kính hơn cả những đổ nát mà họ đã đến thăm, nó tồn tại rất lâu mà không ai biết được, từ khi chưa có các thành phố và chưa có các nền văn minh, và bây giờ đây, nó sống dậy trong cô, một con người vẫn coi thường các luật lệ.
Anh cởi xong quần áo trước. Cô nghĩ sau đó anh sẽ giúp cô. Nhưng trái lại anh chỉ đứng ngắm. Cô cố gắng tỏ ra chủ động với ý định của mình, nhưng cái nhìn chằm chằm của anh làm cô chếnh choáng. Cô không thể không nhìn đến nơi anh đứng, chỉ cách cô đúng mười lăm bước chân, trông anh rất tự tin vào sức mạnh thể xác của mình.
Cuối cùng cô đã cởi xong áo lót. Lần đầu tiên cô cảm thấy e thẹn vì cơ thể trần truồng của mình. Cô nhìn anh, đợi anh đến gần và ôm cô.
Elliot ngắm nhìn lâu hơn. Không phải nhìn cơ thể cô mà nhìn vào đôi mắt cô. Đôi mắt anh sâu thẳm, nóng hổi và mạnh mẽ, nó có quá nhiều góc cạnh khiến cô không thể thấy hết được. Và đúng như vậy, nếu cô không biết về anh rất rõ trước đó, thì có lẽ cô đã run rẩy sợ hãi. Nhưng điều đó nhanh chóng trở thành những điều rất nhỏ so với sự kích thích đang hừng hực trong cô.
"Hãy lên giường, Phaedra."
Niềm khao khát của cô chùng lại khi nghe anh yêu cầu. Cơ thể cô run lên. Rõ ràng đêm nay anh đang là người điều khiển. Dĩ nhiên, nó giống như trong những bức ảnh mà cô đã xem. Vẫn như vậy...
"Tôi biết sẽ không có sự cám dỗ hay nghi lễ nào ở đây."
Cô nói cố để làm cho tâm trạng đỡ hồi hộp.
Anh không đáp lại.
Cô trèo lên giường. Anh bước đến, cô mong anh nhanh chóng nằm trong vòng tay cô. Cô hi vọng điều mong muốn đêm nay sẽ đến nhanh và sẽ thật mạnh mẽ. Đó sẽ là một trong những niềm hạnh phúc ngất ngây nhất khi cảm giác khoái lạc của họ bùng cháy. Cô không quan tâm tới điều đó. Cô chỉ cảm nhận sự khát khao quằn quại trong cô mong anh đáp trả.
Anh không nằm cùng cô. Thậm chí còn không hôn cô nữa. Anh túm lấy mắt cá chân cô và lắc cơ thể cô khiến cô trượt sang một bên.
Những hành động này làm cô ngạc nhiên.
"Cách này có vẻ giống với phong cách người La Mã cổ đại hơn phải không nghĩ chúng ta nên đợi sự thể hiện của nó."
"Tôi tin rằng chúng ta sẽ không thể đợi lâu như thế được."
Thật là sai lầm khi nói như vậy. Cô biết rằng khiếu hài hước của anh đến cùng với sự nóng bỏng và mạnh mẽ.
"Cẩn thận với những yêu cầu của tôi. Những bức biếm họa cho thấy có một người đàn ông đang cùng gái điếm."
"Tôi sẽ không hiểu nhầm đâu. Tôi biết anh không coi tôi như vậy."
Cô thấy mất kiên nhẫn đối với anh, dù anh làm thế nào đi nữa. Anh đã khêu gợi và cám dỗ cô không cần nhiều mơn trớn.
"Nếu tôi coi cô là người như vậy. Tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn trong những tuần tới. Tôi muốn khóa "con điếm" của tôi ở một nơi thật xa để không một thằng đàn ông nào có thể trông thấy cô ta, chỉ có tôi là người duy nhất. Thế nhưng tôi sẽ không bao giờ muốn hủy hoại một người phụ nữ như vậy."
Anh đã thể hiện sự khác biệt mà cô cảm nhận được đêm nay. Sự thành thật của anh làm cô ngạc nhiên. Cô biết, bản năng thôi thúc anh muốn chiếm giữ nhưng anh luôn có khả năng chiến thắng con yêu quái đó.
Anh dang rộng hai chân cô ra và quỳ xuống giữa chúng. Cô nâng người lên cao, và nhìn xuống, quan sát từng ngón tay anh chầm chậm vuốt ve cơ thể cô. Sự mơn trớn nhẹ nhàng lan khắp cơ thể cô với cái run rẩy ngọt ngào khiến răng cô siết chặt.
Một lần nữa, bây giờ sự kích thích chỉ ở trên đùi cô. Cô nhắm mắt trước những gì đang xảy ra với mình, trước những bằng chứng hiển hiện của việc anh có thể anh hướng tới cô như thế nào chỉ với cái chạm rất nhẹ.
Thêm một lần mơn trớn nữa. Lần này ấm áp hơn. Anh hôn đùi cô gần đầu gối, sau đó gần lên trên và gần lên trên nữa. Anh gập đầu gối cô lại để miệng và tay có thể thực hiện việc khám phá tốt hơn.
Cô nhìn xuống cơ thể mình xem cách anh làm tình. Anh mơn trớn chân cô như cái gì đó rất đẹp mà anh yêu quý vô cùng. Như báu vật vậy.
Sự khoái lạc làm cô sợ, làm cô mất phương hướng. Toàn bộ cơ thể cô dường như phản ứng lại một cách mãnh liệt, đặc biệt là những vị trí gần với những nụ hôn. Trái tim cô rộn ràng trong sự ham muốn và sự khó chịu khó tả đang ngày một tăng lên. Cô cảm nhận thấy cái gì đó ướt át đang tràn ra ngoài cơ thể, thấm đẫm trên quần áo ngủ.
Anh mơn trớn lên trên nữa, phía cao nhất của đùi, sau đó nhẹ nhàng và tinh tế, anh ấn tay vào trong cô. Cô nghiến răng để kìm nén cực cảm này. Tiếng rên phát ra,
Anh giữ tay ở đó, rút ra rồi lại ấn vào, tạo ra một sự đau đớn ngọt ngào. Hơi thở và những nụ hôn vẫn vương vấn trên đùi cô.
Tay anh chuyển động, chạm vào đó mạnh hơn. Hơi thở cô nghẹn lại trước sự dữ dội của cảm giác mà anh tạo ra.
Anh hôn cô gần hơn. "Cô sẽ không ngăn tôi đâu".
Cô hiểu ý anh là gì. Cô cảm nhận thấy sự gần gũi thể xác. Cô biết được điều đó vì bản năng của cô van nài anh làm như vậy. Anh không yêu cầu. Nhưng lời nói của anh như là mệnh lệnh.
Cô không thấy sợ, không trách móc. Cô không ngăn cản anh. Cô không muốn làm gián đoạn điều đó. Sự mơn trớn của anh kích thích cô, lưỡi của anh tàn phá cô. Cô rên rỉ, quằn quại tìm kiếm sự thỏa mãn. Cô thét lên trong mãn nguyện những khám phá thực sự của anh bắt đầu.
Giường chuyển động, không phải, mà là người cô chuyển động. Anh vào sâu trong cô, quá mạnh, quá nóng bỏng. Cô cố ngóc đầu dậy từ đống màn nhìn anh đứng bên cạnh giường. Anh giữ đùi cô quanh hông mình. Sự thể hiện hoàn hảo của anh khiến cô ngây ngất.
"Hãy nói đêm nay cô là của tôi đi Phaedra."
Cô buột miệng định nói như vậy. Nhưng thấy rằng đó chỉ là lời thỉnh cầu của đối tác, xuất hiện từ sự vui thú. Lời hứa của cô sẽ chấm dứt khi buổi sớm mai đến. Và nó sẽ không có ý nghĩa gì.
Nhưng sự nóng bỏng trong đôi mắt anh và giọng nói khẳng định chắc nịch cho cô thấy rằng anh đang rất nghiêm túc. Những nụ hôn của anh và từng cử chỉ sờ nắn luôn hướng tới mục đích kiểm soát cơ thể cô nhiều hơn. Sự khác biệt của anh đêm nay đã lộ diện rõ mồn một.
Anh biết cô sẽ không nói. Anh cũng không yêu cầu cô nói lần nữa. Nhưng dù sao đi nữa anh cũng tha thiết mong cô nói, và anh chắc chắn rằng cô hiểu anh khi anh làm như vậy.
***
Trời đã mờ sáng. Phaedra ngồi đọc sách bên ánh đèn nến bên giường của Elliot. Cô ngước nhìn lên, cảm thấy khâm phục người đàn ông mà cô đã mong đợi. Anh ngồi ở cái bàn rộng, cái bàn anh đã lấy được từ chủ nhà này nhờ sức cuốn hút của mình.
Anh có vẻ như không nhớ rằng cô đang trong phòng ngủ của anh. Anh đưa tay qua thếp giấy và viết những dòng rất dài.
***
Họ đã ở Portici một tuần. Elliot trở về Pompeii khiến cô trở thành một bà chủ nhàn rỗi. Những chuyến viếng thăm thành phố cổ đã làm sống lại bản chất nhà sử học trong anh. Anh kết bạn với Nicola d'Apuzzo và nhiều lần nhà quản lí này tham gia cùng họ bữa tối. Những buổi đêm dài như thế trôi qua, tâm trí của Elliot đang say sưa với những trang sách lịch sử.
Elliot có vẻ như không vội trở về Naoles. Cô băn khoăn không biết liệu có phải do công việc nghiên cứu và việc viết lách của anh đang tiến triển tốt hay không. Cô không thể lờ đi việc này, mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng những gì cô làm chỉ là để giết thời gian khi chờ đợi anh về.
Và rồi anh cũng trở về. Trong anh rất hoàn hảo với sự cân đối và vẻ đẹp nam tính không thể chối cãi được. Nó không phải là khuôn mặt rất điển trai như những khuôn mặt được yêu thích ở nước Anh. Nhưng sự thể hiện của anh mang đậm chất mạnh mẽ tinh tế. Cô nhìn thấy mắt anh sâu thẳm ám chỉ sự mạnh mẽ và thận trọng của lí trí, những điều mà Phaedra Blair không thể xâm phạm được.
Trông anh có vẻ luộm thuộm, anh vẫn thường như vậy. Áo sơ mi thì để hở ngực, tóc thì rối tung vì thói quen vuốt tóc ra đằng sau bằng những ngón tay một cách vô thức. Những lọn tóc đó thường loạn lên và thả xuống lông mày tạo thành những vòng cung dày đầy vẻ bận rộn.
Đêm đầu tiên ở Portici, cô thức dậy nhìn thấy anh ngồi ở bên giá rửa mặt. Anh vừa đẩy cái chậ để vã nước vào mặt sau đó lấy bút và mực. Cô nhận ra ngay rằng anh đang ở trong phòng cách ly sự quấy rầy và sự xâm phạm của cô sẽ không được chào đón, thậm chí có thể còn bị phản ứng.
Vì vậy cô đợi, như cô đã từng làm, chờ đến khi anh xuất hiện và sẵn lòng cùng cô.
Tuy nhiên cô chờ đợi với cả linh tính và sự không kiên nhẫn. Quyển sách chính là lí do khiến anh gác lại tất cả những việc khác. Khi dòng cảm hứng xuất hiện trong lòng một tác giả thì sẽ thật ngốc nếu ngăn cản dòng cảm hứng đó lại.
Cô chả có lí do nào để nán lại ở đây. Dĩ nhiên là trừ một lý do duy nhất là con người anh. Cô đang đợi anh. Chìm đắm trong sự kích thích và khoái lạc. Bản thân sự chờ đợi khiến cô nhớ lại việc sống với tư cách là người vợ. Sự ấm áp của cơ thể anh, sức mạnh của những cái ôm siết chặt khiến cô quên mất việc khi nào thì sự chờ đợi này kết thúc.
Lúc này cô bắt đầu nhận thấy mấy cái nháy mắt đã làm anh thức tỉnh. Anh ngã người ra đằng sau, phe phẩy cây bút lông vũ trên cằm, suy nghĩ thêm, viết thêm rồi anh đặt cây bút xuống.
Anh ngoái đầu lại. Lọn tóc dày rơi xuống lông mày.
"Cô đã dậy rồi à?." Anh đứng dậy và đi đến bên giường.
Cô đã thức dậy được hơn một tiếng rồi. "Không cần phải dừng viết lại vì tôi đâu".
"Tôi xong rồi."
"Tiến triển tốt chứ?"
"Thật ngạc nhiên là rất tốt. Tôi không hi vọng sẽ làm được nhiều hơn là viết một số chú ý ở đây, nhưng trái lại tôi đã viết được hai chương."
"Khung cảnh đã gợi cảm hứng cho anh. Anh không đoán trước điều này sao?"
"Tôi không nghĩ rằng cảm hứng do khung cảnh tạo nên có thể so sánh với người con gái mà tôi khao khát. Tôi đang băn khoăn không biết tôi có thể hoàn thành cuốn sách này không."
Cô nghĩ về những điều tốt đẹp và cả những điều không tốt đẹp trong lời.
"Để khát khao được thỏa mãn cần có cách để làm cho sự quyến rũ trở nên ầm ĩ. Tôi có nhiệm vụ buộc cô làm việc chăm chỉ hơn để theo kịp tôi".
"Tôi thật sự biết ơn khi anh đã không làm như vậy. Anh có nghĩ mình đã làm như vậy không?".
Cô có muốn những điều đó không? Thực sự cô không muốn tách anh ra khỏi công việc viết lách và những cuốn sách. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng tuần qua họ đã cùng nhau chia sẻ những điều rất rất dễ chịu.
Nói rằng đêm nay cô là của tôi. Và đêm mai. Và tất cả các đêm khi chúng ta bên nhau. Đối với anh, chỉ riêng sự khoái lạc không tạo nên thỏa mãn. Cô chưa bao giờ nói cô là của anh nhưng anh tin cô đã là của anh rồi. Anh không sai. Không hề sai. Vì cô vẫn luôn ở đó, để anh thỏa mãn niềm khao khát chiếm hữu.
Bây giờ nhiệm vụ của cô trong câu chuyện tình này là chờ đợi, cô đợi những cái chạm nhẹ vào môi, lướt xuống má và xuống nữa. Cuối cùng cô chờ đợi người đàn ông lịch lãm dồn mọi sự chú ý đến mình. Cô chờ đợi những sự rộn ràng trong trái tim của một cơ thể khát khao, mong muốn.
Trái tim cô giờ đã trở nên rộn ràng hơn, cảm giác đó không còn lơ lửng trên không nữa mà bây giờ dường như đã ở đâu đó trong ngực cô, tận sâu trong trái tim cô. Nó sẽ tràn khắp cơ thể. Nó sẽ kích thích những cảm giác không thể cưỡng lại được và những ham muốn điên cuồng, nhưng nó không bao giờ tĩnh lặng.
Và thỉnh thoảng khi họ nằm bên nhau, hôn thật chậm, cái cảm giác mong đợi những bài học về tình ái, những bài học đã choán hết những đêm gần đây của họ, thì cô lại thật sự muốn khóc.
Cô ôm anh chặt hơn để anh dừng mơn trớn lại. Cô không hiểu được cái cảm xúc ấy- cảm xúc nhớ nhung tha thiết. Nhưng nó không có nghĩa là cô muốn nếm trải điều gì đó mãnh liệt hơn, đau đớn hơn.
Cũng có thể chính những bài học đã mang điều đó đến với cô. Những bức bích họa bí mật ở Pompeii đã viết lên những bài thơ khêu gợi xác thịt. Là một "sinh viên" của Elliot, cô đang ở thế bất lợi. Cảm giác thích thú tinh tế của sự dâng hiến lặp đi lặp lại quá thường xuyên, bây giờ đã ảnh hưởng đến tất cả c niềm vui thú khác của cô và có lẽ cũng ảnh hưởng đến cả những cái khác nữa. Elliot không lợi dụng quá nhiều như những ông vua nhưng cô có cảm giác chẳng hơn một nô lệ.
Cô ôm anh chặt hơn, chặt đến mức có thể. Mũi cô chạm vào vai anh và hít thật sâu hương thơm của cơ thể anh. Cô chỉ biết rằng cô sẽ nhớ khoảnh khắc này mãi mãi. Hàng thập kỷ trôi đi, anh sẽ quên niềm lạc thú của mùa hè này, nhưng cô luôn có thể sống lại đúng từng phút giây như thế.
Suy nghĩ mang lại chút bình yên cho sự sợ hãi đang run rẩy trong ngực cô. Cảm xúc của cô trở lại bình thường. Miệng cô lần tìm đôi tai anh. "Chúng ta không thể ở đây mãi mãi."
Anh không đáp lại. Cô nghĩ có lẽ lời thì thầm yếu ớt của cô đã quá chậm. Lúc đó anh đã dang rộng vòng tay của mình cho đến khi vòng hết toàn thân cô, mạnh mẽ gắn cơ thể cô lại với anh.
"Chúng ta sẽ trở lại Naples nếu cô muốn." anh nói.
Cô có muốn điều đó không? Không nhiều lắm, đủ để cô có thể nói không, nhưng cô chống chế: " Chỉ là tôi muốn giải quyết một số thứ".
Anh nhìn xuống cô, cử chỉ ấy giống với lúc cô nhìn thấy anh ngồi viết ở bàn. "Naples là một thành phố có hại cho sức khỏe vào mùa hè. Tôi muốn cô ở lại đây để tránh xa những nguy hiểm ở đó."
"Tôi có một số việc cần phải đến đó cũng giống như anh vậy."
Nụ cười mơ hồ buồn buồn của anh khẳng định rằng cô vừa mới đề cập đến những điều rất khó nói. Cô nghĩ rằng cô đã kiểm tra được cái gợi ý lóe lên rất mạnh mẽ trong đôi mắt của Rothwell.
Hành động tiếp theo không thể không xảy ra, sự bùng cháy của những cơn khát, dù anh vẫn hôn cô say đắm, nhưng ánh mắt anh lộ những nét buồn. Có lẽ cô nghĩ rằng nếu cô cứ ở đây, thuộc về anh, cô sẽ quên cô là ai và cô phải làm gì.
Cô chờ đợi anh yêu cầu mình xé bỏ cuốn hồi kí. Sẽ không có thời điểm nào thích hợp hơn lúc này để yêu cầu điều đó. Cô suýt nữa đã tình nguyện làm điều đó. Những lời hứa của cô đối với cha mình, và những đề nghị về tài chính của tòa báo có vẻ như rất xa vkhông đáng kể khi cô nhìn vào trong đôi mắt anh.
Anh không yêu cầu gì cả. Trái lại anh hôn cô. Không có yêu cầu nào hay bất cứ điều gì khác trong tất cả những gì anh thể hiện với cô đêm nay.