Ngày hôm sau, buổi chiều Như Nhân có việc cần làm, vì vậy sau khi tan học buổi tối, cô mới đến gặp Phàn Tinh Thần.
Theo thường lệ, thì cô không dám gây án vào ban đêm, thể nhưng sáng nay đột nhiên Diêu Lỗi nói với cô là anh ta sẽ đi công tác.
Như Nhân không rõ buổi tối mấy giờ anh về, nói chuyện qua loa vài câu, cả hai người đều thả lỏng cho đối phương.
Sau khi tan học, Kỷ Tuyên Vũ nghe nói Diêu Lỗi đã đi công tác, liền mời cô đi đánh bài cùng với vài người bạn bè.
Như Nhân nói rằng cô có việc gấp, khéo léo từ chối anh.
Dường như, Kỷ Tuyên Vũ có chút thất vọng, sự thất vọng của anh thật khiến người khác hiểu lầm, tuy nhiên anh cũng không làm khó cô.
Khu chung cư của Phàn Tinh Thần ở ngay gần đây, Như Nhân lái xe đi ra dến nhưng cũng không dám đậu tận cửa, mà tùy tiện tìm một nơi để xe ở gần đó, rồi đi bộ một đoạn rồi dựa vào số nhà mà anh đưa cho gõ cửa.
Tòa chung cư này có hơn 28 tầng, phần lớn những người ở đây là dân văn phòng, hoặc các cặp vợ chồng. Hơn chín giờ là thời gian nhộn nhịp nhất, người đi dạo phố, người tan học, tăng ca, những người làm thêm thì bắt đầu trở về.
Trong thang máy, Như Nhân cúi gằm đầu vẫn cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.
“Chị, chị đến rồi.”
Phàn Tinh Thần giống như một chú cún, nhảy đến trước mặt cô.
Anh chậm rãi đóng cửa, sau đó liền ôm lấy cô, cọ cọ vào hõm vai cô, từ đầu đến cuối không ngừng nắn bóp ngực cô: “Chị, em thực sự nhịn không nữa rồi.”
Như Nhân còn chưa kịp xem cách bài trí của căn phòng ra sao đã bị anh kéo vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ không bật đèn, toàn bộ ánh sáng của căn phòng đều là do ánh sáng của phòng khách hắt vào, nhưng thời điểm này ai mà còn rảnh để ý đến điều đấy. Phàn Tinh Thần xoay người cô lại, nâng mặt cô lên bắt đầu hôn xuống.
Cái ôm của anh quá chặt, Như Nhân không thể nào giãy giụa, cô cũng không có ý định giãy giụa. Cô tới nơi này không phải vì điều này hay sao? Cần gì phải giả vờ giả vịt nữa.
Quả thật là Như Nhân vốn yêu thích cách làʍ t̠ìиɦ mạnh mẽ, nhưng Diêu Lỗi lại là một người đàn ông tao nhã lịch sự, mỗi lần làm đều rất quy củ, cùng lắm là gọi cô một tiếng bà xã. Chính vì thế nên khó tránh Như Nhân vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nhưng cô không dám nói thẳng, cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ lấp liếʍ của anh khi cô hỏi anh thích mẫu người như thế nào.
Phàn Tinh Thần cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi linh hoạt du ngoạn khắp nơi trong khoang miệng, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cô, giống như muốn nuốt chửng cô vậy.
Như Nhân bị hôn một cách đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, cơ thể bắt đầu nóng lên. Cô mò xuống thắt lưng của anh, Phàn Tinh Thần đang mặc quần đùi ở nhà vì vậy cô có thể đưa tay vào trong một cách rất dễ dàng.
Nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, côn ŧᏂịŧ lúc này trở nên nóng bỏng cứng rắn, kɧoáı ©ảʍ méo mó khiến cô cảm thấy bản thân như chìm vào biển trời du͙© vọиɠ lại nắm lấy được một khúc gỗ nổi, ổn định bản thân.
Phàn Tinh Thần bắt đầu thở dốc, a a ưm ưm vài tiếng, hai tay dùng sức bóp lấy bờ mông tròn trịa của cô. Cảm giác khó chịu khi bị ngăn cách bởi một lớp vải, anh nhanh chóng với tay vào bên trong qυầи ɭóŧ của cô, trong lúc xoa bóp kéo cô về phía mình, chống đỡ bụng dưới của anh.
Trên thực tế, Như Nhân đã đánh giá quá thấp sự kích động của chàng trai ở độ tuổi này, nhất là khi Phàn Tinh Thần còn là một chú sói con mới khai trai.
Anh vốn dĩ vẫn chưa biết cách lấy lòng phụ nữ trên giường là như thế nào cả, chỉ gấp gáp muốn giải quyết nhu cầu của bản thân.
Sung sướиɠ trước rồi tính sau, hiện tại anh chỉ muốn lập tức tiến vào trong cơ thể cô, hưởng thụ sự mềm mại ấm áp.
“Chị, chúng ta đến chỗ cửa sổ đi.”
Phàn Tinh Thần nửa ôm nửa cô sang chỗ đó.
Chiếc rèm của cửa sổ vẫn đang mở to, có thể thấy được những ánh đèn lấp lánh của những tòa cao ốc.
Như Nhân giãy giụa: “Sẽ bị người khác nhìn thấy mất.”
Phàn Tinh Thần dỗ dành cô: “Tắt đèn rồi thì sẽ không nhìn thấy được.”
Vừa dứt lời, anh liền vớ lấy cái điều khiển từ xa, tắt hết đèn trong phòng khách.
Anh kéo khóa ở sau lưng cô xuống, sau đó mở khuy áo ngực, khiến cho cả chiếc váy dài và áo ngực đều rơi xuống, ngón chân móc lấy một phần chiếc qυầи ɭóŧ kéo xuống dưới cùng.
Như Nhân cũng lưỡng lự, nghĩ đến khả năng bị phát hiện, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô khẽ run rẩy.
Phàn Tinh Thần đưa tay vào trong thăm dò cơ thể cô, từ khe thịt non kéo ra một sợi chỉ bạc.
“Chị, chị thật ướt.”