Trước tiên Kỷ Tuyên Vũ lau thật sạch côn ŧᏂịŧ, tỉ mỉ khiến cho hảo cảm của Như Nhân càng tăng, cô cảm thấy cho dù quỳ gối dưới chân cho anh bắn cũng không hề cảm thấy tủi thân. Côn ŧᏂịŧ chạm nhẹ vào gò má cô tỏa ra hương thơm thơm ngát, Kỷ Tuyên Vũ không khống chế nổi bản thân mà cọ xát lên mặt cô.
Như Nhân có thể cảm nhận được nhiệt độ của từng gân xanh quấn quanh côn ŧᏂịŧ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, con ngươi đen nhánh của anh không thể hiện gì, chỉ một mực nhìn vào cô, nhưng cô cảm nhận được trong ánh mắt đó chứa đựng sự nóng bỏng và hy vọng. Như Nhân đỡ lấy cây côn ŧᏂịŧ, há miệng nhỏ ngậm lấy đầu nấm mềm mại, Kỷ Tuyên Vũ hít một hơi thật sâu.
Đầy lưỡi linh hoạt liếʍ quanh một vòng, cô đã nếm được mùi vị của anh. Cự vật trong miệng khiến cho nước bọt theo phản xạ từ miệng chảy ra, quấn lấy qυყ đầυ, gò má cô hóp lại, bị bao bọc một cách chặt chẽ khiến cho anh cảm giác như đi vào trong miệng nhỏ bên dưới của cô, khiến linh hồn của anh như bị hút lấy.
“A…”
Tiếng rêи ɾỉ đầy thoải mái của Kỷ Tuyên Vũ như đang khích lệ cô, cái lưỡi lại linh hoạt thăm dò thêm, từng chút một miêu tả chiều sâu của côn ŧᏂịŧ, nước bọt tràn ra khóe môi, bôi trơn cây gậy. Cảm giác trơn trượt khiến cho động tác của cô trở nên dễ dàng và quen thuộc.
Hai tay kia của Như Nhân cũng không rảnh, bao bọc lấy hai viên tinh hoàn tinh tế xoa nắn nhẹ, lông của anh cọ vào tay cô có chút ngứa.
Kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn tụ lại ở hai viên tinh hoàn, túi tinh hoàn tựa như hồ lô nháy mắt đã trở nên no đủ.
Như Nhân biết, anh sắp lêи đỉиɦ.
Ở phút chót, cô sờ đến khe hẹp sau hai viên tinh hoàn, miệng thì nuốt hết tϊиɧ ŧяùиɠ của anh xuống.
Đột nhiên kɧoáı ©ảʍ ập đến khiến Kỷ Tuyên Vũ thở dốc, ngay lúc Như Nhân muốn nhả ra, anh vô thức đẩy bả vai cô về phía trước.
Côn ŧᏂịŧ chạm đến cổ họng, khiến Như Nhân có chút buồn nôn, phát ra tiếng gọi mơ hồ, nước bọt càng nhiều, sự ẩm ướt khiến Kỷ Tuyên Vũ liên tục rêи ɾỉ.
Cảm giác hưng phấn giống như thủy triều làm cho Kỷ Tuyên Vũ không thể khống chế bản thân mình, anh rút cây gậy từ trong miệng Như Nhân ra, Như Nhân đỡ liếʍ lấy thân gậy.
Kỷ Tuyên Vũ cúi đầu, cố gắng thích ứng với bóng tối mới nhìn thấy cái lưỡi nhỏ mềm mại của cô đang quét qua qυყ đầυ,khiến anh cực kỳ phấn khích, thấy cô một lần nữa dùng nước bọt bôi trơn một đoạn côn ŧᏂịŧ.
Anh cảm thấy có chút hối hận vì đã tắt đèn, nếu như có thể thấy rõ cảnh tượng kia, một cứng một mềm, cùng hợp lại với nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại.
Như Nhân cảm thấy côn ŧᏂịŧ to cứng kia đang đọ sức với cổ họng của mình, chuyển động không ngừng nghỉ, dù vậy cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh.
Kỷ Tuyên Vũ hơi khom lưng, đỡ lấy đầu của cô, động tình mà gọi một tiếng: “Bảo bối.”
Như Nhân nghiêng đầu xuống dưới, đầu lưỡi bôi trơn dọc theo côn ŧᏂịŧ, hôn nhẹ hai viên tinh hoàn, miệng hơi mở, hút lấy.
Tuy rằng hai viên tinh hoàn đã sưng lên như một quả bóng, nhưng cô vẫn cảm nhận được lớp da nhăn nheo, cô ngậm chặt một chút, sự biến đổi kỳ diệu của người đàn ông khiến cô cảm thấy hứng thú. Tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông phía trên khiến cô tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cho đến khi nước bọt của cô một lần nữa bôi trơn côn ŧᏂịŧ của anh, Như Nhân ngậm lấy đỉnh của côn ŧᏂịŧ một lần nữa, đồng thời khiến cho côn ŧᏂịŧ chuyển động ra vào trong miệng cô.
Kỷ Tuyên Vũ cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn, không chịu nổi mà đâm ra đâm vào trong miệng cô, nhìn thấy bản thân đang được bờ môi đỏ của cô ngậm lấy, khiến anh cảm thấy như đạt được thành tựu.
Người phụ nữ mà anh từng mong nhớ trong nhiều năm nay, bây giờ đã bị quy phục dưới chân mình, là điều mà không người đàn ông nào có thể không chế nổi sự kiêu ngạo.
Động tác của Như Nhân đã không còn đơn giản như trước, Kỷ Tuyên Vũ không khống chế nổi mà co rút.
Cô bắt đầu cảm thấy khóe miệng có chút đau đớn khó chịu, hồi trước khẩu giao cho Diêu Lỗi đều là màn dạo đầu khá ngắn, rất ít khi kiên trì tới cùng. Cũng chính vì thế, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng, dưới thân trở nên trống rỗng muốn được lấp đầy, Như Nhân cảm nhận được chất lỏng chảy ra từ thân dưới của mình, thẹn thùng uốn éo người, kẹp chặt chân.
Kỷ Tuyên Vũ phát hiện phản ứng mờ ám của cô, ngả ngớn nói: “Bảo bối, em cũng muốn có phải không?”
Như Nhân lúng túng đến thẹn quá hóa giận, nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, liều mạng lắc đầu, côn ŧᏂịŧ càng chà xát trong cổ họng.
Kɧoáı ©ảʍ khiến lý trí của Kỷ Tuyên Vũ muốn nổ tung, hai tay nắm lấy đầu cô bắt đầu chạy nước rút.
Cảm giác muốn nôn như sóng đánh đến từng đợt nối tiếp nhau, Như Nhân bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khi nghe một tiếng gầm nhẹ trên đỉnh đầu, tầm mắt cô mới ổn định lại một lần nữa…
Kỷ Tuyên Vũ bắn hết trong miệng cô.
Chất lỏng nồng đậm tràn ra dọc theo khóe miệng cô, Như Nhân cả người vô lực ngồi bệt xuống đất.
Kỷ Tuyên Vũ rút một bịch khăn giấy nhỏ từ túi xách cô ra, nửa quỳ xuống đất, món đồ chơi kia vẫn lắc lư theo hành động của anh, nhưng anh dường như không hề để ý.
Anh dùng ngón tay đẩy hết chất lỏng nơi khóe miệng cô trở lại, còn giúp cô khép miệng lại, ép Như Nhân không thể không nuốt toàn bộ xuống.
Như Nhân tức giận trừng mắt nhìn anh.
Kỷ Tuyên Vũ dùng khăn giấy lau từng ngón tay của mình: “Bảo bối, đừng tức giận, lần sau anh sẽ hầu hạ em.”
Anh nâng khuôn mặt của cô lên rồi hôn xuống.
Như Nhân mở to mắt, cô cảm giác mình đã gặp được đối thủ mạnh.